Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em - Liễu Uyển Hồng

Mở to đôi mắt xinh đẹp của em là câu chuyện về một cô gái 8x xinh đẹp trên hành trình đến với nước Mỹ để tìm kiếm tình yêu đích thực. Tại thành phố náo nhiệt này, cô đã may mắn khi nhận được tình cảm cùng lúc từ hai người đàn ông và khiến cả hai phải lao vào một cuộc chiến kịch liệt để chinh phục hoàn toàn trái tim cô gái. Một bên là chàng trai người Mỹ lãng mạn ”đến tận xương tủy”, lúc nào cũng tràn đầy mê lực hấp dẫn người đối diện. Một bên là chàng trai người Trung Quốc - một con người luôn lặng lẽ chăm sóc cô, ân cần, tỉ mỉ, tinh tế, ấm áp đến tận đáy trái tim. Quyết định hoàn toàn thuộc về cô gái trẻ! Thế giới này đang dùng người phụ nữ Trung Quốc để làm trò tiêu khiển... Ở Las Vegas, phàm đã là yêu thì sẽ cháy đến tận cùng... Trong đường hầm tình yêu thêm một lần nữa diễn lại điều vô cùng lãng mạn... Kỳ thực, hôn nhân mới là tấm gương phản chiếu nhân cách con người... Trong cuộc đời, có một cảm giác lôi cuốn khiến cho đàn ông cảm thấy bội phản là có lý... Là người đàn ông chưa trưởng thành hay là cô gái quá ngây thơ? Một người đàn ông cao thượng đem đến cho cô niềm hy vọng. Trong cuộc chiến tình cảm này, trí tuệ Trung Quốc hoàn toàn chiến thắng! *** Buổi sáng hôm Ngô Vũ được thả, sau một đêm mưa bão điên cuồng, cành cây và lá nằm vương vãi khắp mặt đất. Cơn bão đã đi qua, không gian trở nên trong lành và thoáng đãng. Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu xuống mặt đất, vạn vật bỗng chốc hồi sinh. Mùa hè ở Mi-chi-gân, sau những trận mưa bão dữ dội, nước trong các con sông chảy qua vùng nông thôn vẫn chưa rút đi hết. Nước lấn ra khỏi bờ, tạo nên những trận lũ có sức phá hoại lớn, khiến mọi người không kịp phòng bị. Dự báo thời tiết hôm đó đã thông báo có lũ tràn về. Nhưng khi đi ra ngoài, Tuyết Nhung nhìn lên trời, thấy trời xanh mây trắng, thời tiết có vẻ hiền hòa, nên cho rằng đài khí tượng có lẽ đã nhầm. Ngày hôm đó không chỉ là ngày Ngô Vũ ra tù, mà còn là ngày một tạp chí nổi tiếng của Mĩ xuất bản tập san của một tuần mới. Vài ngày trước, Tổng biên tập của tạp chí này đã gọi điện báo cho Tuyết Nhung biết cô đã được chọn vào danh sách năm mươi phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn của năm, hơn nữa ảnh của cô còn được chọn làm trang bìa. Nhờ sự nỗ lực của Tuyết Nhung và hiệp hội của cô, hiện giờ đã có 102 trường cấp ba ở Mĩ đã đưa hoặc quyết định sẽ đưa những bài giảng về tình yêu và hôn nhân vào các tiết học, mười lăm trường đại học Mĩ đã coi môn học về tình yêu và hôn nhân là môn học bắt buộc. Tuyết Nhung cũng đã khiến xã hội Mĩ nhận thức được những khó khăn và đau khổ mà những phụ nữ trẻ phải đối mặt khi ly hôn. Cô cũng đang cùng cơ quan lập pháp thảo luận sửa lại luật ly hôn, nhằm đem đến sự bảo vệ nhiều hơn nữa cho những người phụ nữ. Khi nhận được tin này, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tuyết Nhung là sẽ cho Ngô Vũ biết. Vậy nên, từ sáng sớm, cô đã lái xe đến hiệu sách ưa thích. Nhìn thấy tờ tạp chí có bìa là ảnh của mình trên giá, cô nhanh chóng lấy xuống rồi đi thẳng đến quầy thanh toán. Sau khi thu tiền xong, đưa lại tờ tạp chí cho cô, nam nhân viên phục vụ đột nhiên ngẩng đầu lên, hết nhìn cô rồi lại nhìn vào tờ tạp chí nói: “Tôi rất ủng hộ cuộc cách mạng của cô dù tôi là đàn ông!” Anh ta vừa nói dứt lời, cả hai người cùng bật cười vui vẻ. Sau đó, Tuyết Nhung hân hoan lái xe đến thẳng tòa án. ... Mời các bạn đón đọc Mở To Đôi Mắt Xinh Đẹp Của Em của tác giả Liễu Uyển Hồng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Mẫu Đơn Của Hắc Báo
Truyện Mẫu Đơn Của Hắc Báo của tác giả Điển Tâm xoay quanh một cô nàng có tên là Mẫu Đơn, một cô nàng xinh đẹp, cá tính mạnh mẽ và có thân hình biết nói luôn kích thích đàn ông... Còn hắn tên là Hắc Báo, một trong những tên có thế lực ngầm rất nguy hiểm và tàn khốc. Cô xuất hiện chẳng qua cũng để hắn chơi qua đường mà thôi. Nhưng với tính cách cá tính, mạnh mẽ cô dần chiếm lĩnh trái tim của hắn lúc nào không hay... Và cũng chính lúc đó hắn phát hiện ra thân phận thực sự của cô!!! Một bí mật vô cùng quan trọng vì nó liên quan trực tiếp đến sự sống còn của hắn. *** Truyện “Mẫu Đơn của Hắc Báo” Tác giả: Điển Tâm Thể loại: hắc bang, nam bá đạo, tí ngược, có H, HE. Độ dài: 19 chương (hoàn) Nhân vật chính: Mẫu Đơn ( Thanh Phong) - Hắc Trọng Minh Rating: 7/10 Ưu điểm: Đây là mô típ quen thuộc của truyện hắc bang. Nam bá đạo và nữ chính xinh đẹp. Quả thật sau khi đọc xong không để lại ấn tượng gì cho mình. Truyện khá ngắn nên dành cho những ai lười đọc truyện dài. Khuyết Điểm: Cốt truyện dễ đoán, những chương gần cuối hơi dài dòng. Cách nữ chính thừa nhận tình cảm của mình khá lâu lắc làm mình hơi bực nhẹ. Không có ngoại truyện, nên kết thúc cũng hơi chóng vánh. Tổng kết: Nếu bạn thích thế loại hắc bang, có thể đọc thử. Nhưng sẽ không xuất sắc, chỉ tạm đủ. Truyện ngắn nên có thể giết thời gian được. Câu nói ấn tượng: “Giang sơn của anh không thể cho em, nhưng mạng của anh có thể cho em.” (Hắc Trọng Minh) *** Ở phía trước mộ bia, Mẫu Đơn lẳng lặng đứng thẳng. Nàng tận mắt nhìn thấy những người công nhân xúc từng xẻng cát đất đổ vào bên trong huyệt, dần dần bao trùm quan