Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kim Phong Ngọc Lộ

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Nữ Phụ Muốn Ly Hôn
Văn án:   Vân Yên xuyên vào một quyển sách, cô xuyên thành một minh tinh nhỏ, vợ của boss phản diện trong nam tần văn (*).   Giai đoạn trước thì đầu óc boss phản diện không được “đầy đủ” lắm, giai đoạn sau thì bắt đầu trâu bò lên, người đầu tiên anh ta giết là cô vợ minh tinh của mình. Vì khi anh vẫn còn là đồ ngốc thì cô minh tinh nhỏ đã cho anh đội nón xanh, còn muốn đẩy anh vào chỗ chết.   Vân Yên im lặng nhìn boss phản diện vẫn còn là một tên ngốc đang làm nũng đòi đút cơm.   Không thì, hay là ly hôn nhỉ?   Hướng dẫn: nữ chính xuyên sách, nam chính trọng sinh.   Siêu sức mạnh ngốc bạch ngọt x bệnh thần kinh phúc hắc.   Sau khi IQ bại lộ, một ngày Thẩm Ám bị đánh ba lần liền:   Lần đầu tiên, vì nhì nhằng không chịu tự ăn cơm.   Lần thứ hai, vì nhì nhằng không cho Vân Yên đi quay phim.   Lần thứ ba, vì lừa gạt Vân Yên thay áo cưới trong một chương trình trực tiếp, sau đó mang cô đi làm hôn lễ bù.   (*) Nam tần văn: (Shounen) Truyện viết chủ yếu nhắm tới người đọc là đàn ông.   ----   Vân Yên xuyên vào một quyển nam tần văn kể về quá trình chống lại phản diện, thành công trong sự nghiệp của nhân vật chính Thẩm Minh. Mà thân phận Vân Yên xuyên đến là vợ của cậu cả Thẩm Ám - một tên ngốc, sau này chính là nam phụ phản diện của bộ truyện, mà nhân vật Vân Yên chỉ là một vật hy sinh.   Vân Yên “gốc” trong quyển sách ấy là một diễn viên nhỏ không tên tuổi, không danh tiếng, chấp nhận gả vào nhà họ Thẩm để đổi lấy tài nguyên phim ảnh, cô ta chê Thẩm Ám ngốc, thông đồng với nam chính trong truyện đội cho Thẩm Ám một cái nón xanh lè xanh lét. Để rồi khi Thẩm Ám hết ngốc trở lại vai trò nam phụ phản diện trâu bò, người đầu tiên Thẩm Ám giết là Vân Yên.   Đối với Vân Yên, nhà họ Thẩm là nơi vô cùng đáng sợ: một ông bố chồng thâm trầm, một bà mẹ chồng ác độc, một đứa em chồng lăm le muốn ăn cô, lại còn một ông chồng phản diện mà tương lai sẽ giết cô, suy nghĩ bỏ trốn lóe lên không thể nào dập tắt được.   Nhưng hành lý đã mang ra đến cửa, Vân Yên lại nghĩ đến Thẩm Ám hiện giờ ngốc nghếch, bị mẹ kế hành hạ từ bé đến lớn, khi ông Thẩm đi vắng thì Thẩm Ám đến cả cơm cũng không được ăn, không ai quan tâm chăm sóc, vô cùng vô cùng đáng thương. Thế là Vân Yên quyết định dẫn Thẩm Ám trốn đi cùng mình.   Vân Yên đã dặn lòng phải đối xử tốt với boss phản diện, để sau này anh có hết ngốc cũng không có lý do tìm cô tính sổ. Cô xem Thẩm Ám như đứa nhỏ mà chăm sóc, chăm ăn chăm uống chăm ngủ, chăm tóc tai lo lắng áo quần, nhưng hình như cô càng chăm Thẩm Ám càng ngốc hơn thì phải.   Từ một người ngốc trầm lặng, phớt lờ cô, bỏ ngoài tai mọi lời cô nói trở thành một đứa nhỏ to xác bám dính cô, ăn phải dỗ dành, hay làm nũng lại làm nhiều chuyện ngốc nghếch.   Bởi vì Vân Yên ngàn tính vạn tính cũng không tính được Thẩm Ám trọng sinh.   Từ ban đầu trước khi Vân Yên xuyên đến, Thẩm Ám đã không còn là một tên ngốc nữa. Anh tiếp tục giả ngốc cũng bởi vì Vân Yên, tại sao Vân Yên của kiếp này lại khác “ả” Vân Yên ở kiếp trước nhiều như vậy?   Thẩm Ám giả ngốc thuần thục và không hề cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, không hề. Ban đầu giả ngốc vì tò mò, sau đó thì giả ngốc vì không nỡ xa Vân Yên, bởi từ đầu Vân Yên đã nói khi Thẩm Ám tốt lên thì sẽ ly hôn.   