Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nửa Thời Gian Ấm Áp

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Không Có Lai Sinh
Kiếp trước Thanh Liên chưa từng hối tiếc điều gì, nàng một lòng hộ chủ. Vương phi là người có ơn có nghĩa, nàng vì Vương phi gánh chịu kiếp nạn cũng không tính là gì. Chỉ là...một ánh mắt đã khiến nàng vương vấn, từ giây phút đó nàng đã quyết định hủy mình chỉ để không phải thẹn với ai. Vốn tưởng rằng chỉ có bản thân tự đa tình, không ngờ khi làm linh hồn cô lãng nàng thấy hắn...hắn vẫn lạnh lùng như vậy, hiên ngang trên chiến trường, lập nhiều công lơn, nhưng luôn cô độc một mình. Cuối đời, trước khi chết, nàng nghe rõ hắn gọi. Gọi ” Liên nhi.” Nàng chọn lựa, giữa vinh hoa kiếp sau được hưởng và cơ hội làm lại. Nàng phải chăng đã phụ hắn, làm hắn lỡ cả đời. *** -Tô Thanh Liên, qua đời năm mười sáu tuổi. Chưa hết dương thọ. Có công với quốc gia. Sau khi hết thời gian tại thế, được đầu thai làm Tam công chúa nhà Lương, cả đời bình an, cùng tướng công hưởng phước đến cuối đời. Một sợi chỉ hồng duyên phận chuẩn bị cột lấy hai số phận. Tướng công kiếp sau của nàng là chuyển thế của Vũ khúc tinh, Nhan Triệt, sẽ cùng lúc được đầu thai với Thanh Liên. Thanh mai trúc mã. Ân ái đến già. Một lúc nữa qua cầu Nại Hà, uống chén canh Mạnh Bà sẽ quên hết toàn bộ ký ức. Tô Thanh Liên, Vương phủ, Vương phi. Lưỡi kiếm kề ngay cổ. Giọt nước mắt của Vương phi. Kiếp này nàng không có gì ân hận. Ân tình cứu mạng của Vương phi cũng đã trả vẹn toàn. Chỉ có….   Mời các bạn đón đọc Không Có Lai Sinh của tác giả Phong Ca.
Gái Già Gả Bảy Lần
Người dịch+edit: Dươngnga199615 (vài chương đầu vì chưa tìm được bản tiếng Trung nên đã phải sử dụng bản convert, nhưng sau đó đã có bản tiếng Trung để dịch rồi nên mình để là: vừa dịch + edit). Trong quá trình dịch truyện sẽ vẫn có nhiều sai sót. Cảm nhận: Truyện hay, nhẹ nhàng, lúc hài, lúc buồn man mác muốn khóc. Nghe nói trong kinh thành già trẻ gái trai ai ai cũng đều biết có 2 người, một là hoàng đế, người thứ hai là cô gái già nhà họ Chân. Cũng nghe nói ai mà nghe đến cũng sợ mất mật cũng có 2 người, một là hái hoa đạo tặc – Sơn lão yêu, một là gái già họ Chân liên tục khắc 6 vị hôn phu chết. Tôi tên thực là Ly Xuân và cũng đúng là người mà mọi người gọi là gái già họ Chân. Kỳ thật tôi cũng chưa già, xem ra thì tuổi mới tròn đôi mươi, nhưng cuộc sống  thực khổ, tôi đã gả sáu lần rồi vẫn không thành, nhưng ai mà biết được tôi biết đâu lại có thể gả lần bảy ấy chứ. *** Review Sâu Ăn Hại: Gồm có 3 quyển Quyển 1: Vân Phi Bạch – Chân Ly – Vân Châu Quyển 2: Hé lộ kiếp trước của cả ba người và mối tình duyên oan trái không dứt được… Quyển 3: Đại kết cục Tuy rằng viết ở bối cảnh cổ đại, nhưng lời văn và các chi tiết tác giả sử dụng đều không khác gì hiện đại cả, nên mình chỉ dám xếp nó vào thể loại huyền huyễn thôi. Nữ chính – Chân Ly Xuân/ A Ly. Con gái độc nhất của nhà họ Chân, ông của nàng được mệnh danh “Thần y”. Xinh đẹp nhưng mệnh số không tốt, liên tục khắc chết sáu vị hôn phu trước của mình. Cả đời nàng đều gắn với bốn chữ “Mệnh không trọn vẹn”. Thế nhưng người con gái ấy không khuất phục số phận, ly rồi lại hợp, đến cuối cũng có thể hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Kiếp trước A Ly là một giọt lệ của Phật, rơi xuống lòng sông Vong Xuyên ở địa ngục mà hóa thành Thủy quỷ. Kiếp mệnh không trọn vẹn, không cha không mẹ, nhưng không bao giờ nàng gục ngã trước số phận. Thủy quỷ vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đó, đã vô tình làm say đắm cả hai “nam nhân”, chỉ đáng tiếc là tình duyên lỡ dở, chỉ đành hẹn tới kiếp sau gặp lại… Lần này chắc chắn, nàng sẽ không buông tay nữa… Nam chính – Vân Châu/ Vong Xuyên. Nhị công tử của Vân gia. Kiếp trước là Minh Thái tử của Minh giới (Âm phủ). A Ly gọi anh là “tiểu ca ca”. Là người đầu tiên yêu A Ly, cũng được A Ly yêu thực lòng, nhưng hai người không vượt qua được số phận. A Ly suýt nữa đã khắc chết anh, sau đó vì muốn cứu anh mà cả hai cùng uống Vong Tình thủy. Nhưng tình duyên lại không đứt được. Cuối cùng, khi A Ly muốn đầu thai, Vong Xuyên vì ngăn cô mà lao xuống theo… Đến khi trở thành Vân Châu, từ nhỏ đã nguyện ý chăm sóc, yêu thương A Ly. Vượt qua bao gian nan trắc trở của số phận, hai người đã kết thành vợ chồng. A Ly bị mù, anh chăm sóc; A Ly qua đời, anh nuôi con. Lại nguyện ý chờ hết năm này sang năm khác để nguyên thần A Ly hồi phục, biết đâu, nàng có thể trở lại..? Nam thứ – Vân Phi Bạch/ Ngọc Hành. Đại công tử của Vân gia. Là người đầu tiên A Ly thích trong cả hai kiếp, cũng là người hai lần khiến trái tim nàng tan nát. Kiếp trước là Ngọc Hành công tử, là tiên nhân trên trời. Anh và A Ly vốn dĩ không thể ở bên nhau. A Ly thích anh, nhưng anh cũng nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Vong Xuyên, anh buông tay. Sau khi uống Vong Tình thủy, A Ly lại thích anh, chỉ có điều lần này anh đã vì cô mà kháng chỉ Thiên Đình, phải đầu thai làm người bình thường.  Kiếp này, Chân Ly thích Phi Bạch, muốn cùng anh sống trọn đời. Sét giáng xuống, trời đổ mưa, Phi Bạch mất trí nhớ. Phi Bạch thích Chân Ly, muốn hai người mãi mãi bên nhau, quay một vòng, anh đã lại quên hết. Anh và Chân Ly chỉ có thể nói là “hữu duyên vô phận”, giống như Chân Ly đã nói “Tôi nợ Ngọc Hành. Hai lần gặp, hai lần quên, coi như trả hết nợ cho huynh ấy.” Đây không phải là một câu chuyện gì đặc biệt lắm. Nội dung thường thường, cốt truyện cũng không đặc sắc. Cách viết của Hoa Minh chẳng thuộc cổ đại cũng không phải hiện đại, nhưng không hiểu sao mình lại bị hấp dẫn. Đây là cuốn truyện đầu tiên khiến mình cùng khóc, cùng cười với nhân