Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện của Cậu Bé Hay Nói Khoác - Mạc Ngôn

La Tiểu Thông là một cậu bé luôn miệng nói dối, một đứa trẻ ba hoa nói khoác, một đứa trẻ đạt được thỏa mãn trong khi nói chuyện. Trong dòng chữ lưu hỗn loạn ấy, câu chuyện vừa là thể chuyển tải của ngôn ngữ, vừa là sản phẩm phụ của ngôn ngữ... Câu chuyện mà cậu ta kể khi mới bắt đầu còn có một chút "chân thực", nhưng càng về sau càng là một sáng tác vừa thực vừa hư... Khi La Tiểu Thông kể chuyện về chính mình, nếu xét về tuổi tác thì cậu ta không như một đứa trẻ, nhưng thực ra lại là một đứa trẻ. Cậu ta là thủ lĩnh của những nhi đồng trong nhiều truyện "Góc nhìn nhi đồng" của tôi... Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc cuốn sách "Chuyện Của Cậu Bé Hay Nói Khoác" để hiểu rõ hơn về nhân vật này. *** Buổi sáng sớm cách đây mười năm trước. À, mà khi ấy là năm nào ấy nhỉ? Khi ấy cậu bao nhiêu tuổi? Lan Đại hòa thượng, một người đã từng đi nhiều nơi, hành tung bí hiểm, tạm thời tá túc tại ngôi miếu bỏ hoang mở to mắt, hỏi tôi bằng một giọng âm trầm nghe như vọng về từ một nơi rất xa. Giữa ngày tháng bảy nóng như nung mà tôi bất chợt rùng mình. Đó là năm 1990, khi ấy tôi mười tuổi, thưa đại hòa thượng. Tôi lẩm bẩm trả lời hòa thượng bằng một giọng khác hẳn. Đây là ngôi miếu nhỏ có tên là thần Ngũ Thông nằm giữa hai dãy phố sầm uất, đông đúc, nghe nói tổ tiên của Lão Lan trưởng thôn của thôn tôi đã bỏ tiền ra xây ngôi miếu này. Tuy ngôi miếu nằm kề ngay bên đường nhưng hương khói quanh năm lạnh lẽo, luôn tỏa ra một mùi cũ kỹ ẩm mốc. Chỗ khe tường đổ do người ta trèo vào đã thành lối đi, một người phụ nữ mặc chiếc áo màu xanh, xung quanh viền hoa màu đỏ đang gần như phủ phục ở đó. Tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt to, đầy, trắng như phấn và một cánh tay trần trắng muốt đang chống cằm của người ấy. Chiếc nhẫn trên ngón tay của bà ta ánh lên dưới ánh nắng mặt trời. Người phụ nữ này khiến tôi nhớ đến ngôi nhà ngói lớn được cải tạo thành trường học của nhà đại địa chủ Lan trong thôn tôi trước thời kỳ giải phóng. Trong nhiều truyền thuyết và nhiều sự tưởng tượng bắt nguồn từ truyền thuyết, người phụ nữ như thế này thường xuyên ra vào ngôi nhà nhiều năm thiếu sự chăm sóc tu sửa và phát ra những tiếng kêu nghe rợn cả tóc gáy vào nửa đêm gà gáy. Hòa thường ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn cũ kỹ trước bức tượng thần Ngũ Thông bị người đời lãng quên từ lâu, vẻ mặt bình thản, như một con ngựa đang chìm trong giấc mộng. Tay của hòa thượng lần theo tràng hạt màu tím đỏ, trên mình hòa thượng là bộ quần áo dường như được dệt bằng giấy bị nước mưa thấm ướt, chỉ cần chạm khẽ vào nó sẽ tan thành mảnh vụn. Đôi tai của hòa thượng bu đầy ruồi, chỉ duy cái đầu trọc lóc và khuôn mặt trơn nhẫy là không có con nào. Phía trước sân là một cây ngân hạnh sum suê, trên cây ríu rít tiếng chim, trong tiếng chim hình như còn