Nhưng giả vờ thì sẽ có ngày bị phát hiện, khi bị phát hiện thì trong đầu Thẩm Ám chỉ có một dòng chữ, TOANG RỒI!!!   Vân Yên không hề ngốc, cho nên khi phát hiện mình như con ngốc bị Thẩm Ám xoay vòng vòng, cô hết lòng chăm sóc anh như chăm con mà cuối cùng biết đó chỉ là anh giả vờ, hỏi có tức không cơ chứ?   Nhưng Vân Yên giận hờn cũng không được lâu trước sự tấn công theo đuổi vừa dùng mưu kế vừa dùng khổ nhục kế lẫn mỹ nam kế của Thẩm Ám, để cuối cùng cả hai mang đến cho mọi người một câu chuyện yêu đương vô cùng ngọt ngào.   Vân Yên được tác giả xây dựng đáng yêu kinh khủng, cô có sức mạnh vũ lực hơn người nhưng tâm hồn thì mong manh dễ vỡ, phút trước có thể quật ngã tên cao to bằng một cú quăng qua vai, phút sau lại gục mặt vào Thẩm Ám khóc ấm ức như cô bị mới là người bị bắt nạt.   Còn Thẩm Ám từ đầu đến cuối dù có giả ngốc hay hết giả vờ, anh luôn mang theo một khí thế trầm lặng, mang chút lạnh lùng nhưng cũng vô cùng hấp dẫn. Tuy khi đọc mình có một thắc mắc vô cùng lớn là cậu cả mợ cả nhà họ Thẩm mất tích mà không ai đi tìm, hai người trốn đi và sống ung dung dễ dàng đến lạ, nhưng thôi, tiểu tiết thì bỏ qua cũng được.   Nói tóm lại thì “Nữ phụ muốn ly hôn” thật sự là một câu chuyện không có nhiều mưu mô, cũng không cần dùng não để đọc truyện, lại hết sức đáng yêu và ngọt ngào mà các bạn yêu thích sủng ngọt nên đọc vào dịp Tết này đó ạ.   ---   Trích đoạn:   Ăn sáng xong thì Vân Yên phải đi casting.   Lúc đi cô còn không yên tâm, sợ Thẩm Ám lại chạy đi lung tung nên mới mở TV bật Tom and Jerry cho anh coi, còn lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà dặn dò anh: “Anh ở đây trông bọn nó, đừng để bọn nó chạy ra ngoài nha, nếu không đồ ăn vặt sẽ bị bọn nó ăn hết, đến lúc đó anh sẽ đói bụng, trong nhà cũng sẽ bị bọn nó làm loạn lên hết, như vậy chúng ta sẽ không còn chỗ để ngủ đâu.”   Thẩm Ám: “...”   ---   Thẩm Ám dẫm dép lê, biếng nhác đi qua, mùi thơm nhàn nhạt của sữa tắm bay vào trong mũi Vân Yên. Cô không nhìn anh, yên lành đọc xong tờ này lại lật sang trang khác.   Đột nhiên sách bị rút đi, Vân Yên ngẩng đầu nhìn.   “Đừng xem sách nữa” Thẩm Ám lộ ra một mặt u oán: “Xem anh này.”   Vân Yên: “...”   ---   “…” Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vân Yên bị đau mà tỉnh. cômở mắt ra, trước mắt làmộtkhuôn mặt người phóng đại, sau lưngthìdán chặt vào đệm giường, hai cổ tay bị dùng sức siết ấn ởtrênđầu. “Chị dâunhỏ, chịđangquyến rũ tôi sao?” Tên đàn ông khom lưng, hơi thở phà lêntrêntaicô,âmấm, nhột nhạt. Mới vừa tỉnh ngủ, toàn thâncôvẫn còn mơ màng, nhất thời cũngkhôngthể phân biệtrõmình cóđangnằm mơ haykhông. “Hả?” âmcuối lên cao, giọngnóicực kỳ ngả ngớn. Tên đàn ông cười xấu xamộttiếng,mộtgiây sau bỗng nhiên sáp lại gần hơn, vành môi ấm áp chạm vào vành taicô. Có lẽ Vân Yên bất ngờ bị nóng, phản xạ có điều kiện hất cánh taymộtcái, ném tên đàn ông ra ngoài. Rầm—— Bàn đọc sách bằng gỗ bị va phải, cặp tài liệu rơi bừa bộn đầy đất. Trầm Minh ngã ngồitrênsàn nhà, thất thần mấy giây, mắt nhìn người phụ nữ gầy gầynhỏnhắn, mặc bộ váy ngủ hoạt hình ởtrêngiường, trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ. “Chị dâunhỏ——“hắnmiễn cưỡng cườimộttiếng, cánh tay chống thân thể ngồi dậy, phủi