Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu - Túy Mộng Khinh Cuồng

" Hoàng thượng! không hay rồi, con chồn con đem bức thư pháp người yêu thích phá hủy!" "Không sao, nó thích là tốt rồi!" Mỗ đến vương tuấn mỹ phi thường bình tĩnh. " . . . . . . . .  " Mỗ thị vệ không nói gì, trước có người không cẩn thận làm rơi bức thư pháp này, còn bị kéo xuống đánh một trăm gậy mà ! . . . . . . . .  "Hoàng thượng! không hay rồi, con chồn nhỏ đem cá chép gấm thượng hạng Bắc Lăng quốc tiến cống ăn !" " Nếu nó thích, để Bắc Lăng quốc tiến cống nhiều chút!" " . . . . ." Mỗ thị vệ tiếp tục không nói gì, phá sản a! Cá chép gấm thượng hạng Bắc Lăng quốc, chính là vô giá đấy ! . . . . . . . " Hoàng thượng ! Không hay rồi! Con chồn nhỏ bị thiên kim thừa tướng gia đả thương rôi!" Mỗ thị vệ vừa nói ra, chỉ thấy vẻ mặt đễ vương tuấn mỹ vẫn bình tĩnh, thân mình 'vù' một tiếng, nhanh chóng vô tung vô ảnh biến mất! Cuối cùng, nghe nói một nhà Thừa tướng bị tịch biên, thiên kim thừa tướng, lại đi đày quân doanh, cảo phần thưởng tam quân . . . . .  Từ đó trong hoàng cung, mọi người biết được, thà đắc tội Diêm vương, không thể đắc tội phượng hoàng chồn! Phượng hoàng chồn chính là bảo bối trong lòng đế vương cao cao tại thượng bọn họ! Thế nhưng, khi phượng hoàng chồn tập hợp hàng vạn hàng nghìn sủng ái này mất tích. . . . . .  *** Ánh mặt trời tháng ba vô cùng ấm áp, dương quang vàng rực, chiếu vào phía trên dòng suối trong suốt không chất bẩn, làm cho trên mặt suối nước giống như phủ lên một tầng vàng, rạng rỡ rực rỡ, rất lóa mắt! Gió mát chầm chậm, mang đến từng đột mùi hoa tươi mát, rất hợp lòng người! Nhưng mà, vào lúc này, núi này nước trong hoa nở, ánh nắng tươi sáng, Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt lại đau thương, ngẩn đầu chín mươi độ, ngưng lệ không nói gì. Trời xanh a ! Đất rộng a ! Con mẹ nó a ! Ngươi đây là đang đùa nàng sao! ? Vì cái gì một khi tỉnh lại, nàng lại thành đức hạnh này rồi !? Cúi đầu nhìn nhìn tay bản thân, a, không, hẳn là gọi là móng vuốt. . . . . Chỉ thấy, một đôi móng vuốt này, bộ lông trắng như tuyết, phần trên móng vuốt, nộn thịt hồng nhạt mềm mại vô cùng, thịt vù vù, cực kỳ đáng yêu! Ngày trước Đồng Nhạc Nhạc là một người rất yêu thích động vật nhỏ. Mặc kệ là mèo mèo chó chó, cũng rất thích ! Thích nhất, chính là vân vê móng vuốt chó mèo, bởi vì nàng cảm thấy, móng vuốt miêu miêu cẩu cẩu, thịt hô hô, manh đát đát, đáng yêu khiến người ta yêu thích không buông tay ! Nhưng mà, giờ khắc này, móng vuốt này, đột nhiên biến thành tay mình, lại là một nỗi sợ hãi, làm cho không thể tiếp nhận chuyện này ! Cúi đầu lần nữa từ trong nước quan sát đến hình ảnh phản chiếu của bản thân, Đồng Nhạc Nhạc ngay cả tâm chết đều có rồi. Chỉ thấy ở trong suối nước, bóng ngược một hình dáng một con vật nhỏ vô cùng đáng yêu. Thân mình dài nhỏ, tứ chi ngắn ngủn, cái lỗ tai hình tam giác, toàn thân lông trắng như tuyết , lông lá xồm xàm, rất là đáng yêu ! Một đôi con ngươi đen ngập nước, giống như chứa một vũng nước xuân, rất chọc người thương tiếc ! Khiến người ta nhìn đến, cũng nhịn không được ôm vào trong lòng thuận tiện chà đạp yêu thương ! Nhưng mà, điều đáng chú ý nhất, giữa mặt kia có một vết đỏ tươi ! Đỏ như lửa! Ở bên trong bộ lông trắng như tuyết, rất tiên diễm xinh đẹp! Nhìn dáng vẻ bản thân hiện tại này, vì hiểu biết Đồng Nhạc Nhạc đối với động vật nhỉ, chỉ biết, đây là một con chồn ! Chỉ là, con chồn này lại không giống với trước kia nàng thấy. Bởi vì trên mặt con chồn có hình ngọn lửa, mỹ lệ như vậy, lóa mắt! Nếu như là ngày trước, nàng nhìn thấy Tiểu bạch chồn đáng yêu như vậy, khẳng định sẽ yêu thích không buông tay. Nhưng mà hiện tại . . . . . . . . Vừa nghĩ đến nơi đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi âm thầm rơi lệ. Trong đầu nghi ngờ không thôi Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, yên lành tỉnh lại, nàng lạ biến thành tấm đức hạnh này rồi? Chẳng lẽ, nàng đang nằm mơ sao !? Nghĩ đến đây, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc không khỏi dâng lêm một cỗ hy vọng, lập tức, liền vươn móng vuốt ra, hung hăng cấu đùi mình ! Nhưng mà ----- " Ôi uy, đâu chết lão nương rồi !!!!!!! Trên đùi đau buốt, làm cho Đồng Nhạc Nhạc nhe răng nhếch mép một hồi. Nước mắt ứa ra, cũng không phải không tin, chuyện này hết thảy, là thật rồi ! Nghĩ đến đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thương tâm gần chết, chỉ cảm thấy, bản thân giống như chén cụ trên bộ đồ trà! Nhớ bản thân là một trẻ mồ coi! Từ nhỏ, vô cùng yêu thích tiểu thuyết xuyên không các loại. Cuối cùng, sau khi tốt nghiệp trung học, liền lập tức dấn thân vào bên trong tiểu thuyết ở internet. Nhưng mà, trước kia xem tiểu thuyết trên mạng, chỉ cảm thấy cực kì thích, cũng không đoán được, chính mình trở thành tiểu thuyết trên mạng. cũng là một chuyện khổ bức như vậy. Mẹ nó vì cái đồng ba trăm đồng tiền thưởng chăm chỉ, mỗi ngày gõ hơn mười tiếng đồng hồ, mẹ nó còn bị biên tập độc giả thúc giục thúc giục thúc giục! Làm cho nàng mỗi ngày đồng thời **, chuyện thứ nhất chính là gõ chứ đến trời tối! Tóc rụng một dúm một dúm, mỡ bụng một lớp một lớp, vành mắt đen, táo bón sang trĩ đó là chuyện thường. Kiếp sống khổ bức gõ chữ nhưu thế, làm cho nàng hận không thể vứt bỏ quên đi! Bất đắc dĩ, phòng cho thuê phí điện nước phí ăn uống đè tới, nàng chỉ có thể mỗi ngày cắn chặt khớp hàm, mỗi ngày rau xanh củ cải kề bên. ... Mời các bạn đón đọc Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu của tác giả Túy Mộng Khinh Cuồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Con Mồi Nguy Hiểm
