Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Nồng, Người Không Biết

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Cây Sa Kê Lưu Lạc - Trương Tiểu Nhàn
Rốt cuộc thì biệt ly là một kết thúc hay là sự kéo dài hồi ức tốt đẹp? Tình yêu đẹp nhất rốt cuộc là thành toàn hay chờ đợi? Khi đọc tiểu thuyết của Trương Tiểu Nhàn chúng ta sẽ nhận thấy những quan điểm sâu sắc và đặc biệt về tình yêu của chính tác giả. Trình Vận trong bộ truyện “Cây sa kê” có sự trưởng thành rõ ràng, có thể mất đi tình yêu, nhưng cũng nhờ sự ra đi của tình yêu đã giúp cô trưởng thành hơn. Mà sự trưởng thành mới là kết quả cuối cùng của phụ nữ. Sau khi trải qua những nốt thăng trầm của tình yêu, cô đã tìm được một cuộc sống rộng mở hơn… *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Khi cuốn “Cây sa kê ra đi” xuất bản năm ngoái, tôi nhận được rất nhiều thư và điện tín của độc giả gửi đến. Họ rất muốn biết Lâm Phương Văn rốt cuộc còn sống hay đã chết. Tôi không nghĩ sự sống chết của Lâm Phương Văn lại nhận được nhiều hồi đáp tới như vậy. Kỳ thực, lúc đó tôi còn chưa quyết định có muốn để anh ta chết hay không. Một năm qua, trong đầu có vài suy nghĩ cứ luẩn quẩn: Lâm Phương Văn có thể chết, cũng có thể chưa chết. Cuối cùng, tôi quyết định không cho anh ta chết. Tôi muốn viết, là sự trưởng thành của Lâm Phương Văn và Trình Vận. Để Lâm Phương Văn chết, vậy có phần quá dễ dàng. Không cho anh ta chết, khó khăn càng cao, cũng càng hiện thực hơn đôi chút. Lâm Phương Văn không chết, anh ta lựa chọn một cuộc sống khác. Trình Vận tưởng rằng Lâm Phương Văn đã chết. “Cái chết” của Lâm Phương Văn thành toàn cho một cuộc sống mới của cô, một cuộc sống mà cô chưa từng mơ tưởng đến. Giống như Trình Vận đã nói, trong thời kỳ chuyển giao giữa hai cuộc sống gặp trăm điều khó khăn, đến một ngày quay đầu lại nhìn, hóa ra bản thân đã bay cao ngàn dặm. Khi Trình Vận phát hiện hóa ra Lâm Phương Văn còn sống, cô ấy trách anh ta ích kỷ. Nhưng Cát Mễ Nhi bỗng nói: “Thế nhưng, cuối cùng chị có tổn thất gì sao?” Trình Vận bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nếu Lâm Phương Văn không có “chết”, cô ấy cũng đã không trưởng thành. “Cô gái trên cây sa kê” là giai đoạn mà Trình Vận cho rằng tình yêu là tất cả trong cuộc sống. Đến phần “Cây sa kê ra đi” thì Lâm Phương Văn là tất cả của Trình Vận. Cuối cùng “Cây sa kê lưu lạc”, Trình Vận đã có ước mơ và cuộc sống của riêng mình. Trưởng thành, mới là kết quả cuối cùng của phụ nữ. Tình yêu sau khi trưởng thành, mới là tình yêu thành thục hơn. Lâm Phương Văn cũng đã thay đổi. Trong cuốn một, anh ta là một người chỉ biết bản thân, không quá quan tâm đến người khác, thậm chí không hiểu người yêu. Tới cuốn hai, anh hình như đã trưởng thành hơn, nhưng thật ra lại không có cách nào giải quyết mâu thuẫn trong nội tâm, không thể nào chung thủy với một mối tình. Trong “Cây sa kê lưu lạc”, Lâm Phương Văn đã tìm được đường sống trong gang tấc, mới nhận ra tình yêu trong lòng mình. Nhưng anh ta cũng hiểu ra, anh ta và Trình Vận mãi mãi không thể nào sống hòa hợp với nhau. Anh cũng không biết, “cái chết” của anh đã thay đổi cô ấy. Các bạn đừng hỏi tôi, người Trình Vận yêu là Lâm Phương Văn hay là Đỗ Vệ Bình. Đây là chuyện giữa hai người khác nhau và hai cuộc đời khác nhau. Tình yêu chỉ là một thứ tương đối, không thể nào không có chút tiếc nuối được. Khó khăn nhất đối với tôi chính là cái chết của Cát Mễ Nhi. Khi viết đến đoạn cô ấy đến tiệm sách gặp Trình Vận, và nói với Trình Vận rằng: “Em sẽ đi gặp Lâm Phương Văn sớm thôi.” Sau cảnh này, tôi rất đau lòng. Đã từng có độc giả nói, các tiểu thuyết của tôi hình như đều có chết chóc. Đúng vậy, tôi luôn luôn có một suy nghĩ mãnh liệt đối với cái chết. Cái chết là sự từ biệt mãi mãi, mà điều tôi sợ nhất chính là từ biệt cô quạnh. Sợ, nhưng không có cách nào trốn tránh. Tôi vào lúc này tin tưởng sâu sắc rằng tình yêu đẹp nhất là thành toàn. Chỉ là, sau khi thành toàn, vượt mọi chông gai, không biết có một ngày có thể bay cao ngàn dặm hay không. Sau “Cây sa kê lưu lạc”, câu chuyện về cây sa kê cũng nên tạm thời cáo biệt với mọi người một thời gian. Có lẽ, đợi mấy năm sau, chúng ta lại quay lại xem hai người Lâm Phương Văn và Trình Vận, đã trải qua cuộc sống thế nào. Trong cuốn trước, mọi người đã oán giận tôi quá tàn nhẫn khi “giết chết” Lâm Phương Văn. Hôm nay anh ta đã “sống lại”, mặc dù không thể cùng Trình Vận bay cao, nhưng cuối cùng cũng là từ biệt hạnh phúc. Đừng nói tôi tàn nhẫn nữa. 7/7/2001 Trương Tiểu Nhàn Mời các bạn đón đọc Cây Sa Kê Lưu Lạc của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Cây Sa Kê Ra Đi - Trương Tiểu Nhàn
Trình Vận và Lâm Phương Văn lại quay về bên nhau. Nhưng Phương Văn vẫn không thể chung tình với một người. Anh ta đã có cảm tình với một cô ca sĩ tên Cát Mễ Nhi. Chuyện tình của hai người dần dần tan vỡ theo những lời nói dối. Vốn tưởng rằng họ sẽ nắm tay nhau đi hết con đường hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng. Cô cuối cùng cũng mang trái tim tan vỡ rời khỏi anh. Cô không biết trái tim con người có thể có hai nỗi nhớ, hai tình yêu hay hai sự khổ đau, hai niềm hạnh phúc hay không? Chẳng lẽ lòng trung thành là đi ngược lại tình yêu. *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Khi kiểu đầu mì ống Spaghetti của Cát Mễ Nhi được người hâm mộ chấp nhận, cô ấy lại nhẫn tâm cắt phăng nó đi, thành mái tóc ngắn xoăn, trông giống như một loại Pasta. Cô ấy là một người hết lần này đến lần khác thích đối nghịch với người khác. Cô ấy cũng tự tin hơn trước. Có đôi khi, tôi rất khâm phục cô ấy. Mỗi người trong chúng ta, gần như mỗi ngày đều phải động viên chính mình mới có thể rời khỏi nhà để đối mặt với cái thế giới tràn ngập thất bại ngoài kia. Cô ấy lại không cần phải như vậy. Cô ấy dường như trời sinh đã ngập tràn tự tin. Một hôm, cô ấy nói với nhà sản xuất âm nhạc Diệp Hòa Điền rằng ngoại trừ bài hát do Lâm Phương Văn viết ra, cô ấy sẽ không hát bài hát của ai khác. “Không phải chúng tôi không cần cậu ta, là cậu ta một chữ cũng không chịu sửa. Cậu ta viết lời cổ quái thế, sẽ không thịnh hành.” Diệp Hòa Điền giải thích. “Anh ấy là giỏi nhất.” Cát Mễ Nhi khăng khăng. “Nói không chừng cậu ta đã hết thời thật rồi, thời kỳ hay nhất đã qua rồi.” Diệp Hòa Điền lạnh lùng nói. “Không.” Cát Mễ Nhi kiên quyết nói, “Tôi sẽ khiến bài hát của anh ấy nổi tiếng hơn cả trước đây.” Ban đầu: không có Lâm Phương Văn, cũng không có cô. Hắn đã gọi cô về từ đảo quốc xa xôi kia. Anh là tri âm của cô. Bây giờ: có cô, thì có Lâm Phương Văn. Cô đã gọi anh về từ thế giới đầy thất bại. Cô là tri âm của anh. Điều này xuất phát từ lòng biết ơn, cũng vì yêu thích. Ai có thể nghi ngờ chuyện Lâm Phương Văn giỏi nhất chứ? Anh chỉ là đang thiếu sự khích lệ mới. Cuối cùng, Lâm Phương Văn đã bỏ cuốn kinh Phật của anh, truyện tranh của anh, phim hoạt hình của anh, còn có những hoa văn thủy tinh đầy màu sắc ở nhà thờ và những bức vẽ không lời thoại xuống. Anh trở về với thế giới anh yêu nhất, đã từng làm anh hạnh phúc, cũng làm anh đau khổ. Lại lần nữa được thấy anh lại cầm bút viết lời bài hát, lại một lần nữa thấy anh cầm chiếc kèn harmonica Hồ Điệp mà trước đây rất lâu tôi đã tặng anh, thổi ra những nốt nhạc trầm bổng, tâm tình tôi lại có chút kích động. Có một khoảnh khắc, tôi ước gì có thể giấu anh vào trong tử cung của tôi, đó là nơi ôm ấp cất giữ an toàn nhất, anh sẽ không bị