Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghe Nói Thái Hậu Với Thái Hậu Là Thật Sao

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Nhật Ký Chia Tay
Convert: nothing_nhh Edit: Haran Không phải còn đang đắm chìm trong cảm giác yêu nhau khoái hoạt vui vẻ sao? Vì sao chỉ qua thời gian chớp mắt, tư vị ngọt ngào làm lòng người say, bỗng nhiên rơi xuống thành tan nát cõi lòng? Muốn viết được phong thư chia tay này, Lương Tâm Ảnh đã lần lữa rất lâu. Cô không thể chịu được thái độ bận rộn không chút để ý đến của anh lâu hơn nữa… Không nghĩ tới, ngày đầu tiên vừa chia tay, cô đã nhớ anh… Khiến cô phải nói lời chia tay, Nhậm Mục Vũ chỉ cảm thấy lòng mình trống rỗng. Anh cả đêm trằn trọc suy nghĩ, không thể đi vào giấc ngủ, quả thực so với đã chết còn khổ sở hơn. Anh biết, sau này khi đã độc thân, không còn có người làm cho anh vướng bận nữa. Trời mưa, không còn phải lo lắng ai bị ướt, rồi cảm mạo nữa. Khi ăn cơm, cũng không cần lo lắng người kia có ăn no hay không. Bận việc đến không có thời gian để ngủ cũng không cần thiết cảm thấy áy náy với ai vì không quan tâm đến người ta. Cái gì cũng không cần lo lắng, cái gì cũng không cần vướng bận. Anh đã tự do — Thật sự anh đã tự do sao? Vậy tại sao vẫn rơi vào nỗi tương tư như vực sâu? *** Một quyển sách không dài, chỉ 9 chương, có thể gọi là truyện ngắn nhỉ? Một chuyện tình 7 năm, đủ dài để trải rộng trong kí ức. Có lẽ mọi chàng trai đều cảm thấy con gái thật là thật phiền phức. Họ rất hay cảm thấy cô đơn, lắm lúc suy nghĩ vu vơ, dễ nhói lòng vì cần một sự quan tâm, dù là nhỏ nhất. Lương Tâm Ảnh cũng như bao người phụ nữ khác, đôi lúc cô cần được cần một chút lãng mạn, bốc đồng, cần lời nói yêu để không lạc vào bấp bênh cảm xúc. Tất cả những điều ấy, dường như Nhậm Mục Vũ không thể mang lại. Vũ cười mỗi khi nghe cô hỏi “Anh có yêu em không?”, vì với anh đó giống như hỏi “Anh có hít thở không?” vậy. Anh không yêu bằng lời nói, mà bằng hành động. Mỗi ngày dậy sớm hơn cô 1 tiếng, làm bữa sáng, đưa cô đi làm, chăm sóc nhà cửa, cả con chó của cô như một “người vợ” nhỏ. Lo cô bị bệnh, lo cô mặc không đủ ấm, ăn không đủ no. Nhưng lời yêu, chưa một lần anh nghĩ tới. Sinh nhật, lễ tình nhân, Tâm Ảnh muốn có anh bênh cạnh, muốn được tặng hoa, được hư vinh như mọi người con gái có người yêu khác, nhưng mỗi năm, theo mỗi lần anh không đến, trái tim cô lại càng trở nên bất an. Anh cố gắng làm việc vì cô, vì tương lai hai người, tạo cho cô một chỗ dựa vững chắc về vật chất nhưng lại bấp bênh về tinh thần. Vũ nuông chiều Tâm Ảnh, không cãi vả, im lặng lắng nghe mỗi khi cô giận dỗi hay buồn rầu, chăm sóc chu đáo khi cô ốm đau. Anh làm tất cả vì anh muốn cô thoải mái, muốn cô gái nhỏ ấy chỉ làm nũng với anh, dựa dẫm vào anh, cần có anh, đó là cách anh yêu. Nhưng với Tâm Ảnh, cô lại cảm thấy tình cảm dường như đến từ một phía, 7 năm yêu nhau không một lần to tiếng, cô hoang mang, liệu có phải vì anh xem cô là trẻ con, hay vì căn bản anh không để tâm đến cô đủ nhiều để tạo nên xung đột? 7 năm, mỗi khi buồn vui hờn giận, Ảnh đều viết cho anh một lá thư tình kiêm nhật kí, vì cô biết rằng anh chẳng đọc bao giờ. Cô trút hết vào đó bao tâm sự, buồn bực, cô đơn muốn được anh thấu hiểu. Anh không nhạy cảm nên không thấy được những khoảng tối trong mắt cô, những tâm sự không nói thành lời, chỉ có thể trải trên từng trang giấy. Vũ lưu giữ thật nhiều, tất cả đều còn nguyên vẹn nhưng chưa một lần được mở ra, đơn giản anh nghĩ “Nếu cần gì em chỉ cần nói với anh.” Anh không hiểu sự cần thiết của thư tình, hạnh phúc của những món quà nhỏ, một chút lãng mạn làm gia vị tình yêu, thứ anh muốn mang đến cho Tâm Ảnh là một tương lại vững chắc, một cuộc sống bình yên, luôn có anh bên cạnh chăm sóc cho cô từng bữa ăn, giấc ngủ. Nên nói anh chu đáo, hay là vô tâm. Nói anh thâm tình hay hời hợt mới là đúng đây? Hai người, mỗi người một cách yêu, một cách đánh giá tình yêu khác nhau. Tuy đều xem đối phương là trời là biển, nhưng cách biểu hiện lại cũng khác biệt như biển với trời. :)) Lời chia tay của Tâm Ảnh tựa như một khoảng lặng, một sự trải nghiệm nhỏ sau thời gian dài mệt mỏi, để họ nhận thức rõ hơn về đối phương, nhận thức về tình cảm của mình. Nhờ có lời chia tay ấy mà Ảnh nhận được lời tỏ tình trên radio, biết được hương vị của nụ hôn dưới mưa và lời cầu hôn lãng mạn, biết cảm giác bên Vũ quan trọng hơn mọi thứ trên đời. Cũng từ lời chia tay ấy, lần đầu tiên trong đời Vũ đọc hết những lá thư tình của cô, biết những bất an, buồn tủi đằng sau vẻ ngoài hoạt bát của người con gái anh yêu, biết cái sự lãng mạn dưới mưa có thể khiến “toàn thể bác sĩ phải thắt cổ tự tử” nhưng vẫn làm vì anh hiểu, đó là điều Tâm