"Ding Dong...!Ding Dong..." Tiếng chuông cửa vang lên trong căn hộ yên tĩnh. Lục Ninh Thần vốn đang tắm ngay lập tức tắt nước, mặc áo choàng tắm chạy ra ngoài. Tiếng chuông càng lúc càng reo nhanh biểu thị sự nóng nảy của người bên ngoài. "Tới liền, tới liền đây." Không biết ai lại đến vào giờ này nhỉ. Ninh Thần vừa mở cửa liền nhìn thấy Tô An bên ngoài cửa. "Chị, sao chị lại đến đây?" Đứng bên ngoài là người phụ nữ chạc chừng ba mươi. "Chị có tin vui muốn báo cho em đây." Tô An nhìn thấy cô thì không kiềm nổi sự hào hứng. Cô nhíu mày hiếu kỳ. "Là tin vui gì?" "Chúng ta vào nhà trước đi rồi chị sẽ nói cho em biết." Chị ta chủ động đóng cửa lại, đẩy cô vào trong phòng khách, kéo cô ngồi xuống sofa với mình. Trong khi Ninh Thuần còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra. "Rốt cuộc là chuyện gì mà chị vui đến như vậy?" Cô tò mò đến chết đi được. "Em biết Liêu Thần Duệ chứ?" Tô An hỏi cô. Lục Ninh Thuần ngu ngơ lắc đầu. "Không biết, ai vậy chị?" Người bên cạnh không hề vui với câu trả lời của cô liền phàn nàn. "Cô bé à, Liêu Thần Duệ mà em cũng không biết sao? Em nên xem nhiều tin tức và đọc báo đi. Làm nhà văn như em thì chết rồi." Từ trong túi xách của mình, Tô An lôi ra một cuốn tạp chí kinh tế thời đại, lật nhanh ra một trang chính giữa, đặt ra trước mặt cô. Lục Ninh Thuần nhìn thấy trêи báo là hình ảnh của một người đàn ông anh tuấn, ngũ qua như được điêu khắc qua, sắc xảo góc cạnh. Bộ âu phục đắt tiền trêи người khiến cho hắn càng thêm uy quyền. Cặp môi mỏng không nở lấy một nụ cười nhưng lại thu hút ánh mắt của người khác. "Anh ta chính là Liêu Thần Duệ, là một trong những tỷ phú trẻ nhất Châu Á, là tài phiệt đời thứ ba. Hiện nay đang nắm giữ chiếc ghế tổng giám đốc của Liêu thị. Và là người sáng lập thương hiệu xe hơi điện Puissant." Thân thế nghe qua đã khiến người ta nặng tai. "Nhưng mà anh ta thì có liên quan gì đến tin vui chị muốn nói với em?" Cô vẫn chưa hiểu lắm. "Trợ lý của anh ấy đã liên lạc với chị nói rằng muốn mời nhà văn Violet chấp bút cho cuốn tự truyện sắp tới của Liêu tổng." Tô An là người quản lý mà cô đã thuê cách đây hai tháng. "Tự truyện? Nhưng em chưa viết bao giờ cả." Đôi lông mày xinh đẹp lại cau lại. "Em chưa viết thì bây giờ hãy viết. Ninh Thuần à, đây là một cơ hội cực tốt đó, số tiền em thu được từ công việc này có khi còn nhiều hơn khi em viết tiểu thuyết nữa đó." Tô An hào hứng giảng giải cho cô. Trêи gương mặt xinh đẹp của Lục Ninh Thuần hiện lên vẻ e dè, chưa muốn chấp thuận. "Nhưng mà viết tự truyện sẽ dễ làm mất cảm hứng viết tiểu thuyết lắm, em nghe nói thế." Thấy cô không hề hào hứng với tin vui này, Tô An ngay lập tức cau có. "Con bé này, em nhìn xem một năm qua em có viết được cuốn sách nên hồn không, nhà xuất bản còn mặt nặng mày nhẹ kìa, em còn làm giá? Nghệ thuật thì cũng cần cơm ăn chứ?" Lần đầu tiên cô mới thấy Tô An thẳng thắn mắng cô như vậy. Nhưng mà chị ta cũng có ý đúng của mình. Nhà văn Violet nổi lên nhờ hai quyển tiểu thuyết ăn khách, Mây Trôi Bên Gió và Đỉnh Cao Danh Vọng, đã làm mưa làm gió khắp mạng xã hội, phá vỡ kỷ lục doanh thu gần hai năm trước. Nhưng một năm trở lại đây, cô không ra được một quyển tiểu thuyết nào ra hồn cả. Lục Ninh Thuần đành hạ giọng. "Thì ít nhất chị cũng nên cho em thời gian suy nghĩ đã chứ?" Tô An nghe cô nói cũng không muốn thúc ép cô quá nên liền thuận theo Ninh Thuần. ***************** Lục Ninh Thuần ghét nhất là ngày đầu tuần. Càng ghét phải ra đường vào sáng thứ hai. Vậy mà sáng sớm hôm nay, Tô An đã đến và dựng đầu cô dậy, còn nói. "Hôm nay là thứ hai sẽ kẹt xe chúng ta phải đi sớm." Và rất nhanh cô đã bị bưng lên xe. Một tiếng sau, Lục Ninh Thuần đứng trước một toà khổng lồ có biển hiệu phía trước. Liêu thị. Đúng vậy cô đã đồng ý chấp bút viết tự truyện cho người đàn ông quyền lực kia. Tuy Tô An nói là sẽ để cô suy nghĩ nhưng cứ thử cô không đồng ý xem. Còn lâu mới yên thân với chị ta. Trợ lý của Liêu tổng trực tiếp xuống cổng đón hai người lên. Hai người được dẫn vào một phòng họp loại nhỏ. Sau khi ba người ngồi xuống, trợ lý Trương Luân đem đến cho người bản hợp đồng. "Trong bản hợp đồng này đã ghi rõ các điều khoản, hai người hãy đọc kỹ lần nữa. Có gì thắc mắc cứ hỏi tôi. Sau khi xuất bản ngoài tiền thù lao tác giả Violet nhận được sẽ có 15% tiền hoa hồng trêи doanh số bán ra." Trương Luân thấp giọng nói. Đừng nói đến tiền hoa hồng, chỉ cần nhìn số tiền thù lao trêи giấy thôi cũng đủ làm người ta quỳ xuống tạ ơn đức mẹ, thiên chúa, đức phật rồi. "Mỗi tuần, Liêu tổng sẽ dành cho cô sáng chủ nhật để trò chuyện cùng ngài ấy ngay tại văn phòng làm việc và sẽ có hai ngày bất kỳ trong tuần, cô phải đi làm cùng Liêu tổng." Anh ta lại hướng về cô nói. Lục Ninh Thuần có hơi kinh ngạc. "Tôi phải đi làm cùng Liêu tổng?" Trương Luân cẩn thận giải thích. "Liêu tổng muốn cô có một trải nghiệm thực tế. Để viết được một cuốn tự truyện hay thì tác giả phải đồng cảm với nhân vật chính mà phải không? Tận mắt chứng kiến những gì mà nhân vật chính trải qua thường ngày sẽ tốt hơn cho việc viết sách của cô. Đó sẽ là một trải nghiệm tốt." Lời của người trợ lý quả thực rất thuyết phục cô. Anh ta nói cũng rất đúng mà. Cô lại cúi xuống đọc lại bản hợp đồng một lần nữa. "Nhưng mà, hôm nay Liêu tổng không đến gặp chúng tôi sao?" Tô An bất chợt thấy lạ hỏi. "À...! Xin thứ lỗi, sáng hôm nay Liêu tổng có lịch trình quan trọng nên không thể đến gặp