Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đấu Chiến Cuồng Triều

Từ khi sinh ra hắn chỉ có bệnh tật và bóng đêm vô tận bầu bạn. Ddến khi hắn tròn 5 tuổi đã gawpj một kẻ xưng là hề hy mệnh cổ quái trong giấc mộng của mình. Và kẻ đó đã làm bạn với hăn suốt mười năm trong giấc mộng, từng bước thay đổi vận mệnh vươn tới mộng tưởng kẻ làm vương. Vào ngày đó, Vương Trọng đang đứng trước cánh cổng Thiên Kinh học viện, chuẩn bị đưa cuộc đời của chính mình sang một trang mới. Một thời đại anh hùng nhiều như mây, nhân loại luôn hy vọng nắm lại quyền làm chủ địa cầu, tiến quân lên vĩ độ cao! Quan trọng là…. Huynh trưởng Vương, sinh viên năm hai khoa xử lý nước thải, nghiên cứu cách sử dụng bàn xoay Hy Mệnh như thế nào, để đẩy nổi cả thể giới, các sư muội chú ý, huynh trưởng đến rồi! *** Dục vọng là động lực để tiến bộ, cũng thai nghén ra hủy diệt. Công Nguyên năm 2206, nền văn minh nhân loại đã gặp phải nguy cơ nguồn năng lượng nghiêm trọng nhất trong lịch sử, đồng thời bởi vì khai phá quá độ, khí hậu Địa Cầu trở nên cực kỳ ác liệt, thuộc địa Mặt Trăng cũng không thể chống đỡ dân cư di dân hơn mười tỷ. Kế hoạch cứu thế khởi động, nhân loại quyết định ở nguyệt hệ chế tạo một cái “lỗ đen nhân tạo” nhỏ để cung cấp nguồn năng lượng vĩnh hằng, đồng thời cải thiện hoàn cảnh Địa Cầu, kế hoạch này hiển nhiên có tính nguy hiểm cực lớn, nhưng cũng là phương pháp duy nhất lúc ấy. Năm 2216, chế tạo thành công lỗ đen, nhưng hậu quả lại là nhân loại không thể đoán trước, lỗ đen khiến một cái vị diện vĩ độ cao trọng điệp với Địa Cầu, sinh ra hiệu ứng năng lượng không gian điệp xạ, dẫn tới Địa Cầu kịch liệt biến đổi, khe hở không gian, dị năng lực, sinh vật biến dị, Địa Cầu lâm vào hỗn loạn toàn diện, nhưng vũ khí truyền thống không có tác dụng quá lớn đối với loại quái vật này, ở sau khi thủ đoạn cuối cùng vũ khí hạt nhân không có hiệu quả, thời gian ngắn ngủn ba năm, nhân khẩu Địa Cầu giảm mạnh tới hơn hai trăm triệu, nền văn minh vốn có hầu như bị phá hủy hết, nhân loại tiến vào thời tận thế. Nhưng càng ở loại thời khắc nguy cơ này, sinh mệnh lực cường đại khác thường xứng đôi với sự tham lam của nhân loại cũng được bày ra. Trải qua nhiều năm đấu tranh, mọi người phát hiện những năng lượng nguy hiểm khiến sinh vật Địa Cầu biến dị, cũng mang đến sinh vật dị giới, thật ra cũng đã thay đổi không ít nhân loại, bọn họ ở đấu tranh không ngừng tìm kiếm phương pháp lớn mạnh, trải qua vô số cố gắng, rốt cuộc thành lập một loại hệ thống lực chiến đấu hoàn toàn mới, bởi vì đây là vô số anh hùng hy sinh sinh mệnh sáng tạo, hệ thống này được xưng là anh hồn hệ thống, ngụ ý linh hồn anh hùng vĩnh viễn không bị mài mòn. Đồng thời, nhà khoa học vĩ đại Glan Glasso phát hiện phương pháp khoa học sử dụng dị năng lượng, mọi người cũng đem loại lực lượng này xưng là “Glasso lực”, mà kỹ thuật đi cùng nó xưng là kỹ thuật phù văn, ở sau khi trả giá thê thảm nặng nề, nhân loại nắm giữ loại nguồn năng lượng mới này, thoát khỏi nguy hiểm diệt vong. Trải qua mấy trăm năm đấu tranh, nhân loại ở trên Địa Cầu một lần nữa đứng vững gót chân, kết hợp khoa học kỹ thuật vốn có và hệ thống chiến đấu mới, hình thành từng cái thành thị, cùng không ngừng mở rộng, những nhân loại mới đốt cháy lên hồn hỏa này trở thành lực lượng chủ yếu bảo vệ thành thị, được xưng là anh hồn chiến sĩ, ngành quan trọng nhất của mỗi thành thị chính là học viện Anh Hồn, nơi này là cái nôi chiến sĩ, bởi vì trật tự cũ bị đánh vỡ triệt để, ở quá trình xã hội nhân loại trọng sinh, hai loại bố cục trở thành chủ đạo, một loại là đế quốc đồng minh, một loại là liên bang Tự Do. Liên bang Tự Do: cơ bản kéo dài trật tự thời đại cũ, cũng là quá độ của một số giai tầng thống trị thời đại cũ, hội nghị là cơ quan quyền lực cao nhất, các đại tập đoàn tài chính gia tộc là người cầm quyền thực tế, kế thừa tuyệt đại bộ phận tài nguyên và khoa học kỹ thuật của thời đại cũ, bài xích người biến dị, nghiêm cấm thông hôn với người biến dị. Đế quốc đồng minh: quần thể nhân loại kế thừa tương đối ít đối với tài nguyên của thời đại cũ, thời đại hắc ám bị vứt bỏ ở trong máu cùng lửa không ngừng lớn mạnh sinh sản hình thành liên minh quốc gia, cấp bậc nghiêm ngặt, dung nạp nhân loại, nhân loại mới cùng dị tộc, theo đuổi con đường sinh tồn lực lượng tối thượng. Mới đầu, giữa hai quần thể lớn bởi vì tranh đoạt tài nguyên thường xuyên đánh nhau to, nhưng bị ép bởi kẻ địch cường đại, cuối cùng đạt thành hiệp nghị hòa bình, hình thành giai đoạn phát triển tốt nhất của nhân loại từ thế kỷ mới tới nay, thời gian ngắn ngủn một trăm năm, dân cư nhân loại nhanh chóng khôi phục đến khoảng một tỷ, không thể không thừa nhận, nhân loại có được trí tuệ và năng lực sinh sản cường đại một lần nữa trở thành người cạnh tranh mạnh mẽ cho chúa tể Địa Cầu. Nhưng mất đi nhất định sẽ không trở về, Địa Cầu hiện nay trừ nhân loại, bởi vì dị biến hình thành năm cấm khu lớn, tràn ngập lực lượng cường hãn nhân loại hiện nay vẫn không thể chinh phục, ngoài ra vĩ độ cao ảnh hưởng cũng khiến nhân loại ý thức được, bọn họ không phải đứa con được ông trời lựa chọn. Năm xxxx516, Đế quốc Caesar, một trong ba đại đế quốc của đế quốc đồng minh, bệnh viện tốt nhất, một đứa nhỏ gầy như que củi nằm ở phòng bệnh giám hộ bệnh nặng, đang hấp hối. “Tuyết Lỵ, đừng khổ sở nữa, anh tin tưởng đứa nhỏ này nhất định sẽ gắng gượng được!” Vương Chiến Phong an ủi vợ. Nhưng nước mắt của Tuyết Lỵ vẫn rơi xuống từng giọt một. Chỉ là một đứa trẻ đáng thương, vừa sinh ra đã gặp nhiều tai nạn, thật không dễ dàng gì đại nạn không chết, ai ngờ được thân thể vẫn chịu ảnh hưởng cực lớn, “Đây là trừng phạt của thần, chúng ta nên sớm một chút...” Vương Chiến Phong nhẹ nhàng lắc đầu, chuyện này đã bị liên bang Tự Do và đế quốc đồng minh liên thủ phong tỏa, trở thành cấm kỵ, dù sao đây cũng là một lần tai nạn nhân tạo lớn nhất của nhân loại tới nay, lại một lần nghiệm chứng Thượng Đế khiến người diệt vong tất khiến người ta điên cuồng trước, nhưng rốt cuộc ai đúng ai sai, ai có thể biết? Bác sĩ Layton Gary, siêu cấp thiên tài, là người có thành tựu cao nhất về kỹ thuật khoa học cũ cùng kỹ thuật phù văn trăm năm qua, bởi vì cơ duyên ngẫu nhiên chiếm được cái gọi là “Vận Mệnh Thạch”, một loại thần vật trật tự vĩ độ cao, đưa ra lý niệm điên cuồng “mỗi người đều có thể thành thần”, “đoạt lại tất cả thuộc về nhân loại”, “chinh phục vĩ độ cao”, bí mật được đế quốc đồng minh ủng hộ, nhân loại mơ ước đối với lực lượng vĩ độ tồn tại đã lâu, ở Thành phố Inca không ai quản lí chuyện gì bắt đầu thực nghiệm, đây không phải lần đầu tiên con người dòm ngó lĩnh vực của thần, cũng không phải lần đầu tiên thất bại, chỉ là thực nghiệm thất bại dẫn tới toàn bộ Thành phố Inca