Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Ca Tẫn Đào Hoa
Anh trai hàng xóm vừa dịu dàng vừa tuấn tú lại là người đã thầm mến mấy năm sắp kết hôn, bạn học Tạ Hoài Mân thất tình, ôm tâm trạng được ăn cả ngã về không, thừa dịp đi cùng thang máy với người ta đã mở lời thổ lộ. Thế nhưng, đời người chính là kỳ diệu như thế, giây tiếp theo, thang máy mất trọng lực. Khi bạn học Tiểu Tạ mở mắt ra, thế giới của bạn đã hoàn toàn đảo lộn. Cô gái nhỏ gầy gò trong gương chính là thân phận mới của bạn. Thần tiên nói, hệ thống sắp xếp lá số tử vi có chút nhầm lẫn, bạn cứ ở yên đấy chờ một lát đi. Nhưng phải đợi đến khi nào? Bạn học Tiểu Tạ cảm thấy chán muốn chết, cứ như thế bắt đầu hành trình xuyên không không biết nên khóc hay nên cười của bạn… *** Mấy năm nay, mùa hè kinh thành càng ngày càng nóng. Tháng này năm trước còn có thể mặc hai lớp quần áo, nay chỉ mặc một lớp áo lụa thôi cũng cảm thấy nóng. Con chim đỏ rực trong lồng không ngừng náo động, khiến những sợi lông vũ mỏng may rơi lả tả. Nó nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng kêu tuy ngắn ngủi lại êm tai. Đại nha hoàn Ấu Thanh bưng trà tới, thở dài nhìn về phía con chim, buông tách trà rồi lấy thức ăn ra cho nó. Tống Tử Kính thấy vậy cười nói: “Nó nóng quá thôi, ngươi đem lồng vào nhà đi, thêm cho nó chút nước.” “Vâng ạ.” Ấu Thanh khẽ nhún gối, xách lồng chim vào phòng. Quy củ trong phủ không tính là nghiêm ngặt, có điều tính cách Tống Tử Kính rất cẩn thận chặt chẽ, mấy năm nay quyền cao chức trọng, trên gương mặt hiếm thấy nụ cười, hạ nhân cũng tự giác cung kính hơn vài phần. Tống Tam nay là quản gia của tướng phủ, bản thân đã lấy vợ sinh con, nhưng gương mặt non nớt vẫn chưa thay đổi là bao. Hắn nhẹ chân đi tới, thấy Tống Tử Kính không phải đang trầm tư mới tiến lên nói: “Thiếu gia, cơm tối xong rồi, dọn ở đâu ạ?” Hơi nóng trên người Tống Tử Kính còn chưa tan, cũng không có khẩu vị, thế nhưng trong đầu đột nhiên bật ra một giọng nói giòn tan mang theo ý cười: “Ăn uống không điều độ cẩn thận thủng dạ dày!” Giọng nói kia mang đến cho ngày hè oi bức một chút mát mẻ, tâm tình của hắn tốt hơn, phân phó: “Ở trong đình đi.” Tống Tam bắt đầu sắp xếp. Tống Tử Kính đứng lên, chậm rãi đi về phía Đắc Phong đình. Trên hành lang có chút gió, vạt áo hắn khẽ bay lên. Dáng người nhẹ nhàng, khoan khoái, thon dài như một cành liễu. Một phiến lá rụng bị thổi tới, còn chưa tới gần người đã bị một thứ gì đó ngăn lại, Ấu Thanh đi theo phía sau lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ái mộ. Món ăn rất đơn giản. Tống Tử Kính chưa thành thân, ra ra vào vào chỉ có người thân tín theo hầu, tướng phủ tuy rộng lớn nhưng không nhiều người hầu. Trước đây hoàng đế từng có ý định làm mối cho hắn bị hắn lạnh nhạt từ chối. Là người quen cũ đã hơn mười năm, hoàng đế chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm. Mời các bạn đón đọc Ca Tẫn Đào Hoa của tác gải Mỹ Bảo.
Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu - An Tư Nguyên
“Thế giới nợ tôi một mối tình đầu” là một bộ truyện nhẹ nhàng, dễ thương và khá hài hước. Tóm tắt đơn giản thì đây chính là hành trình tìm kiếm tình yêu của “đại boss” lạnh lùng, kiêu ngạo, có chút tưng tửng, độc miệng và cô nhân viên giỏi giang, ưu tú trong công việc nhưng lại ngốc nghếch, chậm tiêu trong tình cảm.   Cốt truyện không có gì mới lạ nhưng vẫn đủ để gây ấn tượng đối với những người đọc không quá khó tính. Giọng văn dứt khoát, ngắn gọn và hài hước nhưng lại có khá nhiều đoạn đối thoại qua lại mà ít miêu tả tâm lí nhân vật, dễ gây cảm giác giống giống mấy truyện teen. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Tóm lại, “Thế giới nợ tôi một mối tình đầu” không phải là một bộ truyện nổi bật nhưng vẫn là sự lựa chọn thích hợp dùng để giải trí và bộ truyện này cũng đã được chuyển thể thành phim, một bộ phim rất ngọt ngào và hài hước đấy ạ ^^. Đã từng có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Cấp ba nợ tôi một Giang Thần, đại học nợ tôi một Tiêu Nại, trưởng thành nợ tôi một Phong Đằng, và thanh xuân nợ tôi một mối tình đầu.”(*)   Câu nói này có lẽ được khá nhiều bạn nữ tán đồng và Hình Vận cũng là một trong những người thấm thía nhất. Hình Vận, giới tính nữ, năm nay 29 tuổi xuân xanh nhưng vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, là nhân viên thiết kế đồ họa cho một công ty game nổi tiếng.    Trước năm 29 tuổi, Hình Vận là niềm tự hào của ba mẹ, từ nhỏ cô chăm chỉ học hành, tính cách lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, lớn lên thì có công ăn việc làm ổn định, dung mạo tuy không phải bậc mỹ nhân nhưng cũng thanh tú dễ nhìn. Từ bé đến lớn, Hình Vận chính là hình tượng “con nhà người ta” trong truyền thuyết, luôn làm ba mẹ được nở mày nở mặt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Nhưng khi Hình Vận bước vào ngưỡng cửa của tuổi 29, khi tất cả anh chị em trong nhà đều lấy vợ lấy chồng và khi ba mẹ cô nhận được tấm thiệp cưới lần thứ hai của cô em họ, mọi thứ đã đổi thay đến bất ngờ, Hình Vận vốn đang là niềm tự hào của ba mẹ bỗng chốc trở thành một “món hàng ế” được ba mẹ nóng lòng rao bán.   Thật ra với điều kiện của Hình Vận muốn có bạn trai cũng không phải chuyện khó, chỉ là do công việc bận rộn mà vòng tròn giao tiếp bạn bè cũng quá nhỏ, thành ra không có thời gian lẫn cơ hội làm quen và kéo dài mối quan hệ với người khác phái. Thế rồi dưới sức ép của mẹ già nhà mình, cuối cùng Hình Vận đành mang khuôn mặt bi tráng bước vào con đường xem mắt.   Chỉ là Hình Vận không ngờ, lần xem mắt bất đắc dĩ này thế mà... Thành công rồi??? *** May thay, anh sếp bụng dạ đen tối chơi đủ rồi. Lúc Hình Vận tắm xong đi ra, anh đang thay đổi ga trải giường trong phòng ngủ chính, ý là cho cô ngủ trên giường và nói rằng sợ cô ngủ trên sô-pha sẽ chật. =_= …Nhưng căn bản đó không phải vấn đề chỗ ngủ mà là tư thế ngủ? Cô vẫn rất tự tin với tư thế ngủ của mình. Song cuối cùng cô không cưỡng lại nổi Hạ Kha bèn nhượng bộ. Dù sao người ta đã thay ga giường rồi, mình cứ khăng khăng đòi ngủ sô-pha thì cũng không hay, lại còn mang tiếng phụ ý tốt của người ta. Vả lại, sô-pha nhà anh ấy cũng to, anh ấy ngủ trên đó cũng không hẳn là chật. Vì vậy cô yên tâm trèo lên giường ngủ. Thực tế, Hình Vận nhận ra hơi giường quen, bố cục nhà giống kiểu khách sạn, phòng khách bán mở chỉ có kệ TV ở chính giữa phòng ngủ làm vách ngăn, không cách âm nổi cũng không cần nhắc đến bị ngăn cản tầm nhìn. Cô còn đang