nhà văn Violet đây. Mong hai người thông cảm." Trương Luân nhẹ giọng nói. "À vậy à." Tô An có chút thất vọng. Hợp đồng rất nhanh được ký kết, cô giữ một bản bên kia sẽ giữ một bản. ****************** Sau khi ký hợp đồng, Lục Ninh Thuần tách ra khỏi Tô An đi tới một nhà sách gần đó. Đi qua một loạt quầy sách, cô liền nhìn thấy những tiểu thuyết của mình đang được bày bán trêи kệ. Đúng lúc có hai nữ sinh đang đứng gần đó, họ cũng đang lựa sách của nhà văn Violet. "Nè, cậu đọc cuốn này chưa? Đây là quyển sách yêu thích của mình đó." Một trong hai nữ sinh vừa nói vừa cầm lấy cuốn Mây Trôi Bên Gió. "Của nhà văn Violet phải không? Nghe nói quyển này hay lắm." Lục Ninh Thuần đứng ngay bên cạnh gõ gõ ngón tay lên kệ sách. Hai nữ sinh bàn luận sôi nổi về nội dung của quyển sách mà không hề hay biết tác giả đang đứng ở bên cạnh họ. Vốn dĩ Lục Ninh Thuần chưa từng xuất hiện trước truyền thông, ngay cả fansign cũng không có tổ chức. Đột nhiên điện thoại trong túi của cô rung lên. Lục Ninh Thuần nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy, chậm chạp trượt điện thoại. "Tôi nghe đây." "Rảnh không?" "Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi. "Muốn chơi cờ với tôi không?" Giọng bên kia đầy khiêu khích. "Rất sẵn lòng.". Mời các bạn mượn đọc sách Con Mồi Nguy Hiểm của tác giả Biến Kỷ.
Bạch Nhật Đề Đăng
VĂN ÁN Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà. Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc. Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối. --- Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng. --- Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi. --- Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi. Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!” Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?” Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại. Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?” Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương. Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ. Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*” _____ (*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ. *** Gió Bắc thổi thê lương, mùa đông lạnh giá tiêu điều, thành Lương Châu chìm trong sự im lặng chết chóc. Như dự báo một điềm chẳng lành ập đến. Giờ khắc này, thành Lương Châu xác chết la liệt, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng thấu tận trời xanh, cả toà thành như một nấm mộ khổng lồ, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên chói tai. Xa xa có một con quạ bay đến đậu trên mái hiên. Tiếng quạ quạ ghê rợn xé nát màn đêm tĩnh mịch, rồi tiếng thứ hai, thứ ba, thứ tư,… Chúng tụ lại thành đàn, bóng đen bay rợp trời, đáp xuống đường lớn ngõ nhỏ của toà thành trì, giẫm lên thi thể chất đầy đường. Một đôi giày vải màu vàng nâu giẫm lên con đường chính của thành Lương Châu, không biết lúc đó con quạ nào đã đậu xuống, chỉ biết ngay sau đó nó đã trở thành một mớ máu thịt hỗn độn. Chủ nhân của đôi giày vải là một cô gái mặt váy trắng, thoạt nhìn khoảng mười bảy, mười tám tuổi, giữa khung cảnh đỏ tươi ảm đạm này, tựa như một đoá sen trắng nở rộ giữa vũng máu. Nàng cầm một cái dây chuyền ngọc trong tay, sợi dây ngoắc ở ngón trỏ không ngừng xoay vòng, sắc xanh của ngọc bích ánh lên lấp lánh. “Xem ra là giết hết dân trong thành rồi…” Cô gái cất giọng bình thản. Nếu như là cô nương bình thường thấy cảnh tượng máu me kinh hoàng thế này, hẳn là sẽ sợ đến ngất đi, nhưng mà đáng tiếc Hạ Tư Mộ không phải cô nương bình thường. Nàng là quỷ. Khi một người nào đó chết đi mà vẫn chưa hoàn thành tâm nguyên, lưu luyến ở lại nơi trần gian thì sẽ hoá thành linh hồn lang thang không thể đầu thai, những linh hồn này ăn thịt lẫn nhau, trải qua trăm năm biến thành quỷ. Những con quỷ khát máu. Khéo thay, Hạ Tư Mộ chính là con quỷ đến đây tìm đồ ăn. Màn đêm đen kịt, giơ tay không thấy đủ năm ngón, trong thành trì, thi thể rải rác nằm chồng chất lên nhau, nhưng không thể ngăn cản bước chân của Hạ Tư Mộ, nàng di chuyển một cách linh hoạt, thuận lợi mà tìm được điểm đặt chân giữa đống thi thể. Nhưng vừa đi được sáu bước, chân nàng bị một cánh tay bắt lấy. “Cứu với…Cứu…” Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn, một người đàn ông bị đao đâm vào bụng, máu thịt lẫn lộn ôm chân nàng. Mặt bê bết máu chẳng nhìn rõ ngũ quan, ánh mắt tuy đã rã rời nhưng vẫn run rẩy chỉ về một phía. “Cứu… Con trai ta.. Cứu… Cầu xin ngươi” Hạ Tư Mộ nhìn sang hướng hắn ta chỉ, nơi đó có một đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị vài xác chết đè lên chỉ nhìn thấy được khuôn mặt tái nhợt. Đứa bé này vẫn còn hơi thở yếu ớt nhưng mắt nhắm nghiền, hẳn là bị ngất. Hạ Tư Mộ nhìn lại tên đàn ông nhếch nhác đang thoi thóp dưới chân, nói: “Con trai ngươi vẫn tốt, chỉ có ngươi là sắp chết thôi.” “Cứu cứu…” Người đàn ông kia dường như không nghe thấy Hạ Tư Mộ nói gì, vẫn ngoan cố cầu xin. Vì vậy Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, chống tay lên đầu gối, nhìn gã đàn ông chẳng còn sống được bao lâu: “Giờ ta ăn ngươi rồi cứu con trai ngươi ngươi có chịu không? Ngươi phải nghĩ cho kỹ, người bị quỷ ăn sẽ mất đi một hồn hoả, chuyển kiếp sẽ gặp nhiều tai ương, không biết phải luân hồi bao nhiêu lần mới khôi phục được đâu.” Người đàn ông mê man suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, kinh hoảng trợn to đôi mắt đục ngầu, hai tay run rẩy. “Không đồng ý?” Hạ Tư Mộ quay đầu lại. Người đàn ông rùng mình trong chốc