xen lẫn cả tiếng của một đôi mèo. Đôi mèo này ngủ trong hốc cây và rình bắt những chú chim trên cành. Tiếp theo tiếng kêu vui sướng của con mèo là tiếng kêu thảm thiết của con chim bị bắt và tiếng kêu kinh hoàng hoảng hốt của bầy chim. Tôi ngửi thấy mùi máu tanh, không, chính xác hơn là tôi nghĩ tới mùi máu tanh, nghĩ tới cảnh tượng kinh hoàng sặc mùi máu. Lúc này con mèo đực đang dùng đôi móng giữ chặt con mồi đầy máu, quay sang phía con mèo cái như muốn khoe chiến công. Con mèo cái bị mất chiếc đuôi trông rất giống một con thỏ. *** Mạc Ngôn tên thật là Quản Mạc Nghiệp, sinh năm 1955 tại Cao Mật tỉnh Sơn Đông. Là tác giả tạo nên cơn sốt văn học Trung Quốc tại Việt Nam thông qua một loạt các tiểu thuyết được chuyển ngữ và xuất bản từ thập kỷ trước như Cao lương đỏ, Báu vật của đời, Đàn hương hình, Cây tỏi nổi giận… Mạc Ngôn đã để lại dấn ấn sâu đậm trong lòng độc giả bởi tài năng văn chương không thể phủ nhận. Giải thưởng Nobel Văn học năm 2012 một lần nữa khẳng định địa vị quan trọng của Mạc Ngôn trong nền văn học thế kỷ 20 của Trung Quốc nói riêng và thế giới nói chung. Tác phẩm chính Báu vật của đời, nguyên tác: Phong nhũ phì đồn (丰乳肥臀), (1995) Cao lương đỏ, nguyên tác: Hồng cao lương gia tộc (红高粱家族), (1998) Đàn hương hình (檀香刑). Cây tỏi nổi giận (Bài ca củ tỏi Thiên Đường) Củ cải đỏ trong suốt. Rừng xanh lá đỏ (Rừng vẹt) Tửu quốc (Rượu chảy như suối) Châu chấu đỏ. Tổ tiên có màng chân Con Đường Nước Mắt Hoan Lạc Bạch Miên Hoa Trâu Thiến Sống Đọa Thác Đày Người Tỉnh Nói Chuyện Mộng Du Khác Ma chiến hữu, nguyên tác: Chiến hữu trùng phùng (战友重逢), (2004), một tác phẩm đề cập đến lính Trung Quốc hy sinh trong Chiến tranh biên giới Việt-Trung, 1979. Giải thưởng Giải nhất về tiểu thuyết của Hội Nhà văn Trung Quốc, tháng 12/1995 cho truyện "Báu vật của đời". Giải Mao Thuẫn cho tác phẩm Đàn hương hình Giải Nobel Văn học năm 2012.   Mời các bạn đón đọc Chuyện của Cậu Bé Hay Nói Khoác của tác giả Mạc Ngôn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Cõi Mê
Chủ đề mà tác giả hướng tới là sự phân rã trong gia đình, trong cơ cấu xã hội và sự tha hóa khó kìm hãm của con người. Gia đình ông Hoàng, gồm ông và các con trai là những người có năng lực, có tâm huyết với sự đổi mới nhưng nhiều lúc đã chịu thất bại cay đắng bởi cỗ máy bảo thủ và sự tranh giành quyền lực của những kẻ xấu. Gia đình ông Nguyễn Kỳ Hòa, hay là gia đình cụ Nguyễn (bố ông Hòa, tuổi đã tròn trăm) là một gia đình yêu nước có truyền thống, đời đời theo Trương Ðịnh, Nguyễn Tri Phương chống thực dân Pháp xâm lược. Ông Hòa là bộ đội tập kết, lên đến chức đại tá. Anh em ông, các con trai ông đều là liệt sĩ, chỉ để lại đứa cháu nội là thằng Thăng. Do sự cưng chiều và dựa cậy thần thế, thằng Thăng, cái hạt giống duy nhất của một gia đình yêu nước, trượng nghĩa, chưa đến tuổi mười lăm đã đua xe cán chết người, đã làm nát đời con gái người ta rồi tiếp đó là du nhập băng đảng xã hội