Ảnh cần, là điều khiến người anh yêu hạnh phúc. Thật may mắn vì cuối cùng họ cũng dung nạp tính cách của nhau, cũng lại có nhau sau bao nhiêu hiểu lầm, xa cách. 3 tháng với những trang nhật kí chia tay, những cảm xúc hụt hẫng khi cách xa nhau đã làm cho họ nhận ra một điều: tình yêu rất đáng quý, tình yêu biến thành thói quen lại rất đáng sợ. Nó khiến cho bạn không thể thiếu một người, không thể bỏ đi từng hành động, sự quan tâm dù là nhỏ nhất trong quá khứ. Những chăm sóc hằng ngày tưởng chừng là nhỏ nhặt, khi vắng anh rồi lại trở nên đáng quý. Những thói quen lo lắng cho một người tưởng chừng là thiệt thòi, hy sinh, khi không thể thực hiện nữa mới ngỡ ngàng nhận ra, đó là vì bản thân anh tình nguyện. Cảm xúc của tôi khi đọc hết quyển sách này đó là: GHEN TỴ! Tại sao một người cô đơn như tôi phải chứng kiến hai anh chị ngốc nghếch giận dỗi nhau? Tại sao một người đàn ông tốt như vậy không rơi vào tay tôi? T_T Tại sao yêu nhau không nói, không chịu thể hiện để phải chịu dằn vặt đau khổ như vậy? Tại sao tôi cứ phải đọc những quyển sách khiến tâm hồn sến súa bộc phát vô độ như vầy? Thật thú vị là quyển sách này không đau khổ chia ly, bi kịch hoành tráng nhưng lại khiến mắt tôi cứ chực rơi lệ, thấy thật tức vì hai bạn trẻ cứ thích làm khổ nhau, cũng thật thương vì tình cảm hai người dành cho nhau rất sâu đậm. Thôi thì Lâu Vũ Tình, mình thích bạn rồi đấy, về sau sẽ để tâm tìm sách của bạn để đọc, để xem bạn còn làm cho mình khóc được nữa không nhé! ???? Cơn điên nổi lên, bỗng nhiên muốn ngửa mặt hỏi trời: “Chồng em ơi, anh đang làm gì thế, đến khi nào mình mới gặp nhau đây? Liệu anh có đang yêu thương ai, đang buồn khổ vì một điều gì không? VÌ không có người yêu mà em cứ phải ôm tiểu thuyết mãi thế này đấy!” TT_TT *** Nhật ký chia tay - Lâu Vũ Tình Review by selenachen​ Khi đọc xong cuốn này, có nhiều cảm xúc rất kỳ lạ, có nhiều suy nghĩ trong đầu. Nếu bạn rắc rối trong tình cảm, nếu bạn muốn chia tay vì lý do nào đó, nếu bạn thấy tình của mình vào lối mòn. bạn nên đọc câu chuyện này, để hiểu được tình là thế nào, tình cần những gì để tồn tại. Tâm Ảnh và Mục Vũ nhau và bên nhau suốt 7 năm trời, họ đẹp đôi trong mắt mọi người. Tình của họ cứ thế êm đềm trôi qua suốt 7 năm. Rồi 1 ngày Tâm Ảnh gửi cho Mục Vũ 1 lá thư chia tay, và thế là họ xa nhau, tranh cãi, giải thích, níu kéo nhau. Liệu có phải họ còn nhau nữa? Tâm Ảnh là điển hình, thích lãng mạn, thích được quan tâm chăm sóc, và như bao khác thích được người khác ngưỡng mộ khi bạn trai bất ngờ gửi hoa đến công ty, thích được cùng bạn trai đón những dịp lễ đặc biệt chỉ có 2 người, thích nghe câu “ em”, chung là thích phô trương tình của mình. Mục Vũ lại là người hoàn toàn thực tế, sống nội tâm, là người có suy nghĩ là phải dùng lời mà là dùng hành động để chứng minh tất cả, đúng hơn là kẻ ngốc trong tình , biết làm gì để lãng mạn. chỉ quan tâm chăm sóc cho , lo mọi thứ ở bên cạnh . Mỗi lần hỏi câu: “ có em ”, chỉ cười và trả lời. - băn khoăn biết mình bao nhiêu, còn hay ? - cười vì nghĩ rằng hỏi câu đó giống như hỏi câu: “ có thở hay ?” là 1 bác sỹ, luôn bận rộn với công việc của mình quên luôn cả các dịp kỷ niệm, sinh nhật , valentine cũng quên nốt. luôn phải 1 mình ăn mừng những ngày lễ đó. - biết lãng mạn, nhưng những lúc quan trọng trong cuộc sống như thế, sao có thể chẳng hề để ý bỏ lại 1 mình, nhìn đường biết bao cặp đôi? rất buồn, luôn quên những ngày như thế, valentine, sinh nhật cuối cùng lại ăn mừng bên 1 người khác, xao động vì người đó làm những điều mà chưa từng làm cho . - cố gắng làm việc cật lực, vì muốn tạo dựng 1 tương lai chắc chắn cho , muốn cuộc sống sau này của đầy đủ, muốn mở cho 1 cửa hàng café như ước mơ của . Nhìn bạn bè đồng trang lứa vui mừng nhận bó hoa hồng đỏ thắm ướt át, lòng tràn đầy chua xót, vì, chưa từng tặng cho nửa bông. ra, cần hoa, mà cần ý nghĩa của việc tặng hoa và cảm giác tình quyến luyến ngọt ngào, – chưa từng cho cảm giác hạnh phúc khi được ai đó . hỏi . “Hôm nay em có ăn cơm đúng giờ ?”. Nhưng hỏi. “Hôm nay em có nhớ ?”. Bọn họ, trở thành 1 thói quen, 1 loại trách nhiệm. viết cho rất nhiều lá thư - dù họ gặp nhau mỗi ngày, nhưng chưa từng đọc nó và cũng chưa từng viết cho 1 lá thư nào. Valentine tức giận lấy gối đập túi bụi. “Nào có người nào như ? thấy bóng dáng, ngay cả chocolate cũng , Nhậm Mục Vũ, chết !”. “Em thích ăn chocolate?”. Vẻ mặt hoang mang. Con phải ai cũng thích đồ ngọt, sợ béo phì sao? “, , … làm em tức chết!”