lo lắng buổi tối không ngủ được, trằn trọc hay đi vệ sinh đêm sẽ đánh thức Hạ Kha. Kết quả… Có lẽ là do quá mệt mỏi, cũng có lẽ là do cốc sữa nóng ấy, mọi người đều nói uống sữa nóng buổi tối có thể giúp ngủ ngon hơn ư? Nói chung, cô cảm thấy rất buồn ngủ, gần như chạm vào gối là thiếp đi ngay. Mãi đến khi Hạ Kha đánh thức cô mới nhận ra trời đã sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ hơi chói, với nắng đầu đông này có lẽ đã hơn 10 giờ sáng… À, phải rồi, cô bị Hạ Kha kéo xuống giường đến cho tỉnh dậy. – Gì vậy… – Hình Vận mơ mơ màng màng, mở đôi mắt lim dim buồn ngủ nheo mắt nhìn anh. – Không có thời gian để giải thích đâu! – Anh mở cánh cửa tủ quần áo cố gắng đẩy cô vào – Cứ trốn trước đã. Cô còn chưa hiểu gì đã bị anh đẩy vào trong tủ quần áo, ngay giây sau anh cũng chui vào. Sao hai người phải trốn cùng nhau? Có chuyện gì? – Động…động đất sao? – Đây là khả năng duy nhất mà Hình Vận có thể nghĩ đến. Nghe nói khi nghe rằng trận động đất có thể ẩn trong tủ quần áo. – Đừng nói nữa! – Cánh tay anh đập vào vai Hình Vận kéo cô vào lòng sẵn tiện bịt miệng cô. – ⊙.⊙… – Chẳng lẽ trốn bọn cho vay nặng lãi?! Trước đây từng nghe nói công ty họ vận hành game nào đó thua lỗ một khoản lớn, tài chính công ty lao đao làm sếp phải tìm người đầu tư. Cứ tưởng anh ta sẽ tìm Giai Ốc rồi sẽ đồng ý giao quyền điều hành, song bây giờ nhìn lại… có vẻ như không phải loại đó thì cũng là đi vay nặng lãi! Cái đó không nên động vào! Trước đây anh cô cũng từng lén đi vay nặng lãi khiến cả nhà bị vạ lây, cuối cùng cậu mợ đành phải bán nhà trả nợ cho con trai, chứ nếu không anh ấy chẳng thể gánh nổi với cái mạng của mình! Mà hình như nhà này của Hạ Kha cũng là thuê, không biết tình hình nhà anh ta như thế nào, toàn bộ tiền có thể trả đã đầu tư vào công ty hết rồi thì bán nhà gán nợ cũng không được, bây giờ mới bị người ta mò đến tận cửa… Không khéo một giây sau cửa tủ quần áo sẽ bị mở ra, một đám đàn ông hung hãn lao vào đâm đâm chém chém, liên lụy tới cả cô. Nghĩ đến đây, cô vô thức liếm môi cố gắng giảm căng thẳng và kìm nén sự run rẩy. Cái lưỡi mềm mại đột nhiên lướt qua lòng bàn tay Hạ Kha, cảm giác ngứa ngáy đột ngột ấy làm anh đứng hình, vội vội vàng vàng bỏ tay ra khỏi miệng cô khẽ hét: – Gì thế hả? Sau khi được hít thở không khí trong lòng, cô mới cuống quýt trả lời: – Sếp thiếu tiền sao không nói? Sếp có thể mượn em mà, trong mấy năm qua em tiết kiệm được khá nhiều tiền, có thể cho sếp vay mà không tính lãi, sao lại đi vay nặng lãi? – …Ai nói với em tôi đi vay nặng lãi? – Rốt cuộc từ nãy đến giờ trong đầu cô nàng này nghĩ toàn thứ quái quỷ gì vậy? – Được rồi, đừng sĩ diện hão nữa, tưởng chúng ta đang trốn bọn cho vay nặng lãi? – Điên thật mà! – … – Hay là sếp lại giấu em nhận cuộc sống riêng? – Cuộc sống riêng không liên quan đến hoạt động kinh doanh của công ty. – Em… – Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Hạ Kha đột ngột dừng lại, nói nhỏ – Lát nữa tôi tính sổ với em! Cấm nói đấy! Hình Vận vẫn cứ đinh ninh anh đang trốn bọn cho vay nặng lãi, vì tính mạng bản thân cô quyết định nghe lời. Sự yên tĩnh đột ngột làm Hạ Kha cảm thấy hơi khó chịu, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại ra rất lớn, ví dụ như tiếng thở gần như gang tấc của cô ấy… Nhịp điệu dồn dập càng khiến đầu óc anh thêm hỗn loạn. Cổ họng anh như thắt lại, thậm chí bắt đầu nhớ lại cảm giác ngứa ngáy khi cô sờ lòng bàn tay. Mời các bạn đón đọc Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu của tác giả An Tư Nguyên.