phủi ống tay áokhôngchút bụi: “Chịđangchơi trò tình thú với tôi à.” Vân Yên căng thẳng nắm vạt váy, nhìnhắnlại muốn đến gần, nhắm mắt đưa chân đámộtcái, tên đàn ông bay ra ngoài lần nữa. Sau lưng Trầm Minh đụng trúng vách tường, toàn thân đau như gãy xương. Rốt cuộc sắc mặt cũng trở nên khó coi: ”Giả bộ trinh tiết liệt nữ làm gì? Chẳng phải chínhcôleo lên giường tôi sao. Sao hả? Bây giờ muốn gọi thằng ngốc Trầm Ám kia tới hả?” Vân Yên sửng sốtmộtchút, giương mắt nhìn quanh, pháthiệnđúng là mìnhđangở trongmộtcăn phòng xa lạ, lập tức bò dậy, nhảy chân trần xuống giường. Hôm nay Trầm Minh ăn phải thua thiệt lớn như vậy, sao có thể tùy ý bỏ qua chocô.hắnđứng lên chặn cửa, ánh mắt hung ác: “Muốn chạy hả?cômơđi!” Vân Yên do dựmộtgiây, giơ chân đá vào bên cạnh Trầm Minh. Trầm Minh hoảng sợ, thân thể né tránh theo bản năng, sau đó nghe rầmmộttiếng, cửa mở ra. Trầm Ámđangđứng ngoài cửa, sắc mặt bị đèn hành lang phản chiếu rất trắng,mộtđôi mắt đen thâm trầm,khôngcó tình cảm nhìn vào. Mời các bạn đón đọc Nữ Phụ Muốn Ly Hôn của tác giả Ôn Dĩ.
Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức
Đen Trắng Kết Hợp
Dịch Tự là nam thần mà Tô Dã Nghi thầm mến bằng những tình cảm trong sáng chân thành nhất. Một buổi chiều hoàng hôn, Tô Dã Nghi lấy hết can đảm thổ lộ với anh, thứ cô nhận lại chỉ là hai chữ “Cảm ơn” lạnh nhạt. Thế nhưng cảm xúc của Tô Dã Nghi rất kiên cường, cho dù không thể ở bên thì cô vẫn lặng lẽ dõi theo anh. Bẵng đi một thời gian, Dịch Tự trở thành đồng nghiệp cùng công ty, Tô Dã Nghi mới biết, duyên phận thật là một thứ thích trêu chọc lòng người. Một thanh niên mới tài giỏi, tuấn tú tới làm việc, đó là một nguồn cảm hứng cho hội chị em văn phòng để tới công ty mỗi ngày trong sự hưng phấn. Đối với Tô Dã Nghi thì chuyện này chả đáng mừng chút nào, cứ thử nghĩ mà xem, crush của mình có một đống bà cô bà chị vây quanh như hổ rình mồi, vui là vui thế nào được cơ chứ?   Đáng thương nhất chính là, cô nàng Tô Dã Nghi còn chẳng dám bộc lộ một xíu xiu tư xuân của mình ra ngoài, cô sợ Dịch Tự sẽ lại xa lánh cô một lần nữa. Nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, Tô Dã Nghi chuyển tới phòng trọ mới, phát hiện được ở chung nhà với nam thần trong lòng mình. Nếu phải diễn tả cái cảm giác này, lấy bối cảnh thế nào nhỉ? Ắt hẳn là trúng xổ số Vietlott rồi :v. Một khoảng thời gian dài không gặp Dịch Tự, lửa lòng của Tô Dã Nghi còn chưa bị dập tắt, huống chi hiện giờ, người ấy ngẩng mặt không thấy, thì cúi đầu cũng thấy, tình cảm của cô như một chiếc điện thoại Samsung phát nổ để rồi bốc cháy hừng hực. Ông trời không quá bất công với Tô Dã Nghi, tuy IQ không cao nhưng tài năng nấu nướng lại cực đỉnh. Đường ngắn nhất để bắt lấy trái tim của người đàn ông là đi qua dạ dày, Dịch Tự cũng không phải ngoại lệ. Từng chút quan tâm của Tô Dã Nghi, cố ý nấu đồ ăn anh thích, đặc biệt chuẩn bị những món thanh đạm khi anh đổ bệnh,... dần dần kéo sự chú ý của Dịch Tự về phía cô nhiều hơn. Dịch Tự ơi, Dịch Tự à, rõ ràng đã lung lay mãnh liệt đến thế kia rồi, nhưng vẫn chưa chịu đổ, là thế nào vậy hả? … Khi Dịch Tự bắt đầu chú ý tới Tô Dã Nghi, nhìn thấy cô lòng anh cũng bất giác vui vẻ hơn, ăn đồ ăn cô làm có hương vị càng ngọt ngào hơn, đặc biệt là có ngồi cạnh nghe cái miệng nhỏ lải nhải cả một ngày cũng không thấy nhàm