. Nhưng …. Mỗi sáng luôn dậy sớm, làm đồ ăn sáng rồi lái xe 30ph sang nhà , gọi nhóc lười biếng còn ngái ngủ ra khỏi giường, khi đánh răng chuẩn bị giỏ xách, đồ dùng, quần áo để làm, khi trang điểm chải đầu và cột tóc cho . Cùng ăn sáng, rồi chở đến công ty, rồi tới bệnh viện. Những ngày phải trực buổi sáng, qua nhà dọn dẹp nhà cửa, mua đồ ăn chất đầy tủ lạnh nhà , thay chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày,. Mua sẵn cả 1 tủ thuốc cho , cả thuốc giã rượu cho . chung là chẳng phải làm gì cả, chăm sóc từ a đến z, chỉ việc ngồi đó mà hưởng thụ. Buổi trưa luôn gọi điện thoại nhắc ăn trưa, nếu : “Em nhìn thấy , em ăn được” chạy ngay đến chỗ , dẫn ăn trưa. Cho dù là có 2h sáng, cho dù lúc đó bận với 1 đống công việc, chuẩn bị cho ca mổ quan trọng vào ngày mai, nhưng chỉ cần gọi điện thoại nhớ muốn gặp , chẳng nề hà mà chạy xe ngay qua nhà , chỉ để ôm lấy , để nhìn thấy dù chỉ 5ph có mất 1h chạy xe về cũng chẳng là gì. Khi ốm, thức suốt cả đêm để chăm sóc cho . chưa bao giờ nặng lời với , toàn chỉ là gây trước, rồi chỉ mình tức giận, quát tháo, chỉ im lặng mỉm cười và ôm vào lòng. Tình dành cho là như thế, hào nhoáng, ồn ào, hoa lệ, nhiều những lời ngọt ngào. trắng ra là chẳng có những câu ngọt ngào. Đó là cách thể tình với . Nhưng như bao khác, cũng chỉ để ý những thứ to lớn hơn, lãng mạn hơn, mà nhìn lại những điều nhặt nhất làm vì . Nếu sao 2h sáng chạy qua nhà chỉ vì câu nhớ , nếu sao phải lo cả những sinh hoạt thường ngày của , khi ốm thức trắng cả đêm để chăm sóc cho . Trong cuốn này tôi thích nhất là câu này: “ ra miệng rằng mới là ư? Vậy nếu cả đời , kiếp này hy sinh hết thảy đều chẳng được tính là gì sao? Mỗi người có mỗi cách biểu đạt tình cảm khác nhau, của chúng tôi là trầm ổn, cụ thể hành động. Lãng mạn chính là tình đóng gói, lãng mạn mà thiếu tình chân thành cũng giống như 1 hộp quà đẹp đẽ mà bên trong lại rỗng . Nếu bạn thích loại tình cảm mỹ miều bên ngoài, vậy lúc mộng ảo qua , còn lại cũng chỉ là hư . ấy có lẽ thích và ngưỡng mộ hộp quà hoa lệ trong tay người khác, nhưng cái hộp vẫn chỉ là cái hộp, mở ra rồi, bên trong chẳng có gì. Mà ấy tuy có lớp giấy gói hào nhoáng bên ngoài, lại có được món quà quý giá nhất, kim cương dù có thiếu lớp giấy gói, vẫn trân quý như cũ.” Hai người họ đều hiểu tình cảm của đối phương, đều cứng rắn chịu mở ra cho người kia thấy trái tim của mình thế nào, rồi những hiểu lầm khiến họ xa nhau 3 tháng, 3 tháng trôi qua khiến cà 2 nhận ra tình của họ dành cho nhau là thế nào. 3 tháng trôi qua, đủ để hiểu được rằng ỷ lại vào thế nào, cuộc sống có chật vật thế nào, làm cho nhiều điều thế nào, thế nào và hiều và thể sống mà thiếu . 3 tháng trôi qua đủ để hiểu vô tâm của làm tổn thương thế nào. Tình là như thế, câu chuyện của Mục Vũ và Tâm Ảnh là câu chuyện xảy ra trong thực tế rất nhiều. Chỉ khi cái gì mất mới biết quý trọng những gì mình có. Có thể bạn thường trách bạn trai mình chẳng lãng mạn gì cả, chẳng bao giờ nhớ những ngày kỷ niệm, chẳng bao giờ viết thư tình, hay chẳng bao giờ tặng hoa. Nhưng bạn có bao giờ nhìn lại những gì người đó làm cho bạn. Nếu chàng đó bạn chẳng mất giờ mà chở bạn ăn, xem phim, hay chỉ đơn giản là chạy vòng vỏng ngoài đường khi bạn buồn chán. Cũng chẳng có nào rảnh rỗi mà quan tâm bạn ăn hay chưa, bạn ăn gì mỗi bữa ăn, tối qua bạn ngủ có ngon ? - nếu bạn. Cũng chẳng có nào chỉ vì bạn ốm mà lo sốt vó, qua nhà bạn mua thuốc, mua đồ ăn hay chỉ là ngồi cạnh bạn suốt 1 buổi nhìn bạn ngủ nếu bạn. Nếu bạn chẳng nào đủ kiên nhẫn để chở bạn mua đồ, hay siêu thị cùng bạn. Nhưng phải chỉ vì thế mà có thể giữ vững được tình , tình cần có chút gì lãng mạn, cần 1 chút sinh khí, 1 chút động lực để có thể bền vững. Lãng mạn là 1 điều cần thiết cho tình , nó giống như 1 cơn gió mát giữa cái nắng nóng gay gắt, 1 ngọn lửa giữa mùa đông giá rét. Bạn có thể biết phải làm những gì phải những gì để khí trở nên lãng mạn, bạn chỉ đơn giản là ôm đối phương vào lòng và với người đó rằng bạn người đó nhiều như thế nào - chỉ đơn giản là khi đường bạn nắm chặt tay người đó để người đó hiểu được chúng ta cùng 1 con đường, cùng hướng về 1 phía – chỉ đơn giản là khi người đó khóc bạn cho người đó mượn bờ vai của bạn để người đó hiểu rằng dù có chuyện gì bạn vẫn luôn bên cạnh…. Nhưng quan trọng là bạn nên hành động nhiều hơn là , và đừng bao giờ quên với người đó bạn người đó thế nào. Ps: Trước đây coi truyện các nhân vật nam tốt mình nghĩ đó chỉ là truyện, làm gì mà có, nhưng sau khi đọc xong cuốn này mình tin điều đó. Mình cũng có 1 Nhậm Mục Vũ cho riêng mình, người giống nhân vật NMC 97%, thế là đủ mãn nguyện lắm rồi. Mà tính cách của mình cũng hơi giống nàng Tâm Ảnh, chỉ khác cái khoản đứng núi này trông núi nọ thôi, còn cái tính lãng mạn, trẻ con và thích hành tội người khác .... y khuôn.   Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Chia Tay của tác giả Lâu Vũ Tình.
Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Hệ liệt: Nhân duyên tuyến Thể loại: Hiện đại, HE Độ dài: 10 Chương Converter: meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Tôi, Bùi Vũ Canh, đánh nhau quậy phá là bữa ăn chính; Trốn học ghi tội là cơm rau dưa; Tôi luôn luôn cho rằng chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn bang phái, hơn nữa thật sâu chờ mong. Cố tình ── Các bạn biết đó, cuộc đời không như ý, mười thường tám chín, Giấc mộng hắc đạo tôi chờ mong đã lâu, thế nhưng mạc danh kì diệu vỡ nát?! Thật muốn tìm tìm nguồn gốc nguyên nhân, có lẽ là nói bắt đầu từ năm mười bảy tuổi ấy ── Năm đó, trong sinh mệnh tôi có thêm một cô gái ngốc không can đảm lại hay khóc, Nhưng cuộc đời tôi lần đầu tiên hướng con gái thổ lộ, kết quả lại bị từ chối thảm hại ── Mà nguyên nhân chính là, tôi khiến cô ấy không có cảm giác an toàn, cô ấy không thích loại người như tôi? Mà ngày nào đó, lại vừa vặn là ngày một tháng tư cũng là ngày cá tháng tư…… Làm cái an phận thủ thường lương dân có gì đặc biệt hơn người? Không gây sự thì có gì khó khăn? Giỏi lắm thì đi đường dựa vào bên phải; Bỏ những lời thô tục cô không thích. Như thế mà thôi, ai không thể làm! Tôi liền làm cho cô xem! Không sai! Tôi còn có một tính cách đặc biệt, chính là không chịu thua! Vì thế, câu chuyện tình yêu của tôi và Diệp Tâm Lê, liền như vậy bắt đầu ~~ *** – Bùi thức tự bạch Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây sự là bữa ăn chính, trốn học ghi tội là cơm rau dưa, tôi cho rằng, chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong. Trước khi nói rõ chuyện này, tôi phải tự giới thiệu. Tôi tên là Bùi Vũ Canh, trước năm tuổi gọi “Kỉ Vũ Canh”. Không sai, tôi có một thân thế phi thường cũ rích, ba là người đã kết hôn, mà mẹ tôi là tình nhân bí mật của ông, hoặc nói cách khác, tôi có xưng hô thực thông tục – con riêng. Mẹ là loại phụ nữ phá huỷ gia đình người khác sao? Tôi chỉ có thể nói, cô nhận thức ba so với Bùi phu nhân chính quy sớm hơn, chẳng qua người ba cưới không phải bà, bà nhiều nhất chỉ có thể tính ngốc, ngốc không hiểu quay đầu, vì một người đàn ông không đáng mà chờ mong. Sau đó, phu nhân chính quy không còn hơi thở, cứ như vậy trò chơi chấm dứt, mẹ tôi được phù chính, nguyên nhân không phải nhiều năm si tình rốt cục được hồi báo, mà là đứa con mới ba tuổi, thể nhược nhiều bệnh cần tình thương của mẹ cùng chiếu cố, vì cho hắn một hoàn cảnh kiện toàn trưởng thành, vì thế tôi cũng liền “Thuận tiện” Sửa lại họ. Thấy rõ ràng không? Tôi nói là cho “Hắn” Một hoàn cảnh kiện toàn trưởng thành, mà không phải cho tôi nha! Tuy rằng ba chưa nói, nhưng ai cũng rõ, ở trong cảm nhận của ông, đứa con ba tuổi là bảo vật, ngay cả chạm vào một chút cũng không được, mà tôi, giỏi lắm chỉ là một t*ng trùng mà ông không cẩn thận lưu lại tạo nên hậu quả. Điểm này, tôi tin tưởng chỉ cần không phải ngu ngốc, ai cũng cảm nhận được. Đều là con ông, nhưng đãi ngộ khác biệt như vậy, nếu là cậu, có thể hộc máu hay không? Có thể nội thương hay không? Đúng vậy, căn cứ “Tập tục”, tôi phải vì thế mà tâm lý không thăng bằng, sau đó phản nghịch chọc cho ba chỉ còn nửa cái mạng. Mọi người đã đối với tôi “Ký thác kỳ vọng cao” như thế, được rồi được rồi, tôi biết lắng nghe. Cho nên, tôi không phải theo ngay từ đầu đã nói sao? Tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau quậy phá là bữa ăn chính, trốn học ghi tội là cơm rau dưa, mà người ba gây hoạ kiêm cao cao tại thượng tranh luận với tôi là điểm tâm, bồi dưỡng cho tính tình này, tôi một lần cho rằng chính mình lớn lên sẽ đi lăn lộn giang hồ, hơn nữa vì viễn cảnh tuyệt vời này mà thật sâu chờ mong…… Tin tưởng tôi, mỗi lần chỉ cần tôi nhìn thấy khóe miệng lão ba run rẩy, run ngón tay nói không ra lời, tôi có loại khoái cảm nói không nên lời, cảm giác kia giống như táo bón mấy ngày rốt cục đi ngoài được, chỉ có một từ để hình dung — thích! Thích đến làm cho tôi quên từ nhỏ đến lớn, nhận lão ba bao nhiêu lần vắng vẻ; Thích đến làm cho tôi xem nhẹ hồi nhỏ từng hồn nhiên cho rằng tranh thủ có thành tích tốt sẽ có cái gì bất đồng, kết quả chỉ đổi lấy lạnh lùng đáp lại; Thích đến làm cho tôi có thể không cần ông ôm, ông luôn ôm em trai, toàn tâm toàn ý che chở đau sủng, lãng quên tôi ở một góc cũng cần quan tâm như thế…… Vì thế, tôi cố gắng muốn làm càng nhiều chuyện khiến chính mình thích tới cực điểm. Giờ phút này, vật nhỏ hi sinh không biết sống chết đưa lên cửa — Bùi Quý Vân, em trai cùng ba khác mẹ của tôi, bảo vật trong tay lão ba! Không sai, chính là hắn, Bùi Quý Vân. Bao lâu trước kia? Hình như là khi hắn ba, bốn tuổi, ăn cái gì miệng cũng dính đầy, nhìn