động đất cấp mười ba, trời sụp đất nứt, ngắn ngủn một ngày, toàn bộ thành thị đều bị sóng thần bao phủ, tử thương thê thảm nặng nề, đồng thời tạo thành mấy chục vạn người mất đi quê hương. Không hề nghi ngờ, phương diện đế quốc đồng minh đã vứt bỏ Lôi Đốn bác sĩ, người chịu tội thay chung quy phải có, Lôi Đốn bác sĩ chết cũng từ thiên tài khoa học biến thành ma quỷ của khoa học kỹ thuật đen tối. Vương Trọng là đứa trẻ mồ côi của trận tai nạn đó. Vương Chiến Phong ôm vợ, “Đứa nhỏ này rất kiên cường, vừa rồi còn cố ý khiến chúng ta an tâm, ài.” “Nhìn thấy nụ cười cố nén thống khổ của nó, tim em muốn tan vỡ.” Tuyết Lỵ không thể khống chế nước mắt của mình, tí tách rơi xuống. “Có lẽ tử vong cũng là một loại giải thoát, nhưng nếu nó có thể chống đỡ qua được, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, trải qua cuộc sống yên bình, tất cả hỗn loạn đều không quan hệ với chúng ta nữa.” Vương Chiến Phong hạ quyết tâm nói, từng huy hoàng, cũng từng ngã xuống đáy vực, cuối cùng lưu lại chỉ có người nhà quý báu. Mời các bạn đón đọc Đấu Chiến Cuồng Triều của tác giả Khô Lâu Tinh Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Điêu Cốt Sư
Thể loại: Dị Năng - Đô thị - Huyền huyễn Nhóm dịch: Phượng Hoàng Lửa Design: Diệp Kl Là môt Điêu Cốt sư nhưng nàng lại gọi cho mình là Luyện Cốt sư. Nàng có thể biến xương cốt trở thành nhiều thứ như dụng cụ, công cụ, trang sức... thậm chí là vũ khí có cốt linh mạnh mẽ. Nàng là một bộ xương có thể giả chết, dọa được quỷ, giết được yêu quái, tạo ra được người, làm chủ được cục diện.​ *** Dịch: Hàn Gia Băng _ Nhóm dịch PHL Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, chợt phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không biết nên phản ứng như thế nào. Cô cử động thân thể mình một cách khó nhọc, run rẩy đứng lên, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh. Đây là một khu rừng xa lạ, cây cối xa lạ, khung cảnh lạ lẫm, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy, rõ ràng mới trước đó một khắc đang còn ở thành phố, vậy mà tại sao chỉ trong nháy mắt không gian lại có thể hoàn toàn thay đổi như vậy? An Diệc cúi đầu nhìn từng khớp xương trên cánh tay của mình, cô không thể nào tin nổi vì sao mình lại biến thành một bộ xương khô, và vì sao lại xuất hiện tại chỗ này? Cô nhớ rõ… Đúng rồi, một vụ nổ mạnh ở trên đường. Khi cô bước lên chiếc xe buýt thì đằng sau vang lên một tiếng nổ thật to, kế đến cô chẳng còn biết gì nữa. Sau khi tỉnh lại cô thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, biến thành một bộ xương khô. Trên người vẫn còn mặc y nguyên bộ quần áo cũ, áo khoác và quần jean, thân thể này chính xác là của cô. Chẳng lẽ cô xuyên không? Nhưng vì lý do gì cô lại biến thành một bộ xương khô? Hơn nữa lại còn là một bộ xương khô cử động được, chuyện này thật quá kỳ lạ! Cô thực sự không biết bản thân bây giờ sợ hãi nhiều hơn hay khiếp sợ nhiều hơn. Nói tóm lại, mọi thứ thật rối rắm. An Diệc thử cử động đôi chân, kết quả là vang lên mấy tiếng lạch cạch, quần jean và dây lưng cùng nhau rơi xuống mặt đất, chỉ còn sót lại chiếc quần lót được giữ lại nhờ khung xương hông. Cô im lặng nhìn eo của chính mình, cô tưởng tượng trên đời chẳng còn người nào có vòng eo nhỏ hơn cô nữa. Eo ở đây chỉ là một khúc xương sống, khẳng định có thể nói “Một tay ôm gọn”. An Diệc cố gắng để bản thân bình tĩnh trong ba giây, sau đó lột sạch quần áo trên người xuống bao gồm cả quần lót. Dù sao hiện tại bản thân cũng chỉ là một bộ xương khô. Cho dù có uốn éo tạo dáng cũng chả ma nào hứng thú. Cô cảm thấy mình vẫn nên lạc quan, ít nhất thì cô vẫn còn sống, chỉ cần còn sống là còn cơ hội tìm được đường ra khỏi đây. An Diệc gom hết quần áo của bản thân lại, đào một cái hố rồi chôn xuống, đặt dấu hiệu ở đó, chờ sau này vào thời điểm thích hợp sẽ quay lại lấy. Sau đó, cô run rẩy bước từng bước, bắt đầu tìm hiểu và thăm dò thế giới mới này. Đầu tiên, có thể khẳng định nơi này không phải là trái đất. Tuy rằng cô không am hiểu nhiều về thực vật, nhưng vẫn có thể thấy được sự khác biệt của thực vật nơi đây. Tất cả mọi thứ đều rất xa lạ. Đằng kia là một cây đại thụ cao ngất tận mây, ở kia là từng bụi cây ngang dọc đan xen lẫn nhau, còn những đám cỏ xanh có hình thù quái đản…. An Diệc chẳng biết tên loài nào. Quan trọng hơn, lá của những loài thực vật này phát ra ánh sáng lập lòe yếu ớt. Không giống với bất kỳ một thực vật nào ở địa cầu. Ngẩng đầu lên trời, có thể nhìn thấy những tia sáng màu vàng nhạt xuyên qua từng khe lá rậm rạp chiếu rọi xuống mặt đất. Tạm thời có thể xem đó như là ánh mặt trời. Hiện tại cô không có xúc giác, không có khứu giác, không có vị giác, không có tiếng nói, chỉ có thể nghe và nhìn, không thể phán đoán chính xác được. Hơn nữa, hiện tại thính giác và thị giác của cô cũng không hẳn là bình thường, chỉ có xương cốt mà thiếu ống thở, cơ bắp không được sắp xếp theo đúng trình tự, thiếu luôn hệ thần kinh. Chẳng hiểu nổi dựa vào cái gì để duy trì sự sống. Cô ngồi bên hồ nhìn xuống soi gương. Hai hốc mắt của bộ xương khô hoàn toàn trống trơn chỉ có hai ngọn lửa màu xanh đen đang bùng cháy. Dường như toàn bộ năng lượng của cô đều xuất phát từ đây. U minh hoàng tuyền? Chẳng lẽ đây là lửa linh hồn trong truyền thuyết? Cô có phải đã biến thành một con quái vật rồi chăng? Nơi này có sinh vật nào giống cô chăng? Đang suy nghĩ, cô chợt cảm giác ở bụi cỏ bên cạnh có thứ gì đó đang cử động. An Diệc quay đầu nhìn lại thì thấy một con vật rất lớn trông giống lợn rừng từ từ đi ra, lướt qua người An Diệc rồi cúi đầu xuống hồ uống nước. Nó cũng chẳng có hứng thú với An Diệc, chỉ là liếc mắt nhìn thoáng qua. Tuy rằng An Diệc cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua loài động vật này, nhưng vẫn có thể khẳng định, nó có thịt có máu, là một sinh vật còn sống bình thường, hoàn toàn khác với mình. Đương nhiên, một con vật sống không thể nói lên được điều gì cả, cô cần thu thập thêm nhiều thông tin hơn. Lợn rừng - tạm thời cứ gọi là “Lợn rừng”. Uống xong nước nó liền thẳng hướng rừng sâu chạy vào, An Diệc cũng vội vàng đuổi theo. Lợn rừng cũng không phát hiện việc có người theo sau mình, lúc dừng lại lúc đi, giống như đang đi dạo, lại giống như đang tìm kiếm thức ăn. Đi theo sau nó, An Diệc cũng phát hiện ra một số loài động vật, tất cả cô đều chưa từng nhìn thấy qua. Tuy nhiên có thể dựa vào hình dáng bên ngoài phân loại tương tự, thủy sinh lục sinh (động vật dưới nước, sống trong rừng), điểu thú trùng ngư (chim chóc, thú, côn trùng, cá), cộng thêm khu rừng rậm rạp này tạo thành một hệ sinh vật hoàn chỉnh. Tuy nhiên cho tới tận bây giờ, cô cũng chưa phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy có con người sinh sống tại