vật. Lời văn chậm rãi như đang kể truyện, nhưng chính cái tự nhiên mà tưởng như thờ ơ đó lại khiến bạn cảm thấy đau đớn, xót xa cho từng nhân vật. Đặc biệt là A Ly. Ông mất, cha mất, rồi với một câu nói nhẹ nhàng “Được, cũng được lắm.”, chính nàng cũng ra đi, không biết đã lấy đi bao nhiêu nước mắt của người đọc. Có thể nói rằng, chính giọng văn chứ không phải cốt truyện hay nhân vật như bình thường, đã lôi cuốn người đọc đi hết câu chuyện. Ban đầu thì mình không thích cách bạn ấy dùng ngôi “tôi” cho lắm, vì đây bối cảnh của chuyện vốn đặt ở cổ đại mà. Nhưng sau đó, mình mới nhận ra đây là huyền huyễn, hơn nữa cách viết của tác giả cũng không phân định rạch ròi cho lắm, nên cũng không dám có ý kiến gì nữa. Còn lại thì đều ổn cả. Không phải là một câu chuyện bi lụy, ướt át, hay có những đoạn cao trào đầy kịch tính, nhưng nếu bạn đang tìm một truyện có chất nhẹ nhàng, tự nhiên, vui buồn xen kẽ mà vẫn đáng nhớ thì có lẽ đây là lựa chọn dành cho bạn. *** Reviewed Dạ Vũ: Mới đầu nhảy hố mình còn tưởng đây là truyện hài, thứ nhất là bởi cái tên truyện, thứ hai là bởi giọng văn tưng tửng của tác giả. Nhưng thực ra đây là truyện ngược, kể về mối tình trải dài 2 kiếp từ Minh giới đến Nhân giới, chìm đắm trong sự mờ mịt, nhớ nhớ quên quên của ba nhân vật : Vong Xuyên, A Ly và Ngọc Hành. Theo mạch truyện mà tác giả kể thì : Quyển 1 kể mối tình của các nhân vật khi ở Nhân giới (tức kiếp thứ hai – hiện tại). Quyển 2 quay trở về kể lại mối tình của các nhân vật ở Minh giới (tức kiếp trước – quá khứ), từ đó thân phận, mọi khúc mắc hay những mối quan hệ chưa rõ ràng ở kiếp thứ 2 sẽ được giải đáp. Quyển thứ 3 là kết cục (hiện tại), nữ chính sau khi nhớ lại mọi chuyện kiếp trước thì quay trở về bên nam chính. Tuy nhiên để xâu chuỗi tình tiết theo đúng thứ tự thời gian, mình sẽ tóm tắt quyển 2 trước, tức là mối tình ở kiếp đầu tiên. Có 3 quyển vậy thôi, nghĩ là dài nhưng thực ra truyện ngắn lắm, đọc liền trong một đêm là hết à. Kiếp trước nàng là một giọt lệ của Phật, vô tình rơi xuống sông Vong Xuyên, trở thành một Thủy quỷ (ma nước) không rõ lai lịch, không cha không mẹ nên luôn bị mọi người cười nhạo. Nàng sống giữa lòng sông Vong Xuyên, bên trên có cây cầu tên Nại Hà, phía đối diện có Mạnh bà bà mở quán bán canh. Lần đầu tiên nàng gặp Vong Xuyên – một tiểu nam quỷ cũng không có cha mẹ, là khi hắn đang ngồi khóc thút thít trên bờ sông. Nàng lập tức coi hắn là tri kỷ. Năm ấy nàng ba trăm tuổi, Vong Xuyên năm trăm tuổi. Ngày nào nàng cũng đứng trên cầu chứng kiến cảnh người đến người đi, nên hắn đặt cho nàng cái tên A Ly. A Ly A Ly, biệt ly, ly biệt, kẻ ở bịn rịn, người đi lưu luyến… Cứ thế, hai đứa trẻ cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, cùng nắm tay nhau trải qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Lúc năm