bất cứ tổn thương nào nữa. Đáng tiếc, tử cung của tôi quá nhỏ, mà anh cũng đã trưởng thành. Lúc này, đầu anh gối lên đùi của tôi. Tôi cúi đầu hỏi anh: “Em đặt anh vào trong tử cung của em, được không?” Mặt anh dán sát vào bụng tôi, lên tiếng hỏi: “Môi trường tốt chứ?” “Không tệ, đến bây giờ còn chưa có ai ở.” “Muốn cho thuê à?” “Sẽ tính rẻ cho anh.” “Chỗ đó quá nhỏ thì phải?” “Vậy thì anh biến thành kangaroo đi!” Tôi đề nghị. “Không phải kangaroo còn to hơn sao?” “Anh có thể bỏ em vào trong túi của anh, anh đi đâu cũng phải mang em theo.” “Như thế quá khủng khiếp.” anh nhảy dựng lên phản đối. “Anh không muốn à?” “Mùa hè nóng lắm.” “Nhưng mà mùa đông sẽ ấm nha!” “Mùa hè ở Hồng Kông tương đối dài.” “Làm thế nào anh cũng không chịu để em vào trong túi hả?” “Anh tình nguyện ở trong tử cung của em.” “Thật sao?” “Bây giờ vào luôn đi.” Tôi nhảy lên người anh. “Anh sẽ yêu Cát Mễ Nhi hay không?” Tôi bỗng nhiên hỏi anh. “Sao anh sẽ yêu cô ta?” Anh bộc lộ vẻ mặt không có khả năng đó. “Cô ấy hiểu âm nhạc của anh.” Tôi nói. “Không phải cô ta có Uy Uy rồi sao? Anh không muốn ở trong tử cung của cô ta.” Anh nói. Lâm Phương Văn thật sự bằng lòng ở bên cạnh tôi lâu dài hay sao? Có đôi khi, tôi thà rằng chúng tôi già hơn bây giờ. Tuổi tác cao, thì sẽ không có nhiều lôi cuốn như thế, vậy mới có thể bên nhau trọn đời hơn. Suy nghĩ thế này có phải rất ngu ngốc không? Thậm chí sẵn lòng dùng tuổi trẻ để đổi lấy khả năng được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. 18. Vào sáng sớm một hôm nọ, tôi chạm mặt Uy Uy ở trong chợ Tây Cống. Cậu ta đang mua hoa quả. Cậu ta khôi ngô, lại đáng yêu nên rất được các cô, các chị bán hàng hoan nghênh. Lúc thấy tôi, cậu ta đến chào nhiệt tình. Cậu ta hỏi tôi sao lại xuất hiện ở đây. Tôi nói với cậu ta là tôi làm phỏng vấn ở gần đây. “Công việc phóng viên rất vui à?” Cậu ta hỏi. “Có thể quen biết rất nhiều người khác nhau.” Tôi trả lời. “Có công việc thật tốt.” Cậu ta cảm thán. Tôi suýt tí nữa đã quên, cậu ta không thể làm việc ở đây. “Cát Mễ Nhi đâu?” “Em ấy ra ngoài rồi, sáng sớm tinh mơ em ấy phải đến đài truyền hình quay hình.” “Vậy Mozart đâu?” “Nó mập rồi, bây giờ nặng tận bốn kg rưỡi! Có lẽ phải giảm cân.” Tôi đi dạo chợ cùng cậu ta. Cậu ta mua thêm bánh kem và bánh mì. Tất cả mọi người đều biết cậu ta là bạn trai của Cát Mễ Nhi, nên cũng thân thiện với cậu ta. “Em nhớ đảo Fiji không?” Tôi chợt hỏi. Cậu ta gật mạnh đầu: “Em nhớ tất cả mọi thứ ở đó. Món ăn mẹ nấu, mùi tẩu thuốc của ba, thậm chí là người bạn học trước đây vẫn hay bắt nạt em.” “Người bắt nạt em, em cũng nhớ?” “Cậu ta là bạn học tiểu học và trung học của em, cậu ta thường lừa lấy tiền của em.” Cậu ta vui vẻ nói: “Trước đây em rất ghét cậu ta, nhưng bây giờ lại muốn trở về để bị cậu ta lừa lấy tiền. Nơi đó dù sao cũng là quê hương của em.” “Sao em không về thăm nhà?” Tôi nói. “Mễ Nhi bận quá.” Vẻ mặt của cậu ta có chút cô đơn. “Cô ấy ở đây phát triển rất khá đó!” Cậu ta lại cười xán lạn, tự hào nói: “Đúng vậy, bây giờ cô ấy rất vui, cô ấy có thể làm chuyện cô ấy thích.” Giây phút đó, tôi bị Uy Uy làm cho cảm động sâu sắc. Vì hạnh phúc của người mình yêu, cậu ta chấp nhận cô đơn, một mình gặm nhấm nỗi nhớ quê nhà. Nhìn bóng lưng không thể hòa nhập vào dòng người tấp nập nơi đây của cậu ta, tôi bỗng nhiên hiểu ra một điều. Tình yêu không có hy sinh, không tính là tình yêu. Sau đó có một ngày, Uy Uy xuất hiện trong phòng làm việc của tôi, cậu ta đã trở nên hốc hác. “Em đến là muốn nói từ biệt với chị.” Cậu ta nói khẽ. “Em muốn đi đâu sao?” Tôi vội hỏi. “Trở về đảo Fiji.” “Còn Cát Mễ Nhi thì sao?” “Em về đó một mình.” Đôi mắt cậu ta đỏ ửng. “Uy Uy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Không có gì, chỉ là em không thích ứng với cuộc sống ở đây.” “Là thật chứ?” Cậu ta cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không trả lời. “Chúng ta đi uống cafe đi!” Tôi dẫn cậu ta đến một quán café gần tòa soạn. Ở đây có thể nhìn thấy biển. Tôi nghĩ, ở bên cạnh biển thì tâm trạng của cậu ta sẽ tốt hơn. “Có phải quá nhớ nhà hay không?” Tôi khẽ khàng hỏi cậu ta. Cậu ta lắc đầu: “Em thật sự không bỏ được em ấy. Nhưng mà, thế giới của chúng em đã không còn giống nhau nữa.” Cát Mễ Nhi từ một cô gái vô danh biến thành một ngôi sao nổi tiếng. Có khả năng cô ấy không thay đổi chút nào sao? “Không phải em đã đồng ý cùng cô ấy theo đuổi ước mơ hay sao?” Tôi nói. “Có lẽ em nghĩ chuyện đó quá đơn giản rồi.” Cậu ta run run xúc động. “Cô ấy có biết em muốn đi không?” “Chúng em đã nói chuyện rồi.” Cậu ta cười khổ: “Cuối cùng chúng em cũng tìm được thời gian để nói chuyện giữa chúng em. Em ở đây chỉ gây trở ngại với em ấy.” “Là cô ấy nói vậy à?” “Không. Em ấy không muốn em đi.” “Vậy không đi là được rồi.” “Nhưng mà, em ấy không cần em nữa rồi.” “Em còn yêu cô ấy không?” “Em đương nhiên yêu em ấy.” Uy Uy vừa nói vừa khóc: “Nhưng mà, em ấy đã thay đổi, không còn là em ấy của trước đây. Lúc chúng em còn ở đảo Fiji, cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc lắm.” “Phải chăng em hối hận vì đã đến đây?” “Sao em có thể ích kỷ như vậy chứ? Ở lại Fiji là mai một tài năng của em ấy.” “Uy Uy, em thật tốt.” Tôi nói. “Em không tốt chút nào. Em không có tài năng, cũng không thông minh, lại còn yếu đuối.” “Nhưng em hiểu người em yêu.” “Em cũng yêu tệ.” Nước mắt của cậu ra tuôn rơi lã chã. “Chừng nào em đi?” “Hôm nay sẽ đi.” “Sao gấp thế?” “Hôm nay Mễ Nhi phải làm việc, chúng em đã nói rồi, cô ấy đừng tới tiễn. Em sẽ khóc, chúng em chưa từng xa nhau.” “Muốn chị tiễn em lên máy bay không?” “Không, ngàn vạn lần không được. Em sợ chia ly.” Cậu ta còn nói: “Em nghe người ta nói, rời khỏi quê hương của mình sẽ có nỗi nhớ quê. Nhưng mà, khi trở về quê, lại sẽ nhớ đến chốn thành thị nơi mình đã sống kia. Nói như vậy, tổng cộng có hai lần nhớ quê.” Tôi khổ sở không thốt nên lời. “Em còn một chuyện muốn nói với chị.” Uy Uy ngập ngừng nói. “Chuyện gì thế?” “Em…” Đôi mắt cậu ta lại đỏ lên khi nói. “Rốt cuộc là có chuyện gì?” “Em đã ăn Mozart !” Cậu ta nói một hơi. “Em ăn Mozart!” Tôi không thể tin được. “Chị nhất định nghĩ em rất nhẫn tâm đúng không?” “Sao em đặng lòng ăn Mozart?” “Mễ Nhi không nỡ để nó đi, em cũng không nỡ để nó ở lại. Em đi rồi, Mễ Nhi sẽ không có thời gian chăm sóc nó. Ăn nó xuống bụng, như vậy, nó có thể ở mãi trong người em.” Uy Uy một mặt nước mắt ngắn nước mắt dài, mặt khác bày tỏ. Chẳng phải tôi đã từng muốn đem người mình yêu giấu trong tử cung, ở lại mãi mãi trong người tôi sao? Tình yêu hóa ra là cắn nuốt hết thảy. Chỉ mong cơ thể tôi chứa được người ấy, vĩnh viễn không chia lìa. Lúc chia tay, Uy Uy nắm tay tôi rất lâu. Cậu ta không nỡ ra đi. Tôi đã từng nghĩ rằng, những người yêu nhau dù thế nào cũng không xa nhau, có lẽ tôi đã sai rồi. Khi cuộc sống thay đổi, tình yêu cũng mất đi. Nếu như cậu ta còn có thể cảm nhận được tình yêu, thì cậu ta sẽ không ra đi ư? Quê hương gần bên, tình yêu đã mất đi lại quá xa xôi. 20. “Chị Trình Vận, em đang ở gần đây, chị có thời gian đi uống cafe không?” Khi tôi ở nhà đã nhận được điện thoại của Cát Mễ Nhi. Chúng tôi gặp nhau ở quán café. Cát Mễ Nhi đeo một chiếc kính mát, xem ra hơi mệt mỏi. “Uy Uy đi rồi.” Cô lên tiếng. “Chị biết. Cái hôm trước khi đi, cậu ấy có đến tìm chị.” “Thật ạ?” Cô nàng rất quan tâm. “Chỉ đến để nói lời từ biệt.” “Chị biết anh ấy đã ăn Mozart không?” “Cậu ta cũng nói rồi.” “Anh ấy là một kẻ độc