tài. Nắp quan tài trơn nhẵn dần dần bị đất cát vùi lấp, khi những người công nhân lấp những phần đất cát cuối cùng, nàng biết, cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy cỗ quan tài này nữa. Bên trong cỗ quan tài kia, có rất nhiều thống khổ, muốn chôn vùi những cảm xúc này, quả thật không hề dễ dàng. Nàng nhìn tấm bia mộ kia, hốc mắt có chút ướt át, nàng vẫn không thể ngăn chặn được cơn sầu não tăng mạnh trong lòng khi ngồi trước bia mộ mới này. Thân hình cao lớn, vượt qua sân, đi đến bên nàng. Nàng cũng không có xoay người, vẫn nhìn vào bia mộ mới xây. Hắn đi đến bên cạnh thân thể nàng, nhìn chăm chú vào mộ bia, bàn tay to cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, một lúc lâu sau mới mở miệng. “Cám ơn em.” Hắc Trọng Minh nói. “Từ trước tới này anh đều không thể làm được chuyện này.” Hắn lẳng lặng nhìn đất cát đang bao phủ lấy cỗ quan tài. Nằm ở bên trong quan tài là người bạn tốt nhất của hắn khi hắn còn nhỏ – Harry. Sau khi nó bị chế thành tiêu bản, hắn đã không bao giờ liếc mắt nhìn nó một cái. Harry đại diện cho quá khứ đã từng vui vẻ của hắn, nhưng cũng đại diện cho việc hắn bị cha hắn cướp đi tất cả. Sau khi vết thương của hắn khỏi hắn, Mẫu Đơn kiên trì muốn tổ chức lễ tang cho Harry, để cho nó xuống mồ yên nghỉ. Nàng kiên trì muốn thay hắn chôn vùi đi cơn ác mộng thống khổ trong quá khứ. Hắc Trọng Minh quay đầu lại, nhìn người vợ bên cạnh, đưa bức thư trên tay cho nàng. “Là thư của ai?” Nàng có chút kinh ngạc, hỏi. “Sở Lãng và Liễu Vũ.” Hắn chủ động trả lời nàng. “Bọn họ đã bình an đến nước Mỹ.” “Thật sao?” Nàng nhìn bức thư chỉ viết ngắn ngủn mấy câu, nhưng theo giọng điệu trên thư, nàng biết là do Liễu Vũ viết. Sau khi Kim Ngọc Tú và Giang Thành qua đời, thế lực của Kim gia hoàn toàn tan rã, Kim gia như rắn mất đầu, những người còn sống trong nhà tàn sát lẫn nhau, muốn nuốt chửng số lợi nhuận còn lại, nhưng cuối cùng cũng không được gì. Mà ân oán của nàng, Liễu Vũ và Sở Lãng đối với Kim gia cũng đến đây chấm dứt. Sở Lãng và Liễu Vũ chọn lựa đến Mỹ, rời xa Thượng Hãi, cũng là rời xa nơi đầy rẫy ân ân oán oán này, đến thế giới mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng nàng lại lựa chọn tiếp tục ở lại Thượng Hải. Bởi vì người đàn ông mà nàng yêu vẫn còn ở nơi này tranh đấu, vì Hắc Trọng Minh, nàng không hề do dự liền quyết định ở lại. Cho dù là thắng hay bại, cho dù là hắn làm vua một cõi hay là nghèo túng nhất thế gian, nàng cũng quyết định, suốt đời suốt kiếp này không rời hắn nửa bước. Hậu luyện của Hắc gia truyền đến từng trận cười. Con trai của bọn họ đã lấp đầy tiếng cười vào tòa biệt thự vốn chìm lâu trong thống khổ, tiếng cười này cực kỳ quý giá. Đứa bé trắng trẻo mập mạp đang chơi đùa cùng người hầu, khi thấy bọn họ đi tới thì nhanh chóng vươn tay ra, chờ mong cha mẹ ôm mình, hôn mình. “Đi thôi!” Hắc Trọng Minh nhẹ giọng nói. “Vâng.” Nàng trả lời. Cho dù là chân trời góc biển, nàng đều cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Bọn họ nắm tay nhau cùng đi về hướng phát ra tiếng cười của con trai. Khi hắn ôm lấy con, trên mặt bọn họ đều là nụ cười tươi. Nhìn chồng và con, lòng của nàng cảm thấy thật ấm áp, thật thỏa mãn. Nàng từng là Thanh Phong. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện này, nàng không còn là Thanh Phong nữa, mà nàng lựa chọn trở thành Mẫu Đơn. Mẫu Đơn của Hắc Báo. Nàng biết, đời này kiếp này, nàng không còn mong muốn gì hơn nữa. “Đến đây.” Một tay Hắc Trọng Minh ôm con, tay còn lại vươn về phía nàng. “Chúng ta về nhà đi.” “Được, chúng ta về nhà.” Nàng cầm tay hắn. Bọn họ đi về hướng tòa biệt thự. Nhà, nơi mà bọn họ đã gặp nhau. TOÀN VĂN HOÀN Mời các bạn đón đọc Mẫu Đơn Của Hắc Báo của tác giả Điển Tâm.
Kẻ Thù Của Xử Nữ
Edit: Nhóm dich VFIC Thể loại: hiện đại, ngôn tình, Happy ending Rating:18+ Số chương: 10 Khi nàng mười tuổi,thì nàng ngã vào trong lòng hắn. Cũng kể từ đó trong mắt nàng, hắn là thiên thần duy nhất – một thiếu niên đẹp đẽ, vẻ mặt cực kỳ hấp dẫn và lạnh lùng ngạo nghễ. Mười tám tuổi, nàng trổ mã thành một ngọc nữ thướt tha. Hắn vẫn là người duy nhất trong lòng nàng tưởng niệm đến. Hắn mạnh mẽ như báo đen, thành thục tự tin, lại có điểm tà ác, lãng tử. Hắn có ý định dụ dỗ nàng nếm thử mây mưa… Hắn lạnh lùng tàn nhẫn đem nàng từ Thiên đường nhốt xuống Địa ngục, lòng nàng vĩnh viễn đau đớn… *** Mạc Vũ Thường tim đập loạn nhịp, ngẩn ngơ nhìn bộ váy cưới đã hoàn thành của mình chuẩn bị tham gia cuộc thi mẫu thiết kế. Bộ váy cưới đặc sắc phô bày vẻ đẹp hoàn mỹ, được may bằng tơ lụa tự nhiên phối hợp với voan ren màu trắng, thuần khiết, mềm mại mà tinh tế như trong mơ, mỗi một đường nét đều hết sức quyến rũ lay động lòng người. Cho dù ai nhìn thấy đều không nhịn được mà yêu thích, chờ mong một ngày nào đó mình có thể mặc vào người. Mạc Vũ Thường chậm rãi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt từng chỗ một của chiếc váy, ánh mắt chan chứa vẻ say mê và thê lương, một tiếng than nhẹ tựa lông hồng không tự chủ được bật ra khỏi môi. Thật là trêu ngươi, nàng đã dùng hết tâm huyết của mình để thiết kế hoàn thành chiếc áo cưới này, nhưng chuyện của nàng và Cố Vân Dã cùng lúc cũng kết thúc. Sau trận cãi vã ngày đó, nàng vốn vẫn mang một tia