trăm tuổi, nàng cướp bánh bao cho hắn ăn rồi bị mười tên quỷ cầm chày đuổi theo, nàng hứa sẽ bảo vệ hắn suốt đời. Năm bảy trăm tuổi, nàng ra chợ mua nơ bướm về buộc lên tóc, kết vòng hoa đội lên đầu, leo lên cây chờ hắn đến. Lúc chín trăm tuổi, nàng tò mò hỏi hắn : “Thích nghĩa là gì?”, hắn chỉ biết đỏ mặt mà đáp : “Đây là vấn đề rất thâm ảo.” Lên một ngàn tuổi, được Nhị Đản nhà bên tỏ tình, nàng lại đem thắc mắc trong lòng ra hỏi Vong Xuyên : “Thích là gì vậy?”. Hắn trầm tư một lát, rồi bảo nàng : “Chạm miệng vào mặt ta một chút.” Nàng làm theo lời hắn, nhưng vẫn lắc đầu, mù mịt không biết thích rốt cuộc là gì. Một ngàn ba trăm tuổi, hắn phải rời xa nàng, đi xa để bái sư học nghệ, hắn đeo khối ngọc vào cổ nàng hẹn ước : “Chờ ta trở về nhé”. Hắn nói sẽ đi biệt khoảng ba trăm năm, ngày nào nàng cũng ôm thân cây, mắt trông về hướng Đông xa tít thành thành thật thật chờ đợi hắn. Hết một ngày nàng lại dùng dao vạch một đường trên thân cây. Thân cây giờ đây đã chi chit vết khắc, là cái cây tương tư của nàng. Vừa tròn một ngàn năm trăm tuổi, Vong Xuyên vẫn chưa trở về, nhưng nàng lại gặp được một nam tử khác, lam công tử Ngọc Hành. Ánh mắt hắn lộ ý cười như mặt hồ gợn sóng lăn tăn, khiến cho lòng nàng như có một đóa hoa đuôi chó nở rộ. Bắt đầu từ đây, nàng từ chờ đợi một người trở thành hai người. Hắn trở về đúng lúc nàng đang tỏ tình với Ngọc Hành công tử. Nhìn cái mặt đen sì sì của Vong Xuyên, nàng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy. Một lần khác, nàng không kìm lòng được bèn hôn vào má Ngọc Hành một cái, quay đầu lại lại thấy sắc mặt âm u giận giữ của Vong Xuyên. Nàng thấy khó hiểu, có chút lo lắng, sững sờ gọi một tiếng “ca ca”, hắn lại lạnh nhạt xoay người bỏ đi. Lại một lần khác, nàng đến trước mặt hắn đọc lên hai bài thơ tình khiến hắn vui sướng khôn tả. Hắn hai mắt sáng như sao hỏi nàng : “Thơ này là viết cho ta à?”. Nàng vân vê góc áo : “Là viết cho Ngọc Hành công tử”… Nàng chỉ biết nàng thích Ngọc Hành, thích nụ cười của huynh ấy, mỗi lần gặp huynh ấy trong lòng sẽ như có đóa hoa đuôi chó nở rộ.  “Rốt cuộc yêu là gì vậy?” “Yêu chính là một người biến thành nốt ruồi sa trong tim muội, in dấu rồi sẽ không gạt bỏ đi được, không phải, là sẽ chảy máu, sẽ đau đớn.” Rõ ràng nàng biết mình thích Ngọc Hành, nhưng hình bóng xuất hiện trong giấc mơ của nàng lại luôn là Vong Xuyên. Nàng trong giấc mơ rất táo bạo, đến gần hắn, cầm lấy tay hắn, hôn lên mặt hắn. Mỗi lần nhìn thấy hắn nàng lại thẹn thùng, mặt vô cớ đỏ đỏ hồng hồng như quả trứng mừng hỉ. Nàng lại mang thắc mắc ấy nói cho hắn nghe, hắn mừng rỡ nói rằng nàng đã hoài xuân, cuối cùng đã thông suốt rồi. Hoài xuân là cái gì? Là gió xuân phơi phới, xuân tâm nảy mầm? Nàng hiểu ra rồi, nàng hoài xuân là bình thường, mơ thấy Vong Xuyên cũng là bình thường, không