Tình Yêu Darwin - Dư Lý
Với cái tên vô cùng hàn lâm, “Tình yêu Darwin” mang đến cho chúng ta một câu chuyện hoàn toàn ngược lại. Chỉ là tình yêu giữa một người đàn ông đẹp trai thành đạt và một cô gái xinh đẹp trầm lặng. Điều duy nhất có liên quan đến thuyết tiến hóa của Darwin có lẽ chính là việc hai người rất nhiệt tình trong việc duy trì nòi giống.   Trần Cừu An gặp được Chu Phác Ngọc trong một hoàn cảnh khá đặc biệt. Hôm đó là đám cưới của mẹ cô. Phác Ngọc đã trưởng thành, hiểu được cách làm thế nào để chấp nhận những chuyện mà bản thân mình không muốn. Nhưng nói không buồn là giả.   Thế nên, đối lập với hình ảnh của bữa tiệc xa hoa và lãng mạn chính là khung cảnh mà Trần Cừu An không bao giờ có thể quên được. Cô gái bé nhỏ trong bộ váy trắng tinh khôi đi chân trần bên bờ cát. Cô đơn, lạc lõng. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Không ai biết quá trình, cũng không ai biết câu chuyện tiếp theo ngày hôm đó. Chỉ biết rằng hai người dường như thuộc về hai thế giới khác biệt ấy, lại đang ở bên nhau. Bằng một cách vi diệu nào đó, Trần Cừu An lại mang được cô gái cá tính Chu Phác Ngọc về bên mình. Thời gian hai người ở bên nhau không tính là quá nhiều, anh có công ty, phải làm việc. Phác Ngọc còn đang học đại học, cũng không rảnh rỗi. Nhưng chỉ cần là lúc cùng có thời gian, hai người nhất định sẽ không bỏ lỡ.   Chuyện tình cảm nam nữ trưởng thành đương nhiên không tránh khỏi gần gũi xác thịt. Đây là một câu chuyện H văn, 17 chương chương truyện thì hết ⅔ là dành để nói về việc này. Tuy nhiên, nếu bạn là một độc giả đã “đủ điều kiện" để đọc thể loại này, thì đây cũng có thể được xem là một câu chuyện giải trí. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Truyện không dài, cho nên không có nhiều tình tiết để khai thác nhưng cũng không đến nỗi không có gì để nói. Trần Cừu An yêu Phác Ngọc không hoàn toàn được ủng hộ nhưng sự chín chắn trầm ổn của anh khiến cho người khác dù không bằng lòng cũng không tìm được lý do để phản đối.   Thế nhưng, Phác Ngọc vốn là một cô gái hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với lứa tuổi của mình. Cô biết bản thân thật sự yêu người đàn ông này nhưng cũng luôn giữ lại cho mình một đường lui. Nếu sau này anh chơi chán rồi, không muốn tiếp tục nữa, cô cũng có thể vui vẻ rời đi.   Rất may là ngày đó không đến. Sự chênh lệch về hoàn cảnh hay thân phận địa vị đã không còn là rào cản nữa. Bởi vì cảm giác không an toàn của Phác Ngọc đã được Trần Cừu An triệt để đẩy lùi. Vào lúc cô cô đơn và buồn bã nhất, anh đã không ngại gió mưa, vượt qua một quãng đường xa xôi đến chỉ để cho cô một bờ vai. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Những kìm nén, những ấm ức cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Tình cảm thiêng liêng của người mẹ theo từng hơi thở nặng nhọc trút xuống. Cuộc đời là một chặng đường dài thử thách, người mẹ mà cô từng lạnh nhạt, lại vào giây phút cô hiểu rõ mọi chuyện mà rời đi. Cô đã không còn ai nữa rồi, ngoại trừ anh.   “Sau này đừng hút thuốc nữa.”   “Ừm.”   “Em muốn cùng anh sống đến trăm tuổi.”   Mong rằng năm tháng cho em thời gian, để em từ từ nói cho anh biết.   Cuộc đời này được gặp nhau, đã là một điều vô cùng kỳ diệu. __________   " ": Trích từ truyện *** Xuân qua thu đến, nhiệt độ thay đổi rất không ổn định. Chu Phác Ngọc nấu canh tuyết lê. Cô nếm thử hơi ngọt, tắt lửa, vào phòng trông con trai. Bảo bảo năm nay hai tuổi, một nhóc con bụ bẫm, giờ đang ngủ trên giường lớn, hơi hơi cuộn tròn thân mình, cái miệng nhỏ chu chu, đáng yêu không lời nào tả hết. Chu Phác Ngọc ghé vào gối đầu ngắm nhìn cậu nhóc, trước giờ cô không hề nghĩ tới, trên đời lại có sinh vật đáng yêu như vậy, mềm núc ních, ỷ lại hoàn toàn vào mình. Bảo bảo mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mẹ mình, nhỏ giọng nỉ non: “Mẹ~” Phác Ngọc cười ẳm nhóc lên: “Bảo bối của chúng ta tỉnh rồi, có đói bụng không nào?” Tiểu bảo bảo ghé vào ngực mẹ, đôi mắt tròn xoe ngái ngủ. Phác Ngọc đặt nhóc vào ghế cho trẻ con, múc một bát canh lê xắt nhỏ, ngọt ngọt, ấm nóng. Cô cực kiên nhẫn đút cho cái miệng nhỏ của cậu nhóc ăn, cậu phấn khích cười lộ ra mấy cái răng sữa nhỏ trắng. Phác Ngọc cũng cười theo cậu. Cô nhớ lúc vừa mang thai, cảm xúc không ổn định, động chút là khóc. Trần Cừu An về nhà trễ lại khóc, nhớ mẹ cũng khóc, ngồi một mình cũng bỗng dưng bật khóc. Cô biết cảm xúc như vậy rất bất thường, luôn tránh vào phòng khóc một mình. Cô nhớ đến tuổi thơ ấu của mình, không có bố, mẹ thì ở xa. Bây giờ đến lượt cô làm mẹ, thật sự có thể làm tốt không? Trong đầu có vô vàn suy nghĩ, cô trốn trong chăn, khóc ô ô. Ban đầu Trần Cừu An ngồi xem TV trong phòng khách, mãi không thấy Phác Ngọc đi ra, đứng dậy vào phòng, vừa mở cửa liền nghe thấy tiếng khóc của cô. Anh đi qua nhẹ nhàng kéo chăn ra, hai mắt Phác Ngọc đỏ bừng, tóc tai lộn xộn, đáng thương nói không lên lời. Anh rút khăn giấy lau nước mắt nước mũi cho cô, ôm cả người cô vào lòng. “Được rồi, đừng khóc, có ông xã ở đây mà.” Lúc thương tâm được người khác an ủi lại càng khóc thảm thiết hơn. Chu Phác Ngọc nhào vào lồng ngực anh, Trần Cừu An xoa xoa lưng cô, nhẹ nhàng trấn an cô. “Đừng khóc, bảo bối, vậy không tốt cho cơ thể.” Phác Ngọc vẫn khóc nói: “Nếu em làm mẹ không tốt thì sao bây giờ? Em cứ nghĩ đến mình lúc nhỏ lại… ” Anh nâng cô dậy, để cô ngồi đối mặt với mình, “Sợ cái gì? Sao em lại không thể làm một người mẹ tốt chứ.” “Phác Ngọc của anh, dịu dàng lương thiện, sau này nhất định sẽ là một người mẹ tốt. Lại nói, không phải còn có anh sao?” Anh lại vuốt tóc cô: “Bây giờ em đã có anh, cho dù lúc nhỏ gặp chuyện đau lòng gì, thì em cũng có thể chia sẻ với anh. Đừng khóc, được không?” Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Darwin của tác giả Dư Lý.
Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc - Hồng Tâm Hữu Tử Hạch
"Thực ra, chờ đợi và thời gian chẳng có gì liên quan đến nhau, đó là một thói quen tự nảy sinh, còn anh không thể cưỡng lại."* Chuyện xưa kể rằng, khi còn nhỏ, lúc tổ chức chọn đồ vật đoán tương lai (một phong tục quen thuộc của người Trung Quốc), bác sĩ Trình của gia đình vốn có truyền thống y học cổ truyền ngày hôm đó giữa một đống đồ vật không chọn, gối bắt mạch cũng đá phăng sang bên, lại chọn ngay....một chiếc vòng tay bằng vàng. Bà nội cu cậu khi đó đã nói: lúc chọn đồ vật đoán tương lai lại bắt phải đồ của con gái thế kia, xem ra đứa nhỏ này trưởng thành sợ là sẽ chìm đắm vì một cô gái đây. Chỉ là, khi Trình Dịch An thực sự trưởng thành rồi, lời tiên đoán quả nhiên đã thành hiện thực, thì nếu bà anh còn sống, có lẽ cũng chẳng thể ngờ được đứa cháu trai bảo bối này của bà đã thua ngã tận ngay từ thời cấp ba. Lần đầu Trình Dịch An gặp được Sở Thanh là ở ngoài văn phòng giáo viên năm lớp 11. Khi đó cô cắt tóc ngắn ngang vai, dáng vẻ không son phấn kia khiến tim anh đập lỡ một nhịp. Có lẽ một cái nhìn ấy, chính là cả một đời. Từ hôm đó, người con gái tên Sở Thanh đã cứ như thế xông vào cuộc đời của anh. Sự hoạt bát đáng yêu của cô đã khuấy động cuộc sống bình yên của nam học bá kiệm lời Dịch An, khiến nó rực rỡ màu sắc hơn. Dù chưa kịp thừa nhận, nhưng giữa họ đã có sự ngầm hiểu về tình cảm dành cho nhau. Chỉ là đúng lúc họ đang gắn bó thắm thiết nhất, ngày ngày kề cận bên nhau, cùng học tập cùng phấn đấu, thì cô vì những biến cố gia đình, lại đột nhiên biến mất không một lời giải thích. Tình yêu của Trình Dĩ An dành cho Sở Thanh làm cho mình có chút nhớ đến tình yêu mà Hà Dĩ Thâm dành cho Triệu Mặc Sênh trong tác phẩm Bên Nhau Trọn Đời. Nếu xếp Hà Dĩ Thâm là nam chính ngôn tình thâm tình số một, vậy thì Trình Dĩ An quả thật cũng không thể đứng thứ hai được. Người đàn ông quá mức si tình này đã vì một tình yêu thậm chí còn chưa kịp nảy mầm, không lời hứa hẹn mà từ bỏ ngành học tài chính đã đam mê từ nhỏ để quay sang học y, vì biết Sở Thanh nhiều bệnh hay ốm, nếu làm bác sĩ thì cơ hội gặp được cô sẽ cao hơn. Anh đã dùng những năm tháng tuổi trẻ dài đằng đẵng chờ đợi cô, dù anh không hề biết sẽ phải chờ đến bao giờ. Cũng bởi muốn gặp lại cô, mà anh đã quyết định chuyển đến thành phố M làm việc, ôm cây đợi thỏ, do biết đó là thành phố yêu thích của Sở Thanh. Thậm chí sau khi trùng phùng, ngỡ rằng cô đã có người đàn ông khác, anh còn nuôi ý định chuyển sang làm bác sĩ khoa sản; lý do là, để sau này khi Sở Thanh sinh con, anh sẽ đỡ đẻ và là người mà cháu bé nhìn thấy đầu tiên, rồi khi lớn lên nó sẽ có ngoại hình giống anh... (Khoa ngoại thần kinh có lời muốn nói: may mà đó chỉ là hiểu nhầm, Trình Dịch An cuối cùng cũng lấy được Sở Thanh, nếu