ác.” Cát Mễ Nhi nói với giọng điệu đau đớn. “Đây là chỗ đáng yêu của cậu ta.” Tôi lại nói. “Em không biết tại sao lại thành ra thế này.” Cô bật khóc. “Cậu ấy cảm thấy không hạnh phúc.” Tôi vẫn trả lời rành mạch. “Em cho rằng anh ấy sẽ cùng em chia sẻ tất cả mọi chuyện.” “Cậu ấy chia sẻ không được. Không phải cứ muốn chia sẻ là chia sẻ được.” Có ai không muốn được cùng chia sẻ thành công và niềm vui với người mình yêu chứ? Tuy nhiên, thành công và niềm vui của đối phương có đôi khi lại hết lần này đến lần khác biến thành khoảng cách giữa hai người. Càng nỗ lực muốn chia sẻ càng cảm thấy cô đơn. “Anh ấy đi rồi, em rất cô đơn.” Cát Mễ Nhi nói. “Rồi em sẽ từ từ quen thôi, ai cũng đều như vậy.” Tôi bỗng nhiên nhớ tới những lời cô ấy đã nói qua trước đây, tôi hỏi cô: “Không phải em nói người Fiji có một loại phép thuật có thể giữ trái tim người đàn ông mình yêu ở bên cạnh mình mãi sao?” “Lừa gạt! Nếu có thì đã không có người thất tình rồi.” Thế giới không có người thất tình, có phải sẽ tốt đẹp hơn bây giờ một chút không? Có lẽ là không nhỉ? Nếu không có thất tình thì sao chúng ta hiểu được tình yêu, chúng ta sao có thể trưởng thành đây? “Em có nhớ nhà không?” Tôi lại hỏi Cát Mễ Nhi. Cô ấy gật đầu: “Nhưng mà em thích ở đây hơn. Ở thành phố này, em có thể làm rất nhiều chuyện. Uy Uy đã từng nói muốn cùng em theo đuổi ước mơ.” “Cậu ta sẽ mãi mãi nhớ em.” Tôi cảm thán. Cát Mễ Nhi cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, nằm trên bàn khóc nức nở. Một ước mơ đã đưa hai người từ đảo quốc xa xôi đến đây, nuôi dưỡng tình yêu của họ. Song, cũng vì ước mơ đó đã ngăn cách hai người. Uy Uy thật sự sẽ giống như tôi nói, sẽ mãi mãi nhớ Cát Mễ Nhi sao? Hay là sau khi trở về đảo Fiji, cậu ta sẽ lấy một người khác, sinh một đứa con, có lẽ sẽ nuôi thêm một con ngỗng, có một cuộc sống khác? Chúng ta luôn tình nguyện tin rằng, hai người đã từng yêu nhau, khi xa nhau thì vẫn luôn còn một sợi dây liên hệ. Lúc cô đơn hay nản lòng, chúng ta sẽ kéo chặt sợi dây kia, nhớ người ở bên kia đầu dây, tự hỏi cuộc sống hiện tại của anh ấy thế nào? Anh ấy đã yêu ai chưa? Sau khi chia tay, có phải vì muốn tôi nhìn với cặp mắt khác xưa mà anh ấy càng thêm cố gắng hay không? Anh ấy cũng nhớ đến tôi chứ? Hay là, tất cả mọi chuyện chỉ là mơ tưởng của phụ nữ? Chúng ta luôn hi vọng người yêu cũ không có cách nào quên được chúng ta, cả đời chịu sự dằn vặt của nhớ nhung. Người phụ nữ lương thiện bao nhiêu, nhưng cái nhìn đối với vấn đề này thì vẫn tàn nhẫn và tham lam. “Uy Uy thật sự sẽ mãi mãi nhớ em sao?” Cát Mễ Nhi nén nước mắt hỏi tôi. “Đúng vậy.” Tôi nói, “Mãi đến khi em không còn nhớ cậu ta, cậu ta vẫn sẽ không quên em.” Tôi cũng là đang nói cho mình nghe. ... Mời các bạn đón đọc Cây Sa Kê Ra Đi của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Cô Gái Trên Cây Sa Kê - Trương Tiểu Nhàn
Ở châu Á và Châu Mỹ có một loại cây gỗ lớn tên là cây bánh mỳ. Có người nói rằng hạnh phúc của mọi người phụ nữ chính là tìm thấy cái cây để gửi gắm được. Cũng có người nói rằng vấn đề của mọi phụ nữ chính là lựa chọn giữa bánh mỳ và tình yêu. Trình Vận, Chu Địch Chi, Thẩm Quang Huệ trong tiểu thuyết vẫn đang đi kiếm cây bánh mỳ thuộc về riêng mình. Các cô gái quen nhau từ năm mười ba tuổi, tình bạn bắt đầu từ đội bóng chuyền. Họ cùng trải qua niềm vui của sự trưởng thành, bối rối của mối tình đầu, yêu và hận, nỗi nhớ cùng niềm đau.  Chuyện phụ nữ làm giỏi nhất và cũng thất bại nhất chính là yêu đàn ông.  Chu Địch Chi nói, nếu cô ấy chết thì bài ca phúng điếu của cô ấy chính là chuyện một cô gái không ngừng gặp phải đàn ông xấu.  Thẩm Quang Huệ nói, lấy chồng ở Truân Môn rất không vẻ vang, chí ít cũng phải lấy chồng ở khu Bào Mã mới được.  Trình Vận nói, có thể khiến đối phương đau lòng, mới là tình yêu mãnh liệt giữa hai người. *** Bộ sách gồm có:  Quyển 1: Cô gái trên cây sa kê Quyển 2: Cây sa kê ra đi Quyển 3: Cây sa kê lưu lạc *** Đặng Sơ Phát đáng thương nhìn cô nàng. “Đặng Sơ Phát là đàn ông tốt.” Tôi chữa lại. “Đúng vậy, ngoại trừ anh ấy.” Đặng Sơ Phát cười khổ. Anh ấy giống như một người lái đò giàu tình cảm. Anh sinh ra và lớn lên trên hòn đảo nhỏ, suốt ngày làm bạn với biển. Đại khái anh ấy sẽ không hiểu tình cảm phức tạp của loài người. Hai ngày sau khi rời đảo Nam Nha, Địch Chi đã làm một chuyện khiến tôi không ngờ. “Tớ mới ăn cơm xong với Lâm Phương Văn.” Cô ấy báo cho tôi biết. “Anh ấy vẫn khỏe chứ?” “Vẫn như xưa. Sự thay đổi của đàn ông chưa bao giờ kịch liệt so với phụ nữ. Tớ nói với anh ấy, cậu đã chia tay với Từ Khởi Phi. Anh ấy vẫn còn yêu cậu.” “Anh ấy sẽ không nói như vậy.” “Là tớ nhìn ra.” “Lâm Phương Văn không phải một người đàn ông có thể phó thác cả đời.” Tôi nói đều đều. “Từ khi nào cậu trở nên yếu bóng vía như thế? Cái gì là suốt đời suốt kiếp? Nếu cậu chỉ muốn tìm một người để phó thác cả đời, thì sẽ chọn Từ Khởi Phi.” Địch Chi nói đúng, nếu tôi muốn tìm một người để giao phó cả đời, thì tôi đã không bỏ Từ Khởi Phi. Vấn đề là tôi muốn ở bên Lâm Phương Văn suốt đời suốt kiếp, nhưng e rằng anh không làm được. Tôi không muốn lại dùng nỗi đau để đổi lấy niềm vui ngắn ngủi. “Tớ đã đưa số điện thoại của cậu cho Lâm Phương Văn. Chắc hẳn anh ấy sẽ tìm cậu, khi đó cậu tự đi mà từ chối.” Lâm Phương Văn không tìm tôi. Tôi quá hiểu anh, anh sẽ không cầu xin tôi. Anh đã phá lệ cầu xin tôi một lần, lần đó tôi đã cự tuyệt anh. Anh nhất định sẽ không cầu xin tôi lần nữa, mà tôi cũng không cầu xin anh. Mùa hè trôi qua, mùa thu lại đến. Tôi nhận được điện thoại của Lâm Phương Văn, anh đến chậm tròn một mùa. “Em có rảnh không?” Giọng của anh có gì đó không ổn. “Có. Anh đang ở đâu?” “Anh ở gần đây, anh tới tìm em được không?” “Được.” Tôi chạy đi tắm, trong thời gian ngắn nhất làm mình tỏa sáng nhất có thể. Lâm Phương Văn đến. Chúng tôi không nói những câu từ khách sáo, giống như hai người bạn đã lâu không gặp. “Chỗ này cũng được.” Anh mở miệng nói. “Chỉ có hơn ba mươi ba mét vuông.” “Có ban công à.” Anh ra ban công. Tôi không nói cho anh biết, tôi vì cái ban công kia mới mua căn phòng này. Tôi vẫn luôn nhớ cái ban công ở nhà anh. “Anh vẫn còn ở Tiêm Sa Chủy chứ?” Tôi hỏi về anh. “Ừ, anh không muốn rời xa cái ban công kia.” Anh nói. “Ngày đó em ở trên ban công rải chín trăm tám mươi sáu chiếc máy bay khắp không trung, khung cảnh thế nào?” Anh bất ngờ hỏi tôi vấn đề này. “Khung cảnh rất đồ sộ.” Tôi cười nói, “Vậy khi anh về nhà, phải nhặt từng chiếc máy bay trên đường, khung cảnh thế nào?” “Khung cảnh rất bi tráng. Toàn bộ Tiêm Sa Chủy đều là máy bay.” Anh cũng cười nói. Tôi cười khanh khách: “Em không tin, anh nói xạo.” “Mẹ anh qua đời rồi.” Anh nói. Tôi ngạc nhiên: “Sao lại thế?” “Bị bệnh ung thư. Đã mất vào một tiếng trước, ở bệnh viện gần đây.