hy vọng, hy vọng mọi việc có thể lộ chân tướng rõ ràng, và hắn sẽ quay lại tìm nàng. Suốt hơn nửa tháng, mỗi ngày nàng đều trở về nhà đúng giờ chờ đợi, hắn rốt cục không hề xuất hiện, khiến nàng chờ đến lòng đã nguội lạnh và… mệt mỏi. Càng khiến nàng đau lòng hơn là có vài lần, hai người ở công ty không hẹn mà gặp, hắn như không nhìn thấy nàng giống như nàng là một người trong suốt. Đợt này công ty sắp tổ chức buổi biểu diễn giới thiệu trang phục mùa đông, vốn nàng là người mẫu chính nhưng lại không ngờ bị thay thế bởi một người mẫu đàn em. Nàng không hề để ý đến chuyện danh lợi nhưng chỉ có điều nàng rõ ràng cảm nhận được Cố Vân Dã đã sắp xếp việc này, không chỉ hắn muốn đem nàng ra khỏi trái tim hắn, mà cũng muốn nàng đi khỏi tầm mắt của hắn. Nghĩ đến đây, Mạc Vũ Thường thấy trong lòng quặn đau, hai mắt phút chốc đã lưng tròng, bóng ma bi thương bám lấy nàng, nàng không biết nàng còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa. Đối với tình yêu say đắm này, nàng rốt cục không thể giữ mình an toàn thoát ra. “Thế nào? Vô cùng hoàn mỹ phải không? Đây là bộ váy cưới khiến người ta yêu thích nhất, động lòng nhất mà cô từng thấy. Cô dám cam đoan cuộc thi lần này là cháu thắng chắc!” Thẩm Hồng không biết tự khi nào lặng lẽ đứng sau lưng nàng, hưng phấn nói. Khác với sự phấn chấn của Thẩm Hồng, Mạc Vũ Thường chỉ suy tư không nói, thân hình mảnh khảnh từ đầu đến cuối đều bất động. Ý nghĩa vốn có của bộ váy cưới này đã mất đi, đem đến cho nàng nỗi bi thương vô tận và sự đau đớn xé nát tâm can. Phát giác ra vẻ bất thường của nàng, Thẩm Hồng đi tới trước mặt, còn chăm chú nhìn nàng. “Cháu có tâm sự!” Đôi mắt thạo đời của Thẩm Hồng còn chứa đựng sự quan tâm thân thiết. Mạc Vũ Thường lãng tránh ánh mắt của bà, “Không…không có gì, cô đừng bận tâm.” Thẩm Hồng bỗng dưng ôm lấy Mạc Vũ Thường, “Đừng dối cô nữa! Mấy ngày này cháu gầy đi thật nhiều, sắc mặt cũng rất tiều tụy, cả người cứ đâu đâu, cô còn sợ cháu sắp thành tiên luôn đó.” Nghe Thẩm Hồng nói như vậy, đôi mắt Mạc Vũ Thường dường như mờ đi, nàng cố hết sức nuốt sự nghẹn ngào xuống cổ họng nhưng vẫn trầm mặc cúi đầu không lên tiếng. Thẩm Hồng nhìn nàng hồi lâu, như là nghĩ ra điều gì, gật gật đầu, “Cháu và Cố tiên sinh gần đây đều rất kỳ quái. Cô rất bực bội, buổi biểu diễn trang phục mùa đông lần này vì sao anh ấy vô duyên vô cớ bỏ cũ thay mới, đổi người khác làm người mẫu chính! Hai người rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Yên lặng hồi lâu, Mạc Vũ Thường cuối cùng mở miệng: “Hiện tại và sau này cháu cùng anh ấy ngoài quan hệ ông chủ và nhân viên thì không có gì khác. Anh ấy muốn người nào làm người mẫu chính là quyền tự do của anh ấy, không có quan hệ tới cháu.” Giọng nói bình thản có một chút thê lương không dễ phát hiện ra. Câu trả lời hiển nhiên không làm Thẩm Hồng thỏa mãn, bà không khỏi vội vàng hỏi: “Chuyện rốt cục nghiêm trọng thế nào, cháu đừng ngại nói ra, có lẽ cô có thể giúp cháu nghĩ cách.” Mạc Vũ Thường ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hồng, đôi mắt trong suốt long lanh lệ như ẩn như hiện. Nàng chậm rãi lắc đầu, “Không ai có thể giúp được cháu! Nếu cô thật sự muốn giúp cháu thì đừng nhắc tới anh ấy trước mặt cháu.” Nhìn bộ dạng đau khổ của nàng, Thẩm Hồng thở dài, lấy cái gật đầu thay thế câu trả lời, “Chiếc áo cưới này vẫn tham gia cuộc thi nha! Thật vất vả mới làm xong, không thể cứ như vậy mà từ bỏ?” Bà hỏi. Câu hỏi của bà chạm đến nỗi đau của Mạc Vũ Thường. “Không… bộ áo cưới này đối với cháu mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi! Cháu không muốn cho nó tham gia cuộc thi.” Nàng ảm đạm đau thương trả lời. Lời của nàng làm cho Thẩm Hồng hoàn toàn sửng sốt, không kịp phản ứng gì thì Mạc Vũ Thường đã cầm lấy túi xách bước ra khỏi nơi ở của Thẩm Hồng, đi vào màn mưa tầm tã trong sắc thu hiu quạnh…. Cố Vân Nhu trong lòng bất an đi đến trước của phòng Cố Vân Dã. Mời các bạn đón đọc Kẻ Thù Của Xử Nữ của tác giả Tâm Lam.
Thiên Quan Tứ Phúc
Thể loại: Huyền huyễn tiên hiệp tu chân, linh dị thần quái, tình hữu độc chung (1×1), quỷ vương si tình công x tiên phong đạo cốt lượm đồng nát thụ, HE Editor: Q1, Q2, Q3: wattpad Vô Danh, Q4, Q5: wattpad hoediu4 Độ dài: 244 chương + phiên ngoại "Vì người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi." Văn án (cũ): Giữa tam giới thần phật khắp nơi này, thế mà lại có một trò cười! Văn án (mới): Ái chà, nhân viên công vụ lượm đồng nát trên thiên giới có gian tình với đại quý nhân của quỷ giới kìa! *** Tám trăm năm trước, Tạ Liên là Thái Tử điện hạ lá ngọc cành vàng, thiên chi kiêu tử vô hạn phong quang. Ai ngờ một sớm đắc đạo phi thăng, trở thành võ thần vạn người cung phụng, lại sớm gặp phải biến cố bất ngờ, hết thăng lại giáng. Tám trăm năm qua, Tạ Liên tiếp tục phi thăng, lúc này đã không có tín đồ cũng không hương khói. Một ngày nọ trên đường lượm đồng nát, hắn cũng vô tình lượm luôn một thiếu niên thần bí trở về. Mà thiếu niên này, cư nhiên là vị Quỷ Vương khiến tam giới nhắc đến là biến sắc kia: Hoa Thành.   