không khoa ngoại chúng ta không phải lại mất đi một nhân tài mãi mới dụ dỗ về được sao ????) Một người đàn ông thâm tình đến như thế, có lẽ chỉ có thể cầu, chứ nào mấy ai may mắn gặp được như Sở Thanh đâu! Nhưng cũng thật đáng thương thay cho vị bác sĩ nghĩa nặng tình sâu, học hành giỏi giang, cuộc đời một đường thẳng tiến ấy, bởi 8 năm sau tình cờ tương ngộ, Trình Dịch An suốt ngày chỉ biết chuyên tâm nghiên cứu, chữa bệnh cứu người đã lần đầu nhận ra, có một thứ anh không hề làm tốt: ấy là làm sao để theo đuổi lại được cô gái là chấp niệm thanh xuân của mình?! Ít nói như cái hũ nút thì cũng thôi đi, lại thêm cái tật giận dai, ấm ức mà không hỏi không rằng, độc giả cũng phát sốt ruột không biết khi nào bác sĩ Trình mới bắt được vợ về đây ???? May mắn thay là bên cạnh bác sĩ Trình chưa bao giờ thiếu quân sư. Từ ông anh trai vừa tu thành chính quả "lừa được vợ" (nhân vật này cũng siêu cấp thú vị và có hẳn truyện riêng nhé), đến những anh bạn đồng học và bạn thân chí cốt. Toàn những thành phần ranh mãnh, giảo hoạt, lắm mưu nhiều mẹo, đặc biệt là luôn có mong muốn mãnh liệt là cây vạn tuế lâu năm Trình Dịch An có thể nở hoa. Vậy nên, sau khi bác sĩ Trình cuối cùng cũng chịu lĩnh hội rằng muốn theo đuổi được vợ thì phải dùng chiến thuật mặt dày vô sỉ (aizz, dù sao da mặt đâu quan trọng bằng việc ôm vợ về nhà đúng không?!), mà chiêu đầu tiên trong đó là say rượu làm loạn, thì quan hệ giữa hai người mới có bước tiến triển đột phá. Vốn dĩ đối với anh thì Sở Thanh ngay từ lần đầu gặp lại đã thấy lòng dao động lắm rồi, thế nên hai người cứ thế thuận lý thành chương và ở bên nhau thôi. Và rồi, độc giả là tôi đây bỗng nhiên ngộ ra một chân lý, hoá ra mấy vị bác sĩ cứ tỏ vẻ lãnh đạm kiêu ngạo vậy thôi, chứ có vợ rồi, ai cũng như thế cả. Bác sĩ Trình trầm mặc ít nói nổi tiếng khắp bệnh viện đâu rồi, thanh niên đang học lên tiến sĩ lạnh lùng đâu rồi, người đàn ông có chính kiến có nguyên tắc đâu rồi, sao bỗng trở nên ấu trĩ, bám dính vợ, suốt ngày giở thói lưu manh, đụng tay đụng chân, chỉ hận không thể một ngày 24h luôn có vợ kề bên thế?!!! Cho nên, có thể nói, sau khi hai người xác định quan hệ, thì phân nửa truyện còn lại chỉ là quá trình cưng chiều vợ, cưng chiều vợ hơn nữa, cưng chiều vợ đến vô pháp vô thiên đánh mất liêm sỉ tiết tháo của bác sĩ Trình mà thôi~ ---reviewer xin phép tạm nghỉ một lát để quay vô tường tự kỉ, tui bị ghen tỵ quá mà ????