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng nói gì thêm. Tôi không biết an ủi anh thế nào. Đôi vai anh bỗng nhiên co giật, kích động khóc thét lên. Tôi chưa từng thấy anh khóc, tôi lúng túng không biết phải làm sao. “Đừng vậy mà.” Tôi an ủi anh. Anh ôm tôi, khóc nức nở trên vai tôi. Tôi ôm chặt anh, muốn dùng hơi ấm vỗ về anh. “Anh rất yêu bà.” Anh nói trong nước mắt. “Em biết.” “Anh thật không ngờ bà sẽ chết đột ngột như thế. Anh đã cho rằng anh và bà còn thời gian.” “Chúng ta thường cho rằng còn thời gian.” Anh siết tay ôm tôi thật chặt, nước mắt thấm ướt lưng áo của tôi. Người đàn ông yếu đuối giống một đứa trẻ đáng thương. Tối hôm đó, Lâm Phương Văn qua đêm ở nhà tôi. Anh ngủ ở phòng khách, tôi ngủ trong phòng. Sáng hôm sau, anh nói tạm biệt với tôi. “Chuyện tang lễ có cần em giúp không?” Anh lắc đầu. “Trước khi chia tay em, anh và Nhạc Cơ chưa từng lên giường.” Anh nói. Tôi không bày tỏ điều gì. Tôi đứng trên ban công nhìn theo bóng lưng anh. Ngày hôm đó, tôi quyết định chia tay là do tôi quá kích động sao? Nhưng sau đó anh đã lên giường với Nhạc Cơ, đó là sự thật. Mấy ngày sau, tôi gọi điện cho anh, tôi hỏi anh tang lễ cử hành ở đâu. Ai dè anh nói tang lễ đã cử hành xong rồi. Tôi không biết vì lẽ gì anh không cho tôi tham dự, hay là anh vẫn không định cầu xin tôi. Mùa thu đi qua. Từ lần đó, tôi không gặp lại Lâm Phương Văn. Vào một ngày, tôi nhận được điện thoại của Tống Tiểu Miên: “Cuối tuần này, tớ tổ chức tiệc đầy tháng cho con gái, cậu có rảnh không?” “Cậu sinh cháu rồi sao?” Tôi kinh ngạc. “Đến cuối tuần này là đầy tháng rồi. Tớ biết cậu bận nên lúc vào bệnh viện sinh tớ không báo cho cậu biết.” “Tớ nhất định sẽ đến.” “Từ Khởi Phi cũng tới, cậu không ngại chứ?” “Đương nhiên không ngại. Anh ấy thế nào?” “Vẫn như xưa thôi.” Tôi, Địch Chi và Quang Huệ cùng đến dự tiệc đầy tháng con gái của tiểu Miên. Tiểu Miên mập hơn nhiều, đã không thể làm người ta liên tưởng đến cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, duyên dáng trong đội bóng chuyền năm xưa nữa. Không ngờ Diệp Thanh Hà và Lưu Hân Bình đã lâu không gặp, hôm đó cũng đều trở về. Thanh Hà định cư ở Italy. Nghề nghiệp của cô ấy tương đối ít phổ biến, là chuyên gia tu bổ danh họa. Năm ngoái, cô ấy đã lấy một họa sĩ. Chỉ có kiểu phụ nữ chưa bao giờ vì cuộc sống mà phải âu sầu như Thanh Hà, mới có tư cách yêu nghệ sĩ. Còn Hân Bình thì kết hôn với một chuyên gia não ở Anh, cũng bám rễ ở đấy luôn, năm ngoái cô ấy còn sinh một bé gái. “Thời gian trôi qua nhanh quá. Bộ dạng của chúng ta bây giờ không thể đánh bóng chuyền nữa rồi.” Hân Bình than thở, “Tớ thật thèm được như các cậu, vẫn tự do tự tại.” Tôi, Địch Chi và Quang Huệ có nỗi niềm riêng tự mình biết. “Nhạc Cơ đến rồi!” Thanh Hà nói: “Bạn ấy càng ngày càng đẹp.” “Bạn trai chạy chiếc Ferrari thể thao của cậu đâu?” Địch Chi chế nhạo cô ta. “Cậu nói tới người nào?” Nhạc Cơ đắc ý dạt dào hỏi ngược lại Địch Chi. “Cái người đuổi cậu xuống xe đó. Cậu có nhiều bạn trai đuổi cậu xuống xe sao?” Địch Chi cười đểu hỏi cô ta. Sắc mặt Nhạc Cơ nhất thời sa sầm. Hẳn là cô ta đã biết tối hôm đó là ai đã từ trên ban công đổ champagne mắc tiền lên người cô ta rồi. ... Mời các bạn đón đọc Cô Gái Trên Cây Sa Kê của tác giả Trương Tiểu Nhàn.
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch Mộng
Trong ngày cưới của anh, một mình cô ôm cõi lòng tan nát, say đến bất tỉnh.Tỉnh lại vào ngày kế tiếp, cảm giác trời đất quay cuồng, thân thể rã rời, hơn nữa chưa từng có từ trước tới giờ, bên cạnh lại chính là tên đàn ông khiến cho con tim cô tan vỡ. Từ nhỏ bọn họ đã là đôi oan gia thường hay tranh cãi. Vì muốn trả thù cô, trước khi rời đi anh đã lén trộm quyển nhật ký mà cô yêu quý nhất, kể từ đó, anh trở thành một kẻ vạn kiếp bất phục. Trước ngày cưới, phát hiện vị hôn phu của mình bắt cá hai tay, cô biết mình đã nằm mơ suốt mười năm mà không hay, chỉ trong chốc lát giấc mơ đã vỡ vụn. Vì muốn trả thù, cô mang theo bạn trai mới của mình, đến tham dự hôn lễ của vị hôn phu. Cô cho rằng anh chỉ là một người đàn ông bình thường gặp ở trên đường, nhưng không ngờ anh lại là người thừa kế đáng giá vạn triệu, một con số khiến nhiều cô gái phải thèm thuồng. Phong Khải Trạch: người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phong thị, làm việc thần bí, lại quyết đoán và dứt khoát, nham hiểm quỷ quyệt, đương nhiên là một kẻ ma quỷ hóa thân, suy nghĩ khó lường, danh tiếng vang dội, nhưng rất ít người biết đến bộ mặt thật kia của anh. Cứ tưởng chỉ là một trò đùa giỡn, không nghĩ tới tạo hóa trêu ngươi, làm giả hóa thật. Do cô vô tình, hay anh cố ý, dẫn đến kết quả như vậy? Thế mà —— "A ——" Người đàn ông có hàng lông mày kiếm bất động, cánh tay dài duỗi ra, đè cô xuống, hạ thấp giọng nói: “Bảo bối của anh, sinh lực em vẫn luôn tràn đầy như thế này sao?” “Ai là bảo bối của anh?” “Ở trên thế giới này, ngoại trừ em ra, không có ai xứng làm bảo bối của anh.” *** Tin Hồng Thừa Chí lén bán tập đoàn Hồng Thị, trong nháy mắt đã truyền khắp nơi, trở thành một sự kiện lớn, Hồng Thiên Phương bị đả kích mạnh, rốt cục chịu không nổi, bệnh nằm trên giường không dậy nổi, sinh thời nguyện vọng duy nhất không còn là danh lợi tiền tài, mà là hi vọng con gái có thể trở về gặp ông một lần, nhưng nguyện vọng này tựa hồ rất khó thực hiện. Phong Gia Vinh sau khi tiếp nhận tập đoàn Hồng Thị, tiến hành chỉnh đốn nhân sự, phàm là người không đáng tin đều bị đổi đi, đem Phong Thị đế quốc đẩy lên một hướng cao, nhưng sau đó, ông không còn nghĩ đến đứng trên cả Cao Phong, mà là muốn tìm cách bù đắp lại lòng trống trãi của mình chính là—— tình thân. Hồng Gia sụp đổ, đối với nhiều người mà nói không có gì khác nhau, nhưng đối với Tạ Thiên Ngưng mà nói, lại khác nhau rất lớn, bởi vì mỗi ngày cảm giác cuộc sống so trước kia yên tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ không còn nguy hiểm gì đến gần cô nữa, vậy mà hôm nay, cô lại nhận được một bức thư, khiến đau lòng khóc lớn. Phong Khải Trạch thấy cô đau lòng thế, liền cầm bức thư đó lên xem một chút, phát hiện là vòng tay được đặt ở trong hộp gỗ lúc trước, như vậy có thể thấy được, người gửi nhất định là Lâm Thư Nhu. "Thiên Ngưng, đừng khóc nữa, chú ý thân thể, em chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi." "Khỉ con, hu hu —— mẹ em ——" Tạ Thiên Ngưng nhào vào trong ngực Phong Khải Trạch khóc lớn, hai tay nắm chặt lấy quần áo của anh, trong tay cầm một bức thư, không muốn khóc quá nhiều, đành cắn chặc răng chịu đựng. "Bất kể chuyện gì xảy ra, thì cũng đã xảy ra rồi, phải biết dũng cảm đối mặt, đừng khóc làm tổn hại đến thân thể, để anh xem bức thư viết cái gì?" Phong Khải Trạch một tay ôm người trong ngực, một tay cầm lấy bức thư, không muốn hỏi cô xảy ra chuyện gì, tránh cho cô càng thêm đau lòng, nên muốn tự mình xem. Đây là bức thư được Lâm Thư Nhu viết từ ba tháng trước, chính xác mà nói phải là di thư, nội dung bức thư rất ngắn gọn, không hề viết gì nhiều chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủn. Trong thư viết: Thiên Ngưng, khi con thấy thư này,mẹ đã khi đến gặp mặt cha con, xin ông tha thứ tội, đời này mẹ đã gây ra rất nhiều lỗi lầm, nợ con quá nhiều, lại còn nợ cha con nhiều hơn, cho nên trong thời gian cuối cùng này, mẹ không muốn để cho con chịu đựng cảnh sinh ly tử biệt, tha thứ cho mẹ đã lặng lẽ chết ở phương xa nha, con hiện tại đã có được hạnh phúc, mẹ cũng không còn gì để tiếc nuối, hi vọng con có thể trông coi vòng ngọc cho thật tốt. Nội dung trong thư bây giờ viết quá ít, không hề nhiều lời, nhưng những dòng chữ viết lại mang theo cảm giác đau buồn của ly biệt. Phong Khải Trạch đã biết được nguyên do, thì ra nguyên do từ lúc đầu Lâm Thư Nhu cố ý muốn rời khỏi là vì thế, thật là một người phụ nữ mạng khổ. "Khỉ con, tại sao mẹ em có thể như vậy, 16 năm trước bỏ đi không nói điều gì, 16 năm sau vẫn là một dạng, sau khi chết chỉ để lại một bức thư, hơn nữa còn là ba tháng trước, tại sao bà có thể như vậy?" Tạ Thiên Ngưng nghẹn ngào nói, hận 16 năm, lại vào giờ khắc này hóa thành bi thương không ngừng. Cô hận