hắn tươi cười hồn nhiên tôi thật tức giận, cướp đi thìa của hắn không cho hắn ăn, giở trò xấu hại hắn té ngã, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm của hắn…… Tiếp theo, chỉ cần đắc ý chờ đợi tiếng khóc vang tận mây xanh. Nhưng mà, không có, cái gì cũng không có, hắn thậm chí đã cho tôi đang cùng hắn đùa giỡn. Bộc trực nói, có một lần tôi cho rằng hắn là tên ngu ngốc! Hắn nghe không hiểu, khẩu khí tôi có bao nhiêu kém cỏi sao? Hắn không nhìn ra, tôi có bao nhiêu chán ghét hắn sao? Hắn không cảm giác, tôi đang cố sức bắt nạt hắn sao? Vì sao mỗi lần hắn nhìn tôi, còn có thể cười xán lạn như vậy, mỗi một tiếng anh hai, anh hai kêu vừa thân lại ngọt như thế? Hại tôi duỗi tay, chống lại lúm đồng tiền sạch sẽ không có một tia tạp chất của hắn, tay muốn nhéo cư nhiên thành lau hạt cơm trên miệng hắn — đáng giận! Tôi rốt cuộc đang làm cái gì? Tiểu quỷ này suốt ngày quấn lấy tôi không tha, làm cho tôi nghiêm trọng sinh ra dục vọng muốn đánh người! Nói đến đứa em này, tôi thực sự từng mãnh liệt chất vấn qua hắn là ngu ngốc, hay là thiếu thần kinh cảm giác đau, hoặc thiếu dây thần kinh cảm ứng, cho dù nhéo hắn, hắn cũng không khóc, đoạt này nọ của hắn, hắn chỉ biết cười cười nói:“Anh hai thích, cho anh!” Thoải mái hoan nghênh tôi đến bắt nạt, tính tình thật kỳ cục, hại tôi – mỗi lần bắt nạt đều sinh ra cảm giác cực độ suy sụp, hơn nữa đối tương lai của mình nghiêm trọng hoài nghi, ngay cả khi dễ một tiểu quỷ tuổi dùng mười ngón tay đếm có thừa còn không làm tốt, thế nào muốn ở trên giang hồ lăn lộn cái rắm? Chớ quên, tính tình tôi rất kém cỏi, đánh nhau gây sự là bữa ăn chính; Trốn học ghi tội là cơm rau dưa; lão ba gây hoạ kiêm cao cao tại thượng tranh luận với tôi là điểm tâm; Giở trò xấu bắt nạt anh em ruột thịt là ăn khuya, người như vậy lớn lên đi lăn lộn giang hồ hẳn là nhân tài, sử dụng tốt nhất, dù ai cũng sẽ vì viễn cảnh tuyệt vời này mà vui mừng rơi lệ…… Người như vậy, trị không được một tiểu quỷ? Đừng nói giỡn! Ông đây là mặc kệ hắn, ngày nào đó chọc giận tôi, tôi một chút cũng không để ý trên mặt bìa báo xã hội xuất hiện đại danh anh em Bùi thị! Tôi quyết chí thề muốn đi lăn lộn giang hồ, ai dám đến phá hư tôi liền làm thịt hắn! Cố tình – Mọi người biết đó, cuộc đời không như ý, mười thường tám chín, mộng hắc đạo tôi chờ mong đã lâu, cứ như vậy vỡ nát, mạc danh kỳ diệu vỡ nát, ngay cả hài cốt đều không còn. Cuộc đời không như ý, mười thường tám chín thôi! Mặc niệm ba lần,ok,ok, tôi có thể nhận, nhưng, vấn đề là — dù sao cũng phải làm cho tôi cam tâm chút nha! Quốc phụ không phải đã nói:“Lập chí phải sớm làm!” (là quốc phụ nói sao?) Ai nha, mặc kệ hắn, đó không phải trọng điểm, khó được tôi còn tuổi nhỏ đã có chí hướng rộng lớn đến bây giờ, tổng không thể để tôi chết không nhắm mắt đi? (Quốc phụ: người lập quốc) Mời các bạn đón đọc Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư của tác giả Lâu Vũ Tình.
Mối Tình Đầu
Convert: Bichan Edit – Biên tập – Chỉnh dịch: Nhiều thành viên Hà Tất Sinh tự biết mình thoạt nhìn không giống kiểu người lương thiện, dáng vẻ cộc cằn, mặt mũi ương ngạnh, tính khí quá hoang dã, chẳng khác gì mấy bọn côn đồ chuyên đi đập phá nhà dân thu phí bảo kê. Trước mặt người khác lớn tiếng quát tháo, động một tí giơ nắm đấm lên doạ nạt. Nhưng đến khi gặp đóa hoa xinh đẹp Phạm Như Sanh, anh hoàn toàn tiêu-đời-rồi! Hai bên giáp mặt chưa được năm phút, cô chỉ đơn giản liếc nhìn một cái mà tim anh đã lạc nhịp, căng thẳng như một cậu trai tân lần đầu rung động vậy. Khi nói chuyện cùng cô, anh tự giác giảm thấp giọng xuống để khỏi làm cô sợ. Một thân một mình đơn độc lang bạt bao lâu nay, anh chưa từng cẩn thận che chở cho bất kỳ cô gái nào. Vậy là anh đủ hiểu mình đã thích cô rồi, thầm muốn được bên cô. Ôi, nam tử hán sớm muộn cũng phải yêu chứ, nhưng sống trên đời 30 năm rồi mới thể nghiệm mùi vị mối tình đầu, là sớm hay là muộn? Phải theo đuổi người ta thế nào mới khiến đóa hoa nhỏ này nở rộ trong tay anh đây? *** [REVIEW] MỐI TÌNH ĐẦU Tác giả: Lâu Vũ Tình Editor: vit4mat2212, Yoohy, Bichan, Blue Wind,.... Reviewer: Cielo.Hoa bất tử Poster: Cielo.Lép Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nhất kiến chung tình, HE Tình Trạng: Đã hoàn (11 chương) Link: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?style=6... (Đây chỉ là link post lại. Blog của nhà bạn edit đã bị khóa) ------------------------- Tình đầu như một viên kẹo ngọt ngào chạm vào đầu lưỡi khiến ta không chỉ đắm chìm trong dư vị còn tham lam muốn ăn nữa ăn mãi để đến khi viên kẹo tan hết mới phát hiện đầu lưỡi đã phồng rộp đầy vết thương. Có đau xót, nhức nhối cùng khó chịu