Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mimizuku Và Vua Bóng Đêm

Rừng Bóng Đêm - chốn ma quỷ hoành hành, một cô gái nhỏ lang thang tìm đến. Dấu nung con số “332” trên trán, xiềng xích không thể gỡ được đeo chặt trên tay chân. Tự gọi mình là Mimizuku, cô bé đem thân mình dâng tới cho vị Quỷ Vương xinh đẹp. Cô chỉ có một lời thỉnh cầu duy nhất. “Anh có thể ăn tôi không?” Mimizuku muốn tìm đến cái chết, và vị Vua Bóng Đêm căm ghét loài người. Mọi thứ bắt đầu vào đêm trăng sáng lung linh ấy. … Đây là câu chuyện về sự tan vỡ và tái sinh của một cô gái nhỏ đã đi đến cùng cực của nỗi tuyệt vọng. Tác phẩm đã đạt giải Nhất tại Giải thưởng Tiểu thuyết Dengeki lần thứ XIII. *** Nơi Đến Của Những Lời Cầu Nguyện Tôi không còn nhiều ký ức về lần đầu tiên mình gửi một bản thảo tiểu thuyết. Bản thảo đó được viết tay bằng bút chì nên những gì có thể gợi lại ký ức cũng chẳng còn nguyên vẹn, nhưng tôi nhớ đó là một mẩu chuyện về ông già Noel, một truyện ngắn chừng 30 trang trên giấy bản thảo. Hình như đó là thời tôi còn học trung học. Tuy không có kết quả gì, nhưng tôi đã cảm thấy rất vui. Tôi không biết cách nộp bản thảo thế nào cho đúng, nên đã đến nhà bạn để làm vài thứ, như là dán phong thư chẳng hạn. “Đừng có bỏ vào bao nylon đấy nhé.” Thậm chí tôi còn nhớ rằng tôi đã giật mình khi nghe bạn tôi nhắc vậy. Cô ấy đã đi cùng tôi đến hòm thư bưu điện. Hai người chúng tôi dùng một phong bì màu nâu vàng, rồi cùng đi đến hòm thư ở sau nhà cô ấy. Mặt trời đã lặn, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng người. Chúng tôi kiểm tra phong bì kỹ càng, cuối cùng bỏ vào khe trên hòm thư. Được rồi, tôi nói và chuẩn bị quay trở về, đúng lúc đó, bạn tôi đứng bên cạnh đã kéo tôi lại. “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ.” Bạn tôi nói như thế đấy. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Hai chúng tôi đứng trước hòm thư, chắp tay lại và yên lặng nguyện cầu. Tôi không theo bất cứ một tôn giáo nào, và thực ra lúc đó tôi không biết phải cầu nguyện với ai nữa. Có lẽ là cầu nguyện với ban biên tập - những người sẽ đọc bản thảo của tôi, hoặc cầu nguyện với các vị thần, hoặc cầu nguyện với một người nào đó. Nên tôi chỉ im lặng và cầu nguyện. Sau lần đó, tôi gửi bài đi nhiều hơn, và cũng không còn đứng trước thùng thư để cầu nguyện nữa, (không tính đến cái lần mà tôi vừa khóc vừa mếu máo với nhân viên ca đêm ở quầy tiếp nhận bưu điện rằng “xin hãy đóng dấu hủy thư hôm nay” vì bị nhầm ngày), nhưng khi tôi gửi tiểu thuyết đi, tôi luôn nhớ đến câu nói “Này, cậu phải cầu nguyện thành tâm nữa chứ” của bạn mình. Tôi cũng nhớ lại rằng, cô ấy đã giúp đỡ tôi hoàn thành câu chuyện đó như thế nào. Đã qua bao nhiêu lâu rồi, tôi vẫn chưa thể đạt được độ chín muồi trong việc kể chuyện bằng ngòi bút, nhưng điều mà tôi có thể làm được là, dù thế nào, mỗi ngày tôi đều