mẹ, nhưng cô lại không muốn mất đi mẹ, trước kia bất kể hận thế nào, cô biết mẹ sống rất khỏe mạnh, nhưng bây giờ đã không còn, thật là đã không còn rồi, ngay cả mẹ chết ở nơi nào cô cũng không biết. "Mẹ chẳng qua không muốn em quá đau lòng, em đừng cô phụ nổi khổ tâm của mẹ, đừng khóc, bằng không con mình cũng sẽ phải khóc theo." Phong Khải Trạch ôn nhu khuyên cô, lúc này đã gọi Lâm Thư Nhu là ‘ mẹ ’. Người đã chết, cần gì so đo chuyện khi bà còn sống để làm gì? "Cái gì khổ tâm, em một chút cũng không thích bà làm như vậy, mẹ cứ luôn đứng trên lập trường của mình nghĩ cho người khác, chưa bao giờ đứng ở trên lập trường của em mà nghĩ, mỗi người đều không thích chuyện sanh ly tử biệt, nhưng ai không muốn lúc cuối đời được sống bên cạnh người thân chứ, bà tước đoạt 16 năm tình thương của mẹ, bây giờ còn đem quyền làm người thân của em tước đoạt đi, bà sao có thể như vậy?" "Mỗi người mẹ đều không hi vọng con mình phải đau khổ, em cũng sắp làm mẹ rồi, mới có thể hiểu nổi khổ tâm của mẹ, đúng không?" "Em ——" Tạ Thiên Ngưng lập tức ngừng khóc thút thít, cúi đầu, nhìn cái bụng tròn vo của mình, lấy tay vuốt ve, suy nghĩ sinh mệnh sắp trào đời trong bụng mình, dần dần đã hiểu nổi khổ tâm của mẹ mình. Mỗi người mẹ đều có cách yêu thương con của mình riêng, mặc dù cô không thích cách làm của mẹ, nhưng không thể phủ nhận, mẹ vẫn rất yêu cô. "Sẽ biến thành người mẹ ngốc đó, đừng khóc nữa, cho dù em không vì nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho đứa con trong bụng, mang thai đã gần chín tháng, căn bản đứa bé đã thành hình, em vui buồn tức giận đều cũng sẽ ảnh hưởng đến nó, em nhẫn tâm sao?" Phong Khải Trạch một tay ôm cô, một tay vuốt bụng cô, tận lực nói một ít câu để cô không đau buồn nữa. Lúc đầu mẹ qua đời, anh cũng đau khổ như vậy, khi đó, anh đột nhiên cảm thấy mình sống trên đời này chẳng chút ý nghĩa nào, nếu như không phải vì quyển nhật ký nhỏ này, khiến trong lòng anh nhen nhóm lên ngọn lửa, bằng không giờ đã không còn Phong Khải Trạch. Từ đó anh đã hiểu ra một chuyện, vĩnh viễn không phải luôn nhìn thấy tuyệt vọng, bởi vì thường thường hi vọng sẽ xuất hiện ở cuối con đường tuyệt vọng. "Bảo bảo, thật xin lỗi, là mẹ không tốt, không nghĩ tới con." Tạ Thiên Ngưng nói xin lỗi với bụng mình, đã không còn như lúc nãy khóc thương tâm thế, cố gắng đối mặt với đau khổ thực tế. Thấy cô đã không còn thương tâm, anh cũng thở phào nhẹ nhỏm, vì để tâm tình cô có thể tốt hơn một chút, vuốt bụng của cô nói, "Bảo bảo, con xem đi, mẹ con đã chịu khổ vì con lắm đó nga, sau khi con ra đời phải ngoan ngoãn, bằng không cha sẽ đánh vào mông con đó." "Anh lại muốn đánh mông con a! Em không cho phép." Cô lấy tay che chở bụng của mình, còn muốn đẩy tay anh ra, làm bộ bảo vệ đứa con. "Con là cần phải dạy, như vậy mới không hư." "Dạy con bằng phương thức bạo lực, chẳng lẽ có thể khiến con ngoan được sao?" "Này ——" "Khỉ con, sau này không cho phép anh động chút dạy con là đánh đó." "Rồi rồi rồi, giờ em là lớn nhất, em nói sao là nghe vậy." Phong Khải Trạch cố ý giả bộ như đứa trẻ không ngừng vâng dạ. Nhưng Tạ Thiên Ngưng lại không cảm thấy mình bị trêu chọc, nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc nói: "Em đang nói nghiêm túc với anh đó." Mặc dù bị nhìn chằm chằm, anh vẫn giả vờ bộ dáng bất bình của hài tử, nghiêm túc nói, "Được được được, nghiêm túc, cô vợ ngốc này, nghĩ nhiều vậy làm gì, mẹ chăm cha dạy mới ra con ngoan, có biết không? Con là không phải cứ chìu chuộng, bằng không sẽ chìu hư nó, em đừng giống như Ninh Nghiên, đừng dạy con từ nhỏ cái ý niệm tiền bạc là trên hết." Hai mắt cô trừng lớn hơn, thở phì phò chất vấn: "Em giống hạng người như vậy sao?" "Em không phải người như vậy, anh chỉ nhắc nhở em mà thôi. Được rồi được rồi, đừng dùng sức trừng ta như vậy, em trừng nữa da anh sắp bị rớt ra luôn rồi." Anh dùng tay đem mắt cô che lại, cùng giỡn với cô. "Coi như anh không đề cập tới, em cũng biết làm sao để làm người mẹ tốt. Nói đến mẹ, em lại nhớ đến một chuyện." "Chuyện gì?" "Khỉ con, gần đây cha thực rất quan tâm đến chúng ta, ngày hôm qua ông còn gọi điện thoại tới hỏi em có khỏe không, còn hỏi em có thiếu cái gì không, em thật sự cảm thấy cha đối với chúng ta thật sự rất tốt." Vừa nói đến Phong Gia Vinh, mặt Phong Khải Trạch lại trầm xuống, không vui nói: "Vậy thì sao?" Thái độ Phong Gia Vinh thay đổi, cái này anh sao không biết, chẳng qua trong lòng nhất thời vẫn không thể nào tiếp nhận được người cha đầy tội ác tài trời, hay là anh cần phải có nhiều thời gian hơn, thậm chí phải mất cả đời mới có thể tha thứ người cha này. Tạ Thiên Ngưng biết anh không muốn nhắc tới Phong Gia Vinh, nhưng có một số việc lại không thể không nói, "Khỉ con, cha bây giờ đối với chúng ta càng ngày càng tốt, mẹ đối với chúng ta cũng tốt, lỡ như có ngày chuyện này không thể dối gạt được nữa, em thật sự không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa?" Thấy cô lại rầu rỉ vì chuyện khác, anh buồn lòng khiển trách cô, "Em lại đang muốn nghĩ sang đến chuyện, anh không cho phép em nghĩ đến." "Em cũng đâu muốn nghĩ, nhưng chỉ là không thể kiềm chế nên luôn nghĩ đến, chuyện này vẫn cần phải mau kết thúc. Em hy vọng anh có thể mở ra cái kết, càng không hy vọng mẹ biết được chân tướng, để tránh chuyện trở nên rắc rối hơn. Khỉ con, lỡ mẹ biết cha mẹ chết là cha làm ra, anh nghĩ mẹ sẽ có phản ứng như thế nào?" "Có thể ——" Phong Khải Trạch vừa định trả lời, đột nhiên phát hiện Đới Phương Dung đứng ở cửa, lòng đầy kinh ngạc, bất quá không biểu hiện ra ngoài mà che đậy ở trong lòng. "Khỉ con, anh sao vậy?" Tạ Thiên Ngưng cảm thấy anh hơi khác thường, ngẩng đầu lên, phát hiện Đới Phương Dung đang ở cửa, vội vã đứng lên, buồn bã nhìn bà, run rẩy hô lên một tiếng, "Mẹ ——" Đới Phương Dung cầm trong tay tô canh vừa mới chưng, vốn muốn đưa đến, ai ngờ đứng ở bên ngoài nghe một câu bà không muốn nghe thấy, lại không thể không nghe, hoảng sợ khiến hai tay buông lỏng, chén trong tay rơi xuống, vỡ tan ở trên mặt đất. Xoảng —— Nghe được thanh âm của đồ vật vỡ vụn, Tạ Thiên Ngưng hơi sợ, lại còn lo lắng hơn, đi tới, nắm lấy tay Đới Phương Dung, cùng bà giải thích, "Mẹ, con, vừa rồi con chỉ ăn nói bậy bạ, vạn lần đừng coi đó là thật nha." Đới Phương Dung không dám dùng sức hất tay cô ra, chỉ có thể khẽ kéo ra, mắt đỏ ửng, phiếm lệ, đau lòng hỏi: "Thiên Ngưng, con đừng gạt mẹ nữa , nói cho mẹ biết sự thật đi." "Con, con cũng không biết rõ sự thật!" "Nếu như con không biết, tại sao lại nói câu nói vừa rồi kia?" . "Con, con ——" Tạ Thiên Ngưng không phản bác được,đành chuyển ánh mắt sang Phong Khải Trạch, nhờ anh nói giúp. Chuyện này cô quả thực cô không biết rõ, chỉ biết cái chết của cha Đới Phương Dung cùng Phong Gia Vinh có quan hệ với nhau, còn lại cái gì cũng không biết, biết nói với bà thế nào? Phong Khải Trạch cũng bước tới, đứng trước mặt Đới Phương Dung, nghiêm túc trả lời bà, "Thật sự chúng con không biết rõ mọi chuyện lắm, chỉ biết cha của mẹ chết có liên quan đến Phong Gia Vinh, nếu như mẹ muốn biết chuyện, cứ đi hỏi Phong Gia Vinh." "Cho dù các con không biết chuyện, nhưng sớm đã biết cái chết của cha mẹ chết có liên quan đến Phong Gia Vinh, có đúng không?" Đới Phương Dung có chút tức giận, ai oán nhìn Tạ Thiên Ngưng, muốn trách móc cô, thế nhưng lại không thể, nhất là khi nhìn thấy cái bụng bự của cô, nghĩ đến thời gian mấy ngày qua mình đã cố gắng chăm sóc cho người