đây, cũng không có phát hiện ra bất kỳ bộ xương khô nào giống mình, chỉ thấy ven đường có không ít xương động vật nằm rải rác khắp nơi. Không biết trôi qua bao lâu, An Diệc cảm thấy sắc trời đã tối dần nên quyết định đi tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Tuy rằng hiện tại bản thân cô thấy không mệt, nhưng khẳng định buổi tối trong rừng rậm sẽ rất nguy hiểm. Cô không muốn mang bộ xương khô của mình đi mạo hiểm. Có lẽ dã thú nơi đây sẽ hông có hứng thú với cô, bởi vì ngoài bộ xương khô ra cô cũng chẳng còn gì, có thể nói rằng đối với chúng, cô cũng chẳng khác gì cành lá khô. Cho nên cô cũng không vội tìm chỗ nghỉ ngơi, chỉ tìm đại một hang động, sau đó đi vào. Vừa mới hạ mông ngồi xuống, bỗng một việc kinh khủng xảy ra. Thân thể của cô bỗng nhiên rời ra! Biến thành một đống xương cốt phân tán trong hang động. Chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ ngay cả một bộ xương khô cô cũng không làm được? An Diệc có chút hoảng loạn, đốm lửa xanh đen trong hốc mắt lập lòe, một dòng năng lượng kỳ ra tản ra khắp thân thể. Kế tiếp, đống xương cốt rụng rời nằm trên mặt đất như bị một ma lực nào đó điều khiển, từ từ hàn gắn lại, cuối cùng khôi phục hoàn chỉnh thành một bộ xương khô như cũ. An Diệc tự đánh giá thân thể của mình. Ý nghĩ trong đầu cô xoay chuyển thật nhanh, xương cốt lại lần nữa rời ra, xếp thành một đống, kế đó lại lần lượt theo nhau hợp lại thành một thể thống nhất, An Diệc cũng lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có thể xác định bản thân có thể tự điều khiển khối xương của mình, cho dù có phân rã ra cũng không sao. Cô thậm chí có thể biến cánh tay của mình thành vũ khí, cũng có thể lấy đầu của mình làm banh để đá. Cô như biến thành một sinh vật sống không theo lẽ thường của khoa học. Lúc đầu khi cô phát hiện bản thân biến thành một bộ xương khô, An Diệc cũng không cảm thấy sợ hãi dù chỉ một chút. Bởi vì cô là một Điêu Cốt sư, chuyên lấy xương cốt động vật làm đồ dụng cụ để điêu khắc. Xương cốt với cô cũng giống như cơm và áo, là đồ vật không thể thiếu trong sinh hoạt. Nhưng cho dù như thế nào, cô cũng không dám tin bản thân có ngày lại biến thành một bộ xương khô, lại còn là một bộ xương khô có thể chạy nhảy, có thể tự tháo gỡ từng khớp xương. Chẳng lẽ tài nghệ điêu khắc xương cốt tuyệt đỉnh sẽ phải áp dụng trên thân thể của chính mình, biến nó thành một kiệt tác nghệ thuật hay sao? An Diệc chán nản nằm ở ven động, nhìn không gian tối mờ, từ từ chìm vào suy nghĩ. Không biết ba mẹ cùng mấy đứa em gái sẽ ra sao, cô đột nhiên biến mất, họ nhất định sẽ rất lo lắng…. Suy nghĩ rất nhiều rất lâu, An Diệc cũng vẫn như vậy không hề có cảm giác buồn ngủ. Ngoại trừ tứ chi cần vận động, lúc này cô vốn dĩ không có bất kỳ nhu cầu sinh lý nào khác. Cô nghĩ, cho dù sau này có cơ hội trở về, nhưng với hình dáng như vậy chỉ sợ cũng không thể trở về. Biến thành như vậy, cô rất sợ hãi, khổ sở, không biết làm gì mới phải. Và kỳ lạ hơn chính là cô có cảm giác thân thể mình trống rỗng đến nỗi chẳng có thói quen nào để cô làm. Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có một luồng sáng xanh biếc xẹt qua đám cây cối bên trái. An Diệc đứng lên, do dự một lúc, rốt cuộc vẫn quyết định bước qua đó xem thử.. Đẩy tán lá qua một bên thì ánh sáng màu xanhh chớp lóa trước mắt giống như hàng trăm con đom đóm đangg tụ tập, lấp lánh nhấp nháy, vô cùng xinh đẹp. Nhưng chỉ vài giây sau đó, cô liền cảm thấy nó không còn xinh đẹp nữa. Chỉ thấy đám ánh sáng xanh kia chợt bay đi nhưng một cơn gió mạnh, lướt qua người một con vật nhỏ đang leo lên thân cây, sau đó nuốt chửng nó. Vài giây sau đám ánh sáng xanhh biến mất, con vật kia biến thành một bộ xương khô kêu lách cách rơi xuống mặt đất rồi vỡ tan ra thành từng mảnh. Qủa thực An Diệc không thể nào tin nổi những gì mắt mình nhìn thấy. Rốt cuộc cái thứ ánh sáng xanh đó là gì? Sao có thể biến một con vật đangg sống sờ sờ chỉ sau vài giây thành một bộ xương khô? Cô nhìn kỹ xung quanh. Sau khi xác định luồng ánh sáng xanh đã biến mất thì mới cẩn thận bước đến gần bộ xương của con thú xấu số. Sạch sẽ, không hề lưu lại dù chỉ một giọt máu, giống như, giống như cô vậy… An Diệc đột nhiên nghĩ tới chuyện, bộ dạng hiện giờ của mình có thể là do cái khối sáng xanh đó gây ra, chắc chắn là nó. Xem ra, có thể khi cô đến nơi này vẫn còn là một con người hoàn chỉnh. Chỉ là hôn mê nên bị cái khối sáng xanh đó làm hại, biến thành bộ dạng như bây giờ. Nhưng vì sao cô lại không chết? Chẳng lẽ bị khối sáng xanh ăn thịt biến thành bộ xương khô đều sẽ không chết? An Diệc đưa mắt nhìn bộ xương con thú một lần nữa, phát hiện bộ xương của nó lập lòe ánh sáng màu trắng, tràn đầy hơi thở của sự sống, khiến người cảm thấy rất thoải mái. An Diệc nhịn không được liền lấy tay sờ soạng lên thân nó một chút. Trong nháy mắt, một cảm ứng kỳ diệu giữa hai bên được hình thành. Cô thu tay lại thì cảm ứng ngay lập tức biến mất. Sao lại thế này? Khi chạm vào cô bỗng có cảm giác rất lạ. An Diệc tiếp tục đưa tay tới bộ xương con thú, lần này cô có chuẩn bị tâm lý. Ngoại trừ cảm ứng kỳ diệu ở bàn tay, xương ngón tay cô còn hiện ra những tia sáng bay vòng vòng. Cùng lúc, đôi mắt cô mường tượng còn có thể nhìn thấu toàn bộ kết cấu của bộ xương. Không những thế, cô còn cảm thấy mình có thể thay đổi chất lượng của nó. Đây… Đây thực sự là khả năng mà mọi Điêu Cốt Sư đều mong muốn! Tuy nhiên, An Diệc cũng cố kiềm chế khát vọng muốn tiến hành điêu khắc ngay lập tức mà lựa chọn đứng ở một bên xem xét, chờ xem kết quả có giống với suy đoán của bản thân không, xem thử bộ xương cốt này có thể sống lại hay không. Việc chờ đợi đúng là nhẹ nhàng, chẳng có việc gì làm nên tiện thể An Diệc đếm luôn số khớp khúc xương của con thú. 1, 2, 5… 7… tổng cộng 112 khúc. Nơi thích hợp để điêu khắc cũng chỉ có xương đùi và đầu lâu. Thể hình nó không lớn, giai đoạn gia công khá phiền toái, lúc điêu khắc cũng sẽ khá khó khăn. Sau khi An Diệc cân nhắc các loại hình điêu khắc và tự sáng tạo ra các mô hình kết cấu xong. Lúc này trời đã sáng, tuy nhiên bộ xương thú vẫn không có dấu hiệu sống lại. Không biết có phải ảo giác hay không, An Diệc cảm thấy ánh sáng phát ra trên mình con thú đã mờ nhạt đi rất nhiều. Cô cảm nhận một chút. Đó phải áo giác. Không chỉ ánh sáng dần mờ đi, mà ngay cả hơi thở sự sống cũng yếu dần. Chẳng lẽ cô đoán sai? Con thú nhỏ bị đám ánh sáng xanh kia biến thành bộ xương sẽ không sống lại? An Diệc chờ đến lúc mặt trời đã đứng bóng, cho đến lúc ánh sáng trên bộ xương biến mất hoàn toàn cũng chẳng có gì giống cô đã tính toán xảy ra. Lúc này đưa tay về phía bộ xương, cảm ứng kỳ diệu trước kia cũng không còn nữa. Mời các bạn đón đọc Điêu Cốt Sư của tác giả Tuyết Nguyên U Linh.