viết. Và từ đó trở đi, tôi cũng bắt đầu biết nói những lời cầu nguyện. Tới bây giờ, tôi không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng, ừm... hình như lời cầu nguyện mà tôi chắp tay vào đêm khuya hôm ấy đã trở thành hiện thực. Cuối cùng cũng đã đến, ừm, nếu so sánh với ánh sáng của những ngôi sao trên bầu trời đêm rọi xuống tay tôi thì lời cầu nguyện của tôi đến nhanh hơn, nên tôi nghĩ, mình đã thành công một cách tốt đẹp. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng, tôi đã nhắc đi nhắc lại điều đó giống y như người bệnh bị mê sảng khi đang trong cơn sốt, hay giống như một người say khướt luyên thuyên không ngừng. Tôi muốn viết một câu chuyện nhẹ nhàng. Không nhất thiết phải được lưu danh sử sách. Dù có bị quên lãng cũng không sao. Dù mọi người chỉ đọc qua thôi cũng được. Một câu chuyện khi bạn trở thành người lớn, có lỡ quên cũng không vấn đề gì. Chỉ cần như vậy thôi. Chỉ cần trong một khoảnh khắc. Một thứ có thể lay động trái tim bạn. Một thứ giống như ánh sáng. Chẳng hạn như một ai đó chưa bao giờ đọc sách, họ sẽ nghĩ rằng những quyển sách thật chán ngắt và khô khan. Tôi muốn dùng cuốn sách của mình để mở ra một thế giới mới cho những đứa trẻ đã từng nghĩ như vậy. Đại khái là như thế. Ừm, tôi muốn viết những tiểu thuyết như vậy. Tôi thì thầm điều đó với chính mình và cố gắng đến bây giờ. Cần có lý tưởng và luôn nghĩ tới những điều tốt đẹp. Một sempai đã nói với tôi rằng “Em không thể sống chỉ bằng những điều tốt đẹp” với một gương mặt tỏ vẻ thông thái. Trước vị sempai ấy, tôi không còn trẻ con hay nhỏ nhít để đáp lại rằng “Em vẫn sẽ tiếp tục!”, tôi chỉ cắn chặt răng và mơ giấc mơ của mình. Đến bây giờ, tôi vẫn đang mơ đây. Tôi đã có ý tưởng cho cuốn “Mimizuku và Vua Bóng Đêm” này vào năm cuối phổ thông, khi ấy đang trong thời gian ôn tập cho kỳ thi đại học. Câu chuyện đột nhiên tuôn trào từ trong tôi, khiến tim tôi đập mạnh. Để lưu lại tất cả những khung cảnh chớp nhoáng hiện ra rồi lại dần biến mất, tôi đã viết kín một cuốn rưỡi vở đại học trong vòng hai ngày, và rồi tôi nhẹ nhàng đặt nó vào trong giá sách. Nếu có thể đỗ đại học, tôi sẽ viết tiếp câu chuyện này. Tôi định bụng rằng, câu chuyện này sẽ là phần đầu tiên của một tiểu thuyết dài. Việc thi đại học rất khổ cực, nhưng mỗi lần mệt mỏi, tôi lại tự nhủ với chính mình. “Đây chỉ là điều quá bình thường.” Câu chuyện này đối với tôi rất đặc biệt, và nếu như nó có thể trở nên đặc biệt với một ai đó, quả thật chẳng còn niềm hạnh phúc nào bằng. Khi câu chuyện này ra đời, tôi đã nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Những người bạn của tôi đã đọc trước bản thảo, họ rất yêu Mimizuku nhỏ bé và đã động viên tôi nhiều, sau khi câu chuyện hoàn thành, họ đã vỗ đầu tôi và nói rằng “Cậu đã làm rất tốt.” Cũng có những người bạn đã khiến tôi nghĩ ra những hình tượng quan trọng. Nếu không