đen, lao vào dòng đời thác loạn. Sự sa ngã, đúng hơn là lối sống mất dạy, rất nguy hiểm cho xã hội của bọn choai choai như thằng Thăng không chỉ vì sự cưng chiều mà còn vì xã hội còn có mảnh đất cho lối sống ấy. Cái tha hóa của ông Hòa lại ở dạng khác: vì không xin việc được cho thằng Thăng, vì thấy ông Hoàng không tiếp mình, khinh mình nên đã lạm dụng cương vị công tác và uy tín hùa nhau khép tội cho cha con ông Hoàng, những người trung thực và có nhiều tư tưởng đổi mới, đẩy xã hội tiến lên. Cụ Nguyễn đã trụ vững qua nhiều giai đoạn lịch sử để giữ lấy trung nghĩa, nhân đức, sự thanh khiết kể cả dưới chế độ Mỹ - ngụy, cuối cùng đã gục ngã. Sự gục ngã của một trụ cột gia đình, sự thối rữa của một hạt giống duy nhất còn sót lại khiến người đọc bàng hoàng. Liệu rồi dòng máu yêu nước, những đạo lý truyền thống sẽ chảy từ đâu, về đâu? Chỉ ra những chiều hướng xấu trong xã hội, miêu tả sự tha hóa, băng hoại đến tột cùng và những nguy hại nhãn tiền, nguy hại lâu dài cho cả một dân tộc, với tinh thần trách nhiệm và tính chiến đấu cao, tiểu thuyết “Cõi mê” của Triệu Xuân đã góp một tiếng nói thức tỉnh, cảnh giác đối với một thời đoạn lịch sử, đối với tương lai. Dường như nhiều người, nhiều khi chúng ta đang rơi vào cõi mê, đang bị sự quyến rũ chết người nhấn xuống tận đáy của nhơ nhớp lại cứ ngỡ mình đang thăng hoa, đang vinh quang, đang khôn  khéo hoặc tuyệt vời sung sướng. Văn học Việt Nam đang tìm đường để tự đổi mới mình, đang hướng tới những tác phẩm làm tròn thiên chức cao cả của mình là góp phần cải biến xã hội. Có những nhà văn viết về lịch sử, viết về một cuộc sống nào đó trong tư duy chủ quan của mình, nhưng tôi coi trọng hơn những nhà văn viết về cái hôm nay. Triệu Xuân là một nhà văn như vậy. Anh có hiểu biết am tường về lịch sử lẫn mọi ngóc ngách của cuộc sống hôm nay, biết đặt vấn đề hôm nay trong một tiến trình để các sự kiện, vấn đề được soi sáng hơn có ý nghĩa hơn. Tác phẩm “Cõi mê” ngồn ngộn chất liệu đời thực, với những chi tiết chính xác của báo chí, các sự kiện và nhân vật như vừa gặp đâu đó, như đang sống, đang vây lấy người đọc, đòi hỏi anh phải bộc lộ thái độ chứ không chỉ “thưởng thức”... “Cõi mê” đã thật sự thành công khi nói  về sự tha hóa của một số người, sự phân rã trong một số cơ tầng xã hội, đưa ra những vấn đề  bức xúc về lối sống, về giáo dục gia đình, quản lý xã hội, sử dụng con người nhưng chưa mấy thành công khi nói về tương lai, về cái mới với sự mỏng mảnh của  những nhân vật đại diện cho cái mới như Ngọc Bắc, Phương Thảo. Tôi cũng không thích đoạn kết có hậu: mọi người trong hai gia đình “thù địch” lại giảng hòa, vui vẻ ềcả làngể, lại bắt tay cùng xây dựng một cuộc sống mới và sự thanh khiết một cách quá dễ dàng, không đúng ềtôngể với các phần trước đó của cuốn sách, cũng không đúng quy luật của cuộc sống. Cái chết của Ngọc Tiên, sự trả giá của thằng Thăng đã là cái chết của một lối sống trục lợi, chụp