lát mới nước mắt lưng tròng thều thào: “Nguyện… Ta nguyện ý…” Hạ Tư Mộ cảm thấy thương hại, híp mắt cười: “Được rồi.” Sau đó nàng lưu loát túm tóc gã đàn ông nọ kéo lên, cắn vào cổ gã, hàm răng nanh sắc nhọn cắm sâu vào mạch máu khiến máu lập tức phun ra, bắn tung toé lên mặt Hạ Tư Mộ. Sợi dây chuyền trong tay nàng sáng lên rồi từ từ mờ đi. Cánh tay người đàn ông buông thõng xuống vũng máu, một đốm sáng từ cơ thể gã bay lên, hoà vào màn đêm. Con người vốn có ba hồn hoả, hai cái ở hai bên vai và một ở đỉnh đầu, khi chết đi chúng sẽ hợp làm một, tựa như ánh sáng bay lên trời cao, như sao băng ngược dòng — Đây chính là cái chết mà chỉ có quỷ mới có thể nhìn thấy. Một ác linh cao cấp như Hạ Tư Mộ sẽ ăn hồn hoả trên đầu người. Thiếu đi một cái hồn hoả, linh hồn sẽ mờ đi rất nhiều. Chỉ vì tình cha con một đời mà phải chịu khổ bao nhiêu kiếp, chẳng lẽ lại lợi nhiều hơn mất hay sao? Thế nhưng đám phàm nhân này cứ hết lần này đến lần khác thích trao đổi như vậy. Hạ Tư Mộ dứt khoát buông tay ta, thân thể gã đàn ông rơi bịch xuống đất. Cùng với âm thanh trầm đục này, bình minh cũng dần ló dạng. Màn đêm tối đen như mực được những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu lên. Dường như cảm nhận được mắt trời sắp mọc, lũ quạ lần lượt tản đi. Nàng vỗ vỗ tay, bước qua những xác chết trên mặt đất, lần theo vết máu kéo dài cả đoạn đường do người đàn ông kia bò tới, đi về hướng con trai gã. Thành thật mà nói, với năng lực của Hạ Tư Mộ, nàng có trực tiếp ăn thì gã cũng chẳng thể chống cự được. Tuy nhiên, để thành quỷ với cấp bậc như hiện tại thì nàng cũng có quy tắc riêng, Hạ Tư Mộ rất tôn trọng thức ăn của mình, một khi đã chấp nhận trao đổi thì sẽ thực hiện cho bằng được. Sau khi bước đến đống thi thể, nàng duỗi tay nhấc những cái xác đang đè lên đứa bé ra. Nào ngờ cái xác này bị thương ở cổ, vừa nhấc lên đầu đã lìa khỏi thân, cơ thể be bét máu lại rơi xuống người đứa bé. Thằng nhỏ bị nện đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu. Hạ Tư Mộ bất đắc dĩ cầm cái đầu bẩn thỉu, trừng mắt với cái đầu cũng đang trợn mắt do hoảng sợ mà chết. “Quân đội Đại Lương tới!” Một tiếng hét truyền tới từ cổng thành phía xa, giọng hét này có vẻ là của một lão già, phỏng chừng là dùng hết sức lực mới hét được như thế, run rẩy tưởng như sắp rách cả cổ họng. Từ xa đã nghe thấy tiếng người ồn ào và tiếng vó ngựa, hơi thở mạnh mẽ của sự sống như một cơn lốc xua tan tử khí nơi đây, xung quanh có những tiếng reo hò mừng rỡ và một vài người sống sót chui ra từ hầm trú ẩn, một đám người thê lương tụ tập lại trên con phố. Cổng thành cuối phố chậm rãi mở ra, trời quang mây tạnh, ánh ban mai lần nữa xuất hiện, vô số móng ngựa và binh lính bước vào con đường nhuốm đầy máu, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy cuối. Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn tới, lập tức chú ý nam nhân đứng ở đầu hàng. Hắn ta trông khá trẻ, vẫn là một chàng thiếu niên, cưỡi trên con bạch mã cao lớn, khoác trên người áo giáp màu bạc, đưa lưng lại với ánh sáng. Nam nhân này dáng người thon dài mà rắn chắc, lông mày sắc cạnh và sống mũi cao thẳng, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời như sao có chút xếch lên kia. Quả là một nam nhân anh tuấn và khí phách. Hắn đứng đối diện với ánh mặt trời, tựa như lưỡi đao sắc bén chẻ đôi bóng tối. Đây là lần đầu tiên Hạ Tư Mộ gặp Đoạn Tư, bình minh ló dạng, vạn vật đều bừng tỉnh, đúng là một ngày đẹp trời, thế nhưng khung cảnh lại chẳng đẹp chút nào —- Nàng giống như đứng giữa tầng tầng thi thể, ôm đầu của một người đàn ông đã chết mà đau buồn khóc lóc. Chàng thiếu nhiên quét mắt nhìn một vòng toà thành bi thảm, hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía xa xăm. Người Hạ Tư Mộ cũng bê bết máu như những người sống sót khác nên không thu hút sự chú ý của người thiếu niên. Nàng ném cái đầu trong tay đi, tò mò nhìn về phía hắn. Chính xác thì Hạ Tư Mộ đang nhìn thanh kiếm ở thắt lưng hắn, thân kiếm dài đen nhánh, chuôi kiếm được chạm khắc bằng bạc. Thị lực của quỷ rất tốt, nhìn qua là có thể thấy hoa văn chi tiết trên thanh kiếm, Hạ Tư Mộ thấy thanh kiếm này rất quen, đã từng thấy ở đâu rồi nhỉ? Nàng lục lọi ký ức dài đằng đẵng của mình, chợt nhớ ra, đây không phải là linh kiếm Phá Vọng do dượng của nàng khi còn sống đúc ra vào hơn ba trăm năm trước sao? Phá Vọng là linh kiếm chỉ thua mỗi Bất Chu, kiếm nhận chủ, người trong tiên môn ao ước có được nó biết bao, vậy mà thiếu niên thoạt nhìn chỉ là một tướng quân bình thường, không phải người tu tiên này lại có được Phá Vọng Kiếm? “Tướng quân đại nhân, cuối cùng ngài cũng đến cứu chúng ta!” Một gã đàn ông ở bên phải Hạ Tư Mộ khóc lóc chạy qua, đụng nàng lảo đảo suýt ngã. Thấy gã kia chạy ra đường quỳ xuống mà lạy, Hạ Tư Mộ đảo mắt nhìn dân chúng xung quanh người thì buồn thảm, người thì kinh hỉ, thấy mình có vẻ lạc loài quá. Có phải nàng cũng nên khóc không? Nàng suy nghĩ một chút, cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt. Nàng nước mắt lưng tròng, nở nụ cười hạnh phúc khi gặp được vị cứu tinh, xách váy đá tên đang ngáng đường trước mặt, chạy đến trước ngựa của tiểu tướng quân hô: “Tướng quân đại nhân, người Hồ Khế trước khi rút lui đã tàn sát hết người trong thành, nơi này tử thương vô số, ngài đến cứu chúng ta đấy sao!” Thiếu niên ghìm ngựa, binh sĩ phía sau hắn cũng lần lượt dừng chân. Hắn quan sát dân chúng, trên mặt là sự bình tĩnh khó có được ở độ tuổi này, dõng dạc nói: “Ta là thống lĩnh Đạp Bạch quân Đại Lương, Đoạn Tư, kẻ xâm lược đã bị đánh lui về phía Bắc sông Quan, từ nay thành Lương Châu lại thuộc về Đại Lương.” Dừng một chút, hắn tiếp: “Chỉ cần có ta ở đây, người Hồ Khế sẽ không thể vào thành Lương Châu dù chỉ nửa bước.” Dân chúng may mắn còn sống sót vừa vui vừa đau lòng oà khóc, Hạ Tư Mộ cũng hét lên hai tiếng, bày ra bộ mặt cực kỳ bi ai, kéo ống tay của thiếu niên. Binh lính bên cạnh người thiếu niên rút đao, Hạ Tư Mộ run rẩy lệ nóng quanh tròng, thiếu niên liền khoát tay ý bảo bọn họ dừng tay. Sau đó rút khăn tay ra đưa cho Hạ Tư Mộ: “Lau máu đi.” Ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, gân tay xanh tím nổi lên rõ ràng, có thể nhìn ra đây từng là một đôi tay tôn quý không đụng nước xuân, nhưng giờ đây nó đã chằng chịt vết thương, nếm đủ sương gió. Hạ Tư Mộ nín khóc, lúc nhận khăn tay còn tranh thủ sờ nắn tay hắn một phen, cúi đầu lén cười hả hê. Quả nhiên, nàng diễn một vai cô nương xinh đẹp mảnh mai thật xuất thần, vừa nũng nịu khóc đã làm người ta mềm lòng, không những không đuổi đi mà còn tặng khăn tay. Chỉ là ban nãy nàng có thử bắt mạch của thiếu niên này, hắn đúng là không có chút linh lực nào cả, là người thường. Kỳ lạ, Phá Vọng kiếm vậy mà lại ngoan ngoãn để cho một người bình thường sử dụng? Hắn là chủ nhân của Phá Vọng kiếm sao? Đang suy nghĩ miên man, Hạ Tư Mộ đột nhiên thấy hình ảnh trước mắt dần mờ đi, tự nhủ không ổn rồi, thân thể này sợ là sắp ngất. Nàng vội vàng chỉ vào đứa trẻ trong đống xác gần đó hét lên: “Giúp ta cứu đứa bé đó!” Sau đó chỉ thấy thân thể nàng nghiêng ngả, ngã xuống trước ngựa của vị tiểu tướng quân kia. Nhập vào thân xác của tiểu cô nương nũng nịu cũng có chỗ xấu, chính là thân thể này đã quen được chiều chuộng từ bé, mới một đêm không ngủ đã không chịu nổi mà ngất luôn. Hạ Tư Mộ thoát khỏi thân xác, lơ lửng giữa không trung khoanh tay thở dài. Người thường hiển nhiên không thể thấy Hạ Tư Mộ đang lơ lửng, tiểu tướng quân kia cúi đầu nhìn thoáng qua cô nương đáng thương ngã trước ngựa, nói với phó tướng phía sau: “Đưa nàng ấy xuống chăm sóc cho tốt.” Dừng một lát, hắn từ tốn nói: “Truyền lệnh xuống, hôm nay ở lại thành chỉnh đốn lại quân số, ngoại trừ canh gác quan trọng, những người còn lại tìm cách cứu những bá tánh còn sống sót. Nếu lợi dụng cơ hội trộm cắp, xử theo quân pháp.” Phó tướng nhận lệnh, Hạ Tư Mộ thấy thân thể của mình bị mấy tên lính nhấc dậy mang đi cũng nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa lấy một viên minh châu ra, cất tiếng gọi: “Phong Di.” Viên minh châu ước chừng to bằng quả trứng bồ câu, trong suốt như pha lê, sáng lấp lánh, có thể lờ mờ nhìn thấy bên trên được khắc rất nhiều phù văn li ti. Không lâu sau, trong minh châu truyền đến một giọng nói nam nhân, tựa như vừa tỉnh ngủ, vẫn còn mơ màng ngáp. “Khách quý nha, lão tổ tông! Trời còn chưa sáng ngài tìm ta làm gì?” Hạ Tư Mộ không để ý mấy lời oán than của hắn ta, trực tiếp nói: “Giúp ta điều tra một người, là người của triều đình.” “Lão yêu ngài hứng thú với triều đình từ bao giờ thế. Là ai? “Người giữ Phá Vọng kiếm.” Nam nhân ở trong minh châu im lặng một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Phá Vọng kiếm trở lại hậu thế rồi à? Chủ nhân của nó tên gì?” “Tên…” Hạ Tư Mộ híp mắt, quay đầu nhìn vị tướng quân trẻ đang dần đi xa. Này là vấn đề lớn nha. Hắn… tên gì nhỉ? Lúc nhìn thấy hắn, trong mắt nàng chỉ có ba chữ sáng trưng—- “Phá Vọng kiếm”, còn tên hắn là gì.. nàng không để ý. Đại khái là chết lâu quá rồi, chết rồi thì có nhiều chuyện chẳng buồn nhớ làm gì. Nam nhân trong minh châu dường như đoán được Hạ Tư Mộ không chú ý tên của người ta, cười ha hả, hình như hắn đang rửa mặt, trong minh châu truyền ra tiếng nước chảy róc rách. “Chưa bàn tới tên của hắn, ngài điều tra hắn xong thì định làm gì, đoạt lấy Phá Vọng kiếm à?” “Ta cần Phá Vọng kiếm làm gì? Ta đâu có tu tiên.” Nhìn bóng dáng thiếu niên mặc áo bào trắng dưới ánh mặt trời rực rỡ, Hạ Tư Mộ suy nghĩ một lát, nói: “Chắc là dạo này chán quá, mấy chục năm mới có cơ hội nghỉ ngơi một lần, muốn tìm vài chuyện thú vị, nếu quốc sư đại nhân cũng rảnh thì chơi với ta đi.” “Ôi chao! Lão tổ tông ơi, ngài buông tha cho ta đi, nếu ngài thăm dò được tên hắn thì ta sẽ tra cho ngài.” Minh châu loé lên một cái rồi lại mờ đi. Cái tên trong minh châu kia là Hoà Gia Phong Di, là chắt trai đời thứ hai mươi của dượng nàng đã chết cách đây hơn ba trăm năm, một tên Huỳnh Hoặc tai tinh am hiểu thuật nguyền rủa. Hắn ta giấu giếm thân phận làm việc cho triều đình, hiện tại đã trở thành quốc sư. Bấm ngón tay tính thử, dù nàng được coi là tổ tông của Phong Di nhưng cũng là tổ tông xa cách mười tám con phố, bây giờ quan hệ vẫn còn tốt như này, hơn phân nửa là nhờ nàng từ khi Phong Di còn bé đã không ngừng đến quấy rầy, đánh nhau với hắn ta. Hạ Tư Mộ cất minh châu vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã lên cao, ánh nắng sáng chói ấm áp chiếu xuống vũng máu trên mặt đất phản xạ lấp lánh. Nàng chắp tay sau lưng, thong dong đi qua những con người đang khóc lóc, kẻ bi thương, phẫn nộ, người chạy tới chạy lui tìm kiếm người thân, gom nhặt thi thể của dân chúng, dương dương tự đắc tựa như một vị khách không mời mà đến. Nhân gian gặp nạn nhưng bầu trời vẫn như thế, đẹp đẽ và trong vắt. Niềm vui và nỗi buồn của vạn vật trên đời này đều khác nhau, cỏ dại vốn khô hạn nhiều ngày nay được tưới mát bởi máu tươi hẳn là cảm thấy hôm nay trời thật đẹp. Mời các bạn mượn đọc sách Bạch Nhật Đề Đăng của tác giả Lê Thanh Nhiên.