Tam Giới Lục Cõi Ký
Đây là một bộ truyện đi xuyên suốt rất nhiều map. Mỗi một map đều có sự liên kết với nhau tạo nên cấu trúc hoàn chỉnh cho cả một bộ truyện. Thế giới này tồn tại vô hạn vũ trụ, vô hạn hành tinh mà ta không biết tới. Cũng vì thế cũng có vô hạn thế giới như chúng ta. Thuyết vũ trụ song song, thuyết tâm linh. Tất cả đều có thật. Ở phương Đông chúng ta thế giới thường được chia ra làm Lục Cõi khác với phương Tây. Cõi Trời Cõi Thần (Atula) Cõi Người Cõi Súc Sinh Cõi Ngạ Quỷ Cõi Địa Ngục Đây gọi là sáu cõi luân hồi. Mỗi một cõi là mỗi một thế giới khác nhau và tồn tại song song với chúng ta. Bằng một cách nào đó chúng ta khi chết đi hoặc luân hồi chuyển thế mới có thể đến được một trong sáu cõi trên ngoài ra không còn cách nào khác. Ấy vậy mà có một kẽ vốn nằm ở cõi địa ngục lại có thể sống ở cõi người. Kẻ đó phải chịu một tội trạng nặng nề, từng là một kẻ quyền lực dưới Cõi Địa Ngục lại phải luân hồi chuyển khiếp đầu thai ở Cõi Người. Hắn tồn tại ở đây là có lý do, hắn chính là đứa trẻ sẽ thay đổi cuộc chiến của vô hạn thế giới. Hắn sẽ là kẻ thống lĩnh cõi người. Và hắn cũng sẽ là sẽ du hành đến hàng vạn thế giới khác. Những nơi hắn xuất hiện, những nơi có dấu chân hắn cũng sẽ là những nơi hắn thay đổi cả vận mệnh của thế giới đó. Sự mất cân bằng được tạo ra từ hắn, hắn là mấu chốt kết thúc cho cuộc chiến và cũng chính hắn là kẻ khơi màu cuộc chiến. Và đây là cuộc hành trình của hắn – Thu Phong !! *** Thu Phong là một đội trưởng đội đặc công. Anh là một con người cực kì thông thạo các môn võ như Triệt Quyền Đạo bắt nguồn từ Thiếu Lâm, Vịnh Xuân Quyền, Teakwondo, Vovinam, Judo, Nhu Quyền và cả Quyền Thái. Từ nhỏ Thu Phong đã được một người thầy là sát thủ nổi tiếng của Sài Gòn dạy võ. Những đường võ anh học được rất sắc bén, một đòn một quyền có thể lấy mạng những kẻ lơ tơ mơ bất cứ lúc nào. Khi lớn lên anh gia nhập làm một đặc công. Sau bốn năm anh lên được chức đại đội trưởng, thêm ba năm sau anh rời khỏi nơi đó để về với gia đình. Trên một con đường cao tốc Bây giờ đã là năm giờ sáng. Trong một con xe Audi chở Thu Phong … “Bây giờ cậu muốn đi đâu?” Tài xế lái xe ngồi phía không quay đầu lại hỏi Thu Phong. Thu Phong đang trầm tư trong suy nghĩ nên cũng không biết tài xế đang hỏi. Nói là tài xế của ông Hoàng nhưng thật ra người tài xế cũng là một quân nhân đã về hưu, nay ông cũng đã hơn sáu mươi. Ông Hoàng tên đầy đủ là Nguyễn Huy Hoàng là một người anh em kết nghĩa của mẹ Thu Phong. Ông là một người có chức quyền trong quân đội, cưu mang Thu Phong những ngày đầu tiên khi anh nhập ngũ cho đến khi rời khỏi. Bác tài xế cũng là bạn tri giao lâu năm nên gần như những việc về đời thường của ông Hoàng bác tài xế đều biết cả. Thấy Thu Phong vẫn không trả lời bác tài xế lại gọi thêm lần nữa “Phong … Phong. Cháu tính đi đâu? “. Nghe tiếng gọi Thu Phong giật mình trở lại thực tại trong cái suy nghĩ vẩn vơ của mình:” Dả? Dạ dạ! … À, bác chở cháu về Vũng Tàu đi. Nhà cháu ở đó “. “Ừ” Bác tài xế nhìn vào gương trả lời Thu Phong rồi đánh xe đi về Thành Phố biển Vũng Tàu. …………………………………………………………. Hơn một tiếng sau xe bắt đầu tiến vào địa phận Vũng Tàu. Ngồi trong xe Thu Phong vẫn ngửi được mùi của biển xộc vào mũi. Mùi hương quen thuộc gắn bó với Thu Phong. Đã không biết bao nhiêu năm Thu Phong đã không quay về đây, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên. Nơi đây có bạn bè, gia đình của Thu Phong. Một thành phố biển nhộn nhịp và thơ mộng. Ở Vũng Tàu lúc trước có một con đường được mệnh danh là con đường đẹp nhất Việt Nam, một bên là biển một bên là núi. Nhưng về sau có những con đường khác được khám phá đẹp hơn, dù vậy cũng không thể phủ nhận vẻ đẹp của con đường đó. Vẻ đẹp của thành phố biển đã gợi cho Thu Phong những kỷ niệm đẹp khiến anh cảm tâm trạng đỡ hơn phần nào. “Bác có thể chở cháu ra biển được không? Cháu muốn dạo biển một lần rồi về!” Thu Phong thật sự rất muốn đi vòng biển, nghe những tiếng sóng vỗ, gió biển, con người làng chài nơi đây. “Được rồi, dù sao bác cũng được chú Hoàng dặn là cả ngày hôm nay sẽ đi đến những nơi cháu yêu cầu mà. Yên tâm mà ngồi đó đi “ Bác tài xế quay sang nhìn Thu Phong cười nói. Thu Phong cám ơn một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm cảnh. Thật sự qua mấy năm thành phố này đã thay đổi quá nhiều, càng ngày càng nhiều nhà cao tầng mọc lên khắp mọi nơi. Các quán bar, các khu ăn chơi, quán café mọc lên như nấm ở mỗi con đường. Vũng Tàu cũng là một thành phố chơi sang nhất nước. Không biết ông chủ tịch thành phố này nghĩ gì mà lát đá hoa cương khắp vỉa hè quanh biển, bao quanh cả Vũng Tàu. “Ào … ào.. rào rạt….” Cuối cùng xe cũng đã chạy ra tới ven biển, Thu Phong có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ. “Bác ơi, dừng xe ở đây đi, cháu muốn ngắm cảnh biển một tí ạ!” Thu Phong lễ phép nói với bác tài xế. Đối với người lớn, những người mà Thu Phong thự sự tôn trong thì cho dù người ta thấp kém tới nào Thu Phong vẫn lễ phép. Bác tài xê nghe vậy liền cho xe tấp vào lề. Bây giờ đã hơn sáu giờ sáng. Cảnh quang xung quanh thật yên tĩnh, có rất ít xe qua lại. Trên vỉa hè của con đường có người già, người trẻ, trung niên, kể cả trẻ con cũng có đều đang chạy bộ tập thể dục ở đây. Cảnh tượng quen thuộc Thu Phong thường thấy vào mỗi sáng sớm ở đây. Bước xuống xe Thu Phong vươn vai một cái thật mạnh “Oápppppp…”. “Không biết đã bao lâu rồi nhỉ?” Thu Phong thì thầm tự hỏi bản thân. Thu Phong tận bây giờ vẫn mặc đồ của quân nhân, một chiếc quần của lính đặc công và cái áo xanh trơn. Ánh nắng sáng rọi vào thân hình rắn chắc cao một mét tám khiến