giật, thiếu lý tưởng, đã là sự chiến thắng của cái thiện, không cần viết thêm đoạn kết gượng ép. Review Nguyễn Sĩ Đại. *** Nhà văn Triệu Xuân quê Ninh Giang, Hải Dương. Năm 1973, sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn ÐHTH Hà Nội, anh vào nam làm phóng viên mặt trận, trải qua đời làm báo dài nhất tại Ðài phát thanh Giải Phóng, sau đó là Ðài Tiếng nói Việt Nam. Hiện công tác tại Nhà xuất bản văn học. Trực diện với cuộc sống, mong muốn được đứng ở hàng đầu của những xung đột và tham gia giải quyết những xung đột ấy là thế sống, là điểm đích của ngòi bút Triệu Xuân trong văn chương cũng như báo chí. Tính từ 1985 đến nay, Triệu Xuân đã có sáu tiểu thuyết: “Giấy trắng” (1985); “Ðâu là lời phán xét cuối cùng” (1987); “Nổi chìm trong dòng xoáy” (1987); “Trả giá” (1988); “Bụi đời” (1990); “Sóng lừng” (1991); “Cõi mê” (2004) và “Hồn rừng” (2005). Anh đã được Giải thưởng văn học giai đoạn 1986-1990 của Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam bằng tiểu thuyết “Trả giá”.  *** Cuộc đời có quá nhiều sự quyến rũ! Xưa nay sự quyến rũ có quyền năng vô hạn. Nó có thể làm người ta bừng sáng, thăng hoa đến tót vời, nó cũng có thể đè người ta bẹp dí, nghiền nát, hoặc nhấn xuống tận đáy của sự nhơ nhớp. Nhưng quyền năng vô hạn đó không chỉ có hai mặt, mà mặt thứ ba mới là thực tế: Có những kẻ đang bị sự quyến rũ chết người nhấn xuống tận đáy của nhơ nhớp lại cứ ngỡ mình đang thăng hoa, đang vinh quang, tuyệt vời sung sướng. Thằng Thăng cháu nội ông Nguyễn Kỳ Hòa là kẻ như thế. Nó đang sung sướng lắm! Trời ban cho nó vóc dáng cao lớn, vạm vỡ, điển trai, mắt to đuôi dài rất đa tình. Hồi nó mới mười ba tuổi, đã thèm xe Honda, ông bà nội mua cho liền! Nó cúp cua đi chơi Thủ Đức, Biên Hòa, Vũng Tàu, Đà Lạt, đi bằng xe Honda, và đua với bạn. Cuộc đua nào nó cũng về nhất. Rồi nó mê bơi lội, mê tennis. Nó kiếm được chân nhặt banh trên sân tennis Tri Âm sát sông Sài Gòn. Tại đây, nó nhanh chóng học được môn thể thao này. Nó quan sát những người chơi, nghe họ trò chuyện về những chốn ăn chơi, những cô gái đẹp ở những chốn ấy và hiểu ra rằng những người đàn ông trong nhà nó không là… cái đinh gì, bởi họ không hề biết thưởng thức cuộc đời (câu mà nó thường được nghe đại ca X.O nói)! Chú Hùng Tâm của nó xem ra cũng máu ăn chơi, thế nhưng thằng Thăng ghét Tâm, nó coi Tâm chẳng ra ký lô nào bởi cái tội chảnh chọe với cháu! Chỉ có ông Ba Đào, người mà đàn em tôn vinh là đại ca X.O, và những người bạn của ông ta trên sân Tri Âm mới hiểu đời, biết thưởng thức cuộc sống… Thằng Thăng lớn nhanh như Phù Đổng Thiên Vương sau khi được dân làng góp gạo thổi cơm cho ăn. Mười lăm tuổi mà đã có ria mép, thân hình lực lưỡng như trai mười bảy bẻ gãy sừng trâu. Sừng trâu thì nó chưa bẻ gãy, nhưng nó đã hơn một lần làm nát đời con gái người ta. Không phải nó ác, mà bởi nó đam mê, nó bị sự quyến rũ ngự trị; và nhất là tại các em choai choai thèm lăn xả với nó. Con