Em Không Cần Lại Cô Đơn
Giới thiệu Chúng ta không màng yêu đương, cũng không nói chuyện tình ái. Chúng ta chỉ cảm nhận muôn vàn sắc màu nhân gian từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, sau đó dần dần xích lại gần nhau, không thể tách rời. ... Ôn Dương, chị đã 33 tuổi. Vừa rồi là khoảnh khắc... hạnh phúc nhất trong suốt 33 năm cuộc đời chị. ... Giản Mộc Tư, chị có muốn thích màu xanh da trời không? Xanh da trời là màu áo đồng phục của em, chị có thể nghĩ kỹ xem có thích hay không. ... Bệnh viện ngoại khoa tim số một ở Bắc Kinh sắp bị trống vị trí trưởng khoa, trùng hợp có một nhân tài nhảy dù đáp xuống vào làm ở bệnh viện. Chưa đầy một tháng, nhân tài được đặc biệt tuyển vào ấy bị chuyển đi thực tập tại Trung tâm Cấp cứu trước viện trong thành phố. Nhân tài cao cấp biến thành bác sĩ theo xe cấp cứu trước viện ư? Cảnh sát tuần tra thuộc khu vực Bệnh viện số 1, luôn có thể nhận được những yêu cầu báo cảnh sát liên quan đến vài chuyện nhà chuyện cửa. Hôm nay, lại có một người già gọi 110 vì vấn đề trời nóng quá, không biết có đáng bật điều hoà không. "110 gọi 10919, 110 gọi 10919." "110, 10919 đây, mời nói." #Tình yêu, có mở đầu đặc biệt nhất là từ em# ... Truyện theo xu hướng hiện thực, HE Thể loại: Cường x cường, chỉ yêu mình em, duyên trời tác hợp, tinh hoa sự nghiệp. Nhân vật chính: Giản Mộc Tư, Ôn Dương. Nhân vật phụ: Trương Lộ Chi, Trần Phi, Lưu Dịch, Lục Nhiên, Cố Ngôn Minh, Minh Lạp, Kiều Mộ Quân. Một câu giới thiệu ngắn gọn: Hãy để em trở thành bạn của chị. *** Editor review: Đây là một bộ rất chậm nhiệt, thực tế, nói không với tổng tài, nửa đầu truyện kể về các khía cạnh công việc (cảnh sát và bác sĩ cấp cứu trước viện), nửa đầu sau nhấn mạnh tuyến tình cảm; nửa đầu nhẹ nhàng, hài hước, nửa sau cao trào, kết HE. Truyện kể về hai cô géi u30 lần đầu biết yêu (lý do đọc xong sẽ rõ) cùng những người đồng nghiệp thân thiết gắn bó cùng hai cô gái qua những nhiệm vụ từ nhỏ nhặt đến khó nhằn. Tình yêu của hai người chủ yếu được thể hiện qua những chi tiết nhỏ, đọc không kỹ có thể rất dễ bỏ qua, cũng có rất nhiều bí ẩn về quá khứ hai người, sẽ được gỡ nút dần dần qua các chương truyện. Tóm lại thì đây là một bộ chữa lành, nhẹ nhàng, không nhàm chán, có nhiều kiến thức về y khoa và cảnh sát và những sự việc có thật ngoài đời (tại Trung Quốc). Rất đáng đọc, hoan nghênh mọi người lọt hố. *** Công việc cấp cứu hiện nay chủ yếu gồm 3 phần: Cấp cứu trước viện, tiếp tục cứu chữa sau cấp cứu, điều trị đầy đủ hơn trong đơn vị điều trị tích cực. "Cấp cứu trước viện" hay còn gọi là "cấp cứu ngoài viện" hoặc "cấp cứu tại chỗ", là hành động cứu trợ mọi lúc mọi nơi trước khi vào bệnh viện. Đối với những bệnh tình nguy kịch cấp tính và những sự cố xảy ra đột ngột, phải đưa bệnh nhân nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm một cách an toàn và nhanh chóng, tiến hành đánh giá, cấp cứu, chăm sóc, đưa đi và theo dõi tình trạng bệnh nhân, đưa bệnh nhân đến bệnh viện an toàn, tạo điều kiện thời gian để tiếp tục chữa trị trong bệnh viện và cứu vãn sinh mạng. Trung tâm Cấp cứu 120, là một tổ chức y tế cung cấp các dịch vụ cấp cứu trước khi nhập viện cho khu vực có dân số hơn 1 triệu người tại Trung Quốc, là bộ phận cấp cứu đảm nhận công việc cấp cứu trước viện. Các bác sĩ cấp cứu 120 là những bác sĩ đảm nhận công việc cấp cứu trước viện, là lực lượng có mặt tại hiện trường cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu 120 khác bác sĩ khoa cấp cứu hay bác sĩ cấp cứu. Bác sĩ cấp cứu 120 là những bác sĩ thực hiện công tác cứu hộ trên xe cấp cứu (xe cứu thương) và tại chỗ, còn bác sĩ cấp cứu và bác sĩ khoa cấp cứu là những bác sĩ thực hiện công tác cứu hộ trong khu vực cấp cứu của bệnh viện. Một bên làm việc ngoài viện, một bên đảm nhận trong viện. Tại các thành phố có điều kiện và nguồn lực y tế tương đối tốt, xuất hiện sự phân biệt nghiêm ngặt giữa bác sĩ cấp cứu 120 và bác sĩ cấp cứu, hai bên thuộc hai đơn vị hoàn toàn khác nhau, nội dung công việc cũng không hề có tính giao nhau, vì thế sẽ không có tình trạng bác sĩ cấp cứu 120 cần tiến hành phẫu thuật cho người bệnh trong bệnh viện. Bác sĩ cấp cứu 120 chỉ đảm nhận công việc cấp cứu trước khi nhập viện. Ở Tokyo - Nhật Bản, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 5 phút. Tại Seattle - Hoa Kỳ, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 5 phút. Tại Thượng Hải - Trung Quốc, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 15 phút. Tại Bắc Kinh - Trung Quốc, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 16 phút. Tại các nơi khác của Trung Quốc, thời gian phản hồi cấp cứu trung bình là 60 phút. Các thành phố ở Trung Quốc nhiều năm nay đã phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt bác sĩ cấp cứu, trung bình một chiếc xe cấp cứu và một bác sĩ cấp cứu phải chăm sóc cho 100.000 người trước khi nhập viện. Để cải thiện tình trạng thiếu hụt nhân tài này, một số thành phố đã nối tiếp nhau đưa ra những quy định cứng nhắc. Đó là tất cả các bác sĩ mới vào bệnh viện công lập