này, lại nghĩ đến đứa cháu mà mình trông chờ, khiến bà không thể giận nổi. Tại sao bọn họ biết chuyện lại không nói cho bà biết? "Mẹ, đúng là chuyện này chúng con giấu mẹ quả thật không đúng, nhưng mà con sợ mẹ sau khi biết được mọi chuyện sẽ không chịu đựng nổi, thậm chí là sẽ rời bỏ chúng con mà đi, con không muốn mẹ rời đi cho nên mới không nói cho mẹ biết, cho nên ——" Tạ Thiên Ngưng nắm lấy tay Đới Phương Dung, hy vọng có thể dùng chân tình hóa giải lòng thù hận của bà. Đới Phương Dung lại rút tay về, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đưa ra quyết định, không biết mình nên làm gì bây giờ, chỉ có thể buồn bả khóc thút thít, "Nếu như cha con bị chồng con hại chết, mà người thân của con lại che giấu, con sẽ cảm thấy như thế nào hả?" "Mẹ, thật xin lỗi, con, con không phải cố ý muốn giấu mẹ, chẳng qua là ——" "Chẳng qua cái gì?" "Chẳng qua không muốn mẹ phải đau lòng, cuộc đời của mẹ sẽ không còn niềm vui khi cứ phải nhớ lại nó, con không muốn mẹ phải chịu bất kỳ đả kích nào nữa." "Có, đời mẹ có niềm vui để nghĩ lại, đó là khoảng thời gian trước khi mẹ chưa lấy cha con làm chồng, đó là ngày tháng mẹ thấy vui nhất. Cha của mẹ rất thương mẹ, bất kể mẹ muốn cái gì ông cũng cho mẹ, bất kể mẹ phạm bao nhiêu lỗi lầm, ông cũng sẽ không mắng mẹ, còn dịu dàng khuyên dạy mẹ, trên thế giới này, cha là người mẹ kính yêu nhất, mẹ vốn cứ tưởng ông ấy sẽ bị bệnh chết , bây giờ nghĩ lại chuyện năm đó, lúc này mới cảm thấy kỳ quái." Năm đó cha trúng gió nằm ở trong bệnh viện, thầy thuốc nói không có vấn đề gì, sinh mạng cũng không có nguy hiểm, nhưng vạn lần bà không ngờ tới, sau hơn một tháng, cha lại đột nhiên bệnh chết, lúc ấy bà thật sự cho rằng cha là bị bệnh chết , mà bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, mới phát giác ra chuyện không phải như vậy, cha đang nằm viện yên ổn, vì sao lại đột nhiên chết đi chứ? Đới Phương Dung càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, vì vậy định đi tìm Phong Gia Vinh để hỏi cho rõ, "Mẹ muốn đi tìm Phong Gia Vinh." Vừa nói xong, lập tức chạy xuống lầu dưới. "Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng muốn cùng đi ra ngoài. Phong Khải Trạch lo cô té xuống, vội vàng kéo cô lại, "Thiên Ngưng, để bà ấy đi đi, chúng ta cái gì cũng không biết, trả lời không được vấn đề của bà ấy đâu, không bằng để bà ấy đi tìm Phong Gia Vinh hỏi cho rõ mọi chuyện, chỉ có đối mặt vấn đề, mới có thể giải quyết tất cả." "Khỉ con, mẹ lo bọn họ sẽ gây ra xung đột lớn, chi bằng chúng ta cùng đi một chuyến đến Phong Gia đi." "Này ——" Anh đem tầm mắt chuyển sang lên bụng to của cô, do dự, không lập tức đồng ý. Cô biết anh muốn nói cái gì, vì vậy liền nhìn bụng, bày tỏ mình không sao, "Yên tâm đi, em đã dự tính xong ngày sinh thì còn đến một tháng lận, không có gì đáng ngại đâu. Vả lại vẫn còn có anh ở bên cạnh em, không phải sao?" Anh không thể đáp trả lại cô,đành phải đáp ứng, "Được rồi." Thật ra bọn họ cũng nên đi theo nhìn xem một chút, tránh Đới Phương Dung chỉ vì oán hận quá độ mà động tay động chân, còn Phong Gia Vinh vì muốn tự vệ mà đánh lại, có khi hai người sẽ thật sự đánh nhau, hậu quả thật khó lường trước được. Đới Phương Dung chạy thẳng xuống lầu, thấy thím Chu cũng không thèm để ý, trực tiếp đi ra ngoài cửa, song khi bà đi tới trước cổng lại nhìn thấy Phong Gia Vinh đang đứng ở bên ngoài, chuẩn bị nhấn chuông cửa, vì thế hai mắt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào ông, không thèm mở cửa. Phong Gia Vinh đứng ở ngoài cổng, đặt tay ở trên chuông cửa, còn chưa đè xuống, liền thấy Đới Phương Dung tới, định không nhấn chuông cửa nữa, mà gọi bà đến mở cửa, "Đã tới, vậy thì giúp tôi mở cửa dùm đi." "Phong Gia Vinh." Đới Phương Dung không mở cửa, nghiến răng hô tên của ông, ánh mắt càng ngày càng sắc nhọn, giống như muốn phát điên lên. "Sao thế, bộ tôi vừa đắc tội với bà sao?" Phong Gia Vinh cảm giác được bà đang tức giận, nhưng lại không hề sợ, khinh thường nói: "Kể từ sau khi bà rời khỏi Phong gia dời đến nơi này ở, tôi cũng chưa có tìm bà gây ra bất kỳ rắc rối nào, nhất là khoảng thời gian gần đây, tôi cũng không còn gây phiền phức cho Khải Trạch và Thiên Ngưng, bà không nên cứ giận tôi mãi thế? Tôi hôm nay chẳng qua chỉ đến thăm Thiên Ngưng, thuận tiện đem chút đồ cho cháu trắc của tôi, chứ không có ác ý gì." "Phong Gia Vinh, ông là đồ lồng lang dạ sói, tôi biết biết ông rất độc ác nhẫn tâm, nhưng vạn lần lại không nghĩ tới, ông vì đạt mục đích, cư nhiên có thể ra tay độc ác đến thế." "Đới Phương Dung, hôm nay bà đã uống lộn thuốc gì, tôi không có đắc tội với bà, sao bà lại châm ngòi nổ lên người tôi chứ?" "Chuyện ông đã làm, chính ông phải rõ ràng." "Mấy tháng nay, tôi không hề làm gì với các người, bà phải biết rõ chứ?" "Vậy ông hãy nói cho tôi, cha tôi vì sao lại chết?" "Bà——" Phong Gia Vinh giờ mới hiểu được Đới Phương Dung tức giận vì cái gì, nhưng ông đã cố che giấu tất cả, vì sao bà lại biết chuyện này, chẳng lẽ Thiên Ngưng và Khải Trạch đã nói cho bà biết sao? Nếu như Thiên Ngưng và Khải Trạch nói, tại sao lúc trước bọn chúng không nói ra mà đợi đến lúc này mới nói? Lúc này, Tạ Thiên Ngưng và Phong Khải Trạch vừa đi ra, không ngờ tới sẽ nhìn thấy Phong Gia Vinh, càng không ngờ Đới Phương Dung lại chạm mặt ông, dường như cả hai người đang cải nhau, nếu như không phải cách nhau cánh cửa, có thể là đã đánh nhau rồi. Tạ Thiên Ngưng đi tới bên cạnh Đới Phương Dung, hơi kéo cánh tay của cô, khuyên cô: "Mẹ, có chuyện gì thì từ từ hãy nói, đừng có quá tức giận." "Từ từ nói, bây giờ còn có thể từ từ nói sao, ông ta là kẻ thù giết cha của mẹ." "Nhưng ông ấy cũng là chồng của mẹ a!" "Chồng, ông ấy là chồng của mẹ sao? Kết hôn đến bây giờ, ông ta có lúc nào đã làm tròn trách nhiệm của người chồng chưa, ở trong lòng của ông ấy, ngoại trừ tiền bạc cùng quyền thế, thì chẳng còn gì khác." "Mẹ ——" "Con đừng nói nữa, giờ mẹ phải hỏi ông ta cho rõ ràng mọi chuyện." Đới Phương Dung kéo tay cô lại, còn nhắc nhở: "Thiên Ngưng, con đừng có đến gần mẹ, chút nữa nếu mẹ lỡ nổi giận, mẹ không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa." "Mẹ ——" "Thiên Ngưng, tới đây đi." Phong Khải Trạch kéo Tạ Thiên Ngưng lại, không để cho cô đến quá gần, sau đó nhìn Phong Gia Vinh đang đứng ở ngoài cửa, quyết định mở cửa cho ông đi vào. Đới Phương Dung không có ngăn cản, để cho Khải Trạch đi mở cửa, khi Phong Gia Vinh vừa đi vào, lập tức nghiêm nghị chất vấn: "Ông nói đi, vì sao lại hại chết cha tôi, chẳng lẽ chỉ vì tài sản của chúng tôi sao?" Phong Gia Vinh nặng nề thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Thật ra tôi cũng không muốn thế." "Cái gì gọi là không muốn thế? Ông quả là độc ác, ngay cả mẹ của Khải Trạch ông cũng có thể bức tử, ông còn gì không dám làm?" "Lúc đầu tôi cưới bà, quả là vì tài sản, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ hại chết bà, đây chẳng qua là do vô tình, hết lần này tới lần khác lại bị Hồng Thiên Phương bắt gặp, còn bị ghi hình lại." "Một câu vô tình thì có thể phủi sạch sẽ sao? Rốt cuộc là vì gì, mà lấy mạng của cha tôi?" Đối mặt lời chất vấn của Đới Phương Dung, Phong Gia Vinh hồi tưởng lại chuyện năm đó, thở dài nói: "Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến danh lợi và quyền thế, vì để được tài sản khổng lồ kia,đã tìm đủ mọi cách để kết hôn với bà. Muốn cưới cho được bà, nhất định phải vượt trước cha bà kia, vì để ông ta