Chỉ muốn nói thực ra Dung mụi gần tuyệt chỉ là một thanh niên hận đời cuồng biểu ca vối phương thức biểu đạt hơi đặc biệt :v, Bắp baba cũng không đáng sợ lắm đâu, thương Liên còn không hết mà; Bùi Minh mang tiếng Bùi tra, Bùi ngựa đực mà mỗi lần ổng bẽn lẽn trước Vũ Sư Hoàng đến tội… Nhắc đến Vũ Sư Hoàng cũng có nhiều thuyền lắm, thuyền Tướng quân – Công chúa (aka Bùi Minh – Vũ Sư Hoàng) dù hint ít đến thảm thương, khẩu vị mặn hơn thì thuyền Vũ Sư – Hắc Ngưu :)))))) Cho nên hãy đọc truyện để hiểu rõ hơn cố sự của mỗi vị nhé, tóm tắt chỉ là cái vỏ trưng ra cho người đời xem mà thôi! Không có nhân vật nào tốt hoàn toàn, cũng không có nhân vật nào là cực đoan phản diện, chỉ có tốt ít – tốt nhiều thôi.  Và hãy đọc truyện để được tự do ship theo ý mình! Bởi chỉ có Hoa Liên là chiến hạm được tác giả bảo kê đục không chìm đá không nghiêng thôi, còn lại hoàn toàn non couple. Nhưng không hề gì, riêng chuyện Hạ Huyền chúng ta đã có tới 4 thuyền để ship! Song Sư aka huynh đệ Thủy Sư Vô Độ – Phong Sư Thanh Huyền (ấm áp, OE thiên BE T.T), Song Huyền aka Sư Thanh Huyền – Hạ Huyền (ngược luyến tàn tâm, OE thiên HE? SE?), Song Thủy aka Thủy Hoành Thiên – Hắc Thủy Trầm Chu (ngược thấy bà cố, SE??!! không biết ai kèo trên nữa“) hoặc Song Tuyệt aka Hắc Thủy Trầm Chu – Huyết Vũ Thám Hoa (chủ nợ x con nợ, cường cường, truy đuổi không hồi kết :))))) Giỡn chút thôi, thật ra S chỉ muốn nói rằng Thiên quan là một bộ còn rất nhiều không gian mở. Nó cho chúng ta những con người đó, những câu chuyện đó, còn phần phía sau của câu chuyện, những cố sự không ai hay biết, những lời sẽ không bao giờ được nói ra… đều phụ thuộc vào quan điểm của chúng ta. Cho nên lần phục bút này, Mặc Hương đã hoàn thành được tâm nguyện tạo ra một câu chuyện đồng thoại của chị rồi. Nên hãy cứ tự do khóc, tự do cười cùng mỗi tình tiết khai mở.  Cá nhân S thì chưa bao giờ hối hận vì phải mò convert để đọc câu chuyện này, vậy đó ???? *** Ôi mình thích đam mỹ của chị Mặc Hương Đồng Xú lâu rồi mà bây giờ không kiềm chế được nữa nên phải ngoi lên review một bài đây =)) Đầu tiên là nói về phong cách cá nhân đi. Chị Xú gây ấn tượng đối với mình với tài nghệ là biến một câu chuyện ngược luyến tàn tâm thảm không nỡ nhìn thành một câu chuyện tưng tửng đáng yêu và buồn cười vl. (Chắc là do kể theo góc nhìn của bạn thụ, mà bạn thụ trong truyện của chị đều có đầu óc phi nhân loại luôn rồi =)) Từ Thẩm Thanh Thu, Ngụy Vô Tiện đến Tạ Liên, tuổi đều đã cao (=))), kinh qua quá nhiều thăng trầm nên mặt đã đủ dày và dây thần kinh đã đủ thô để ứng phó với mọi chuyện dở hơi cám lợn trên đời mà tim không đập mắt không chớp miệng không há mặt không đỏ, miệng lưỡi thì thôi rồi, thở ra câu nào là làm người khác cứng họng câu ý) Bối cảnh truyện không quá mới, plot cũng đặc biệt nhưng mà cách kể và dẫn dắt tình tiết thì lại khiến người đọc thấy hứng thú. Ví dụ Hệ thống tự cứu của nhân vật phản diện đi, tóm tắt cốt truyện là sư phụ vì một lí do bất đắc dĩ phải đá đồ đề xuống núi, vài năm sau đồ đệ trở thành Ma đầu về báo thù; sư phụ vì đồ đệ mà mất hết thanh danh, nhưng vẫn cam lòng tư bạo để cứu đồ đệ, tương ái tương sát một hồi mới nhận ra tình cảm của nhau bla ble…  Đọc plot thì chẳng thấy hài chỗ nào mà đọc truyện thì đáng yêu không thể tả, một ổ manh manh luôn =))) Thứ hai là mình cực kì thích cách chị ý xây dựng cho mỗi nhân vật một cố sự. Tức là, nhân vật hiện ra không chỉ có hiện tại, mà còn có quá khứ, thậm chí cả tương lai. Mà mỗi một cố sự ấy lại liên kết với một cố sự khác, vẽ ra toàn cảnh của một câu chuyện. Không có nhân vật nào cho vào là thừa thãi, mỗi một người đều là một mắt xích quan trọng, là một bí ẩn sẽ dần dần được hé lộ. Mình thích cả cái kiểu mà “đi ngược”, tức là qua những manh mối của hiện tại mà lần dần về quá khứ ý, khá là hack não, yêu cầu phải suy nghĩ =)) (Nhiều lúc mình cứ băn khoăn là không hiểu não các chị ý dung lượng lớn tới đâu mà nghĩ ra lắm tình tiết lắm câu chuyện thế) Hự, thôi, quay về với truyện cần review  nào ~ Mình là team sủng thụ nhưng mà ở bộ này lại cực kì thích bạn công luôn =)) Bạn ý tên Hoa Thành aka Tiểu Hồng Hồng aka Tiểu Bông Bông =)) Cái tên nói lên tính cách, đọc tên đã biết bạn (hơi bị) hoa lệ màu mè rồi. Da trắng như tuyết, áo đỏ hơn lá phong, nickname Huyết Vũ Thám Hoa, ý là che hoa dưới mưa máu, diễm lệ quá diễm lệ quá :> Bạn ý thích làm mưa máu, thích đứng trong mưa máu che ô (cho đẹp), bạn ý đi đến đâu cũng phải có một rừng bươm bướm bạc lấp lánh lấp lánh đi theo đến đấy (ôi hoa lệ quá). Tuy tuổi đời bạn ý ít cũng phải 800 năm mà lúc nào bạn ý cũng thích hóa thân thành thiếu niên 17 tuổi ngây ngô non nớt đi (dụ dỗ) theo Tạ Liên (cầu sủng sủng), đã thế lại còn luôn mồm gọi ca ca ngọt xớt. Nhưng không sao, mốt bây giờ là mỹ công cường thụ mà, công càng có vẻ nữ tính, càng có vẻ xinh đẹp yếu đuối ngây thơ thì lại càng nguy hiểm (hihi). Nhưng dĩ nhiên mình thích bạn ý không phải vì bạn ý đẹp, mà là bạn ý sủng thụ và si tình vl. Vì người, sở hướng phi mỹ. Đại khái là quá khứ bạn ấy không đủ khả năng bảo vệ Tạ Liên khiến Tạ Liên chịu khổ sở, cho nên bạn ấy mới dốc lòng tu luyện tìm đủ mọi cách để trở nên mạnh mẽ, để có thể nói với Tạ Liên “Huynh muốn làm gì cũng được”. Ôi ta nói nói sủng đến trời luôn mà T^T À phải rồi mình có một lưu ý đó là khi đọc bộ này thì nên đọc tỉ mỉ một chút, đừng bỏ sót chi tiết nào cả vì không chi tiết nào thừa đâu. Mình là