có họ, chắc chắc tôi đã không thể hoàn thành câu chuyện này. Bản thân tôi tự thấy không xứng đáng với giải thưởng lớn thế này, sau khi đoạt giải, người phụ trách và nhiều người khác đã giúp đỡ tôi, họ đã dốc sức để cuốn sách này có thể ra đời với hình thức đẹp nhất có thể. Tôi là dân tỉnh lẻ, nên lần đầu tiên được đặt chân đến trung tâm Tokyo, tôi gần như không thể ngủ được. Gửi lời đến các vị sensei trong ban giám khảo, Isono Hiro-sensei đã vẽ nên thế giới quan của Mimizuku với trang bìa tuyệt vời này, Arikawa Hiro-sensei đã đọc câu truyện này và đón nhận một Mimizuku nhỏ bé, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người. Tất nhiên tôi cũng xin gửi lời cảm ơn trân trọng nhất đến quý độc giả gần xa, những người luôn ở phía sau và ủng hộ tôi. Khi công bố giải thưởng, tôi đã nhận được lời chúc mừng từ một tiểu thuyết gia mà tôi rất ngưỡng mộ rằng: “Chúc cho những ngôn từ của cô sẽ mang pháp thuật đến cho trái tim hàng vạn độc giả trẻ.” Tôi vẫn còn non kém, nên vẫn chưa thể mang pháp thuật đến cho mọi người... Có vẻ hôm nay tôi chỉ biết cầu nguyện mà thôi. *** Lời bình Arikawa Hiro Tôi xin thú nhận. Tôi đã khóc. Tôi đã hoàn toàn chịu thua trước tác phẩm có kết thúc bất ngờ này. Khốn thật. Thật lòng mà nói, tôi được nhờ bình luận cho câu chuyện này trong khi đang khá bận, nên tôi sẽ không phủ nhận rằng tôi có hơi bực mình. Thật phiền phức. Vậy nên lúc đó tôi đã định rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, khi bản thảo được gửi đến đã bắt đầu đọc ngay lập tức, thế nhưng mà, úi chà, cái lực hấp dẫn gì thế này. Cảm giác như có ai đó túm lấy gáy tôi và dúi đầu vào trong bản thảo. Chà, chỉ sơ sẩy thôi là bị tác phẩm này nuốt chửng, quên khuấy mất phải phê bình như thế nào. Nhưng đã được nhờ viết lời bình, cũng không thể lừng khừng mãi được. Tôi hốt hoảng lấy lại bình tĩnh và tập trung, nhưng vẫn là cảm giác bị mắc vào một tấm lưới. Có lẽ nói là bị câu thì chính xác hơn. Bản thảo là cần câu, và tôi là cá. Hơn thế nữa, dây câu lại còn rất chắc. Kết quả là, sau khi đọc hết một lèo tôi đã không kìm được nước mắt. Tôi đã bị lôi cuốn bởi một thứ tuyệt vời. Cho nên nếu như nói về thắng thua thì tôi là người bại trận. A, đúng là tôi đã bị tác phẩm này đánh bại. Giống như một câu chuyện cổ tích được kể bằng văn chương bình dị. Ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ, những câu chuyện cổ tích trên thế giới đều bắt đầu bằng những câu chữ như vậy, nhưng trong câu chuyện này không kể tường tận như thế. Trong câu chuyện này cũng không kể rõ bối cảnh chi tiết diễn ra ở thế giới hay đất nước nào. Không cần thiết phải kể ra. Câu chuyện này dù có bắt đầu với câu “ngày xửa ngày xưa ở một nơi nọ” cũng được. Hoàn toàn chẳng sao cả. Đây là câu chuyện của một chú chim cú đại bàng (Mimizuku) có tính cách không nắm bắt được, nếu mượn lời trong tác phẩm là “có