nhưng lại không ngăn nổi cảm giác muốn ăn thêm lần nữa. Nên mấy ai đã trải qua tình đầu mà dễ dàng buông bỏ. Nắm tay nhau được đến tận cùng đã là viên mãn rồi. Nữ chính Phạm Như Tranh sinh ra trong gia đình có ba anh em. Cô là em út, báu vật của hai anh. Tuổi thơ họ là chuỗi những bi kịch bị bạo hành, tổn thương và bất lực. Năm cô mười hai tuổi, vì để bảo vệ anh hai sắp bị cha dượng xâm hại mà lỡ tay giết chết ông. Anh cả - người luôn đưa đôi tay ra ôm cô vào lòng, dùng tấm lưng cắn răng che cho em những trận đòn roi từ người cha vũ phu, lại một lần nữa nhận tội giết người thay em gái. Như Tranh bị tổn thương tâm lý nặng nề, từ đó tự phong bế chính mình: không nghe, không nói, không hỏi, không biết, cứ sống mãi trong thế giới của mình. Cho đến khi cô gặp Hà Tất Sinh - mối tình đầu đã sưởi ấm trái tim yếu đuối tràn đầy vết thương của cô. Vì yêu, nữ chính lần đầu tiên biết nhớ nhung, biết giận hờn, biết lo sợ, cũng hiểu giữa thích và yêu khác nhau như thế nào. Vì yêu, cô học cách mở lòng, gạt bỏ quá khứ, muốn cùng anh xây dựng tổ ấm. Như Tranh rất dễ thương, tâm cũng rất kiên cường. Tuy cô ngốc ngốc, tâm trí không bình thường nhưng cô sẵn sàng mạnh mẽ học, mạnh mẽ muốn đồng hành cùng người mình yêu, không muốn bản thân trở thành gánh nặng cho ai cả. Đọc truyện, bạn sẽ hiểu yêu là cách nhanh nhất để khiến con người ta trưởng thành. Bởi chỉ có yêu, có trân trọng ai đó mới làm chúng ta luôn muốn nỗ lực để xứng đáng với người mình yêu. Hà Tất Sinh - một kẻ lỗ mãng, vai hùm mặt hổ, đã ba mươi tuổi đầu chẳng làm được gì nên hồn. Nhờ dáng người thô kệch, khuôn mặt dữ tợn và thái độ cộc cằn, anh trở thành đại ca chuyên đi đòi nợ thuê cho ngân hàng. Một người chưa từng suy nghĩ đến tương lai, lần đầu tiên biết yêu là gì. Anh bị trúng tiếng sét ái tình ngay lần đầu tiên gặp Như Tranh. Sự xinh đẹp, thánh thiện của cô đã làm siêu lòng anh. Tình yêu kỳ diệu ra sao nhỉ? Từ một kẻ không thể ngồi yên một chỗ, anh lại có thể ngồi hàng giờ bên cạnh người con gái mình yêu, không làm phiền, tích cực xua đuổi côn trùng để đảm bảo cho cô có không gian vẽ lý tưởng nhất. Từ một chàng trai âm lượng chưa bao giờ xuống quãng năm, Hà Tất Sinh đã học cách nói nhỏ nhẹ vì sợ dọa tới thiên sứ trong lòng mình. Anh học ngôn ngữ câm vì nghĩ cô không thể nói. Đến mẹ cũng “răn đe” trước để bảo vệ khiếm khuyết của người yêu. “Thôi miên” mấy đứa em rằng Như Tranh là thiên hạ vô song, đáng yêu không ai bằng. Anh luôn nhớ về cô, vì cô có thể phá bỏ mọi nguyên tắc. Một Hà Tất Sinh thẳng thắn, nồng nhiệt chỉ biết dùng sự chân thành và bao dung để yêu Như Tranh. Vì cô là mối tình đầu, là món quà vô giá thượng đế ban tặng. Chỉ có cô mới có thể đập vỡ cái vỏ sần sùi để nhìn thấy sự lương thiện trong anh. Hà Tất Sinh cứ ngập tràn trong tình yêu đầu đời đầy hạnh phúc. Nhưng hiện thực vốn dĩ rất tàn khốc. Tình cảm có thể khiến ta tạm thời quên đi lý trí nhưng vấn đề sẽ không bao giờ mất đi. Một Phạm Như Tranh có vấn đề về tâm lý không thể hòa nhập cuộc sống như người bình thường. Một Hà Tất Sinh chưa từng biết phải gánh trách nhiệm là gì. Lần đầu tiên hiểu rõ quá khứ của bạn gái, lần đầu tiên hiểu cái mình mong muốn là gì. Anh chọn tình yêu và trách nhiệm. Có lẽ ai nhìn thấy cách yêu của nam chính cũng thấy tim mình se lại. Khát khao giá như trên đời có người yêu mình được như vậy thì viên mãn biết bao. Vì yêu, Hà Tất Sinh thực sự suy nghĩ cho tương lai của hai người. Bình thường anh thô kệch, sến súa có thừa nhưng việc gì làm cũng có mục đích lại cực kỳ nhẫn nại để người yêu bé bỏng có thể dần dần thích ứng. Thậm chí, anh còn thuyết phục mẹ chuyển nhà về ở gần nhà cô, ai mà không ghen tỵ sự chu đáo ấy cơ chứ. Nhưng cái tình cảm đầu đời giữa hai kẻ ngốc xít vẫn sẽ có hiểu lầm. Nam chính thấy nữ chính nỗ lực ngày càng bình thường, tự lập, lại hiểu nhầm cô chỉ xem anh như cha mà thích em trai. Cái gọi là tình yêu cao thượng, tự mình rút lui hết sức vớ vẩn khiến người đọc phải phì cười. Anh dùng cách thức nói chuyện bình thường mà quên mất tư duy của bạn gái vốn dĩ không thể bình thường nên dẫn đến hiểu lầm. May thay hiểu lầm được giải trừ, cả hai nhân vật lại có cái kết viên mãn. Dàn nhân vật phụ cũng siêu cute và khiến người đọc thổn thức, xót xa. Mong cho anh cả đã chịu nhiều bất công và San San kiên trì sớm tối sẽ tu thành chính quả. Mong cho anh hai trong lòng có nhiều vết thương sớm được chữa thành, sẽ tìm được chân ái đời mình. Cả hai cậu em trai của nam chính cũng rất đáng yêu, luôn hết lòng vì anh trai. “Mối tình đầu” là câu chuyện tình yêu dí dỏm, ngọt ngào của một cô gái có chứng bệnh tự bế, không thể nói chuyện như người bình thường