một con chuyên đọc lướt lướt nên đã ngậm quả đắng rồi. Lúc đầu suy nghĩ nông cạn hời hợt cứ tưởng mấy thứ bạn Bông đeo chỉ là đồ trang sức cho vui thôi chứ, không ngờ đều gắn với Tạ Liên hết cả. Từ hạt san hô đỏ, nút kết đỏ trên ngón tay, cả tán ô đỏ, đều có ý nghĩa. Thậm chí đến cả từng lời Hoa Thành nói cũng là những lời mà trước đây bạn ý đã từng nói, hoặc Tạ Liên nói với bạn ý. Thế mới nói là si tình nha, quá si tình nha, ôi trái tim tôi ;;__;; Còn về Tạ Liên thì mình lại không có bình luận gì mấy hihi. Chỉ cảm thấy con người này khá thú vị, sức sống déo dai, như một con gián đập mãi không chết, chỉ cần chừa cho nó một hơi thở thì ngay sau đó nó vẫn bật dậy nhảy nhót như thường. Mình chỉ ấn tượng đoạn Tạ Liên bị dồn ép đến mức phải thầm hô cứu trong lòng, ý là dù là thần tiên cũng không phải ba đầu sáu tay, không phải thân thông quảng đại đến mức có thể làm được tất cả mọi chuyện. Có những thứ không phải muốn là có thể thay đổi được. Có một số kẻ huênh hoang cho rằng “Mệnh bởi ta không bởi trời”, chung quy cũng chỉ là bồng bột tuổi trẻ mà thôi. Chống được lúc này nhưng chưa chắc đã trống được lúc khác. Vận mệnh tự có an bài, cái này hủy thì cái này sinh, cứ thể mà luân hồi chuyển động. Như tác giả đã nói ban đầu, đây là một câu chuyện đưa ra nhiều tình huống phải lựa chọn. Chọn cứu người này hay giết người kia, chọn nhân nghĩa hay chọn vi kỉ, điều này không phải ai cũng làm đúng được, hay thậm chí chẳng có đúng sai. Cũng không có điều gì xảy ra là ngẫu nhiên, mọi thứ đều có tiền căn hậu quả của nó, làm việc xấu ắt sẽ bại lộ, làm việc tốt sẽ có báo đáp về sau vân vân. Ôi, nói như thế không có nghĩa là đây là một bộ truyện giảng đạo nghĩa, chẳng qua là mình nói vớ vẩn tí thôi =)) Vì truyện chưa hoàn nên có rất nhiều nghi vấn chưa được giải thích, thôi thì mình chỉ review đến đây thôi. Hơi ngắn và hơi nhảm nhưng mà hi vọng các bạn sẽ thử tìm đọc và hứng thú với bộ truyện này. Cảm ơn :>   Chỉnh sửa (23/4/2018) Sau khi bỏ quên đã lâu thì mình vừa mới đọc xong Thiên quan tứ phúc, cuối cùng vẫn phải thốt lên một câu là Hoa Hoa quá tuyệt vời huhu TT Hoa Hoa nên được xếp top 1 trong bảng xếp hạng những anh công tốt nhất =))) Thề trời ạ những điều ảnh làm vì Tạ Liên làm mình cảm động dã man ý TT Hồi còn sống thì đi theo làm một binh sĩ nhỏ của Thái tử điện hạ, khi chết đi rồi lại biến thành ma trơi nho nhỏ quẩn quanh bên Tạ Liên,  sau lại vì Tạ Liên mà từ chối phi thăng, cam nguyện làm quỷ. Suốt 800 năm đằng đẵng, Tạ Liên từ Thái tử thành thần quan, rồi lại từ Thần quan thành ác thần bị vạn người phỉ nhổ, rồi lại trở thành tiểu thần lượm đồng nát, cõi đời lên voi xuống chó, từng sung sướng cũng từng đau khổ, người bên cạnh lần lượt rời đi, thế nhưng từ đầu đến cuối, Hoa Thành vẫn một mực không rời, một mực là tín đồ trung thành nhất. “Điện hạ, vậy người có biết, vì sao ta không chịu rời khỏi thế gian này không?” “Bởi vì ta có một người thương còn ở trên đời này.” “Người trong lòng ta, là một quý nhân kim chi ngọc diệp. Hắn đã từng cứu mạng ta, từ khi còn rất nhỏ ta đã ngẩng đầu ngước nhìn hắn. Nhưng ta càng muốn đuổi theo bước chân hắn, vì hắn trở thành người tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Tuy là, hắn có thể không quá quan tâm nhớ kỹ ta, chúng ta thậm chí không cùng nhau nói được mấy câu. Ta muốn bảo hộ hắn.” “Nếu như giấc mộng của ngươi, là cứu vớt sinh linh, ước mơ của ta, chỉ là duy nhất mình ngươi.” Tạ Liên dựa vào kí ức, run giọng hỏi,”Nhưng là…Nói như vậy, ngươi biết, không được ngủ yên…? Hoa Thành đáp, “Ta nguyện vĩnh viễn không ngủ yên.” Trong sát na, hô hấp Ta Liên đều như dừng lại. Ngẩn ngơ nghe được hai thanh âm đang một hỏi một đáp. “Nếu như người ngươi thương biết ngươi vì hắn mà không cách nào ngủ yên, sợ rằng sẽ phiền não áy náy!” “Ta không nói cho hắn biết vì sao ta không đi là được rồi.” “Nhìn thấy nhiều, rồi cũng sẽ biết.” “Vậy cũng không cho hắn phát hiện ra ta đang bảo vệ hắn là được rồi.” “Điện hạ, ta hiểu tất cả của ngươi. Ngươi dũng cảm, ngươi tuyệt vọng; ngươi thiện lương, ngươi thống khổ; ngươi oán hận, ngươi căm hận; ngươi thông minh, ngươi ngốc nghếch. Nếu như có thể, ta nguyện ý ngươi coi ta là đá kê chân, là cây cầu khi qua sông thì phá hủy, là thi cốt để ngươi chà đạp leo lên, là tội nhân đáng bầm thây vạn đoạn. Nhưng ta biết ngươi sẽ không.” “Vì ngươi hi sinh là vinh quang chí cao vô thượng của ta.” “Trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là thần minh duy nhất.”   