chán. Cái cảm giác kỳ lạ không tên này khiến Dịch Tự khá hưởng thụ, nhưng cũng rất nhanh lại sầu não. Đó là khi có một người đàn ông thứ hai bước vào cái vòng nhỏ của Tô Dã Nghi - Đới Duy. Anh không phải một người thích nghe bát quái nơi công sở, nhưng chỉ cần vô tình biết Đới Duy là một tên đàn ông lừa gạt phụ nữ, anh vừa để tâm, cũng rất bận tâm. Anh không quen với sự lo lắng này, cứ muốn tìm một lí do ngụy biện, vì Tô Dã Nghi đối tốt với anh, nên anh cũng cần phải làm vậy với cô chăng? Nhưng tại sao anh lại tức giận khi người đàn ông đó có cử chỉ động chạm dù chỉ là một chút với Tô Dã Nghi? Dịch Tự ghét cái cảm giác này, nó khiến anh mất kiểm soát quá dễ dàng, điều mà trước giờ chưa từng có. Kết quả là anh không khống chế được bản thân mà lao tới giành lại cô, Dịch Tự hôn Tô Dã Nghi, anh cảm thấy vui vẻ, nhìn cô lúng túng đỏ mặt, anh lại càng thỏa mãn hơn. Vẻ mặt ngây thơ xấu hổ của Tô Dã Nghi làm anh muốn xoa đầu cô, muốn ôm cô vào lòng mà hôn cô. Có lẽ, Tô Dã Nghi đã biến anh thành một tên biến thái mất rồi… Tô Dã Nghi bước vào cuộc sống của Dịch Tự, Dịch Tự thích Tô Dã Nghi, tình cảm cứ tự nhiên mà đến. Sự thật là, ở cùng Tô Dã Nghi, sự tự chủ của anh yếu ớt tới mức đáng sợ, phải chăng, chính anh cũng không muốn kìm nén, cả trái tim và cơ thể này… … Thực ra ban đầu đọc truyện này với mình khá là chật vật, vì guu truyện của mình là hài hước, nên xin phép đưa ra hai chữ thiếu muối. Đọc cảm giác hơi mệt mỏi vì tình cảm của nữ chính cứ phải nhẫn nhịn giấu giếm, lời tỏ tình cứ đến đầu lưỡi lại phải nuốt, nhưng rồi đến lúc nam chính phát hoảng vì sợ mất cô thì phải nói là cực kỳ hả hê :v. Dù sao thì truyện này đánh giá chung là khá dễ thương và ngọt ngào. Khi yêu thì nam chính sủng vợ tận trời, mỗi tội là có cái tật độc mồm không bỏ được :v (cẩn thận có ngày cái mồm hại cái thân nha anh :v). "Em nói anh đẹp rồi, tại sao anh không nói em đẹp?"  Dịch Tự mặc cho cô "bắt nạt" mình, lại hơi nghiêm túc ở bên vỗ về bụng của cô: "Nói em đẹp sẽ dạy hư con của chúng ta."   Tô Dã Nghi khó hiểu: "Tại sao?" "Anh không thể để thằng bé học nói dối."   Lại qua một lúc lâu, Tô Dã Nghi suy nghĩ cẩn thận ý tứ trong lời nói của Dịch Tự, có chút tức giận giương nanh múa vuốt đứng dậy, rất nhanh bị Dịch Tự kiên nhẫn đè lại, sau cùng, anh hôn trán cô, dịu dàng nói với cô: "Ngoan, ngủ tiếp một lát đi."   Tô Dã Nghi đã cực kỳ buồn ngủ, lại vẫn như làm nũng than thở một câu: "Vậy anh khen em đẹp đi!"   Đợi một lát không nghe thấy anh trả lời, cô cho rằng Dịch Tự sẽ bơ cô, hoặc là nói sang chuyện khác, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy giọng nói của anh truyền đến: "Em thật sự rất đẹp." "Lừa gạt..." Những chữ phía sau bị Dịch Tự nuốt vào trong miệng. Sau đó, anh đem những lời nói sau đó của anh vào trong miệng cô: "Đẹp đến mức khiến anh nhịn không được... Muốn ăn em." ... Có một ngày, Tô Dã Nghi lén lút cầm một trang giấy xuất hiện trước mặt Dịch Tự, che che giấu giấu mà đưa giấy cho anh, trên giấy rõ ràng viết: Anh thích loại con gái như thế nào?  Khóe miệng cong lên, anh nhận bút từ tay Tô Dã Nghi, tùy ý một câu, đưa trả giấy cho Tô Dã Nghi, quay lại ra cửa. Sau khi Dịch Tự đi được hai phút, nhịp tim của Tô Dã Nghi mới bình ổn lại, cô lấy hết dũng khí mở mắt ra, nhìn thấy bút mực màu đen chọn ra mục đó: loại ngu muội. Rất nhiều năm sau đó, Tô Dã Nghi nhớ tới chuyện này, buồn bực trong lòng, nhân lúc Dịch Tự ngủ mà mắng to với anh: Anh mới ngu muội! Cả nhà anh đều ngu muội!   