cơ bắp của anh nổi lên trông thấy. Thêm việc ở giết nhiều tên tội phạm trong lúc làm nhiệm vụ của anh nên vô tình khiến sát khí bản thân bộc lộ ra. Việc một quân nhân bước xuống từ một chiếc Audi A8 khiến mọi người xung quanh đều dán mắt vào Thu Phong. Thật sự Vũng Tàu mà thấy một chiếc Audi vào những ngày thường rất khó, đa số những chiếc xe hạng sang như Audi, Lamborgini, Mecerdes, Ferrari, …. Đều là xe ở trên thành phố Sài Gòn đổ về đây để đi du lịch. Nhất là việc thấy một chiếc Audi vào sáng sớm như thế, có lẽ sẽ có vài người không biết gì về xe oto nhưng sự sang trọng của chiếc xe đủ khiến họ phải nhìn theo. “Chú ơi! Chú là bộ đội phải không ạ?” đang mải ngắm nhìn cảnh biển thì bỗng một bé trai khoảng 6 tuổi chạy lại kéo áo Thu Phong hỏi. Thu Phong cũng khá thích con nít, nhất là những đứa trẻ ngoan, anh cúi người thấp xuống xoa đầu đứa bé nói “ Đúng rồi cháu! Chú là một quân nhân đó!” Anh cười. Đứa bé nghe vậy bỗng nhảy tưng tưng lên hưng phấn nói “ Thế chú có ra trận đánh giặc không ạ? Chú bảo vệ đất nước đúng không ạ? Cháu rất thích làm bộ đội! Vì thế cháu có thể bảo vệ đất nước của mình, bảo vệ những bạn bè của mình, gia đình mình! Làm bộ đội có vui không chú? “ Đứa bé hỏi một loạt câu khiến Thu Phong ngớ người, không ngờ con nít bây giờ dạn thật. Ngày xưa bản thân hắn gặp người lạ chả dám nói chuyện thế này đâu. Thu Phong nhìn đứa bé một lúc rồi nở nụ cười nói “Cháu à! Làm một quân nhân không phải là vui hay không, nếu cháu đã quyết định làm một người lính thì phải có một lòng yêu nước không bao giờ được nản. Dù gặp bất cứ kẻ thù nào cũng không được đầu hàng! Lớn lên cháu sẽ hiểu thôi! “ Đứa bé nhìn Thu Phong gật đầu lia lịa. “Thiên ơi! Về đi thôi con. Thằng này sao lại chạy lung tung nói chuyện với người lạ thế kia!” Xa xa một người phụ nữ có vẻ là mẹ của thằng nhóc đứng trước mặt Thu Phong chạy lại gọi nó đi. “Dạ” Thằng bé dạ một tiếng rồi chạy lại phía mẹ mình. Người phụ nữ thấy Thu Phong liền gật đầu một tiếng rồi dắt con mình đi. Một lúc sau Thu Phong đói bụng liền rủ bác tài xế đi ăn sáng. Ăn sáng xong Thu Phong bắt đầu về nhà. Nhà của Phong nằm ở một con hẻm dưới chân núi nhỏ thành phố. Xuống xe Thu Phong nói bác tài không cần chở hắn đi đâu nữa, chào bác tài xế một tiếng rồi Thu Phong đi lên hẻm ( vì hẻm nằm ngay chân núi nên có dốc, do đó phải nói là lên hẻm:v). Nhà Thu Phong nằm ngay cuối hẻm do vậy đi lên hẻm Thu Phong gặp những hàng xóm của mình khi trước đều chào hỏi một tiếng. Đi được một quãng có người gọi Thu Phong lại “ Ê! Mày là thằng Phong phải không? Đi lính về rồi hả?” Người gọi Thu Phong lại là một ông già gầy dơ xương cầm một chai rựu trên tay, ông ta ngồi ngay trước nhà thấy Thu Phong đi ngang qua liền gọi lại. Thu Phong nghe thấy liên quay đầu lại, ra là ông Hùng què. Ông này cũng là lính giải ngũ, uống rựu từ những năm kết thúc chiến tranh Việt Nam 1975 tới tận bây giờ vẫn chưa chết, thế quái nào mà ngày nào ổng cũng uống ít nhất hai chai rựu từ đó tới giờ vẫn không chết, Thu Phong cũng thấy đổ mồ hôi vì độ sống dai của ông này. “À! Chào chú Hùng, cháu vừa xuất ngũ nên bây giờ mới về đây “ Thu Phong quay sang nói. Ông Hùng cầm chai rựu trên tay giọng khàn khàn cười cười nói “Lâu quá không thấy mày, vẫn khỏe phải không? “ “Dạ đúng vậy! Thôi cháu lên trên nhà đây, hôm khác chú cháu mình nói chuyện!” nói xong Thu Phong quay mặt đi luôn. Đứng nói chuyện với ông già này có tới sáng, lúc còn nhở nhà lần nào ổng gọi mình lại nói chuyện cũng cả tiếng mới chịu thả đi. Toàn những chuyện không đâu cũng lấy ra nói, cũng chả hiểu nổi ổng tối ngày ngồi một chỗ mà ngày nào cũng có chuyện để nói. Đã vậy mấy ông bạn nhậu của ổng cũng thế, lầy như nhau. “Cuối cùng cũng về rồi!” Vác theo hai cái ba lô to tướng Thu Phong bước tới cửa nhà, dặt ba lô xuống Thu Phong cúi xuống nhấc đáy chậu cây ngay trước cửa lên, dưới đó có một chiếc chìa khóa. Bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn để một cái chìa khóa nhà ở dưới này. Lúc còn trong quân đội Thu Phong luôn gọi điện về cho nhà, dù không về nhà kể từ khi nhập ngũ nhưng cậu vẫn thường xuyên gọi cho mẹ. Bà dặn lúc nào cũng để chìa khóa dưới chậu cây, lúc nào mà về không có bà ở nhà thì lấy chìa khóa mở mà vào. Mở cửa bước vào, vẫn khung cảnh quen thuộc ngày nào, dù có thay đổi chút chút về nội thất nhưng cảm giác quen thuộc ấy vẫn không mất. Ngắm căn nhà một hồi Thu Phong lại vác ba lô vào phòng mình. Phòng của anh vẫn vậy, không ai ở nhưng cũng không bụi bặm, mẹ vẫn dọn phòng cho hắn. Quá mệt mỏi Thu Phong vừa vào phòng là lăn ra ngủ luôn, cửa nẻo cũng để tang hoang không thèm đóng. Đến giữa trưa thì Thu Phong thức dậy … Không phải tự nhiên mà thức, do mùi thức ăn thơm phức Thu Phong ngửi thấy được “Ọc ọc …” Bụng kêu réo, Thu Phong đi vào bếp. “Mẹ!” Thu Phong thấy mẹ đang đứng nấu ăn bỗng anh nhào tới ôm mẹ từ đằng sau thật chặt rồi buông ra nói “ Sao mẹ về không gọi con dậy? “. Mẹ Thu Phong cười, đã qua bao năm rồi mà nhìn mẹ vẫn trẻ như vậy. Lúc mẹ Thu Phong sinh ra cậu lúc đó bà chỉ mới hơn hai mươi, bây giờ thì bà cũng đã gần năm mươi rồi. Dù vậy Thu Phong vẫn thấy mẹ mình sẽ hơn những bà cô cùng tuổi khác. Biết vậy lúc mẹ hắn hỏi mẹ mày trẻ không, thì Thu Phong luôn miệng chê gớm, trẻ gì mà trẻ. “Thấy con ngủ ngon quá mẹ không nỡ gọi. Ở trong đó chắc khổ lắm con mới được ngủ như vậy! “ Mẹ Thu Phong nở nụ cười ấm áp nói, rồi bà lại quay sang dặn “Con vào phòng tắm rửa thay đồ đi, thằng cu Long em con sắp học về rồi đấy. “ Thu Phong cười hạnh phúc rồi chạy vào phòng tắm. Mời các bạn đón đọc Tam Giới Lục Cõi Ký của tác giả Gấu.