Đm khóc thật sự =(((( Nói đi cũng phải nói lại, Tạ Liên thực sự xứng đáng để Hoa Thành trung thành tận tâm đến như vậy. Vì Tạ Liên là người tốt. Đm nói câu này hơi củ chuối nhưng mà đúng thế thật :v Đã từng căm hận, đã từng điên cuồng, đã từng muốn trả thù xã hội (:v), nhưng mà đến cuối cùng Tạ Liên vẫn không trở thành Bạch Vô Tướng, vì Tạ Liên còn giữ lại niềm tin vào lòng người. Nói là thánh mẫu thì cũng không hẳn, chỉ là không ngừng hi vọng, không ngừng không thẹn với lòng mình, chỉ thế mà thôi. A buồn một nỗi là cuối truyện không nhắc đến con Tuyệt bị Hoa Thành phá banh nhà – Hắc Thủy Trầm Chu ???? *** Ý nghĩ đầu tiên của tôi là, 13 năm của Lam Vong Cơ so với 800 năm của Hoa Thành, Hoa Thành win rồi, haha. Nói vậy chứ, tôi thích cả “Ma đạo” lẫn “Thiên Quan”, thích cả Lam Trạm lẫn Tam Lang. Nếu có chút vấn đề với Thiên Quan, thì đó chính là nó dài quá. Nếu nó có thể “gọn” hơn một chút, thì sẽ hay hơn. Thiên Quan có rất nhiều câu chuyện nhỏ, mà mỗi câu chuyện đều có triết lý về nhân sinh, đều ít nhiều khiến người đọc cảm thấy bâng khuâng, như chuyện của Kính Lan – Phong Tín, Linh Văn, và hai chuyện mà tôi bị ấn tượng sâu sắc chính là chuyện ân oán của Kỳ Anh – Dẫn Ngọc và Hoắc Thủy – Sư Vô Độ – Sư Thanh Huyền. Một điều đặc biệt của Thiên Quan so với những truyện đam khác là các nhân vật nữ rất xịn xò. “Nữ phụ đam mỹ” dưới ngòi bút của Mặc Hương đều rất đẹp, chẳng hạn như “Giang Yếm Ly” trong “Ma đạo” hay Vũ Sư trong “Thiên Quan”. Hai quyển sâu sắc nhất của Thiên Quan, theo cảm nhận của tôi chính là quyển 2 và quyển 4, mặc dù tôi thích (và mọi người cũng thích) quyển 1,3,5 hơn vì có Hoa Thành ☺️ Và tôi đặc biệt ấn tượng với quyển 4. Bởi vì, tôi thích một Tạ Liên trong quyển 4 nhất. Tạ Liên trong quyển 2, dưới góc nhìn của tôi, là một kẻ ngốc, thiện lương nhưng cái thiện lương đó lại sản sinh những cái độc ác, do dự yếu đuối dẫn tới rất nhiều hậu quả khác. Trò chơi chính trị, là ngươi sống ta chết, làm sao có thể ngây thơ kiểu “thân tại vô gian, lòng tại đào nguyên” được? Nhưng vì quyển 2 ức chế như thế, tôi lại càng thấy thích quyển 4 hơn, khi mà Tạ Liên phẫn uất và đi ngược với những lý tưởng trước đây của mình. Chương “bách kiếm xuyên tâm” là chương buồn nhất, đọc mà đau thắt lòng, nhưng nếu không có đau thương, sẽ không có một Tạ Liên sau này thấu tỏ nhân sinh, nhưng vẫn một lòng lấy tấm lòng nhân ái đối với người khác, dịu dàng nhưng kiên quyết. Lúc đầu đọc, tôi không thích Tạ Liên lắm, cảm thấy người như vậy cứng nhắc tới ngu ngốc. Nhưng tôi càng đọc lại càng thích. Bởi vì, 800 năm ấy, Tạ Liên bị phong ấn pháp lực, nên đã tự trang bị cho bản thân những kỹ năng chiến đấu, xứng đáng là Võ Thần, và cũng vì lăn lộn khổ sở dưới nhân gian, nên thành ra “bách độc bất xâm”, còn có một vài hiểu biết mà chỉ có thường dân hay người nghèo mới biết được. Nên tôi càng đọc, càng thấy thú vị, càng cảm thấy Tạ Liên gần gũi, chứ không chỉ là hình tượng “thánh mẫu” kia. Tám trăm năm đó, không phải nói quên là quên. Làm sao có thể nói không đau lòng, khi mà Tạ Liên bị bách kiếm xuyên tim, khi mà Hoa Thành gào khóc hóa thành lệ quỷ? Vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì tuổi trẻ ngây ngô chưa hiểu nhân sinh, một lòng lý tưởng? Tuổi trẻ có ai chưa từng sai lầm? Nhưng cho tới tận cùng, đó có phải sai lầm không? Lựa chọn của Tạ Liên, là không đúng về mặt chính trị, nhưng tuyệt đối đúng về mặt con người. Nhưng mà câu “nhân chi sơ tính bổn thiện” rất buồn cười, bởi vì tôi thấy có quá nhiều con người độc ác ích kỷ trong  Thiên Quan, nếu không thì cũng không sinh ra một Bạch Vô Tướng với tâm hồn sứt sẹo thế kia? May mà Tạ Liên không như Bạch Vô Tướng. May mà Tạ Liên còn có Hoa Thành. Trong những tháng ngày dài tuyệt vọng, Tạ Liên đã luôn gào thét trong lòng “Cứu ta, có ai cứu ta với…”, tiếc rằng đều không có. May quá cuối cùng, ở lần thứ ba phi thăng này, Tạ Liên đã gặp lại Hoa Thành. Tôi thật ghen tị với Tạ Liên, bởi vì cảm giác cho dù trời đất sụp đổ, vẫn có một người để dựa dẫm là một cảm giác rất tốt. Bởi vì Tạ Liên khổ sở như vậy, nên Hoa Thành lại càng xuất sắc, mới đủ để bù đắp cho tám trăm năm ấy. Tôi ngàn lần không mong “Thiên Quan” làm thành phim lại biến Hoa Liên thành tình huynh đệ. Bởi vì, tình cảm của Hoa Thành với Tạ Liên có ngưỡng mộ, tôn sùng, cũng là vừa kính vừa yêu. Hoa Thành nợ Tạ Liên hai mạng, mà lại thành ra cả đời chỉ vì một người, cả đời chỉ chờ đợi một người “Một thoáng kinh hồng, muôn đời luân hãm.” Tình yêu của Hoa Thành vừa lý trí cũng vừa si dại, lý trí biến bản thân trở thành người giỏi nhất để bảo vệ người kia, si dại đưa cho người ta sinh mệnh của mình, vậy mà một câu yêu thương cũng không dám nói. Hoa Thành tự tin trong cả tam giới, chỉ trước Tạ Liên mới tự ti, tự ti xuất thân mình thấp hèn, lại sợ người biết tâm tư mình rồi có thấy mình biến thái, ghê tởm không? Nhưng Tạ Liên ngay từ đầu đã không, chỉ biết bàn tay ấy đã dắt mình qua cơn mưa máu, cho dù là Quỷ Vương thì có làm sao? Nếu có bảng bình chọn top công của đam mỹ, tôi sẽ vote cho Hoa Thành đứng đầu. Bởi vì, ai có thể vượt qua được tám trăm năm đằng đẵng? Bởi vì, ai có thể mười năm ở Đồng Lô tạc tượng người trong lòng với bao quyến luyến? Bởi vì, ai có thể tin tưởng ủng hộ tuyệt đối, cho dù đối phương có quyết định ngu ngốc thế nào? Bởi vì, ai có thể vừa lãng mạn đi thắp ba ngàn liên đăng cho người yêu vui, lại vừa quyết liệt vì người yêu chết thêm lần nữa? Hành động ấn tượng nhất của Hoa Thành, chính là trao cho Tạ Liên chiếc nhẫn tro cốt của mình. Đó là ván cược lớn nhất của Quỷ Hồn, mà Hoa Thành đã thắng, cho dù phải đợi tám trăm năm. Nếu ta thích thứ gì, trong lòng sẽ chẳng thể dung nạp thứ khác nữa, vĩnh viễn sẽ khắc sâu vào tim. Một ngàn lần, một vạn lần, bao nhiêu năm cũng sẽ không thay đổi. Nếu như giấc mộng của huynh, là cứu vớt chúng sinh, vậy giấc mộng của ta, lại chỉ có duy nhất một người là huynh. Mời các bạn đón đọc Thiên Quan Tứ Phúc của tác giả Mặc Hương Đồng Xú.