Review by Tà Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Tô Dã Nghi thổ lộ với Dịch Tự là một buổi hoàng hôn, ánh nắng chiều rực đỏ cả một góc trời. Cô nói với anh “Em thích anh”, anh trở về nói với cô “Cảm ơn”. Từ đó về sau, mặc dù Tô Dã Nghi vẫn hay kéo Mạc Ninh hoặc Chu Nhất Nặc đi nhìn trộm diễn xuất của anh, nhưng trong lúc đó cô cùng Dịch Tự, quả thật không còn cùng xuất hiện nữa. Cho nên, lúc Tô Dã Nghi ở trên xe chuyển đến công ty thấy Dịch Tự, cô ngây ra khoảng hai phút, một mực hoài nghi có phải mình đã xuyên qua hay không, sau đó nữa, có hai chữ vẫn luôn lượn vòng trên đầu cô, một hồi lâu vẫn không biến mất. Phân vượn. (1) Tô Dã Nghi không phải một người nhát gan, Chu Nhất Nặc từng sắc bén chỉ ra: “Kẻ ngu này trên người có một loại dũng cảm kỳ lạ, mà nguyên nhân sâu sắc nhất của loại dũng cảm này chính là vì cậu ngu ngốc. Cậu ngu ngốc để dũng cảm. Nói chuyên nghiệp một chút, loại dũng cảm này gọi là ngu dũng.” Đối với lần này, Mạc Ninh rất là tán thành, ít nhất cái đó cũng khiến Tô Dã Nghi cất lời thổ lộ toàn bộ - điều này không phải tất cả nữ sinh đều có thể làm được. Vào lúc này, vẻ ngu dũng trên người Tô Dã Nghi lại tới. Cô ngồi ở sát chỗ ngồi bên ngoài, đáng lẽ cô nên ở trước mặt Dịch Tự, nhưng mà cô lại dựa vào cái vẻ ngu dũng ở sau lưng của Dịch Tự làm càn làm bậy, thậm chí trong lúc không có những người khác cô còn khéo léo để cô và Dịch Tự dính sát vào nhau, sau đó, cô cùng anh đứng ngang nhau ở một hàng ngũ phía sau chờ thang máy. Lại sau đó, ở sau lưng Dịch Tự cô một giây cũng không bỏ bắt đầu thưởng thức cái gáy của anh – đuôi tóc sạch sẽ, gáy, cổ áo sơ mi kẻ ô rất chỉnh tề, tinh thần rất phấn chấn, ngay cả khi anh đeo dây tai nghe nhạc so với người khác cũng đẹp hơn rất nhiều… Tô Dã Nghi có thể cảm giác được xung quanh cô đang tỏa ra một vòng lại một vòng bong bóng hình trái tim màu hồng, bay trong thế giới của cô, còn kèm theo âm thanh nhịp tim “Phốc phốc phốc” của cô nữa. Dịch Tự xuống lầu ở tầng mười sáu, đó là phòng phát triển phần mềm của công ty. Phòng, phát, triển, phần, mềm. Mời các bạn đón đọc Đen Trắng Kết Hợp của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Có Một Không Hai (Độc Nhất Vô Nhị)
Câu chuyện của chúng ta hôm nay là một cuốn từ điển tình yêu hạnh phúc nhất, cũng đau khổ nhất. Yêu là gì mà khiến cho người ta nhung nhớ khôn nguôi, yêu là gì mà khiến cho người ta đau khổ tột cùng và yêu là gì mà khiến người ta có thể hi sinh tất cả, thậm chí tính mạng vì người ấy. Bạn có trả lời được câu hỏi này không? Cuộc đời Đỗ Oản có thể chia làm hai giai đoạn, trước năm 11 tuổi và sau năm 11 tuổi. Trước năm 11 tuổi, Đỗ Oản sống tít sâu trong núi, ba mẹ vẫn còn, cuộc sống rất hạnh phúc. Qua năm 11 tuổi, sau một trận động đất kinh hoàng, Đỗ Oản bỗng mất tất cả. Đúng vào lúc cô gái nhỏ suy sụp và mờ mịt nhất, Cố Diễn Chi xuất hiện, như một thiên thần trên trời rơi xuống. “Có một người như thế, anh ấy hơn bạn mười tuổi, ánh mắt anh luôn lạnh lùng, thâm trầm. Anh có thể ở thế giới khác một tay che trời, hô mưa gọi gió. Nhưng ở trước mặt bạn, anh luôn luôn hiểu rõ tâm ý của bạn. Anh ấy dạy bạn đạo lí, mang