chút không đủ”, tuy nhiên chú chim cú này lại phát ra một sức lôi cuốn kỳ lạ. Và rồi, chú chim cú này đã đến gặp Vua Bóng Đêm, tuy nhiên câu chuyện không chỉ có vậy thôi. Sau đó tất cả những nhân vật bị cuốn theo họ đều rất đáng yêu. Có lẽ chính là vì bản thân Mimizuku đã vô cùng đáng yêu. Con người (và trong thế giới này thì quái vật cũng vậy?) để trở thành hình mẫu mình mong muốn là việc rất dễ dàng và cũng rất khó khăn. Người ta muốn thay đổi, nhưng lại luôn chống cự hoặc chần chừ không chịu thay đổi. Rồi một ngày nọ, một chú chim cú xuất hiện trước những người này, đem đến một mảnh vỡ nhỏ. Cái mảnh vỡ nhỏ tầm thường này có lẽ là thứ cần thiết để thay đổi mọi thứ. Chính chú chim nhỏ cũng không biết mảnh vỡ mà mình vô ý đánh rơi ấy lại có ý nghĩa đến thế. Chính vì điểm đó mà chú chim nhỏ này mới thật đáng yêu. Bạn hãy tự mình xem xem chú chim cú bé nhỏ ấy đã lần đầu tiên trong đời có một ý chí mạnh mẽ và kiên định đến nhường nào. Hoặc để sau cũng được. Xin độc giả hãy đón nhận kết thúc giống như một thứ gì đó từ trước mắt bay thẳng vào ngực mình, đừng tỏ ra khiên cưỡng. Thứ bay thẳng vào ngực các bạn chính là chú chim nhỏ đáng yêu ấy đấy. Nếu ôm chặt chú chim nhỏ đó, có lẽ bạn sẽ có được trong tay một điều đặc biệt nào đó chăng? Mời các bạn đón đọc Mimizuku Và Vua Bóng Đêm của tác giả Kougyoku Iduki.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Lời Nguyền Lâu Lan - Sái Tuấn
Tác phẩm bắt đầu từ cái chết đột ngột Giang Hà - 3 tuần sau khi trở về từ chuyến khảo sát ở thành cổ Lâu Lan. Manh mối duy nhất để lại cho cô vợ chưa cưới Bạch Bích chính là một chùm chìa khóa thần bí. Bạch Bích hy vọng nhờ vào chùm chìa khóa đó để tìm ra được đáp án sự thật. Nhưng mọi việc diễn ra càng lúc càng ly kỳ khôn lường. Một tháng sau đó, trong Trung tâm nghiên cứu Khảo cổ xảy ra liên tiếp năm vụ án mạng hết sức lạ lùng. Cảnh sát Diệp Tiêu tiếp nhận vụ án, triển khai điều tra và vô tình vén được bí mật đã cất giấu hàng nghìn năm. Lời nguyền cổ xưa và vĩnh cửu không chỉ làm cho cả một thành phố bị tiêu vong, mà còn thay đổi vận mệnh của biết bao con người... Sái Tuấn được đánh giá là một nhà văn kỳ tài. Tiểu thuyết kinh dị của Sái Tuấn thường giải phẫu, phân tích sâu sắc sự giao thoa giữa lịch sử và thực tế, giữa tình yêu và sự kinh dị, giữa huyền hoặc và suy diễn, mà vẫn thấm đậm chất nhân văn. Anh viết văn đã 10 năm nay và nổi tiếng với ác tác phẩm như: Trở lại Hoang thôn - Sái Tuấn Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn Quán Trọ Hoang Thôn - Sái Tuấn Mắt Mèo - Sái Tuấn Địa ngục tầng thứ 19 - Sái Tuấn Hồ Sinh Tử - Sái Tuấn Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn 120 Ngày Nhìn Trộm - Sái Tuấn ... *** Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã của Diệp Tiêu đã vang lên trong phòng khám nghiệm tai nạn của cảnh sát giao thông. Trong hành lang