Cân Cả Thiên Hạ
Xuân Đức là một chàng trai bình thường như bao người khác, có nhà,không tiền,không gấu và đến công việc hiện tại cũng sắp mất, thời buổi suy thoái mà, với cái bằng đại học mà ai cũng có thì xin được một công việc tốt cũng rất khó, ước mơ của hắn cũng bình thường thôi ngày nắng thì ở nhà còn trời mưa thì đắp chăn nằm ngủ, tỉnh dậy thì có người nấu ăn cho rồi sẵn dậy ăn rồi chờ chết, ấy chỉ có ước mơ nhỏ bé thế thôi mà không được. Cuộc sống hắn bây giờ chỉ toàn màu đen như cái thời tiết ngày hôm nay. Một cuộc sống bế tắc, không có dự định gì cho sau này, còn phải trả nợ cho mẹ hắn,ngồi trong đêm tối hắn nghĩ tới bà mẹ già của hắn lại thấy xót xa. Mẹ hắn suốt đời lam lũ lo cho con cho cái,vậy mà vớ phải ông chồng nát rượu chỉ biết đánh đập vợ con,bây giờ cũng đã gần theo ông bà rồi mà vẫn phải thường xuyên đi uống rượu như trước.... Ngồi lặng yên một lát hắn cảm thấy bất lực, hắn mong có thể ra đi sớm ngày nào cho thanh thản ngày đó, không còn áp lực tiền bạc, cuộc sống hàng ngày, nhưng rồi hắn lại nghĩ bà mẹ già của mình, một người đã vất vả nuôi mình mãi tới khi trưởng thành,mà bây giờ còn chưa giúp gì được cho mẹ lại đã chán nản nghĩ tới tự sát, hắn một cảm giác hổ thẹn dâng lên trong tâm trí hắn, ngay lập tức hắn lấy ý chí, hắn nhắm mắt lại khi hắn mở mắt ra lần nữa trong hai con ngươi đen kịt kia chỉ còn lại sự kiên cường. Hắn đứng dậy định đi ra cái nhà máy bỏ hoang này, nhưng khi nhìn đến cái bầu trời đầy quỷ dị với những tia chớp đen đỏ đan xen thì hắn lại ngồi trở lại và nhìn vào cái bầu trời đó một cách thất thần y người mất hồn. Một lúc lâu sau hắn đánh thót một phát tỉnh táo lại thì thấy một con rắn nhỏ, toàn thân ánh lên màu bích lục đang cắn vào cổ tay hắn, hắn từ từ mất đi ý thức rồi ngã xuống sàn nhà xưởng với những dòng nước chảy lênh láng nhắm mắt lại ra đi một cách lặng lẽ. Ý nghĩ cuối cùng của hắn là chết cũng tốt sống không có gì vui mà chết cũng chẳng có gì buồn, hắn chỉ tiếc là chưa trả hết nợ cho mẹ của hắn. Thật tiếc, thật đau rồi một khoảng đen tối bao trùm lấy cả thân xác và tâm chí hắn. *** Giữa lúc hai người đang nói chuyện với nhau thì âm thanh mở cửa phía ngoài vang lên. “Két két” Tiếp đó một thanh âm kinh ngạc của nữ tử vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người. “ Đại ca, Vô Tà hai người đều ở đây sao?” Đại ca ngươi làm sao…?” Vốn còn đang định nói cái gì nhưng Ngưng Sát vừa nhìn thấy Tiêu Bối đang đứng nói chuyện cùng với Xuân Đức thì nàng liền im bặt, hai mắt chân chân nhìn Tiêu Bối phía dưới. Xuân Đức cùng với Tiêu Bối lúc này nhìn ra phía bên ngoài cửa, nhìn thấy Tiêu Sát đang đứng ở trước cửa, lúc này đây ánh mắt của nàng mở thật lớn, cái miệng há hốc có thể nhét vào cả quả trứng vịt, nàng dại ra nhìn Tiêu Bối. Nhìn thấy Ngưng Sát biểu tình như vậy thì Xuân Đức liếc mắt nhìn Tiêu Bối một cái, Tiêu Bối là hạng người gì thông minh, vừa nhìn thấy Xuân Đức nháy mắt thì hắn liền hiểu, tiếp đó hắn tiến lên đi tới trước mắt muội muội của mình nói: “ Tiểu Tâm, muội nhanh vào đây, ca có chuyện vui muốn nói cho người muội biết.” Vừa nói hắn vừa kéo Ngưng Sát đi vào bên trong phòng, tiếp đó hắn lại cẩn thận đóng cửa lại, vì nơi này cũng không có người ngoài tới nên hắn lúc trước có chút đại ý. Hắn vừa đóng cửa xong xoay người lại thì liền bị Ngưng Sát hai tay nắm lấy vai hỏi: “ Đại ca, đây là có chuyện gì nhanh nói cho muội nghe, ca từ khi nào có thể đứng dậy rồi. Vì sao muội trước kia không biết?” Nhìn thái độ quan tâm của tiểu muội dành cho bản thân, Tiêu Bối thoáng cái muốn khóc , có điều thân là nam nhân hắn không thể khóc, trước kia khi hắn còn là thiên tài còn là người thừa kế của Tiêu gia, hắn cũng không có quan tâm qua cô em gái này. Hơn thế nữa khắp nơi chèn ép, gây khó dễ, bởi thì hắn sợ. Sợ cho thiên phú của tiểu muội hắn, sợ cho tiểu muội hắn sẽ tranh đoạt quyền thừa kế cùng hắn. Vì thế hắn mới làm ra hành động ngu ngốc như thế. Nghĩ lại những gì trước kia bản thân làm, rồi lại nghĩ tới bao năm nay tiểu muội vì hắn mà hy sinh, hắn lúc này chỉ muốn quật vào mặt mấy cái, hắn lúc này không hiểu vì sao trước kia bản thân lại ngu như vậy, tin người ngoài mà đi chèn ép người thân duy nhất của mình. Nói người thân duy nhất là vì phụ mẫu của hắn đã sớm qua đời. Nguyên nhân song thân hắn chết chính là đi vào bí cảnh, sau đó thì không thấy quay trở về, mệnh bài vỡ nát hiển nhiên là táng thân bên trong bí cảnh. Hàng vạn suy nghĩ chạy qua đầu hắn, nhìn như rất dài nhưng thực tế cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian, hắn lúc này nhìn tiểu muội mà một thời hắn xem là địch nhân mỉm cười, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu. “ Không sao rồi, muội đừng kích động, từ từ nghe huynh nói,bệnh của huynh đã được vị bằng hữu này trị khỏi. Về sau huynh lại cũng có thể một lần nữa tu luyện, sẽ không còn là phế vật nữa. Huynh nhất định sẽ cho đám kia biết không ai có thể khinh thường Tiêu Bối này.” Xuân Đức ở bên cạnh nghe vậy thì nói: “ Điệu thấp làm người, tốt nhất vẫn cứ giả vờ tàn phế sắp chết đi, đợi lúc nào hoàn toàn thích ứng với cái thân thể này rồi lại nói. Không nói thì hai ngươi cũng rõ trong gia tộc các ngươi cũng không ít người muốn mệnh của hai người đâu. Vì thế tốt nhất nên vẫn giả phế nhân đi như vậy sẽ an toàn hơn.” Lúc này Ngưng Sát quay qua bên này, hướng Xuân Đức nói lời cảm tạ: “ Cảm ơn đã giúp đại ca của ta trị thương, sau này đại ca ta lên làm tộc trưởng nhất định sẽ không quên ân tình ngày hôm nay.” Xuân Đức nghe vậy thì híp mắt cười nói: “ Như vậy thì phải để cho đại ca của ngươi nhanh chóng lên làm tộc trưởng đi, nói thật ta cũng rất mong đợi ngày đó à. Hắc hắc. Thôi hai huynh muội các ngươi tâm sự đi, ta một ngoại nhân cũng không tham gia vào, ta về trước khi nào có thời gian lại