phải bệnh gì hết. Vậy là nàng yên tâm tiếp tục hoài xuân. A Ly thực sự rất ngốc, lớn bằng này rồi mà vẫn không hiểu yêu là gì. Nàng đã yêu Vong Xuyên từ rất lâu mà không nhận ra, lại chỉ biết rằng mình vừa gặp đã thích Ngọc Hành công tử. Duyên phận đôi lúc trêu ngươi như vậy đó. Nàng là giọt lệ Phật tu thành hình người cho nên bản mệnh không trọn vẹn, sẽ khắc người khác. Trớ trêu thay, người nàng khắc lại chính là Vong Xuyên. Một lần hắn suýt mất mạng, hôn mê mãi không chịu tỉnh. Nàng rất sợ hắn sẽ chết, sẽ rời bỏ nàng mà đi, cho nên nàng cho hắn uống nước Vong Tình, sau đó nàng cũng uống. Cuối cùng hắn tỉnh lại, còn nàng đã quên mất hắn. Ký ức trong một ngàn năm trăm năm đã không còn, hình bóng chàng thiếu niên cùng nàng lớn lên ấy đã sạch sẽ trắng trơn. Một lần nữa nàng gặp lại Ngọc Hành, lại đem lòng yêu hắn, đồng ý ở bên hắn. Nàng rất thích ngồi dưới gốc cây kia, trên đó loang lổ vết dao khắc, mỗi vết lại chứa đầy tâm tình, vui mừng, sầu tủi lẫn nhớ mong, hoài niệm. Nàng ngồi đó chờ Ngọc Hành, không hề biết rằng năm xưa nàng cũng đã từng ngồi ở nơi đây, đã từng mòn mỏi chờ đợi một bóng hình hàng ngàn năm. Nhưng bất ngờ Ngọc Hành được Thiên Quân ban chỉ tứ hôn gả cho công chúa Ngọc Trợ, hắn kháng chỉ, liền bị giáng xuống trần gian vĩnh viễn không quay về được. Nhìn hắn từ từ biến mất khỏi tầm mất, nàng đau lòng nghĩ, nếu Ngọc Hành không ở đây thì nàng ở lại còn ý nghĩa gì? Vậy là nàng nhắm mắt lại, đứng trên cầu luân hồi, gieo mình nhảy xuống đi theo hắn. Vào giây phút cuối cùng kia, nàng nghĩ đến Ngọc Hành, nghĩ đến đôi mắt, hàng lông mày của Ngọc Hành. Nhưng từ lúc nào, trước mắt nàng lại “hiện lên một đôi mắt khác, đơn thuần, nồng ấm, thâm trầm, mỉm cười, giận dữ…” Là ai kia? Phải chăng là người nàng đã bỏ lỡ trong kiếp này, là người nàng đã lãng quên trong kiếp này, là người nàng yêu bằng cả trái tim và nhiệt huyết mà không hề hay biết? Vong Xuyên… Hắn nhảy xuống cùng nàng, bắt đầu một duyên kiếp mới. ……………… Trong kiếp thứ hai này, nàng là Chân Xuân Ly, được người đời gọi là “gái già họ Chân”, nguyên nhân bởi nàng có bản mệnh khắc phu, sáu vị tân lang còn chưa kịp treo lồng đèn đỏ thì đã chết. Vong Xuyên đã luân hồi thành Vân Châu Vân nhị thiếu gia, gặp nàng lúc nàng 9 tuổi, hắn 12 tuổi. Hai đứa trẻ lại một lần nữa ở bên nhau, chơi đùa cùng nhau, hắn là mối tình đầu của nàng. Nhưng hắn lại bỏ nàng đi biền biệt mấy năm, lúc gặp lại nhau thì nàng đã đem lòng yêu Vân Phi Bạch (Ngọc Hành chuyển thế). Mối tình tay ba lại tiếp diễn giống như kiếp trước. Vậy làm cách nào để nàng nhớ ra tất cả, bằng cách nào Vong Xuyên – A Ly, Vân Châu – Chân Ly trở lại bên nhau, mời các bạn đọc tác phẩm. Mới tóm tắt có một kiếp thôi mà mình đã kể lể dông dài quá, nói nhiều mất hay a. Mời các bạn đón đọc Gái Già Gả Bảy Lần của tác giả Hoa Minh.