dài, một khoảng tối mờ. Trong nhà xác cạnh hành lang còn để rất nhiều xác người mặt mũi biến dạng vì bị tai nạn giao thông. Phần lớn trông đều rất thê thảm. Có nhiều người đầu một nơi chân tay một nẻo. Có lúc Diệp Tiêu cảm giác bốn bánh xe lao vun vút cũng nguy hiểm không kém một kẻ sát nhân tàn nhẫn. Diệp Tiêu thay quần áo, bước vào phòng khám nghiệm, nhìn thấy xác một thanh niên đang nằm trên bàn phẫu thuật. Hứa An Đa. Hứa An Đa đã bị cởi bỏ hết quần áo, toàn thân ở trần. Anh ta lúc đó trắng như một cục tuyết, anh ta ca khoảng 1m70, trông rất cơ bắp, xem ra là người chịu khó luyện tập, hoặc do công việc thường phải đi dã ngoại. Gương mặt đã biến dạng hết, toàn máu và não. - Nguyên nhân xảy ra tai nạn là thế nào? - Diệp Tiêu hỏi nhỏ người cảnh sát giao thông được giao thụ lý vụ tai nạn này. ... Mời các bạn đón đọc Lời Nguyền Lâu Lan của tác giả Sái Tuấn.
Người Điều Khiển Tâm Lý II - Dực Tô Thức Quỷ
Trong đội Điều tra đặc biệt có một báu vật: Chính là Mộc Cửu  Trong đội Điều tra đặc biệt có hai kẻ dở hơi: Lam Tiểu Nhã và Triệu Cường Trong đội điều tra trinh thám đặc biệt cũng có 3 chuyện kì tích: Giọng hát của đội trưởng, giọng cười của Mộc Cửu và Triệu Cường không lạc đường.  Mỗi vụ án riêng biệt nhau chỉ là cùng 1 đội điều tra nên bắt đầu đọc từ phần 2 cũng không sao. *** Đúng như Mộc Cửu suy đoán, trong phòng ngủ của Viên Đình dán đầy tư liệu về hoa hồng ăn thịt người, từ vụ án đầu tiên đến vụ án cuối cùng, cô ta sưu tầm tất cả tư liệu, phần lớn đều cắt trên báo xuống, còn dùng bút đỏ khoanh tròn lên những bức tranh, bên cạnh còn đính những tấm ảnh hiện trường vụ án, toàn bộ đều do cô ta chụp lại. Hơn mười năm, cảnh sát đang tìm hoa hồng ăn thịt người, cô ta cũng tìm, cảnh sát tìm vì muốn đưa hắn ra công lý, còn cô tìm chỉ vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí hy vọng trở thành 'thức ăn' của hắn. Chuyện điên khùng khiến người ta khó tin như vầy chỉ vì cô ta đã yêu đến điên cuồng, vặn vẹo mất rồi. Bên trong tư liệu có một bức tranh, là người đàn ông mặc âu phục khoảng hơn 30 tuổi, mày kiếm, ánh mắt kiên định và dịu dàng, khóe miệng hơi rướn lên giống như một quý ông tao nhã, nhưng hắn chính là hoa hồng ăn thịt người, kẻ biến thái giết bốn mươi lăm mạng người trong vòng bốn năm. Sau khi cảnh sát đến phòng ngủ của Viên Đình, lấy toàn bộ tư liệu trong tủ quần áo của cô ta, thì cô ta chỉ đứng ở cửa nhìn, nhìn những thứ cô ta sưu tầm suốt mười năm bị bỏ vào trong thùng, cả người cô ta chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh cô ta vẽ cũng bị tháo xuống, chuyện này đã kích thích cô ta, cô ta nổi điên lên, gào thét muốn xông lên: "Không được đưa anh ấy đi! Trả anh ấy lại cho tôi! Đó là vật thuộc về tôi! Là của tôi đấy!" ... Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý II của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.