tới.” Nói xong thì Xuân Đức liền vỗ vỗ vai hai người một cái, tiếp đó hắn liền mở cửa đi ra bên ngoài, lúc ra bên ngoài hắn còn không quên đóng cửa lại. Xuân Đức đi rồi, nơi đây chỉ còn hai huynh muội nhà Tiêu gia. Nhìn qua Ngưng Sát, Tiêu Bối hỏi; “ Tiểu Tâm, muội làm sao lại quen được với người kia vậy?” Ngưng Sát nói: “ Hai người bọn muội là học cùng một lớp, người kia rất thú vị nên muội muốn cùng hắn kết bạn. Làm sao vậy đại ca?” Tiêu Bối lúc này cẩn trọng truyền âm nói: “ Người này cực kỳ nguy hiểm cùng đáng sợ, vì một vài nguyên do ca không thể nói cụ thể cho muội biết được nhưng sau này muội tốt nhất không nên ở gần người này.” Ngưng Sát nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nàng lúc này hỏi: “ Không phải Vô Tà vừa chữa khỏi thương bệnh cho đại ca sao? Làm sao đại ca lại đối với Vô Tà nghi ngờ?” Lắc lắc đầu, Tiêu Bối nói: “ Người này không có đơn giản như hắn nhìn về ngoài, ở gần hắn ca luôn có cảm giác bản thân sắp bị ăn thịt đến nơi. Hơn nữa ca đã từng chứng kiến thủ đoạn của người kia, thủ đoạn tàn nhẫn, ác độc cực kỳ. Nói chung muội nên tránh xa tên này ra.” Ngưng Sát nghe vậy thì hỏi: “ Nếu như không thể tránh thì sao?” Tiêu Bối nghe vậy thì có điều suy tư,sau một lúc hắn mới nói: “ Nếu không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt, có điều đối với người này chúng ta sẽ giữ thái độ là bạn mà không phải là địch. Có điều cũng không nên cùng hắn đi quá gần, ca luôn cảm giác ngươi này cực kỳ không đơn giản. ” Ngưng Sát cảm thấy đại ca có chút không qua bình thường nhưng vẫn là gật đầu đồng ý nói: “ Muội biết rồi, sau này sẽ chú ý.” ---o0o--- Đi ra khỏi nơi ở của Tiêu Bối, Xuân Đức lúc này đang chậm rãi bước đi, trong đôi mắt hắn hiện lên những ánh sáng khác thường. Hắn lúc này đây cũng không phải đang suy nghĩ cái gì mà là cùng hai người Vô Địch cùng Lão Hắc nói chuyện. “ Củ Cải lần này ngươi làm việc có chút quá mạo hiểm rồi, để lại một phần ma niệm bên trong cổ thân thể kia, cái này nếu để người biết sẽ rất phiền phức.”--- Thanh âm của Vô Địch vang lên trong đầu hắn. Xuân Đức nghe vậy thì trầm ngâm, sau một lúc hắn mới nói: “ Quả thực hơi chút mạo hiểm, có điều không phải cường giả am hiểu hồn đạo thì không thể nhìn ra dấu vết gì, hơn nữa tên kia cũng ở nơi đây cũng không tiếp xúc đến cao thủ gì, đợi cho hắn hoàn toàn thích ứng với thân thể kia thì hắn cũng chính thức biến thành con cờ cho chúng ta sử dụng, lúc đó cũng không người nào nhìn ra cái gì. Cũng là bước đầu tiên để ta tiến hành ăn mòn con quái vật khổng lồ Tiêu gia.” Lão Hắc lúc này cũng lên tiếng: “ Tùy tiện liền có thể phái ra mấy tên Tinh Đế Cảnh thì Tiêu gia này thế lực cũng không phải dạng tầm thường, Củ Cải ngươi muốn trong âm thầm ăn mòn , từ từ nắm trong tay cả con quái vật kia là việc rất khó khăn.” Xuân Đức nheo mắt cười nói: “ Chỉ là khó khăn mà không phải là không thể làm được, trước khác này khác, ta không chỉ nhắm tới Tiêu gia mà còn nhắm tới các đại gia tộc khác,hiện tại chúng ta cũng đã có mấy con cờ trong tay. Ngưng Sát, Diệp Yến, hai tên thiếu chủ của Thần Thánh thế gia. Hắc. Bây giờ lại thêm một người. Có thời gian chúng ta sẽ lần lượt tìm người thừa kế của mấy gia tộc kia xuống tay.” Vô Địch nghe hắn nói vậy thì nghĩ tới điều gì đó hỏi: “ Củ Cải mi luyện xong Tam Thức Tinh Thần-Hư Tình Giả Ý có đúng vậy không. Việc này làm sao ta không biết?” Xuân Đức cười nói: “Hắc. Lão nói đâu này, nếu không luyện xong làm sao ta lại có suy nghĩ lớn gan như thế. Luyện xong tam thức tinh thần ta hiện tại có thể âm thầm thao túng kẻ khác mà không để lại dấu vết, đến ngay cả mấy tên khống chế cũng không biết là bản thân bị làm sao, có điều loại khống hồn thuật kia quả thực tiêu hao quá kinh người, hôm trước liên tục vận dụng bốn lần tới hôm nay linh hồn vẫn chưa khôi phục, nên lúc đối phó với tên kia mới phải dùng ma niệm để lại bên trong cổ thân thể kia.” Lão Hắc nghe nói vậy thì lại dặn dò: “ Hư Tinh Giả Ý quả thực là chiêu thức rất mạnh có điều nó là tiêu hao sinh mệnh chiêu thức, Củ Cải ngươi cũng đừng quá lạm dụng bằng không, việc còn chưa thành thì ngươi đã chết.” Nghe lão Hắc quan tâm thì Xuân Đức lại cười nói: “Không có gì ghê gớm, cùng lắm ta trực tiếp cải tạo thân thể ta thành con rối, đến lúc đó sinh mệnh liền tăng lên một mảng lớn. Nhưng mà yên tâm, ta có chừng mực, cũng không ngu đến nỗi tự hủy đi tiền đồ của bản thân sau này.” Vô Địch cười mắng: “ Thôi được rồi, việc mi muốn làm thì hai chúng ta đều ủng hộ hết mình, có điều phải chú ý đến an toàn của bản thân, với trước khi làm mấy việc điên cuồng thế này thì nói cho hai người chúng ta biết một tiếng. Việc quan trọng như vậy mà không nói với hai người chúng ta một câu, Củ Cải ngươi đây là không coi hai người bọn là người thân à.” Nghe Vô Địch nói thế thì Xuân Đức lập tức truyền âm lại chửi lớn: “ Lão Huyễn, lão nói vậy có cảm thấy ngượng miệng không, lần trước lúc ta muốn nói việc này thì chính lão bảo ta tự mình quyết định đi không cần hỏi ý kiến, bây giờ lại quay qua trách ta. Liêm sỉ lão để đi đâu?” Lão Hắc nghe được hai người chửi nhau thì cười nói: “ Thôi được rồi, Củ Cải mi cũng biết Lão Huyễn làm gì có liêm sỉ nên cũng đừng chấp, lần này là hai người bọn ta không đúng, lần sau nhất định sẽ nghe ngươi nói. Ha ha.” Vô Địch cũng là phụ họa nói: “ Đùa một chút thôi, làm gì mà nóng, ha ha. Có điều lúc tìm đám người thừa kế mấy đại gia tộc kia phải cẩn thận, bên cạnh bọn chúng luôn có cao thủ bảo vệ, muốn xuống tay trước hết phải giải quyết được đám kia.” Xuân Đức hai mắt phát xạ ra ánh sáng lạnh, hắn cười nói: “ Yên tâm, ta sẽ cẩn thận, với việc này cũng không thể vội được, muốn từ từ thâu tóm mấy gia tộc này không có vài trăm thậm chí vài ngàn năm là không thể.” Mời các bạn đón đọc Cân Cả Thiên Hạ của tác giả TruongHongSinh.