và một chàng trai ba mươi lỗ mãng, lang thang, cầm đầu đám đầu đường xó chợ, sống không có mục tiêu gì. Hãy xem hai người đó vì yêu mà hoàn thiện bản thân tốt lên như thế nào nhé. Truyện ngắn gọn, nhẹ nhàng, vẻn vẹn chỉ mười một chương. Tác giả viết chắc tay, edit dịch tốt. Nhiệt liệt đề cử ---------- “Cô biết không? Có đôi khi tôi cảm thấy, mình giống như bị nguyền rủa, mọi người thân quanh tôi sẽ gặp bất hạnh. Thực vô căn cứ, nhưng tôi đã để ý, tất cả mọi việc đều chứng tỏ số tôi khắc mệnh, khắc cha, khắc mẹ, khắc anh, khắc em, khắc cả vợ, nhất định tôi sẽ phải cô độc sống quãng đời còn lại....” "Tranh Tranh là vì bảo vệ tôi .Vì thế lỡ tay giết người kia, cái phúc của nó đổi lấy sự bình an của tôi. Một đứa trẻ mười hai tuổi, không thể chịu đựng cảm giác tội lỗi vì đã huỷ hoại một sinh mạng, bèn nhốt mình trong đáy sâu mặc cảm, ngăn cách với thế giới bên ngoài. Anh cả cũng vì bảo vệ Tranh Tranh, mới nhận tội giết người... " ---------- *** “Học trưởng, học trưởng…” Học trưởng: nam sinh học khoá trên, còn gọi là sư huynh Nghe thấy tiếng gọi sau lưng, anh ngẩng lên nhìn trời ba giây với dáng vẻ chấp nhận số phận, sau đó mới dừng chân quay đầu lại “Cô gọi cái quái gì thế?” Người tới chẳng phải ai xa lạ, chính là hoa khôi danh chấn giảng đường, không ai không biết. Nhưng, có là hoa khôi giảng đường thì cũng thế thôi, cái hư danh ấy chẳng giúp cô nhận được sự quan tâm của anh, nói trắng ra anh là một người đàn ông mặt sắt, xưa nay chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc. Người như cô không chịu đi cùng đám fan hâm mộ để được yêu chiều mà lại cứ bám theo bất kể anh trợn mắt lạnh lùng thế nào, rốt cuộc thì có vấn đề gì đây? Song, nói đi nói lại, thật bất ngờ cô hoa khôi này chẳng phải kiểu con gái õng ẹo, giả tạo như anh thường nghĩ, khi vui thì cười sảng khoải, khí thế rót rượu đâu ra đấy, trên sân bóng phải đối đầu cũng không hề nao núng, vẻ đẹp của cô thuộc kiểu đẹp tự nhiên, không pha tạp hay thêm bớt bởi công nghệ thẩm mỹ thời buổi này. Nói tóm lại là kiểu đẹp có thể khiến người khác chói mắt khi dõi nhìn. Nếu không phải thế, sinh vật nào là phụ nữ dám quấn lấy anh đã sớm bị anh đá tới tận Bắc cực rồi! Bỏ qua một đống người ái mộ đang chờ được bày tỏ vì anh, thôi thì xinh đẹp và giới tính không phải lỗi của cô, được rồi, miễn cưỡng chấp nhận người bạn giống cái này vậy. Ai ngờ anh chiều ý cô vài lần, cô lại càng không coi ai ra gì. Cả ngày cứ bám theo hỏi anh độc một câu “Có muốn làm bạn trai tôi không?”! Thử hỏi lần nữa xem, nếu không bẻ sạch răng cô thì anh thề đổi sang họ giống cô. “Chúng ta biết nhau lâu thế rồi…” “Hai tuần ba ngày.” Không cần nói như vợ chồng già thế, danh tiết nam tử hán trong sạch của anh sau này vẫn phải dùng đến. “Anh tính toán kĩ thế! Ý em là, tốt xấu gì chúng ta cũng đã chơi bóng cùng nhau hai lần, thi uống rượu một lần, rồi cả kì thi lần trước em giúp anh quay cóp, còn có N lần cùng dưới ánh trăng…” “Gì mà cùng dưới ánh trăng! Nếu không phải tại cô hại tôi bị chủ nhiệm phạt, tôi sẽ cùng nhổ cỏ với cô chắc?” “Được rồi, ý em là, chúng ta đã quen nhau tới vậy rồi mà em còn chưa biết tên đầy đủ của anh, chỉ nghe mọi người gọi Sinh, rốt cuộc họ của anh là gì!” Anh mồm miệng há hốc, sau đó khóe môi khẽ mấp máy. “Cái gì, cái gì Sinh?” Cô day day tai nhưng rõ ràng là vẫn không nghe rõ. “Hà Tất?” Mặt anh không tự nguyện một chút nào. Hà Tất trong tiếng Hán nghĩa là Tại Sao Phải, Sao Lại, nghĩa tên của anh ý mọi người tự suy ra nhé. “Không phải chứ, học trưởng, anh như thế rất không có thành ý, dù gì cũng là bạn bè, cho em biết thì có làm sao? Rốt cuộc là cái gì Sinh?” “Hà, Tất!” Anh nghiến răng phun ra. “Em nói rồi…. Học, trưởng!” Người gì mà nói không chịu nghe, không chịu tiếp thu! Cô quyết tâm phải hỏi tới cùng mới thôi, trừng mắt chiếu vào khuôn mặt không chút tự nguyện kia, mắt càng trừng càng to, càng trừng càng to… Không, không phải chứ? ” Anh trao cô một ánh nhìn vừa kiên định vừa buồn bã. “Anh –” Thật sự là rất…… “Em có ý kiến gì hả?” Anh trừng mắt doạ nạt. Đôi môi hồng chúm chím của cô hé mở muốn “A” một tiếng nhưng cuối cùng lại không thốt ra được, vì trên mặt đối phương rõ ràng viết dòng chữ “Em dám cười thì phần đời còn lại chúng ta tuyệt giao luôn.” “Phì — ha ha ha ha –” Buồn cười quá cơ. Cô không chỉ cười, mà còn cười nghiêng ngả, không thèm bận tâm chút nào tới hình hình tượng hoa khôi giảng đường, chỉ thiếu nước lăn lộn trên cỏ nữa thôi. “…… Nông cạn!” Anh oán hận rủa thầm, đây là người thứ N, anh thề, sau này dù có thế nào cũng không bao giờ cho ai biết họ tên đầy đủ của mình nữa! Mời các bạn đón đọc Mối Tình Đầu của tác giả Lâu Vũ Tình.