bạn đến những nơi tuyệt vời nhất, ôm bạn qua tất cả những nơi bụi gai hay bùn lầy, vì bạn mà che tất cả mưa gió. Mà cuối cùng anh ấy lại thuộc về bạn. Đây là sinh mệnh của tôi, có thể có được, là hạnh phúc nhất.” (*)   Từ ngày hôm ấy, Đỗ Oản rời ngọn núi nơi mình đã sống từ tấm bé, theo Cố Diễn Chi đến thành phố lớn. Qua lời Cố Diễn Chi, Đỗ Oản mới biết được một mặt khác của cha mình. Hoá ra ông từng là một hoạ sĩ nổi tiếng, sau vì mâu thuẫn với gia đình mà bỏ đi biệt tăm, cho tới tận khi ông mất, người nhà mới biết được tin tức. Họ cho đón đứa cháu gái côi cút Đỗ Oản trở lại, nhưng bỏ mặc chẳng quan tâm.  Một cô nhóc cả đời chỉ sống quanh quẩn nơi núi rừng hoang sơ, bỗng chốc rơi vào thế giới hỗn loạn và xô bồ của thành phố hoa lệ. Cô trở nên lạc lõng và mất phương hướng, như một con mèo hoang bị bắt về thuần hoá, chỉ chờ thời cơ cắn đứt xích để trở lại chốn cũ. Chỉ có Cố Diễn Chi, người không có một chút quan hệ máu mủ với cô bé Đỗ Oản là kiên trì luôn ở bên cạnh, chăm sóc, giúp đỡ cô hoà nhập với cuộc sống mới.  “Đỗ Oản, em chỉ cần nhớ một chuyện – em là một nàng công chúa thứ thiệt. Đứng bên cạnh tôi, em đều có thể ngạo mạn với người khác.” (*) Tuổi niên thiếu của Đỗ Oản luôn có hình bóng một người đàn ông, len lỏi từng chút một vào cuộc sống của cô, rồi chiếm trọn nó từ lúc nào không hay. Ở bên cạnh anh, cô không cần lo lắng, không cần e sợ, cô chỉ là chính mình – một Đỗ Oản hoạt bát, xinh đẹp và tươi sáng, như đoá hoa rừng dần dần nở rộ giữa lòng thành phố ồn ào.  Cố Diễn Chi như một người anh trai, một người thầy, dạy dỗ Đỗ Oản từng chút một, biến cô trở thành một nàng công chúa thứ thiệt – có thể ngẩng cao đầu đứng ở nơi mà cô xứng đáng thuộc về.  Thời gian thấm thoát trôi đi, cô nhóc Đỗ Oản đã trở thành thiếu nữ, có những rung động đầu đời. Cô bắt đầu hiểu được thế nào là yêu, nhưng tình yêu này lại là thứ duy nhất cô không thể có được… Cô thích anh ba năm, lấy hết can đảm tỏ tình với anh, đổi lại là một câu từ chối nhẹ nhàng.  “Em thích anh, cả đời này đều sẽ như vậy. Anh có thể thích em không?” “Anh hy vọng sau khi em mười tám tuổi mới nói những lời này.” (*)  Mối tình lặng thầm của Đỗ Oản bị Cố Diễn Chi dập tắt, nhưng ngọn lửa của nó vẫn âm ỉ cháy. Sâu trong trái tim mình, Đỗ Oản biết, cô không thể tự thoát ra khỏi thứ tình cảm này. Từ đó, cô tìm cách tránh xa khỏi thế giới của Cố Diễn Chi. Cho đến một ngày, cô nói với anh rằng, mình đã có bạn trai.  “Anh đang làm gì vậy?” “Hôn em.” “Vì sao?” “Anh cho rằng, một người đàn ông hôn người con gái anh ta thích, là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” “Anh vốn định để sau khi em thi xong đại học mới nói. Nhưng giờ anh nghĩ lại, cho dù thi thật sự không tốt, vẫn có anh ở đây. Nếu em nguyện ý, anh nuôi em cả đời, cũng không có gì là không thể.” “Chính anh đã nuôi lớn một cô bé. Từ nhỏ cô bé đó luôn nhu thuận hiểu chuyện, thông minh xinh đẹp, lại dũng cảm thiện lương. Cô ấy còn rất thích anh. Anh đợi lâu như vậy, rốt cục đã đợi được đến lúc cô ấy trưởng thành. Anh còn lý do nào để không thích cô ấy đây?” (*) Yêu anh và được anh yêu là giấc mộng xa xỉ nhất mà Đỗ Oản từng mơ quá lâu, để đến khi có được, dù chờ đợi trăm ngàn lần cũng xứng đáng. Đúng như Đỗ Oản đã nói, gặp được Cố Diễn Chi, cô đã xài hết tất cả may mắn trong cuộc đời của mình. Để khi may mắn cạn kiệt, cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất trong vận mệnh: cái chết và chia li.  