Chạy Theo Thuyền Giặc
Tam Cô Nương Nhà Nông
Văn án:    "Giữ đứa bé!"   Đây là câu nói cuối cùng mà Diêu Tam Tam nghe được ở kiếp trước. Trong lúc khó sinh, gia đình nhà chồng không do dự lựa chọn đứa bé. Diêu Tam Tam đau thương rơi vào bóng tối vô biên.   Mở mắt tỉnh lại, không ngờ cô đã được trùng sinh trở về năm mười hai tuổi ấy, vẫn người cha cặn bã người mẹ nhu nhược, vẫn ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, vẫn trọng nam khinh nữ, cô vẫn giống như không khí, là đứa con gái thứ ba bị xem nhẹ, bị hy sinh của một gia đình nhà nông…   Không có bàn tay vàng, không có hệ thống tùy thân, không có không gian vạn năng. Được rồi! Đây chính là chuyện xưa về một cô gái được sống lại lần nữa, tự mình phấn đấu thay đổi số mạng, dĩ nhiên, một tình yêu mỹ mãn cũng là điều cần thiết. (*)   "Nếu mà mệt quá, giữa thành phố sống chồng lên nhau Cùng lắm thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau" (**)   Từ khi câu hát này của Đen Vâu trở thành trend, người người nhà nhà lúc nào cũng hò nhau về quê nuôi cá trồng rau. Để góp thêm chút động lực cho các bạn đi làm bạn với đồng lúa, tớ xin phép được giới thiệu câu chuyện hôm nay của chúng ta, với những nhân vật chính làm giàu từ đất - "Tam cô nương nhà nông".    Câu chuyện của chúng ta được gắn tag "điền văn", chính là viết về làm ruộng trồng rau nuôi cá đấy ạ. Chắc chắn có nhiều bạn sẽ nghĩ làm ruộng thì có gì hay ho mà đọc. Nhưng thể loại này lại có cách hút khách rất riêng đấy ạ, quá trình làm giàu của nhân vật chính đi từ trắng tay đến giàu có, những mối quan hệ trong gia đình, giữa hàng xóm láng giềng và bạn bè. Quan trọng nhất là có những thứ trong "điền văn" rất thực tế, khiến chúng ta cũng phải giật mình bởi nó giống mình đáng ngạc nhiên đấy.    Nữ chính của chúng ta có cái tên hết sức con giáp thứ mười ba - Diêu Tiểu Tam. Sau này thầy giáo trường làng đã ý nhị đổi lại tên cho cô bé thành Diêu Tam Tam.    Diêu Tam Tam là con thứ ba trong một gia đình có bốn chị em gái. Cha mẹ cô mang nặng tư tưởng phong kiến cũ, trọng nam khinh nữ, nhưng dù đã tìm hết cách mà đứa nào sinh ra cũng đều là con gái. Những năm 80 ở Trung Quốc có chính sách gia đình một con, vì sinh quá nhiều nên cha mẹ Diêu Tam Tam luôn phải trốn chui lủi.    Ba chị em gái không được ai quan tâm, bỏ học giữa chừng, dựa vào nhau mà sống lay lắt thành người. Sau này Diêu Tam Tam lấy chồng xa, nhưng cuối cùng vẫn đi theo vết xe đổ của cha mẹ - không sinh được con trai.    Cô bị nhà chồng o ép, cứ cố đẻ, cố đẻ mãi mà chỉ toàn sinh con gái. Đến lượt cái thai cuối cùng là con trai thì cô lại khó sinh. Trong giờ phút sinh tử nằm trên bàn mổ, Diêu Tam Tam chỉ loáng thoáng nghe được gia đình chồng muốn giữ con bỏ mẹ.    Đau đớn tột cùng, Diêu Tam Tam ngất đi, để rồi khi tỉnh lại cô bỗng phát hiện mình trở lại năm mười hai tuổi. Diêu Tam Tam cả kiếp trước đã cam chịu số phận, nhưng giờ đây cô nhận ra nếu vẫn đi theo con đường cũ thì cái chờ đợi mình chỉ là một cuộc đời bất hạnh. Con gái thì sao chứ, ai nói con gái không giúp được cha mẹ, ai nói con gái là kém cỏi?    Diêu Tam Tam muốn gây dựng một cuộc sống mới tốt đẹp hơn cho cả gia đình, nhất là hai chị gái. Vì vậy điều đầu tiên cô cần làm là thay đổi suy nghĩ của mọi người: sinh con trai không phải là tất cả. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Nói thì dễ mà làm mới khó. Thời kì mấy chục năm về trước đời sống còn nghèo khó, những người nông dân chân chất nhưng cũng rất bảo thủ. Thế nên Diêu Tam Tam đã nghĩ đến một điều kiện tiên quyết để cha mẹ không nghĩ đến chuyện sinh con trai nữa - đó là gia đình mình phải trở nên thật giàu. Khi có tiền rồi thì đầu óc sẽ thoải mái mà suy nghĩ rộng ra.    Từ đó, nữ chính Diêu Tam Tam bắt đầu bước lên con đường làm giàu không lối thoát. Đầu tiên chỉ là theo chân đám trẻ con bắt ve sầu bán cho gánh hàng rong. Sau đó là tìm cách bán thẳng cho đầu mối mà không thông qua trung gian. Nữ chính của chúng ta cứ càng làm càng lớn, có vốn rồi lại tiếp tục đào ao nuôi cá, nhân giống cá bột...    Trong quá trình đó thì tất nhiên phải có sự xuất hiện của nam chính rồi. Thường thì trong truyện điền văn nam chính đóng vai trò rất mờ nhạt hoặc gần cuối mới xuất hiện. Nhưng câu chuyện này của chúng ta lại có nam chính xuất hiện từ những chương đầu tiên.    Trái ngược với gia đình Diêu Tam Tam, nhà nam chính Bào Kim Đông có tận ba đứa con trai. Người thèm chẳng có, người có thì lại chẳng thèm. Ba con trai đồng nghĩa với ba miệng ăn, ba mảnh đất, ba phần sính lễ, ba ngôi nhà cho các con cưới vợ. Đủ thứ tiền dồn lên khiến gia đình họ Bào chỉ muốn san bớt con trai đi cho rồi. Vì vậy từ nhỏ Bào Kim Đông đã phải tự lập, tìm cách kiếm tiền phụ giúp cha mẹ.    Hai cái đầu tham tiền Bào Kim Đông và Diêu Tam Tam gặp nhau như cá gặp nước. Hai anh em cùng bắt tay kinh doanh từ những con ốc nhỏ cho tới đổ vốn lớn mua ao thả cá, càng chơi lại càng thấy hợp nhau. Bọn họ dính lấy nhau đến mức không còn chỗ nào cho nam phụ chen vào nữa.    Sau này câu chuyện khi hai người bắt đầu yêu đương cũng rất buồn cười. Mẹ Bào lẫn mẹ Diêu đều đã cho rằng hai đứa là một đôi. Làng trên xóm dưới cũng đều biết chuyện. Chỉ có người trong cuộc là cứ bình chân như vại, kè kè bên nhau suốt ngày mà chẳng nhắc gì đến chuyện cưới xin khiến cả làng lo sốt vó.    Càng đọc nhiều chúng ta sẽ càng thấy sự mặt dày vô sỉ ngầm của nam chính Bào Kim Đông. Nhưng cũng chính người đàn ông sĩ diện cao ấy lại bỏ qua cái tôi của mình, chấp nhận làm hậu phương cho nữ chính. Tình yêu của hai người giống như nước chảy, chầm chậm mà thấm lâu, ở bên cạnh nhau thành thói quen. Tình yêu ấy tuy không nhiều cao trào nhưng đảm bảo sẽ có những phân đoạn "rung động tâm can" khiến bạn phải ngạc nhiên trước mĩ vị của cẩu lương thời cận đại đấy ạ.    "Tam cô nương nhà nông" không chỉ kể về quá trình làm giàu, đó còn là câu chuyện về cách đối xử giữa anh chị em trong gia đình, giữa vợ chồng, cha mẹ và con cái. Biết bao nhiêu gia đình cũng đã rơi vào cảnh trọng nam khinh nữ, vì không sinh được con trai mà cha mẹ lục đục, con cái nheo nhóc. Và có bao nhiêu gia đình trong số đó có thể vươn lên thoát nghèo, để con gái không còn là "cái nhục" nữa?    Đọc truyện, chúng ta sẽ thấy cảm thông cho số phận của các chị em gái nhà Diêu Tam Tam, đứa em út từ nhỏ đã bị cha mẹ hắt hủi sang nhà ngoại, mới bốn tuổi mà đã tự trốn về vì quá nhớ người nhà. Chị cả Tiểu Đông lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, vừa là cha vừa là mẹ chăm sóc cho các em. Chị hai Tiểu Cải thông minh mà không được đi học, bị nhà chồng sắp cưới cười chê là "mù chữ". Mỗi người một vẻ, một số phận, nhưng họ luôn nhớ một điều - đó là đùm bọc nhau. Vì vậy người hiền gặp lành, cuối cùng bọn họ cũng có được cái kết hạnh phúc cho riêng mình.    