thích, tôi luôn thường đến thăm ông, sau đó biết ông bị trúng gió, bất tỉnh nhân sự, vì muốn thành công, tôi luôn thường đi bệnh viện thăm ông ấy. Có một lần, bà không có ở đấy, y tá cùng bác sĩ cũng không có, tự tôi đi vào phòng bệnh, không cẩn thận làm đầu ống dưỡng khí rớt ra, trong lúc bối rối, tôi làm theo những ấn tượng ban đầu nhìn thấy mà cắm trở về, tôi tưởng đã làm đúng rồi, ai ngờ lại làm sai, chờ khi phát hiện thì đã quá muộn, mà tôi đã cố cắm lại. Tình cảnh này, đúng lúc bị Hồng Thiên Phương nhìn thấy, còn quay phim lại, cho nên mới có chuyện về sau này. Lão ta quay lại lúc tôi cắm ống dẫn giống như cố ý muốn mưu hại nhân mạng, cho nên ——" "Cho nên ông chột dạ và sợ hãi, lựa chọn giấu giếm chân tướng sự thật, cùng tôi kết hôn, có đúng hay không?" "Không sai." "Phong Gia Vinh, vì sao ông lại tàn nhẫn như vậy, ông hại chết cha tôi, lại còn gạt tôi kết hôn với ông. Vậy mà cho đến tận bây giờ ông lại không hề đối xử tôi như là vợ của ông, ông thật quá nhẫn tâm." Cho dù biết chân tướng, mọi chuyện chỉ là vô tình, nhưng Đới Phương Dung vẫn rất giận, xông lên muốn đánh Phong Gia Vinh. Vệ sĩ bên cạnh Phong Gia Vinh, lập tức tiến lên cản bà lại, không để bà làm bậy. Tạ Thiên Ngưng thấy tình cảnh như vậy, lo bọn họ sẽ đánh nhau, đành phải mở miệng khuyên can, "Cha, mẹ, bất kể là ân oán gì, cũng đừng dùng bạo lực giải quyết, có được không?" Phong khải Trạch kéo cô lại không cho cô đi qua, "Em ngoan ngoãn đứng yên ở chỗ này cho anh, lỡ như bọn họ thật sự đánh nhau, sẽ rất nguy hiểm cho em đó." "Em biết, em sẽ cẩn thận." Đới Phương Dung không để tâm đến Tạ Thiên Ngưng, tức giận nhìn Phong Gia Vinh, mắt ngầm ngập nước, chất vấn ông, "Ông hại chết cha tôi, thế những năm gần đây ông không thấy ân hận sao? Quả thực mà ông có chút đau khổ, vậy tại sao đối xử nhẫn tâm với tôi như vậy chứ?" Vợ chồng mấy chục năm, nếu nói bà không có chút tình nào với ông ta chính là nói dối, nhưng nghĩ đến ông đối xử với bà lạnh lùng vô tình, làm lòng bà thấy đau nhói. Phong Gia Vinh không trốn tránh chuyện này, trực tiếp đối mặt, cứng rắn trả lời, "Nếu là lúc trước, đáp án của tôi sẽ là —— mặc kệ, nhưng tôi bây giờ, đáp án chính là —— xin lỗi. Tôi cho tới bây giờ chưa từng nhận sai với người khác, càng chưa từng nói lời xin lỗi với người khác, nhưng giờ đây, tôi đồng ý thừa nhận sai lầm của mình, đồng ý nói xin lỗi, nhất là đối với bà." "Tại sao?" "Mặc dù từ nhỏ Khải Trạch không chịu nhận tôi là cha, còn lén chống đối lại tôi. Mà tôi cũng không chịu chấp nhận mình thua, cho nên phải bằng mọi cách cưỡng ép nó làm theo mình, cho nên cha con chúng tôi cứ luôn phải giằng co với nhau, nhưng kể từ khi Thiên Ngưng xuất hiện, chuyện cha con chúng tôi đối đầu từ trong bí mật dần dần lộ ra ngoài, đấu tới đấu lui, tôi đã thua, hoàn toàn thất bại. Trong khoảng thời gian thất bại thảm hại, cảm giác chung quanh ngày ngày của tôi chính là cô độc và lạnh lẽo, mỗi đêm vào lúc ngủ, tôi lại cảm thấy đau lòng, bất luận dù tôi có tiền bạc nhiều đến đâu cũng không thể làm nó biến mất, có lẽ là lớn tuổi, không còn bồng bộc như lúc còn trẻ nữa, mà sinh ra mong muốn có nhiều tình cảm hơn, cho nên dần dần mong muốn mình có người thân bên cạnh, một gia đình hạnh phúc, tôi không hy vọng sau khi bước vào quan tài, không có một ai rơi nước mắt cho tôi." "Phong Gia Vinh, ông cho rằng những lời nói cảm động này có thể che giấu lỗi lầm của ông sao?" Đới Phương Dung không có lập tức cảm động, nghĩ đến cái chết của cha mình, trong lòng liền tràn đầy oán hận, nhưng khi đối mặt với người chồng đã chung sống mấy chục năm nay, cảm giác thù hận này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù mấy chục năm nay Phong Gia Vinh luôn lạnh nhạt với bà, nhưng lại không để bà chịu nhiều ủy khuất, bà muốn làm gì ông cũng không trách cứ một câu, mà ông ở bên ngoài cũng không hề sai có lỗi với bà, vợ chồng như vậy, thật làm bà không thể nào hiểu được. "Tôi nói những lời này không phải vì muốn che dấu lỗi lầm của mình, chỉ muốn nói ra suy nghĩ hiện giờ của mình thôi. Hơn nửa cả đời này tôi luôn vì đeo đuổi theo tiền tài, mà không ngừng làm tổn thương đến người thân bên cạnh,cho nên hy vọng nửa đời sau của mình có thể bù đắp lại một chút." "Bù đắp, ông làm thế nào để bù đắp cho tôi đây?" "Vậy bà muốn thế nào? Nếu như bà muốn lấy mạng của tôi, vậy thì rất xin lỗi, cái này tôi không cho được, bởi vì tôi còn muốn giữ cái mạng già này lại để bồng cháu." "Ông ——" Tạ Thiên Ngưng lắng nghe những lời Phong Gia Vinh nói, làm cho cảm động, không ngờ một người luôn xem tiền như mạng lại có thể biến đổi thành như vậy, đây xem ra đã là chuyện rất quý rồi, cho nên liền cầu xin Đới Phương Dung, "Mẹ, những chuyện lúc trước chỉ là do cha vô tình, mà nó đã xảy ra lâu quá rồi thôi thì mẹ hãy tha thứ cho cha đi, huống chi cha đã chịu nhận sai rồi, đây là chuyện rất hiếm thấy, không phải sao? Chỉ cần mẹ chịu tha thứ, bao dung cho nhau, cả nhà chúng ta sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau rồi, có phải không?" "Thật xin lỗi, mẹ cần phải có thời gian." Đới Phương Dung không cách nào tha thứ ngay cho Phong Gia Vinh được, buồn bả nhìn ông một cái, sau đó khóc thút thít chạy đi. "Mẹ ——" Tạ Thiên Ngưng hô to một tiếng, thiếu chút nữa còn muốn đuổi theo ra ngoài. Phong Khải Trạch liền kéo cô lại, không cho cô chạy theo, "Em đứng yên cho anh không được phép cử động." Phong Gia Vinh nhìn theo bóng lưng Đới Phương Dung rời đi, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Để bà yên tĩnh một chút đi, có lẽ sẽ giống như cha, sau khi yên tĩnh suy nghĩ một lúc sẽ hiểu ra rất nhiều điều." Sau khi thở dài xong, liền ra lệnh cho những người bên cạnh, "Phái người đi theo bà chủ, nếu như bà cần gì, cố gắng giúp cho bà, nếu gặp phải nguy hiểm gì, lập tức ra tay giúp bà." "Dạ." "Cha, cha quả thật đã thay đổi rất nhiều, không còn giống như trước rồi." Tạ Thiên Ngưng rất vui mừng, ban đầu thấy Phong Gia Vinh kịch liệt phản đối chuyện cô sống cùng khỉ con, làm cô nghĩ cả đời này vĩnh viễn sẽ không được ông chấp nhận, không ngờ mọi chuyện lại có kết quả tốt như vậy. Khi đời người đã sống quá lâu, cho nên không còn muốn đem những chuyện trước kia định đoạt cho tương lai. "Này cũng phải cảm ơn con!" Phong Gia Vinh đè nén cảm giác đau buồn xuống, vui vẻ mỉm cười, cũng không muốn công sức bồi dưỡng lại tình cảm biến thành công cốc. Thứ tình cảm này, quả thật còn khó kiếm hơn cả tiền bạc! "A, tại sao cha lại cám ơn con?" "Nếu như không phải vì con, e là cả đời này của cha sẽ không biết rằng ngoại trừ tiền bạc còn có thứ đáng quý trọng hơn. Thiên Ngưng, con quả thật rất giỏi, con đã làm nên rất nhiều chuyện mà người khác không thể làm được." "Nào có, cha, cha đã quá khoa trương rồi." "Có chứ." Phong Gia Vinh tán dương Tạ Thiên Ngưng xong, sau đó quay sang nhìn Phong Khải Trạch, "Khải Trạch, giờ con có đồng ý nhận cha làm cha của con không?" "Không." Phong Khải Trạch không chút do dự trả lời. Đáp án này, thật khiến người đau lòng Phong Gia Vinh bị tổn thương nghiêm trọng, bất quá vẫn cố chịu đựng, nỗ lực giữ vững nụ cười trên khuôn mặt, thật ra thì trong lòng đang khóc, nhưng lại giả vờ như không sao cả, "Không sao, cha tin một ngày nào đó con sẽ thừa nhận cha làm cha của con. Được rồi, cha đi về trước, lần sau gặp mặt, mong là có thể bồng được cháu, ha ha ——" Phong Khải Trạch thấy ông xoay người rời đi, vì vậy liền bổ sung thêm một câu, "Mặc