Đỗ Oản và Cố Diễn Chi yêu nhau, một tình yêu đẹp như mơ, ngập tràn hạnh phúc và nụ cười. Anh thay cô chắn gió mưa, chắn hết khó khăn của cuộc đời, nhưng chỉ có một điều anh không thể thay đổi được, đó là số phận nghiệt ngã. Trong những giờ phút hạnh phúc nhất, Đỗ Oản đột ngột phát hiện ra mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối. Niềm vui ngắn chẳng tày gang, bao nhiêu cố gắng và nỗ lực của hai người, cuối cùng chỉ như muối bỏ biển, như hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc mênh mông.  Đỗ Oản biết Cố Diễn Chi yêu mình, cô là cả cuộc sống của anh. Nếu có một ngày cô ra đi, anh sẽ chẳng chần chừ mà cùng nắm tay cô xuống hoàng tuyền. Nhưng những người yêu nhau thật sự luôn mong một nửa kia của mình có thể sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại, dù cho cái giá phải trả là mình sẽ bị lãng quên mãi mãi. Vì vậy, Đỗ Oản đã chọn cách độc ác nhất để rời xa Cố Diễn Chi. “Em thà những năm sau này bị anh hận thù và oán trách, cũng không hi vọng anh đau thương một mình.” (*) Câu chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm của Đỗ Oản và Cố Diễn Chi rồi sẽ ra sao, liệu anh có sức mạnh thay đổi vận mệnh của hai người hay không? Có lẽ bạn đọc phải tự tìm hiểu tiếp rồi, tôi không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết “đặc sắc” của truyện nữa đâu. Và vì kết truyện HE nên các bạn có thể yên tâm đọc nhé.  Bản thân tôi thấy rằng, dù câu chuyện có kết thúc thế nào đi chăng nữa, thì Đỗ Oản cũng đã sống những ngày tháng hoàn mĩ nhất. Có một người đàn ông chờ đợi cô nhiều năm như vậy, yêu cô với cả trái tim nhiệt huyết, cuối cùng còn tự nguyện cùng nắm tay nhau chết đi, đó là thứ may mắn mà không phải ai cũng có được. Đọc truyện mà tôi cũng rưng rưng theo từng cảm xúc của nhân vật. Có một tình yêu đẹp đến kì lạ, có một thế giới đầy những điều diệu kì, và có một người đàn ông như Cố Diễn Chi chính là điều tuyệt vời nhất.  ___________ (*): Trích đoạn trong bản edit Review by #Huyên Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Ung thư xương.” Yên Ngọc cầm sổ khám bệnh của tôi trong tay, vẻ mặt phía sau mắt kính không chút dao động, giọng nói vô cùng tỉnh táo, “Hơn nữa còn là giai đoạn cuối. Nếu phối hợp trị liệu, nhiều nhất còn có bốn tháng.” Thời điềm anh rõ ràng nói ra một chữ cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng hết hy vọng. Y thuật của Yên Ngọc rất xuất sắc, chẩn đoán chính xác từng ca bệnh chưa bao giờ có chuyện chẩn sai. Ngay cả việc dự đoán thời gian tử vong cũng luôn chính xác có thể so với nhật ký tử thần. Huống chi lần này anh cẩn thận kiểm tra hai lần, từ đầu tới cuối không hề nhờ bác sĩ khác, tự mình xử lý toàn bộ công việc. Cả phòng khám lâm vào yên tĩnh chưa từng có. Một lúc sau, anh hỏi: “Em sợ không?” Tôi ngay cả hơi sức để ngồi thẳng lưng cũng không có. Hít thở sâu một lần, lắc đầu một cái, lại khẽ gật gật đầu. Ngón tay Yên Ngọc chỉ lên trên mặt bàn, trầm mặc một hồi, nói: “Em định khi nào mới nói cho Cố Diễn Chi biết?” Tôi trầm mặc còn lâu hơn anh. Phải một lúc lâu sau, mới nhỏ giọng nói: “Em muốn suy nghĩ thêm đã.” Hiển nhiên đáp án của tôi khiến anh không hài lòng. Vậy mà anh lại không