Nông Phụ
Thể loại: xuyên qua, điền văn, sủng Converter: nothing_nhh (Tàng Thư Viện) Editor: Junne Nhân vật: Hứa Thảo & Dương Phú Quý + một đám phối hợp diễn Nàng xuyên qua nhập vào một nhà nông dân nghèo, lấy một phu quân hiền lành thời cổ đại, sau đó còn được tặng kèm một tiểu bánh bao. Cùng dõi theo quá trình làm giàu, kiếm tiền nuôi dưỡng bánh bao bằng tri thức hiện đại của nàng. *** Truyện về cô nàng xuyên không Hứa Thảo, sống 13 năm ở cổ đại nhưng cứ có ý định hiện đại nào nói ra là bị mẫu thân đánh cho bầm dập. Nàng chịu đựng đến khi được gả cho Phú Quý, anh nông phu chân chất, hơi khờ, đã thế lại còn đã từng có thê tử và có bánh bao đi kèm. Cũng nhờ phu quân khờ mà nàng mới có cơ hội thay đổi vận mệnh số mạng của cả nàng, cả phu gia và cả chính thân gia của mình. *** NÔNG PHỤ Kim Sai Thập Nhị dtv-ebook.com Hứa Thảo cầm một cây trúc thật dài, mắt mở to, ngửa đầu nhìn cây táo thật cao, chọc chọc một trái táo căng mọng nằm xen kẽ trong tán lá. Trái táo còn hơi nhỏ, nhắm chừng phải gần hai tháng nữa mới có thể chín. Nghĩ đến chỉ vài tuần nữa là có thể ăn một trái táo chín mọng, thơm ngon là Hứa Thảo bỗng thấy ứa nước miếng, cố gắng nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống, hiện tại trái táo còn quá nhỏ lại chát, hái xuống cũng ăn không ngon. Khẽ xoa xoa gáy hơi mỏi vì ngửa đầu lâu, Hứa Thảo liền nghe thấy một tiếng khóc oa oa lớn truyền đến từ căn nhà cỏ tranh nằm kế bên cạnh. Nàng hốt hoảng, vứt bỏ cây trúc dài trong tay, quay sang con chó nhỏ đang quẩn quanh bên chân nói: “Tiểu Bạch, mày ở đây canh đừng để người ta hái trộm táo nghe không?” Con chó nhỏ không lớn, chiều cao chỉ đến đầu gối tiểu cô nương, gầy chỉ còn da bọc xương, nghe thấy giọng nói của tiểu cô nương, rất hưng phấn, dùng sức lắc lắc cái đuôi, hướng về phía tiểu cô nương kêu lên hai tiếng như ngầm đồng ý. Tiểu cô nương tên Hứa Thảo lúc này mới cuống quýt chạy nhanh vào nhà cỏ tranh, Tiểu Bạch đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm bóng dáng Hứa Thảo, thẳng đến khi nàng vào nhà cỏ tranh, nó mới lười biếng nằm tựa vào gốc cây. Hứa Thảo đi vào nhà cỏ tranh, bên trong đứng hai đứa trẻ chừng tám tuổi, nhìn thấy Hứa Thảo, hai đứa bé kêu lên: “Đại tỷ, quả táo kia có thể ăn không? Chúng ta rất đói, tứ đệ cũng đói.” Trên kháng một tiểu nam hài hai ba tuổi đang ngồi khóc oa oa, vừa nhìn thấy Hứa Thảo, nó dùng tay lau nước mắt, cố gắng nín khóc, thút thít nói: “Đại tỷ, Tiểu Sơn đói bụng.” Mới hai ba tuổi nên tiểu nam hài nói chuyện còn không rõ ràng lắm, một bên lau nước mắt, một bên đáng thương nhìn Hứa Thảo. Hứa Thảo nhìn đệ đệ, muội muội trước mặt nghĩ nghĩ, sau đó đi đến cầm lưới đánh cá bên cạnh, hướng hai muội muội nói: “Ta đi bờ sông bắt cá, nhìn xem có thể hay không bắt được, các ngươi hai cái ở nhà trông Tiểu Sơn.” Hai đứa trẻ nghe vậy liền gật gật đầu. Bây giờ mới tháng Tám, đúng lúc là thời điểm rất nóng, trên đỉnh đầu mặt trời chói chang như muốn nướng chín tất cả mọi thứ, mà lúc này lại đúng là buổi trưa, bên ngoài một bóng người cũng không có, chỉ nghe thấy mỗi tiếng chim hót thoang thoảng đâu đây. Hứa Thảo lau mồ hôi trên trán, nhận mệnh hướng tới bờ sông mà đi. Nàng năm nay mới mười ba tuổi, sinh ở Chương Hà thôn, là Hứa gia cái lớn nhất đứa nhỏ, phía dưới còn có hai cái muội muội, một cái đệ đệ, nhị muội gọi là Nhị nha chín tuổi, tam muội gọi là Tam nha bảy tuổi. Còn đệ đệ Tiểu Sơn mới chỉ hơn hai tuổi. Xuyên qua đến nơi này cũng là cái ngoài ý muốn, nàng không rõ ràng lắm việc này rốt cuộc là như thế nào. Nàng vốn tên là Hứa Thảo, sinh ra tại nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa, có một gia đình hạnh phúc, trong một lần tan học không cẩn thận ngã cầu thang, khi tỉnh lại thì thấy bản thân ở nơi này, nàng cũng trở thành đứa bé một tuổi tên là Hứa Thảo. Đúng vậy, lúc nàng mới đến, khối thân thể này mới được một tuổi. Chớp mắt mà nàng đã ở tại cái địa phương chim không thèm đẻ trứng này ngây ngô mười hai năm. Nàng là tiến sĩ tốt nghiệp ngành nông nghiệp, vốn định xuyên qua thì xuyên qua, nàng cũng dựa vào chính mình một thân bản sự làm cho này gia đình nghèo nát mồng tơi này trở nên dần dần giàu có. Ai ngờ, đời không như mơ nàng khi đó mới chỉ có một tuổi, thật vất vả đợi đến lúc năm tuổi đang tính nói cho nương của mình làm ruộng thế nào để tăng năng suất lương thực, kết quả nương nàng nghĩ nàng bị quỷ ám thân, nói mê sảng đem nàng đánh một trận. Ngày sau, mỗi lần nàng nói, nương liền đánh nàng một lần, nàng cũng tưởng thay đổi chính mình tình huống nhưng kết quả mỗi lần chỉ cần bị nương phát hiện, liền bị đánh chạy không nổi. Kỳ thật nàng cũng hiểu ý nghĩ của nương, nơi này vài năm ở biên cương chiến loạn, thuế vụ nặng nề, lương thực của dân cơ hồ muốn nộp lên hơn một nửa, còn thừa chẳng bao nhiêu, lại còn phải nuôi sống một nhà già trẻ, lớn bé, muốn thật sự cho nàng làm theo ý mình thì người một nhà có mà chết đói. Loại tình huống này, nương nàng làm sao có thể cho phép. Sau lại, nàng cũng chán nản, buông bỏ cái tâm tư này, mỗi ngày cứ một bữa đói một bữa no, thấm thoát mà đã mười ba tuổi. Xem qua nhiều tiểu thuyết xuyên không, nào là nữ chính xuyên qua liền bộc lộ tài năng làm giàu các kiểu, đến lượt nàng thì... haiz... Hứa Thảo oán hận nghĩ tất cả chỉ là tiểu thuyết, lâm vào thực tế đi a, không hề dễ dàng. Xuyên qua nơi này mười hai năm, nàng đều cảm thấy chính mình đang biến chuyển trở thành một cái người cổ đại thực sự. Cũng may, kiến thức hiện đại học được nàng đều nhớ kỹ, hơn nữa nàng cũng tin tưởng rằng một ngày nào đó bản thân cần dùng đến. Hứa thảo vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã đến bờ sông, trong thôn, sông này được gọi là sông Mệnh Danh. Đây là một cái sông rất dài, Hứa Thảo chưa bao giờ đi xa quá khúc sông trong thôn này. Đem lưới đánh cá quăng vào giữa sông và cố định lại, Hứa Thảo liền không có việc gì làm, nàng tìm một chỗ sạch sẽ dưới tàng cây nằm xuống. Một cái nằm này, Hứa Thảo ngủ thẳng đến giờ Mùi, mặt trời đã muốn ngã về phía Tây. Nàng vội vàng đứng lên, nhanh chân hướng bờ sông chạy lại, nàng vóc dáng nhỏ bé, lại gầy yếu, mất một lực rất lớn mới kéo được lưới đánh cá từ dưới sông lên, phát hiện hôm nay vận