Zoo (Tiếng Việt)
Hơi lạnh phà ra từ khắp cuốn sách kinh dị này… Phà ra từ hầm ngầm, nơi các nạn nhân bị chặt thành từng mảnh nhỏ để trôi vừa qua lưới chắn cống xối, Phà ra từ bộ ảnh chụp lần lượt từng bước phân hủy xác một cô gái: đổi màu, ứa nước, rữa nát đến khô quắt dòi bọ chán nản bỏ đi, Phà ra từ người đàn ông tỉnh dậy với máu me đầm đìa và lê lết chấm phẩy chạy mãi mà không hề hay biết chân mình đã gãy… Cũng như phà ra từ không thiếu một câu chuyện nào bởi sự miêu tả tỉ mỉ và gần như bàng quan của tác giả trước những cảnh chết khác nhau của con người. Dù thế, bằng cách dõi theo những góc khuất trong tâm lý thủ phạm, bằng cách khai thác những tình huống gặp nạn gần gũi với đời sống, bằng cách gia giảm tương đương giữa phạm tội và luận tội, ZOO đã kín đáo thả theo sau luồng hơi lạnh ấy một chút nhân tính, một chút nhân quả, một chút nhân văn. Bởi vậy cuốn sách này, tuy lạnh giá… Nhưng rất ít lạnh lùng. *** Hồi tiểu học, gần nhà tôi có một công viên rất nhỏ, vây kín bởi những tòa nhà cao tầng. Khi ngày tàn, nơi đây vô cùng yên tĩnh, không còn âm thanh của xe cộ và người qua lại nữa. Đôi lúc có chiếc giày trẻ em đánh rơi. Công viên này là thế. Đến giờ ăn tối, lũ bạn cùng đến công viên nô đùa với tôi đã về nhà cả rồi, riêng tôi vẫn nán lại chờ đến lúc cha mẹ trở về. Chơi đánh đu chán, ma xui quỷ khiếhn t ế nào tôi lại chạy đến chỗ bãi cát. Bãi cát ở góc công viên đó hay bị lãng quên vì mọi người thường ham đánh đu hoặc chơi cầu trượt. Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời lách qua khe hở giữa các tòa nhà, nhuộm đỏ thắm cả khoảnh đất im ắng này. Mình tôi lặng lẽ ngồi nghịch cát bên cạnh cái xô nhựa màu vàng ai đó bỏ quên. Tôi cởi giày, đắp cát lên hai bàn chân. Những hạt cát nhỏ li ti lọt qua các kẽ ngón chân rơi xuống, cảm giác man mát rất dễ chịu. Tôi thường duỗi thẳng cánh tay thọc xuống cát để đo xem cát sâu đến đâu. Chưa thấy đáy đâu mà cả cánh tay tôi lút vào bằng hết. Tôi kể chuyện này với cha nhưng ông không tin, “Bãi cát ấy phải có đáy, chứ không thể sâu thế được.” Chắc cha nhầm rồi, mấy lần thọc tay xuống, cát đều ngập hết cánh tay tôi. Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy tôi làm việc này. Ở góc công viên có một cái cây, dưới nắng chiều, bóng lá hắt xuống trông như một bức tranh đen trắng. Lúc tay phải lút đến nách thì đầu ngón tay tôi chạm phải một vật. Đó là một thứ mềm và mát được chôn dưới cát. Tôi tò mò ra sức thọc xuống sâu hơn nữa. Khi đầu ngón giữa gắng gượng đụng được vào nó, tôi cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi. Tôi muốn nắm lấy để lôi lên nhưng không làm được. Tôi còn có cảm giác có thứ gì đó bám vào đầu ngón tay. Tôi rút tay lên để nhìn, thì ra là mấy sợi tóc khá dài. Tuy dính cát lem nhem nhưng vẫn nhận ra được đây là những sợi tóc của con gái. Tôi lại thọc tay xuống, định sờ vào cái vật bị chôn ở dưới. Nhưng lần này thì dù quờ quạng thế nào, ngón tay cũng không đụng phải thứ gì cả. Tiếc ơi là tiếc! Các tòa nhà cao tầng bao quanh công viên với những ô cửa sổ đóng im ỉm chìm trong không gian đỏ ối, trông như những bức tường lớn vây kín tôi và bãi cát ở giữa. ... Mời các bạn đón đọc Zoo của tác giả Otsuichi.
Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái - Tiểu Vận & Tiểu Vân
Khu du lịch nổi tiếng núi Đới Tông nghênh đón mười tám vị khách bao gồm 2 cụ già và 16 thanh niên nam nữ, những vị du khách này vốn đang vui vẻ thăm thú, nhưng vì đủ mọi nguyên nhân khác nhau nên không nghỉ lại khu nhà nằm dưới chân núi xinh đẹp, mà lại leo lên khi nhà nghỉ vắng tanh cách sườn núi không xa. Đang lúc bọn họ quyết định sẽ chơi cho thỏa lòng thì đột nhiên một trận bão tuyết ập đến cắt đứt đường xuống núi, hết cách, mười tám người đó chỉ có thể trú tạm trong một căn biệt thự nằm ở gần vách núi ấy, chờ xe dọn tuyết đến cứu hộ. Trong suốt quãng thời gian ba ngày bốn đêm, mười tám người ở trong ngôi biệt thự kỳ lạ kia lần lượt gặp nạn, tử trạng cực kỳ khủng bố, những sự kiện quỷ dị kinh khủng không ngừng xảy ra, khiến cho mọi người rơi vào trong khủng hoảng và ngờ vực, chín người còn sót lại sau cùng liệu có thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc kia, trở về với cuộc sống bình thường như cũ? Chúng ta hãy cùng nhau đi tìm đáp án sau cùng nằm trong "Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái". *** Ngôi biệt thự trên vách núi ấy là ngôi nhà duy nhất trông có vẻ hoành tráng, bề ngoài trông như một tòa lâu đài châu Âu thời Trung Cổ thu nhỏ. Bên trong khu biệt thự này thực ra cũng thường thôi, phòng ở vuông vức, phía trên là mái ngói hình tam giác với tầng tầng lớp lớp ngói xếp cạnh nhau. Bên ngoài sơn màu hồng nhạt, được giữ gìn khá tốt, không có bất kỳ một vết nứt hay là cỏ dại mọc hoang nào cả. Một tòa tháp hai tầng hình bán nguyệt như được xây liền vào hai phần ba bức tường bên phải nhà chính, tầng thượng cao hơn nhà chính một đoạn. Mái nhà hình chóp lại đi sơn màu xanh, nhưng nhìn qua cũng không đến nỗi nào. Bên tay trái nhà chính không có những căn phòng sát nhau, mà cứ cách chừng một mét lại có một căn phòng tám góc, không rõ để làm gì, bên cạnh nó còn có một tháp chuông cao cao khá tinh tế, dưới mái nhà còn gắn thêm một cái đồng hồ tám góc, bên trên có một cây kim khổng lồ đang nhích từng chút từng chút. Căn phòng tám góc và tháp chuông cũng có những mái nhà nhọn, phía trên là một màu nâu sẫm, như được phủ lên một lớp cỏ khô màu nâu lên vậy, không nhìn thấy mái ngói. Dù sao những học viện của học viện múa cũng xem không hiểu kết cấu bên ngoài của những căn phòng này, bọn hỏi chỉ muốn hỏi thăm chủ nhà thử xem, có thể cho họ vào trong chơi hay không, xem như là trải nghiệm cảm giác được sống trong một tòa lâu đài. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Của Ngôi Nhà Ma Quái của tác giả Tiểu Vận & Tiểu Vân.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6