Đô Thị Đại Cao Thủ
Hệ thống: "Tiền tài, mỹ nữ, võ công, ngươi tuyển loại nào?" Trương Dương: "Có thể đều có muốn không?" Hệ thống: "Không thể, chỉ có thể tuyển đồng dạng!" Trương Dương: "Học biết võ công có thể vô địch thiên hạ sao?" Hệ thống: "Có thể!" Trương Dương: "Ta đây muốn võ công!" ... Hệ thống: "Tốt rồi, ngươi đã vô địch thiên hạ rồi!" Trương Dương: "Ha ha ha, hệ thống mau đem tiền tài mỹ nữ đều giao ra đây! Ta đã vô địch thiên hạ rồi!" *** "Ta đây là trêu ai ghẹo ai ! Liền ngươi cái khốn kiếp WC cũng đến bắt nạt ta !" Trương Dương nhìn dưới chân há to mồm cười nhạo của mình hố xí , một mặt phiền muộn , hắn hận không thể hiện tại liền lấp bằng nó . "Ta dễ dàng mà ta , lần này lại là mấy trăm đại dương bay !" Trương Dương có chút đau lòng tự nói nói: " ta con mẹ nó cũng quá xui xẻo đi à nha ! Chuyện gì cũng gọi ta cấp đụng phải !" Trương Dương là một nông thôn tới hài tử , trên đại học cũng chính là cái nhị lưu trình độ . Sau khi tốt nghiệp trực tiếp lưu tại đại học vị trí tỉnh thành Nam thành , tại người nhà chờ đợi cùng mình đối với tương lai ước mơ dưới đâm đầu xông thẳng vào ăn tươi nuốt sống chỗ làm việc cuộc đời . Đương nhiên , kết quả có thể tưởng tượng được , đối với một cái không quen ngôn từ , học tập trường học rác rưởi trẻ con miệng còn hôi sữa , xã sẽ cho hắn mạnh mẽ một cái tát ! Này mới khiến Trương Dương đã minh bạch cái gì gọi là lão đại đồ bi thương , hắn hối hận ah ! Chính mình lên trung học đệ nhị cấp thời điểm làm sao lại không nỗ lực một điểm , làm hại xuất hiện tại chính mình lăn lộn thê thảm như vậy . Người ta ở là nhà cao tầng , hắn đây? Nhà cao tầng phía dưới phòng dưới đất ! Người khác mở là Benz BMW , hắn mở là 11 đường giao thông công cộng , muội tử thì càng đừng nghĩ đến , không đem người gia chết đói là tốt rồi . Gần nhất xui xẻo công việc (sự việc) càng là liên tiếp không ngừng , trước tiên là vì tiêu thụ công trạng liên tục ba tháng thứ nhất đếm ngược bị quản lí xào cá mực , được rồi , đây là Trương Dương chính mình vô dụng ! Công ty bán đồ chơi kia hắn thật sự là không nói ra được , cũng không đi ra ngoài chào hàng quá , liền trộn lẫn cái cơ sở bản tiền lương . Ông chủ có thể nuôi người không phận sự sao, này không trực tiếp để hắn đánh rắc cuốn tránh người . Thật buồn bực là hôm nay Trương Dương buổi sáng đi phỏng vấn , kết quả phỏng vấn tên Béo vừa nhìn CV , trực tiếp ném câu tiếp theo "Chúng ta không nhận tội cái trường học này" liền đem Trương Dương đuổi rồi . Trương Dương tại chỗ cũng sắp giận điên lên , trường học này làm sao vậy? Không phải có quốc gia ban bố chính thức bằng cấp sao , ngươi không chiêu lão tử còn không làm nữa đây! Đương nhiên Trương Dương cũng là ở trong lòng bực tức vài câu , ở mấy vị cùng đi cầu chức danh giáo sinh ánh mắt khinh bỉ dưới hôi lưu lưu đào tẩu ! Dọc theo đường đi Trương Dương không ngừng mà nguyền rủa vừa phỏng vấn tên béo đáng chết kia , uống nước nhét kẽ răng không trường tiểu JJ , hùng hùng hổ hổ trở về thuê lại phòng dưới đất . Đây là một thập niên 80 lão kiến trúc , phòng dưới đất đã sớm không người ở rồi. Mới vừa hảo tiện nghi Trương Dương , bỏ ra 200 khối một tháng liền thuê đi , duy nhất không có phương tiện chính là phòng dưới đất chỉ có một nhà vệ sinh công cộng , làm hại Trương Dương mỗi lần không thể không ra ngoài đi nhà cầu . Mới vừa vừa trở về đi nhà cầu Trương Dương lại xui xẻo rồi , không cẩn thận , dùng đến mấy năm đích điện thoại lại rớt xuống hố . "Ai , liền ngay cả WC cũng chỉ biết bắt nạt ta người đàng hoàng này , ta không phải là chắn quá hai ngươi về ư ! Không dùng tới như vậy đi !" Nói tới nói lui , Trương Dương còn phải đi đào điện thoại di động , điện thoại di động không muốn có thể , bên trong thẻ tổng muốn xuất ra đi. Bóp mũi lại Trương Dương xem như là nảy sinh ác độc , chờ mình đem điện thoại di động móc ra cần phải chắn hắn cái mười lần tám sẽ , xem này phá WC lần sau còn dám hay không rồi. Kết quả sờ soạng nửa ngày điện thoại di động đúng là không vét lên đến, trái lại móc ra một khối điện thoại di động pin lớn nhỏ thủy tinh trong suốt hình dáng vật thể . Để Trương Dương một trận phiền muộn , người gì a, món đồ gì đều tới hố xí ném ! "Nhìn còn rất đẹp ah , không phải là cái bảo bối chứ? Lẽ nào ta muốn phát ra !" Trương Dương nhìn chăm chú trên tay tinh thể , chính ảo tưởng có phải là đào đến cái gì bảo bối tốt lúc, chỉ thấy tinh thể như một mặt trời nhỏ dường như chợt bộc phát ra tia sáng chói mắt . "Ah", Trương Dương một tiếng hét thảm ngã quỵ ở mặt đất , toàn thân đều giống như bị kim đâm quá bình thường đau nhức , đã qua một hồi lâu mới dần dần khôi phục như cũ . Trương Dương nhanh giận điên lên , đây là tên khốn kiếp nào hãm hại chính mình , vừa định tức miệng mắng to thời điểm , ngoài ý muốn ra phát hiện . Bởi vì Trương Dương trong đầu bỗng nhiên có âm thanh vang lên , dọa Trương Dương nhảy một cái . "Năng lượng trao đổi nghi thức khải động , quét hình {Kí Chủ} ... Quét hình hoàn thành , {Kí Chủ} Trương Dương: Thể năng lũy thừa: 4 người trưởng thành tiêu chuẩn vì là 5 , tinh thần lũy thừa: 5 , vũ lực giá trị: 1 , {Kí Chủ} trói chặt thành công " Có chút mơ hồ Trương Dương nghe được não hải thanh âm bên trong đầu tiên là sợ hãi một hồi lâu , sẽ không phải là có người cùng mình nói đùa sao? "Ai vậy? Ta nhưng không có tiền , không thấy ta ở đâu sao?" Mời các bạn đón đọc .

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6