gái nhìn nó một lần là muốn được lao vào vòng tay nó, dù có chết cũng cam lòng! Bước vô tuổi mười lăm, nó đã cao một mét bảy mươi lăm, người nở nang cân đối và rắn như thép cường độ cao. Nó thông minh, nhưng chán học, triền miên trốn học vì… bị nhiều cô gái đẹp quyến rũ, hay chính nó tạo ra sự quyến rũ không biết. Các cô gái được nó cho thưởng thức mùi đời, biến thành đàn bà thời ấy là bạn học cùng lớp, cùng trường, cùng tuổi choai choai, cùng khao khát ăn chơi, cùng biết xài tiền như nước và cùng thích tốc độ. Băng của thằng Thăng có tám cặp, chỉ có nó đang học lớp tám, còn những đứa kia học lớp mười đến lớp mười hai. Tất nhiên thằng Thăng được tôn làm thủ lãnh. Không làm thủ lãnh sao được khi mà nó chơi bạo nhất, đẹp trai nhất, to cao nhất, nhiều tiền nhất, đa tình nhất, nhiều ý tưởng sáng tạo điên rồ nhất! Ngoài những cái nhất ấy, thằng Thăng còn mang vào chốn giang hồ những tư chất của một kẻ được gia đình chăm sóc, giáo dục kỹ lưỡng: không bao giờ nói tục, không bao giờ chửi thề, ngày đánh răng ba lần, sau khi đi cầu là phải tắm rửa, sau khi đi tiểu dứt khoát dùng giấy vệ sinh thấm… thằng nhỏ, và rửa tay thật kỹ trước khi rời toilet!… Những điều vừa kể đã ngấm vào máu thằng Thăng. Nó thực hiện như một phản xạ bản năng. Bởi thế mà đám đệ tử thấy thằng Thăng như một người của thế giới khác lạ, chúng rất khâm phục. Không biết vì sao Nguyễn Quốc Thăng lại được đám choai choai kêu bằng biệt danh Rồng Xanh? Có lẽ ngẫu nhiên chăng? Vào sinh nhật thứ mười sáu của thằng Thăng, ngày 30 tháng Tư, sau khi ăn chơi nhảy nhót từ sáng tới tối, rồi lao vào chuyện chăn gối đến rã rời cơ bắp, chúng nó vào cuộc đua mới. Không biết là cuộc đua thứ bao nhiêu rồi? Trời cũng chịu, không nhớ nổi! Đêm ấy, băng Rồng Xanh đua với băng Ó Trắng. Tất nhiên là xe phân khối lớn. Tất nhiên là tháo bỏ dây thắng. Tất nhiên là tay đua nào cũng có một em mặc mini jupe khoe cặp chân dài như chân Julia Robert ngồi quặp chặt sau lưng. Điểm xuất phát và đích là cầu Sài Gòn. Rồng Xanh về đích trước tiên. Hai giờ sáng, đúng vào lúc xe thằng Thăng bay tới điểm đích thì bất ngờ xuất hiện chiếc xe đạp của một nữ công nhân đi làm ca đêm về… Người đàn bà xấu số ấy chết không toàn thây! Cả nhà ông Hòa như vừa bị khủng bố. Ai nấy mặt mày dớn dác, cắt không ra giọt máu. Mùa Xuân 1985, đại tá Hòa - nổi tiếng hào hoa, giao thiệp rộng - nhận được quyết định: không trực tiếp chỉ huy đơn vị pháo binh nữa, ông được điều về giữ một trọng trách ở Quân khu. Khi nhận quyết định này, Hòa vừa khấp khởi mừng, vừa lo. Ông hy vọng cấp trên giao cho ông phụ trách thanh tra để rồi thăng lên cấp tướng?! Nhưng, nếu không phải vậy thì… ông lo vì mình đã bước vào tuổi sáu mươi rồi, không được lên tướng thì chỉ còn nước lên làng nướng mà nhậu, nghĩa là về hưu! Quân đội luôn luôn là nguồn cung cấp cán bộ cho các ngành khác. Sau năm 1975, tại miền Nam, hầu hết những cán bộ khung của các ngành công an, kiểm sát, tòa án, thanh tra, thuế, hải quan… đều xuất thân quân đội. Trong đội ngũ ấy, có rất nhiều người là bạn thân hoặc là cấp dưới của Hòa. Hòa làm việc ở Quân khu được hai năm, lập được một vài công tích thì tiếng tăm bay tới cấp trên. Nạn tham nhũng đã và đang hiển hiện. Đại tá Hòa, chưa được lên tướng, nhưng được trên cử làm Phó Ban chống tham nhũng! Mời các bạn đón đọc Cõi Mê của tác giả Triệu Xuân.