cần phải thực tập tại Trung tâm Cấp cứu Thành phố từ 6 đến 18 tháng nhằm giảm bớt tình trạng thiếu bác sĩ cấp cứu trong trung tâm cấp cứu. (II) Cảnh sát tuần tra, là những cảnh sát nhân dân thực hiện nhiệm vụ tuần tra bảo vệ an ninh công cộng. Cảnh sát tuần tra trong khi chấp hành nhiệm vụ cần thực hiện các nhiệm vụ sau: 1. Chịu trách nhiệm quản lý an ninh khu vực tuần tra, giữ gìn trật tự an ninh đường phố, trật tự an toàn giao thông và an toàn công cộng. 2. Phòng ngừa, ngăn chặn và xử phạt các hành vi vi phạm an ninh trật tự. 3. Phòng ngừa và ngăn chặn các hành vi phạm tội, hỗ trợ bộ phận điều tra bảo vệ hiện trường, truy bắt kịp thời các nghi can phạm tội. 4. Nắm giữ chặt chẽ các động thái xã hội, kịp thời chỉ thị, báo cáo. 5. Ngăn chặn và hòa giải các tranh chấp dân sự có thể hoặc sắp chuyển thành các vụ án an ninh trật tự nơi công cộng. 6. Ngăn chặn các hành vi gây rối của người bệnh tâm thần và người say rượu, giúp đỡ các bộ phận xử lý có liên quan. 7. Cứu trợ những người bị thương, người bệnh, người gặp nạn đang không có sự giúp đỡ, giúp đỡ những người tàn tật, người già và trẻ em gặp khó khăn. 8. Nhận lại đồ bị mất, tìm cách trả lại cho người bị mất hoặc giao cho đơn vị thi hành nhiệm vụ để tìm và trả lại. 9. Tuần tra nắm bắt tình hình an ninh trật tự trong khu vực, nhắc nhở các đơn vị và dân cư dọc tuyến phố, loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn, đôn đốc chấn chỉnh. 10. Thực hiện các nhiệm vụ khác của cảnh sát tuần tra theo quy định của pháp luật, quy chế quốc gia và nội bộ công an. 11. Nhận cuộc gọi từ Trung tâm Chỉ huy 110 và quần chúng nhân dân, nhanh chóng đến hiện trường tiến hành xử lý trước. Cảnh sát nhân dân tuần tra được ví như thần dược vạn năng của Cục Công an, là lực lượng công an tiền tuyến nhất. --------- Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng, "Em không cần lại cô đơn" đến đây~ Mời các bạn mượn đọc sách Em Không Cần Lại Cô Đơn của tác giả Nhất Tâm Hướng Tiền Đích Tương Quả.
Dư Tình Khả Đãi
Tên tác phẩm: Dư Tình Khả Đãi [余情可待] Tác giả: Mẫn Nhiên  Editor: Linh Ngụy aka Linh The Girl   Ngày ảnh hậu Cảnh Tú cử hành hôn lễ, các trang blog trong nước bùng nổ thông tin 'tân ảnh hậu Quý Hựu Ngôn say rượu qua đời'. Ngay sau đó, tin nóng tiếp theo nhanh chóng gây xôn xao dư luận chính là: 'Hôn lễ đã bị hủy bỏ'. Sau giấc ngủ say, Quý Hựu Ngôn không ngờ mình có thể quay lại ba năm về trước. Đồng thời cũng là năm thứ hai sau khi rời xa Cảnh Tú. Lần này cô thề tuyệt đối sẽ không để vuột mất đối phương thêm một lần nào nữa.   Kể cả khi đã lơ đãng bỏ lỡ nhau suốt bấy lâu qua, chúng ta vẫn chưa từng ngừng yêu.   Bể sao rạng rỡ, mây trời lồng lộng, nếu không thể ở bên người thì cuộc sống sẽ trở nên vô vị biết nhường nào.   1. Thời giả tưởng, có thể kết hôn đồng giới   2. Trầm ổn ôn nhu công x ngạo kiều thâm tình thụ   Số chương: 141 chương + 3 phiên ngoại   *Chú ý: Đây là Bách hợp tiểu thuyết :x ; Xin tránh trường hợp vô cmt hỏi "ơ sao hai chị gái xinh đẹp lại yêu nhau thế ạ?" nhé. :))   Linh Ngụy: Ta đa, không ngờ đến đúng không? =)))))) Đến cả tui cũng không ngờ đến sau bao nhiêu năm tui sẽ quay trở lại biên tập một bộ truyện, không những vậy còn là truyện giới giải trí >_> Tui chưa đọc nó đâu, nên tui sẽ để vừa đọc vừa edit, có gì lưu ý hãy cứ nháy nháy tui nhé, miễn không spoil thì tui đều hoan nghênh =]]] Đây là món quà dành tặng cho một em bé đã dành tình cảm cho tui :"> Dù không biết bao giờ sẽ hoàn thành được nó, nhưng tui đã bao giờ làm người yêu quý mình phải hụt hẫng hay chưaaaaa? Kể cả khi có từng thì tôi cũng sẽ coi như chưa...   Trái Đất, ngày 20/01/2021, trời trong mây trắng nắng chan hòa Dành tặng cho em bé  aka Dĩm aka Thỏ ngoan hiền cùng những cái tên có thể gọi em =]]] Linh Ngụy.   P/S: Đi được một quãng khá xa rồi tớ mới quay lại đây bổ sung thêm một dòng tái bút nho nhỏ =]]] Vì cũng chưa có một lời giải thích rõ ràng nào ngoại trừ rep cmt trong suốt quá trình hẳn sẽ khiến nhiều bảo bối thắc mắc về: Cách xưng hô. Nhiều bạn đã đọc và yêu thích "Dư Tình Khả Đãi" trước/sau bản edit của tớ có thể sẽ thắc mắc vì sao tớ lại để xưng hô giữa hai bạn là tôi-cậu dù Cảnh Tú hơn tuổi Quý Hựu Ngôn, thì câu trả lời của tớ sẽ là bởi: tớ ưa thích điều ấy. Sự chênh lệch tuổi tác dường như bị xóa nhòa khi tham gia một chương trình mới như một khởi đầu mới - cái lý do đó tớ coi là thứ chính =]]] Festist của tớ, sự cân bằng đến mức đáng yêu trong tớ về cách xưng hô là một trong những lý do đến giờ tớ vẫn gan lì cóc tía giữ nguyên tôi-cậu. Đương nhiên là tớ cũng không ép mọi người... tớ sẽ không nói những câu kiểu 'chịu thì chịu, không chịu thì thôi' đâu =)) Tớ cũng cần bạn đọc, và bạn đọc cũng cần tớ, tuy nhiên vì cũng là một người chia sẻ với cộng đồng những nội dung phi thương mại, tớ còn thêm một chút ích kỷ của bản thân vào từng tác phẩm nữa. Chỉ mong mọi người hiểu, còn yêu các bảo bối rất nhiều :x  Đọc truyện vui vẻ nhe các bảo bối :3  *** [Review] Dư tình khả đãi – Mẫn Nhiên | BHTT   Mình tính lên bài review về Dư tình