dù tôi không thừa nhận ông, nhưng tôi cũng không có bài xích ông." "Đứa con ngoan, từ trước đến nay, rốt cuộc đây là câu mà cha nghe thấy xuôi tai nhất, vì mong muốn nghe được nhiều lời xuôi tai hơn, cha sẽ dùng sinh mạng của mình mà cố gắng. Chăm sóc thật tốt cho vợ của con, còn có cháu trai và cháu gái của cha nữa chứ." Phong Gia Vinh cũng không quay đầu lại, mà cứ tiếp tục đi về phía trước. Hôm nay nghe được những lời này của con trai, làm ông thấy rất thỏa mãn. Nhìn bóng dáng buồn bã của Phong Gia Vinh rời đi, Tạ Thiên Ngưng có chút không vui, liền khiển trách: "Khỉ con, vì sao anh lại chưa chịu tha thứ cho cha chứ, ông ấy thật sự đã biết sai rồi mà." "Bởi vì anh vẫn không thể bỏ được những ám ảnh hồi nhỏ, có lẽ là vẫn cần có thêm thời gian dài, anh mới có thể buông bỏ hết tất cả." Phong Khải Trạch nhớ lại tình cảnh khi mình còn bé, thật không thể nào chấp nhận rằng mình lại có người cha như vậy. "Em tin anh có thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh đó." Cô cam đoan nói. "Có em giúp anh, anh nhất định có thể thoát được những ám ảnh kia. Đi thôi, đừng đứng nữa, cẩn thận coi chừng thắt lưng em lại đau đó, đi về nghỉ đi." "Mà, mẹ đi đâu rồi, làm sao với mẹ bây giờ?" "Có bà bầu ở đây, anh tin mẹ nhất định sẽ trở về, mà mẹ cũng sẽ hận không lâu đâu, em yên tâm đi." "Anh đừng gọi em là bà bầu này bà bầu nọ có được không, nghe rất chói tai." "Chẳng lẽ bụng của em không lớn sao?" "Chẳng lẽ là em tự làm cho bụng mình bự lên sao?" "Được được được, là anh sai, đừng nổi nóng nha." "Hừ." Hai vợ chồng cãi nhau, làm người nghe cảm thấy tình cảm của họ rất tốt, rất mặn nồng Hạnh phúc, thật ra chỉ đơn giản như vậy, đều phát sinh trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày mà ra. Ngày nào đó vào lúc nửa đêm, Tạ Thiên Ngưng ngủ được một lúc, đột nhiên cảm thấy đau bụng, hơn nữa càng ngày càng đau dữ dội hơn, cuối cùng thét lên, "A ——" Phong Khải Trạch bị dọa sợ đến không còn thấy buồn ngủ, vội vàng rời giường mở đèn, hoảng loạn hỏi: "Thiên Ngưng, em sao thế?" "Bụng em đau quá, giống như sắp sinh." "Cái gì, sắp sinh, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay. Đám bác sĩ khốn kiếp này chả làm được gì cả, họ dự tính ngày sinh gì thế hả, giờ này cách ngày sinh còn đến năm ngày nữa mà!" Phong Khải Trạch nhanh chóng mặc quần áo, ôm cô từ trên giường bồng ra ngoài, tự mình lái xe chở cô đến bệnh viện. Dọc theo đường đi, tiếng vợ kêu la đau đớn, lòng anh nóng như lửa đốt, cũng may bây giờ đã hơn nửa đêm, không xuất hiện tình cảnh kẹt xe, bằng không anh sẽ còn lo lắng nhiều hơn nữa. "Thiên Ngưng,gần đến bệnh viện rồi, kiên nhẫn một chút." "A —— thì ra những cảnh trên ti vi đều không phải là giả, sanh con thật sự rất đau." Tạ Thiên Ngưng đau đến đầu đầy mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặc lấy quần áo, cắn chặc hàm răng cố chịu đựng, đến khi thật không chịu đựng nổi, mới lớn tiếng hô đau. "A ——" "Đến lúc nào rồi, em còn nghĩ đến cảnh trên ti vi chứ?" "Anh câm miệng cho em, đau chết em rồi." "Được, anh im miệng, gần tới bệnh viện rồi." "A ——" Đau không phải là anh, nhưng nghe tiếng cô kêu đau, sao anh lại cảm giác bụng của mình cũng đau theo, hơn nữa trên trán còn đổ đầy mồ hôi. Sau khi tới bệnh viện, Phong Khải Trạch ôm cô, xông thẳng vào, còn chưa vào cổng đã hô to, "Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi, mau lăn ra đây cho tôi." Những nhân vật lớn trong bệnh viện đều biết Phong Khải Trạch, vừa nhìn thấy anh, lập tức lên tinh thần đến 12 vạn lần. Y tá đẩy mạnh Tạ Thiên Ngưng vào phòng sanh, thiếu chút nữa Phong Khải Trạch cũng đi theo vào, may là có y tá ngăn lại, "Phong thiếu gia, để chúng tôi vào trong, ông hãy ở bên ngoài đợi đi." Không còn cách nào, anh chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng chờ đợi. Phong Gia Vinh nửa đêm nhận được tin Tạ Thiên Ngưng sắp sinh, thấy không ngủ được, lập tức chạy tới bệnh viện, chờ bồng cháu. Trong khoảng thời gian này Đới Phương Dung vẫn còn ở trong quán bar, lúc nửa đêm đột nhiên có người đến tìm, nói cho bà biết Tạ Thiên Ngưng sắp sinh, vốn nghĩ không muốn sẽ nhanh gặp mặt Phong Gia Vinh, nhưng vừa nghe Thiên Ngưng sắp sinh, liền không suy nghĩ gì thêm, vội vàng chạy đến bệnh viện xem tình hình một chút. Không bao lâu, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, ở bên ngoài chờ đợi tin tức. Lần nữa gặp lại Phong Gia Vinh, Đới Phương Dung không còn giận như trước, nghĩ lại lời ông đã nói, không biết là bởi vì ông nhận lầm, hay vì bà hay mềm lòng, nếu thật như ông nói chỉ là vô tình, bà đương nhiên sẽ không còn hận ông nữa. Làm như lời Thiên Ngưng nói, chuyện đã qua quá lâu và ông cũng đã nói xin lỗi, mà gần đây lại còn chăm sóc cho bà, nên bà cũng không còn so đo với ông nữa, cũng không biết làm gì hơn là đã muốn hoàn toàn tha thứ cho ông. "Bà, có khỏe không?" Phong Gia Vinh thấy Đới Phương Dung không nói lời nào, đành phải chủ động mở miệng. "Trong khoảng thời gian này tôi đã nghĩ rất nhiều, mặc dù đã từng rất hận ông, nhưng giờ tôi đã không còn hận nữa, nhưng lại không thể tha thứ dễ dàng cho ông được, cho nên tôi đã quyết định, trước khi chưa có sự tha thứ của tôi, quan hệ của chúng ta cứ giữ y như cũ, tôi không thể nào chấp nhận sống chung với người đã hại chết cha tôi, nhưng tôi lại không muốn rời xa bọn họ và Thiên Ngưng, nên tôi hi vọng ông có thể đáp ứng tôi một chuyện." "Chuyện gì?" "Không được sống cùng nhà với chúng tôi, trừ phi tôi tha thứ cho ông." "Được, tôi đồng ý bà." Phong Khải Trạch đang lo lắng chờ đợi tin tức, căn bản không còn tâm tư đi nghe hai người kia nói gì, bất quá không nghe thấy họ gây gỗ nhau, trong lòng cũng đoán ra được đáp án, hai người kia không gây gổ, vậy chính là đã bình thường lại chút rồi, chuyện còn lại chẳng qua là cần có thời gian. "Khải Trạch, con đừng quá lo lắng, Thiên Ngưng sẽ không có chuyện gì đâu." Đới Phương Dung thấy Phong Khải Trạch đang sốt ruột lo lắng, liền đến an ủi anh một chút. "Con không lo sao được, theo như bác sĩ tính thì còn đến năm ngày nữa mới sinh lận." "Năm ngày cũng không tính là nhiều đâu, mẹ nghe nói có người còn sinh mười ngày đó, con đừng quá lo lắng." "Hi vọng là như thế." Không bao lâu sau, y tá liền đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy y tá, Phong Khải Trạch lập tức tiến lên hỏi thăm, "Sao rồi, vợ tôi sao rồi?" "Phong thiếu gia yên tâm, mẹ con đều bình an." Vừa nghe đến ‘ mẹ con bình an ’, Phong Khải Trạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, mà Phong Gia Vinh cùng Đới Phương Dung lại vì quá vui mừng liền cùng nhau nói. "Thật tốt quá, tôi có cháu rồi." "Lần này có thể ôm được cháu rồi, ha hả." Nhìn những người này vui vẻ như thế, y tá cuối cùng cũng đã an tâm, mới vừa rồi còn sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên làm việc gì cũng phải cẩn thận . Phong Khải Trạch làm biếng để ý đến bọn họ, giờ chỉ muốn đi gặp vợ và con của mình, từ nay anh lại có thêm một người thân nữa rồi, một người trong gia đình, đời này anh sẽ không còn thấy cô tịch nữa, con anh sẽ không còn là Phong Khải Trạch thứ hai nữa, bởi vì anh sẽ không để chuyện hồi bé của anh xảy đến trên người con của anh. Anh đã từng tuyệt vọng, nhưng khi bước vào tuyệt vọng mới thấy được hi vọng ở phía sau. Mời các bạn đón đọc Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma của tác giả Tịch Mộng.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6