An
An là cuốn sách gây xúc động mạnh nhất Nhật Bản về tình người năm 2015 với một diện mạo vô cùng xinh đẹp. C uốn sách best seller: AN của tác giả đa tài Durian Sukegawa đã được đạo diễn nổi tiếng người Nhật Naomi Kawase chuyển thể thành phim điện ảnh vào năm 2015 với tựa đề AN.  Cùng năm, bộ phim được công chiếu ở lễ khai mạc tại Liên hoan phim Cannes trong hạng mục Un Certain Regard Certain Regard. Cuối năm đó, bộ phim được phát hành tại Đức và thiết lập nên những kỉ lục phòng vé đáng tự hào. Cuốn tiểu thuyết cũng đồng thời được xuất bản bằng tiếng Đức vào năm 2016 và tạo được tiếng vang lớn trong lòng bạn đọc với ố lượng bản in tiêu thụ khổng lồ. An là một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn được viết bởi Durian Sukegawa kể về cuộc đời của những con người trong một xã hội Nhật Bản đương thời theo một cách không ngờ đến. Từ những cái cái chạm nhẹ diễn tả những mối liên hệ giữa những con người ở từng độ tuổi khác nhau, tới một bài học bất ngờ về định kiến, AN như thể là một câu chuyện cổ tích không thể nào quên về tình bạn vừa đắng chát vừa ngọt ngào. Nằm trên một con hẻm bị lãng quên chạy dọc theo đường ray xe lửa, một cửa hàng Dorayaki nhỏ với tấm biển tìm người làm thuê treo phía trước. Sau bao nhiêu ngày anh chủ tiệm Sentaro ngóng chờ với niềm hy vọng dần mờ nhạt thì một ngày nọ Yoshii Tokue, một bà cụ ngoài 70 tuổi mang khuyết tật ở bàn tay đến xin làm. Ngạc nhiên trước hương vị ngon lành của món mứt đậu đỏ mà bà Tokue làm, Sentaro đã thuê bà và cửa hàng bắt đầu trở nên đắt khách. Một bà cụ Tokue với cuộc đời bị đóng kín bởi những định kiến, một Sentaro mất đi niềm tin vào cuộc sống. Hai con người với những tổn thương mang trong mình  dần bước đến một cuộc sống mới với những giá trị mới. Một kết thúc sẽ khiến bất kỳ ai nghẹt thở bởi sự kỳ diệu và đẹp đẽ của đời người… Bằng cách sử dụng cách thức làm bánh truyền thống của Nhật Bản - bánh dorayaki, Sukegawa đã khéo léo kể một câu chuyện rất đời và rất người về bản chất tự nhiên của định kiến và những con người bị định kiến bủa vây. Thêm vào đó là những câu chuyện lịch sử được tìm thấy qua những trang sách của AN, những khía cạnh văn hóa truyền thống của Nhật Bản được lồng ghép hiện lên thật chân thực và mang nét đặc trưng văn hóa riêng nơi nghề thủ công và chế biến thực phẩm được tôn vinh và lan tỏa tinh hoa ra khắp châu Á. Cuốn sách này sẽ khiến bạn rơi lệ nhưng đồng thời cũng sẽ khiến bạn mỉm cười lấp lánh với những giá trị nhân văn sâu sắc. Một món quà ý nghĩa chắc chắn không thể bỏ lỡ trong mùa xuân – mùa của những khởi đầu mới. Hãy tìm đọc AN để tìm thấy những bình yên giữa thế gian hỗn loạn các bạn nhé !  