Luyến Nô
Converter: Vi Ừn Bi Edit: Bội Nghi + Tuhu (2 chương đầu), Thủy Nguyệt Vân. Beta: Kỳ Doanh, Thủy Nguyệt Vân Khuất Dận Kì, hắn là kiệt tác tuyệt mĩ của trời đất, với dung mạo xuất chúng kia, không có gì có thể hoàn mỹ như hắn…… Đối với nữ nhân, hắn có thể đùa bỡn, có thể cùng diễn trò, có thể tàn nhẫn, nhưng lại không bao giờ là thật lòng. Nô nhi, nàng không tranh giành với thế gian, đơn thuần như thế, đôi mắt trong sáng như thủy tinh, âm thanh tuyệt mĩ, nồng ấm mê hoặc lòng người…… Sự trong sáng đặc biệt của nàng làm nổi dậy ma tính trong người hắn, khiến hắn muốn làm nàng mất đi sự vô tư, trong sáng, không hiểu chuyện đời đó. Nhưng mà, cái gì hắn cũng đã tính tới, nhưng lại quên mất thâm tâm đã sớm trầm luân vì nàng…… Đối mặt với tình yêu say đắm của nàng, hắn dễ dàng lần nữa không khống chế được…… Cho đến khi cõi lòng nàng tan nát mà rời đi, hắn mới đột nhiên phát hiện rằng, đời này hắn không thể sống thiếu nàng…… *** Bên trong chiếc màn che bằng bạc, một đôi nam nữ đang cuồng loạn triền miên, cùng nhau tấu lên giai điệu mang theo dư vị kích tình. Thật lâu sau, khi hết thảy đã trở nên yên tĩnh, nam tử xoay người lùi lại, nhưng vẫn còn những hơi thở gấp do chưa bình ổn, khuôn mặt hắn tản ra hơi lạnh. “Kỳ” giọng nói nữ tử đầy mị hoặc, nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau, dung nhan tuyệt mĩ không muốn rời xa, nhẹ nhàng cọ vào bờ lưng hắn. Hắn, tên gọi là Khuất Dận Kỳ, có một dụng mạo có thể làm nữ nhân khắp thiên hạ thần hồn điên đảo, cũng có được khí lực mà người người ao ước, càng đừng nói là chỉ khiến cho người khác ngất xỉu, hắn có rất nhiều gia sản, tài năng xuất chúng, khiến cho rất nhiều nam nhân không theo kịp. Một nam tử với những điều kiện tốt như vậy, chỉ cần là nữ nhân, ai mà không ham muốn, mong chờ được hắn cúi nhìn? Nhưng hắn lại cố tình coi trọng nàng, có tình ý với nàng…… Nhớ tới việc hắn đối đãi ôn tồn với nàng, thật sự như một giấc mơ khiến nàng cảm thấy vui sướng lâng lâng. A! Nàng thật sự rất yêu, rất yêu hắn –”Hả?” Khuất Dận Kỳ nhìn vào ánh mắt si mê của nàng, lãnh đạm trả lời. Hắn hừ lạnh. Đúng là nữ nhân. Một nụ cười lạnh như băng rất khó nhìn thấy nhẹ nhàng biến mất khỏi khóe môi hắn. “Kỳ, thiếp yêu chàng –” giọng nàng nỉ non như có thể khiến người khác mất hồn. Nhưng … nàng lại không phát hiện, hắn lơ đãng nhíu mi, tỏ vẻ mất hứng. Lại là những lời này – một câu mà hắn đã chán ngấy, nhàm đến cực điểm! Được bao nhiêu lâu chứ? Hắn nhớ lại, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng đến nay, hình như còn chưa được một tháng, thật sự rất dễ thu phục mà. Gương mặt hắn nổi lên sự phiền chán, tất cả nữ nhân đều có đức hạnh như thế này sao? Không hiểu rõ quy luật của trò chơi mà vẫn nhảy vào, thật khó khiến hắn không sinh ra ác cảm. Trên đời này chẳng lẽ thực sự không có nữ nhân nào đặc biệt ư? Nữ nhân, khi yêu thì thực sự đã nghĩ quá nhiều, nhưng lại quên, chữ tâm, không phải ai cũng có. “Thì sao?” hắn không mang theo biểu tình gì tiếp lời. lúc này Nàng mới thoáng phục hồi tinh thần lại. ” thiếp…… Có chuyện muốn nói với chàng, chàng nghe xong nhất định sẽ rất vui vẻ .” Nàng thực sự ảo tưởng hắn sẽ ôm lấy nàng cùng nhau thêu dệt nên bức tranh đầy tình ý. “Ồ?” Lúc này phản ứng lạnh nhạt của Khuất Dận Kỳ giảm bớt. Hắn hoài nghi, nữ nhân này có gì để làm hắn vui vẻ chứ? “Thiếp –” Nàng cúi đầu thật thấp, nhỏ giọng nói: ” thiếp mang thai .” “Mang thai?” Tiếng hoan hô vui mừng mà nàng đoán lại không hề vang lên, hắn chỉ nhíu mi, rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh. “Sao vậy? chàng không vui sao?” nàng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn đang trầm mặc. “Vì sao không uống thuốc?” Giọng nói của Khuất Dận Kỳ nhẹ nhàng, bình thản, hai mày kiếm cũng không tự giác mà nhíu lại. “Thiếp biết chàng thương thiếp, không đành lòng để thiếp phải đau đớn, nhưng mà Khuất gia không thể không có người nối dõi nha! Chàng tốt với thiếp như vậy, thiếp vì chàng mà chịu khổ một chút thì có tính gì? Cho nên –”[ chị ấy tự sướng kinh nhêỷ =)) ] “Cho nên ngươi liền tự quyết định, không có sự đồng ý của ta, liền đem thuốc đổ đi?” Sao cơ? Nàng sao lại cảm thấy giờ phút này sự ôn nhu của hắn lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo nhỉ? Khuất Dận Kỳ mỉm cười, nét mặt không có một chút độ ấm, khóe môi không hề có ý cười. “Muốn nghe câu trả lời của ta không?” “Thiếp…..” trước ánh mắt lạnh lùng của hắn, nàng bất giác co rúm lại. Nữ nhân Ngu ngốc! Nàng thực nghĩ hắn vì nàng mà đau lòng sao? A! Sai lầm rồi, hoàn toàn sai! Bởi vì nàng không xứng mang thai con của hắn, hắn cũng không cần nữ nhân gì để giúp hắn sinh con cả. Mời các bạn đón đọc Luyến Nô của tác giả Lâu Vũ Tình.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6