khả đãi cũng rất lâu rồi, mà quá lười tốn rồi công việc nên cứ kéo mãi. Mình lười viết review cho chính văn lắm, bởi vì cảm thấy thà viết bài spoil dài 10 trang word còn đỡ mệt não hơn là một bài review cảm nhận. Bộ truyện này tình tiết không có gì đao to búa lớn hack não nhưng mình vẫn sợ viết review không tốt. Không trình bày rõ ra được các điểm mấu chốt của mỗi nút thắt tâm lý ở từng mâu thuẫn. Giới thiệu sơ một chút bối cảnh để các bạn có cái nhìn chung, Dư tình khả đãi là một bộ truyện mang yếu tố trọng sinh, bối cảnh giới giải trí, hai nhân vật chính Quý Hựu Ngôn – Cảnh Tú đều là minh tinh nổi tiếng. Vì là một bộ truyện mang nhãn giới giải trí nên dễ bị người nhầm lẫn là không có chiều sâu, mì ăn liền. Nhưng thật ra tuy nó cũng có đề cập đến các màn đấu đá ngầm, doanh tiêu và thuỷ quân cùng dư luận, nhưng đồng thời không chỉ dừng lại ở việc hai nhân vật là ảnh hậu yêu nhau rồi fan đấu đá, quần chúng ăn dưa. Mẫn Nhiên tài tình ở việc chọn mốc thời gian cho nhân vật sống lại không phải như đại đa số các truyện khác là trở lại từ đầu ‘tránh sai lầm diễn ra’, mà Mẫn Nhiên cho nhân vật chính sống lại vào thời điểm hai nhân vật đã chia tay 2 năm. Không phải kiểu sống lại biết trước rồi dễ dàng tránh né sai lầm, mà là chân chính quay lại khắc phục sai lầm, chữa lành vết thương. Về mặt ý nghĩa chân chính mà nói, tình yêu của Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú được sống lại, tâm lý của họ được bồi đắp, niềm tin của họ được vung vén, còn hơn chỉ là sống lại về mặt thể xác. Mẫn Nhiên xuyên suốt mạch truyện đan xen lồng ghép tình tiết kiếp này và mâu thuẫn kiếp trước, ở mỗi tình tiết đều có sự luân chuyển góc nhìn nhân vật, lột ra từng lớp cảm nhận, tâm lý cả hai nhân vật chứ không chỉ chủ công chủ thụ. Bởi nó là dạng kéo tơ, trong mạch tình tiết mới đan xen vào các khía cạnh “lỡ lầm” của quá khứ, nên cay đắng ngọt bùi càng đậm vị hơn. Tưởng chừng ngọt, tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng lồng vào đó là các mặt tâm lý ưu nhược của nhân vật, có sự tự ti, có sự yếu đuối, có sự bất an, có sự dằn xé. Thấy được mặt tâm lý yếu đuối của không chỉ Quý Hựu Ngôn, mà cả Cảnh Tú. Từng, Cảnh Tú cảm thấy trong tình cảm với Quý Hựu Ngôn cô ngày càng trở nên hèn mọn, bất an, trông chờ Quý Hựu Ngôn có thể ban phát từng chút sự quan tâm, mở lòng; Cũng từng, Quý Hựu Ngôn cảm thấy bản thân càng tự ti càng bất kham, yếu đuối khi đối diện với tình yêu dành cho Cảnh Tú. Từng, Quý Hựu Ngôn cho rằng Cảnh Tú luôn tự tin dũng cảm, mà bản thân thì bởi lòng tự trọng mà ngày càng lún sâu, ngày càng hèn mọn so với một Cảnh Tú như ánh trăng cắt đứt tất cả âm u. Cùng từng, Cảnh Tú băn khoăn không biết Quý Hựu Ngôn mà mình biết có thật sự là Quý Hựu Ngôn hay không, Quý Hựu Ngôn có thực sự thích mình hay không. Tình yêu của họ ở kiếp trước là không lành mạnh, có thể dùng một câu của Linh Điểm Để Đạt để mô tả chính là: “Người yêu của ngươi không thấy được sự yếu đuối của ngươi, mà ngươi cũng không phát hiện được sự khó xử của nàng.” Quý Hựu Ngôn không chịu mở lòng, cho Cảnh Tú thấy được mặt yếu đuối, không hoàn hảo của mình, rồi cũng bởi thế Cảnh Tú khó lòng phát hiện được sự khó xử của Quý Hựu Ngôn. Ở những chương đầu truyện dễ gây cho ta cái nhìn phiến diện rằng Quý Hựu Ngôn sống lại để chuộc lỗi thì càng đọc về sau ta lại càng cảm động bởi dũng khí của Quý Hựu Ngôn, bởi vì thấy được kiếp trước Quý Hựu Ngôn sai ở đâu rồi đồng thời cũng hiểu được những dằn xé và dày vò mà Quý Hựu Ngôn đã chịu. Thấy được Cảnh Tú cũng có sự yếu đuối, có lúc không tự tin. Tất cả đều có từng nguồn cơn cớ sự, đều làm cho ta cảm thấy được ‘bất đắc dĩ’. Bọn họ thâm tình nhưng càng khổ tình. Cho nên mới nói, Mẫn Nhiên vô cùng tài tình khi chọn thời điểm sống lại là sau khi chia tay. Những sai lầm đã xảy ra mới làm nên con người họ hiện tại, mới trau chuốt họ, mới nhào nặn họ, thành hai mảnh ghép càng thích hợp, càng khắng khít, càng không thể tách rời, càng ‘mệnh trung chú định’. Mình luôn tâm niệm rằng ‘thà sinh ly còn hơn tử biệt’, nhưng Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú không chỉ sinh thời ly, mà còn chia cắt bởi cái chết. “Số phận của chúng ta, bị cái gì ràng buộc, vì sao chúng ta có thể gặp nhau, rồi lại trải qua nhiều nhấp nhô như vậy. Tình yêu của chúng ta, bị cái gì ràng buộc, vì sao chúng ta yêu chân thành, rồi lại ưu thương khó tả, bồi hồi như vậy. Chúng ta khi còn sống, bị cái gì truy đuổi, vì sao chúng ta nắm chặt hai tay, rồi lại cứ tụ tụ tán tán.” (Trung Thu) Vậy chứ truyện cũng có nhiều tình tiết ngọt và cưng lắm nhé, ví dụ điển hình là Cảnh Tú giả vờ hát lạc tông để Quý Hựu Ngôn đến giúp điều chỉnh, rồi Quý Hựu Ngôn giả vờ quên bước nhảy để nhờ Cảnh Tú đến dạy. Cùng phòng ký túc xá, buổi tối che màn cùng nhau “tâm tình” qua mảnh giấy câu chữ. Mạng của họ đã chú định đời đời tương liên. Mà tình yêu của họ trong (những) quãng đời còn lại là đáng đợi chờ. P/s: Ai hiểu thì hiểu, ai không hiểu đọc truyện cho hiểu

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6