--- "Bác sĩ, kê cho tôi ít thuốc" là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, rất ấm áp, rất sủng (ngược tí tẹo tèo teo lúc đầu thôi). Dù khai thác đề tài gương vỡ lại lành nhưng phần lớn truyện diễn ra trong không khí đầm ấm, chan hoà của tình yêu, tình bạn bè và tình thân trong gia đình. Bên cạnh nam nữ chính thì truyện có một dàn nhân vật phụ thật sự là vô cùng đặc sắc, có thể nói chính họ đã khiến câu chuyện trở nên thú vị và đáng yêu hơn rất rất nhiều... Vậy nên, nếu bạn thích những kiểu tình yêu có thể không phải là cảm giác xao xuyến, kích thích từng phút từng giây, nhưng mang lại cho chúng ta cảm giác một cái ôm cũng đủ rũ bỏ hết mọi mỏi mệt, đau khổ, ấm ức; kiểu tình yêu mà khi hai người cùng đi làm, cùng ăn cơm, cùng trải qua những chuyện vụn vặt hàng ngày và đêm về thì có một vòng tay ấm áp sưởi ấm chăn đệm, xua tan giá lạnh mùa đông cho bạn cũng là một loại hạnh phúc; kiểu tình yêu không có nhiều lời ngon tiếng ngọt nhưng có sự quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tý...vậy thì bạn à, bạn đã tìm đúng chỗ rồi đấy. Bác sĩ Trình (cùng đội phù rể lầy lội) và biên tập viên mỹ thực Sở xin hân hạnh mời bạn về đội ạ ^^ *** Sau khi cơm nước xong xuôi, Sở Thanh và Triệu Triết Thành được Chu Vĩnh Cường dẫn đến gian nhà độc lập ở sân trong phía Tây. “Đây là gian năm ngoái tôi mới xây, tổng có hai gian phòng cho hai người ở, có gì thì gọi tôi lúc nào cũng được.” Chu Vĩnh Cương khách khí ôm hai bình nước đến, “Bình nước cũng là đồ mới đấy, hồi vợ tôi mới gả đến đem theo nó, chưa dùng bao giờ cả.” Bọn Sở Thanh vốn định xế chiều hôm nay là bắt tay làm việc luôn, Chu Vĩnh Cương cũng không phải là không cho, nhưng anh ta nói nơi này không lớn nên dành một ngày mai là có thể đi khắp rồi, bảo chiều nay bọn họ nghỉ ngơi cho tốt đã. Triệu Triết Thành vào hai căn phòng nhìn nhìn rồi để Sở Thanh ở căn phòng ở phía Nam. Trong phòng ấy có cửa sổ lớn hướng về phía Nam, ánh nắng rọi vào thoạt nhìn vô cùng ấm áp. Sở Thanh cũng không khiêm nhượng gì với anh ta, mang hành lý vào phòng. Cô thực sự rất mệt mỏi, hơn sáu giờ sáng đi rồi giày vò cả nửa ngày, tấm thân này cũng sắp vỡ ra thành từng mảnh rồi. Sở Thanh lấy áo ngủ trong vali ra thay, sau đó đổ nước nóng vào túi sưởi rồi nhét vào trong chăn. Chăn bông bồng bồng lỏng lẻo, sờ một cái là biết vừa phơi xong, còn mang theo chút… Như trên mạng nói thì là “Vị nắng giết chết mãn trùng*”, cũng không biết là thật hay giả nhưng mà ngửi ngửi thấy cũng khá được. *螨虫: Demodex là một chi Ve bét kích thước rất nhỏ, chúng là những loại ký sinh trùng. Khoảng 65 loài Demodex được biết đến *螨虫: Không biết đã ngủ bao lâu, Sở Thanh cảm thấy bụng nhói lên từng cơn đau nhức, xô mơ mơ màng màng mở mắt ra, mặt trời đã lặn. Mặc thêm áo lông rồi vào nhà vệ sinh, lúc này Sở Thanh đã cảm thấy có gì đó không thích hợp rồi. Cơn đau bụng vào lúc này không giống như thường ngày, giống như kiểu bị viêm dạ dày cấp tính vậy. Cô rót cốc nước nóng rồi uống hai viên thuốc, sau đó cầm thuốc đi gõ cửa phòng Triệu Triết Thành. ... Mời các bạn đón đọc Bác Sĩ, Kê Cho Tôi Ít Thuốc của tác giả Hồng Tâm Hữu Tử Hạch.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6