may không sai, một con cá trắm cỏ to giữa võng lưới, xung quanh còn có mấy con cá trích nho nhỏ. Hứa Thảo nhếch miệng cười, khẽ nuốt nước miếng, một tháng qua đây là lần đầu tiên nàng bắt được con cá to thế này, ngày thường đều chỉ được mấy con cá nho nhỏ, xem ra hôm nay vận khí không sai nha. Buổi sáng thời điểm ngủ dậy còn nghe thấy chim Hỉ Thước kêu, có nghĩa là hôm nay sẽ có chuyện vui xảy ra mà. Con cá trắm cỏ này ước chừng cũng đến bốn, năm cân, mấy con cá nhỏ ít nhất cũng phải tầm một cân. Hứa Thảo kéo lưới và cá trở về, thấy nương cùng phụ thân cũng chưa có trở lại, nàng kêu Nhị nha đi nấu nước trong nồi cho sôi, còn Tam nha ra bãi đất trồng rau sau nhà đào vài cây củ cải mang về. Tiểu Sơn nhìn thấy có cá, vội vàng từ trên kháng trèo xuống vui vẻ, lắc lư đi theo sau Hứa Thảo. “Đại tỷ... Cá cá... Ăn cá cá... “ Tiểu Sơn mới hơn hai tuổi nói chuyện còn chưa được rõ ràng nên thấy cá cho dù có thích thú cũng chỉ bập bẹ nói được vài từ đơn giản. Hứa Thảo quay sang Tiểu Sơn cười, “Được, ăn cá, Tiểu Sơn ngoan ngoãn đi sang bên kia chơi nhé, đợi lát nữa là có thể ăn cá rồi.” Nàng nói xong, nhanh nhẹn đánh vảy cá, phá vỡ bong bóng, lấy ruột và bong bóng từ bên trong bụng cá để vào một cái chén, cắt đầu cá, rửa sạch, sau đó bôi lên mình cá một lớp muối mỏng rồi treo lên mái hiên để phơi nắng. Tối hôm nay có đầu cá nấu canh cùng với củ cải ăn là đã đủ tuyệt rồi. Có tốt như vậy đồ ăn, Hứa Thảo cắn răng đem một ít đậu nành và gạo tấm thô nấu một nồi cơm đậu nành thơm ngon. Ngày thường toàn là nấu cháo để ăn, thật sự lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, đều có chút thèm. Cơm đậu nành nấu chín, canh đầu cá cũng nấu không sai biệt lắm, ngoài cửa mới truyền đến tiếng của vợ chồng Lí thị và Hứa Tự Thành. “Mùi gì thế nhỉ? Thơm quá!” “Sợ là đại nha đầu lại đi bắt cá, ta nghe là mùi canh đầu cá nấu củ cải a.” Tiếng nói của phụ thân Hứa Tự Thành vang lên xen kẽ một hơi thở dài. Tiểu Sơn nghe thấy tiếng của cha mẹ liền lắc lắc người chạy ra ngoài, “A a, phụ thân, nương.” Lí thị nhìn thấy bảo bối tiểu nhi tử liền cười tủm tỉm đi lại ôm lấy hắn, ”Tiểu Sơn thực ngoan, còn biết đường chạy ra đón cha mẹ, cấp nương một cái hôn nào, nương nhớ tiểu bảo bối của nương muốn chết nga.” Lí thị và Hứa Tự Thành đã muốn đi vào phòng, Lí thị liếc mắt nhìn đến nồi cơm đậu sắc mặt lập tức thay đổi, nàng đem Tiểu Sơn thả xuống dưới liền hướng tới Hứa Thảo vội vàng đi qua, nhéo Hứa Thảo lỗ tai, quát: “Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, không phải đã nói với ngươi tháng này không được nấu cơm hay sao, nhà chúng ta lương thực không dư bao nhiêu, theo kiểu ăn của ngươi thế này còn chưa tới cuối tháng cả nhà đều phải đói bụng. Ngươi cái nha đầu chết tiệt này có phải hay không đem lời của ta thành gió thoảng bên tai a!” Hứa Thảo bị đau kêu ai nha lên mấy tiếng, một tay che chở lỗ tai vội vàng nói, “Nương, nương, ta sai rồi, Tiểu Sơn, Nhị nha, Tam nha đều than đói bụng, ta thương bọn chúng đã nhiều ngày nay không được ăn bữa no liền dùng đậu nấu thành cơm a.” Hứa Thảo thật là khóc không ra nước mắt, tuy nói bản thân nàng sống ở nơi này cũng mười hai năm đã quen việc nương mình trọng nam khinh nữ nhưng nhiều lúc nàng vẫn nhịn không được muốn khóc a. Nàng kiếp trước rốt cuộc tạo bao nhiêu nghiệp chướng, kiếp này ông trời đem nàng quăng đến cái địa phương quỷ quái này, gặp được một cái cực phẩm lão nương a! “Được rồi! Đại nha đầu nó cũng không làm gì sai, ngươi cũng đừng đánh nàng.” Hứa Tự Thành nói xong liền đem tiểu bảo bối nhi tử của ông đang ngồi dưới đất ôm lên cười dỗ, “Tiểu Sơn, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Lí thị vẫn lải nhải bên tai Hứa Thảo mất nửa ngày, rồi mới mắng: “Còn không chạy nhanh đi ăn cơm, còn muốn lão nương ta bưng lại đây cho ngươi ăn nữa à!” Nghe vậy, Hứa Thảo bưng lỗ tai vội vàng chạy qua ăn cơm. Một bát canh củ cải nấu đấu cá, một bát cá kho, một dĩa dưa muối, Hứa gia đã lâu chưa được ăn một bữa đồ ăn phong phú thế này, đều thả sức ăn. Bên ngoài Tiểu Bạch nghe thấy mùi đồ ăn, ô ô nức nở kêu lên, con chó nhỏ này đi theo Hứa Thảo cũng thật đáng thương, thường xuyên bị bỏ đói, cũng may chính bản thân nó đôi khi tự tìm chút đồ ăn lấp bụng, cứ như vậy trưởng thành. Hứa Thảo vội vàng ăn nốt miếng cơm cuối cùng, liền đem xương của đầu cá ăn thừa toàn bộ bỏ vào trong chén, chạy vội ra ngoài. Mơ hồ, Hứa Thảo còn nghe thấy Lí thị chửi bậy âm thanh, “Nha đầu chết tiệt kia, chúng ta đều ăn không đủ no, nàng còn có tâm tư đi nuôi chó, không sớm thì muộn lão nương đem con chó kia giết làm đồ ăn ngon cho Tiểu Sơn.” “Ngươi cũng thật là, cái con chó kia cũng chưa ăn của chúng ta chút lương thực nào, đều là tự nó ra ngoài kiếm thức ăn hoặc đại nha đầu cấp nó chút xương xẩu gặm, vậy mà ngươi cũng nói. Được rồi! đại nha đầu nhà chúng ta cũng không còn ở nhà được bao lâu...” Mặt sau giọng nói ngày càng nhỏ dần, Hứa Thảo đột nhiên sửng sốt, cái gì gọi là nàng không còn ở nhà được bao lâu? Cầm xương trong chén vứt xuống cho chó, Hứa Thảo liền bưng bát không chạy vội vào trong nhà, nhìn cha mẹ hỏi: “Phụ thân, nương, vì sao kêu ta không còn ở nhà được bao lâu? Chớ không phải là... chớ không phải là...” Nàng ấp úng nói, trên mặt hiện ra vẻ hoảng sợ. Chớ không phải là cha mẹ tính đem nàng bán cho hộ nhà giàu làm nô tài? Nàng chính là biết nương của mình hơi độc miệng một chút, hay lải nhải, tuy rằng thường xuyên đánh nàng, nhưng cũng không có ý xấu gì. Nhưng là, trong nhà thiếu tiền, thời gian trước Tiểu Sơn bị bệnh hỏi mượn nhà Đại bá gia mấy trăm văn tiền, chẳng lẽ nhà đại bá gia đến thúc giục đòi? Cho nên cha mẹ tưởng đem nàng bán đi lấy ít tiền xoay sở? Hứa Thảo càng nghĩ càng sợ hãi, thời đại này, chuyện bán con cũng xảy ra không ít. Lí thị liếc nàng trắng mắt nói, “Ngươi này cái nha đầu chết tiệt kia đoán mò cái gì! Lão nương tuy rằng chán ghét ngươi, một cái nha đầu lừa đảo, lại cũng không phải loại người nhẫn tâm, đem ngươi bán cho người ta làm nô tài. Ta với phụ thân ngươi đang nói đến việc hôn nhân của ngươi, cảm thấy nhà trai cũng không tệ lắm” Mời các bạn đón đọc Nông Phụ của tác giả Kim Sai Thập Nhị.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6