Đừng ngại thể loại "điền văn" mà bỏ lỡ một câu chuyện hay như "Tam cô nương nhà nông", hãy đọc truyện để biết rằng trồng rau nuôi cá cũng không đơn giản như bài hát đâu ạ. :v  _____   (*) Trích từ bản edit (**) Trích bài hát "Bài này chill phết" - Đen Vâu ft. Min   Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mang thai lần đầu sinh ra một bé gái, thì đặt tên là gì? Con gái thì chúng ta cũng thương thôi, kêu Tiểu Đông đi. Thai thứ hai là một bé gái, đặt tên gì đây? Trời đất, tại sao lại là con gái nữa vậy? Từ giờ phải thay đổi không được sinh con gái nữa. Kêu Tiểu Cải đi. Thai thứ ba lại là một bé gái, gọi là gì đây? Sinh một lượt ba đứa con gái, còn ai thèm đặt tên cho cô! Người nhà thuận miệng kêu cô là “Tiểu Tam”, chữ “Tam” kia còn uốn lưỡi một chút, thành —— Tiểu Tam Nhi. Dân quê đầu thập niên tám mươi, không ai cảm thấy cái tên này có vấn đề gì. Đến lúc ghi danh lên Tiểu học, thầy giáo nhìn vào tên tuổi Diêu Tiểu Tam mà nhíu mày, tiện tay đổi luôn thành “Diêu Tam Tam”. Nghĩ lại chắc thầy giáo đã từng đọc qua văn chương của Thẩm Tòng Văn. (*)Đông: yêu, thương; Cải: Thay đổi; Tiểu tam: Kẻ thứ ba (nữ) trong một mối quan hệ tình cảm. Diêu Tam Tam lúc này đang nằm trên giường gỗ, hai tay nắm chặt khung gỗ bên giường, cố gắng chịu đựng từng cơn đau đớn như xé rách thân thể. Đây đã là cái thai thứ ba của cô, sao vẫn không thuận lợi như vậy! Diêu Tam Tam bị người nhà làm chủ gả đến nhà họ Tống, người nhà mấy lần khuyên nhủ ép buộc, cô cũng đã đồng ý, bởi con trai nhà họ Tống là người thích hợp, cho lễ hỏi cũng nhiều, lễ hỏi này cũng đủ để nhà họ Diêu xây nhà. Nhưng Diêu Tam Tam cũng giống mẹ cô, số mạng không tốt, hai thai đầu đều là con gái, cái thai này, nhà chồng đã sớm nhờ quan hệ để làm siêu âm, xác định là một đứa con trai. Nói theo ý chồng và cha mẹ chồng của cô, nếu vẫn là con gái, thì không cần ra đời nữa! Bởi vì sinh nhiều, Diêu Tam Tam lo lắng hãi hùng, trốn trốn tránh tránh chịu đựng qua mười tháng mang thai, đến lúc sắp sinh rồi, cũng không dám đi bệnh viện, bởi vì đã kiểm tra là con trai, người chồng vẫn tương đối coi trọng, đã âm thầm tìm một bà mụ ở trạm xá, lặng lẽ sinh ở nhà. (*)Thời này đã có kế hoạch hóa gia đình, Tam Tam đã mang cái thai thứ ba, nếu bị phát hiện sẽ bị xử phạt nên phải trốn. "Không được rồi…, bào thai của cô đây nằm không đúng vị trí, lúc khám thai không phát hiện sao?" “Ôi dào, chị nó ơi, cô xem cả ngày trốn kế hoạch, làm sao dám đi khám thai! Tôi là nông dân, đâu có thể tốn tiền tốn bạc đi làm mấy cái chuyện khám thai đó." "Đứa bé không hướng xuống, bị kẹt lại, mấy người xem nè, tiếp tục chảy nhiều máu như vậy thì cả người lớn lẫn đứa bé đều khó sống đó!” "Vậy. . . . . . Vậy phải làm sao? Nếu không, đưa đi bệnh viện xã đi!" "Cái bộ dạng này, có đưa đi thì bệnh viện xã cũng không dám nhận, này phải đi bệnh viện Huyện, nhưng cũng không kịp đâu, chỉ sợ mới đi nửa đường đã không qua được, tôi thấy . . . . . Chỉ có thể lo giữ lấy một người." Mời các bạn đón đọc Tam Cô Nương Nhà Nông của tác giả Ma Lạt Hương Chanh.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6