nói gì nữa, chỉ đưa tôi ra khỏi phòng khám. Cây hoa đào trước mặt phòng khám đã đến thời điểm héo tàn, một ít rơi vào trong bùn, một ít lại rơi trên các bậc thang. Cả khoảng đất nhuốm sắc hồng. Yên Ngọc chần chờ hồi lâu, nhưng vẫn mở miệng đề nghị tôi nên sớm đưa ra quyết định, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa. Anh vừa nói xong những lời này, di động của tôi liền vang lên. Yên Ngọc liếc nhìn tên của người gọi tới trên màn hình, ánh mắt anh nhìn tôi nhất thời trở nên phức tạp. Tôi hít một hơi thật sâu, nhận điện thoại. Đầu bên kia truyền về tiếng lật giấy sột soạt, rất nhanh một giọng nam trầm dễ nghe không nhanh không chậm truyền tới: “Oản Oản?” Tôi gắt gao cắn môi, trong nháy mắt nước mắt mơ hồ ào ào rơi xuống. Đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, bỗng dưng phát hiện dưới tàng cây hải đường trong sân, xuất hiện một chiếc xích đu. Lúc vừa nghe quan gia nói là Diễn Chi đặc biệt gọi thợ mộc tới vừa làm xong, cô liền lập tức lấy điện thoại gọi cho anh. Lúc đó đầu kia của điện thoại cũng như bây giờ, đều là tiếng lật giấy sột soạt, giọng nói hời hợt không nhanh không chậm: “Hửm? Nghe quản gia nói, gần đây hình như có người rất thích phơi nắng.” Trên một tờ tạp chí đã từng có bài đánh giá liên quan đến Cố Diễn Chi, nói cổ tay anh cứng rắn, là người nhìn xa trông rộng, có năng lực quyết đoán trời sinh. Nhưng rõ ràng trong mắt tôi dáng vẻ của anh luôn có chút thờ ơ. Dường như đối với chuyện gì anh cũng rất bình tĩnh, thỉnh thoáng có hứng thú, còn rất thích hành động xấu xa để trêu đùa người ta. Rồi lại luôn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện một cách thỏa đáng. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trong lúc đó anh đã sớm bình tĩnh mà chu đáo đặt mua rồi. Trong ấn tượng dường như chỉ cần có Cố Diễn Chi ở đây, cũng đủ để chống đỡ cả thế giới. Một người như vậy, tôi đã thích mười một năm. Đã từng hết sức chuyên chú suy nghĩ làm thế nào mới có thể gả cho anh. Chưa bao giờ tôi nghĩ tới tại thời điểm vừa mới gả cho anh được hai năm, tôi sẽ phải rời xa anh một thời gian dài dằng dặc như vậy. Tôi suýt chút nữa đã khóc lớn ra tiếng, lại cố gắng đè nén run rẩy trong giọng nói, nắm thật chặt điện thoại, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh.” Ở bên kia điện thoại Cố Diễn Chi ngừng lại một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng. Tôi nghĩ tôi có thể đoán được từng động tác nhỏ của anh ngay giờ phút này. Nhất định là sẽ đặt cây bút trong tay xuống, một tay chống trán, mặt mày giãn ra, phảng phất có chút ý vị dịu dàng, mặt mũi mang theo nụ cười có chút yếu ớt. Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng đến tiếp theo anh sẽ nói gì. Khẳng định trong giọng nói sẽ vừa mang theo vui vẻ, vửa có vẻ cười nhạo nhàn nhạt, chưa chắc anh sẽ lặp lại những lời tôi giận dỗi với anh ba ngày trước khi tôi rời thành phố T, nhưng nhất định sẽ khiến tôi tự nhớ tới. Rõ ràng lớn hơn tôi mười tuổi, rõ ràng mọi người đều nói anh cơ trí trầm ổn, nhưng rõ ràng anh vốn là người thích khi dễ người khác mà. “Vậy phải làm sao bây giờ?” Anh nói. “Anh cho người đặt vé máy bay tối nay, trở về được không?” Mời các bạn đón đọc Có Một Không Hai (Độc Nhất Vô Nhị) của tác giả Chiết Hoả Nhất Hạ.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6