cuốn sách gây xúc động mạnh nhất Nhật Bản về tình người năm 2015 với một diện mạo vô cùng xinh đẹp. C uốn sách best seller: AN của tác giả đa tài Durian Sukegawa đã được đạo diễn nổi tiếng người Nhật Naomi Kawase chuyển thể thành phim điện ảnh vào năm 2015 với tựa đề AN.  Cùng năm, bộ phim được công chiếu ở lễ khai mạc tại Liên hoan phim Cannes trong hạng mục Un Certain Regard Certain Regard. Cuối năm đó, bộ phim được phát hành tại Đức và thiết lập nên những kỉ lục phòng vé đáng tự hào. Cuốn tiểu thuyết cũng đồng thời được xuất bản bằng tiếng Đức vào năm 2016 và tạo được tiếng vang lớn trong lòng bạn đọc với ố lượng bản in tiêu thụ khổng lồ. An là một cuốn tiểu thuyết hấp dẫn được viết bởi Durian Sukegawa kể về cuộc đời của những con người trong một xã hội Nhật Bản đương thời theo một cách không ngờ đến. Từ những cái cái chạm nhẹ diễn tả những mối liên hệ giữa những con người ở từng độ tuổi khác nhau, tới một bài học bất ngờ về định kiến, AN như thể là một câu chuyện cổ tích không thể nào quên về tình bạn vừa đắng chát vừa ngọt ngào. Nằm trên một con hẻm bị lãng quên chạy dọc theo đường ray xe lửa, một cửa hàng Dorayaki nhỏ với tấm biển tìm người làm thuê treo phía trước. Sau bao nhiêu ngày anh chủ tiệm Sentaro ngóng chờ với niềm hy vọng dần mờ nhạt thì một ngày nọ Yoshii Tokue, một bà cụ ngoài 70 tuổi mang khuyết tật ở bàn tay đến xin làm. Ngạc nhiên trước hương vị ngon lành của món mứt đậu đỏ mà bà Tokue làm, Sentaro đã thuê bà và cửa hàng bắt đầu trở nên đắt khách. Một bà cụ Tokue với cuộc đời bị đóng kín bởi những định kiến, một Sentaro mất đi niềm tin vào cuộc sống. Hai con người với những tổn thương mang trong mình  dần bước đến một cuộc sống mới với những giá trị mới. Một kết thúc sẽ khiến bất kỳ ai nghẹt thở bởi sự kỳ diệu và đẹp đẽ của đời người… Bằng cách sử dụng cách thức làm bánh truyền thống của Nhật Bản - bánh dorayaki, Sukegawa đã khéo léo kể một câu chuyện rất đời và rất người về bản chất tự nhiên của định kiến và những con người bị định kiến bủa vây. Thêm vào đó là những câu chuyện lịch sử được tìm thấy qua những trang sách của AN, những khía cạnh văn hóa truyền thống của Nhật Bản được lồng ghép hiện lên thật chân thực và mang nét đặc trưng văn hóa riêng nơi nghề thủ công và chế biến thực phẩm được tôn vinh và lan tỏa tinh hoa ra khắp châu Á. Cuốn sách này sẽ khiến bạn rơi lệ nhưng đồng thời cũng sẽ khiến bạn mỉm cười lấp lánh với những giá trị nhân văn sâu sắc. Một món quà ý nghĩa chắc chắn không thể bỏ lỡ trong mùa xuân – mùa của những khởi đầu mới. Hãy tìm đọc AN để tìm thấy những bình yên giữa thế gian hỗn loạn các bạn nhé !  *** Tiệm bánh dorayaki Doraharu. Sentaro suốt ngày dài cứ nhìn vào bàn nướng. Từ đoạn đường dọc theo tuyến đường ray xe lửa cắt ngang một con hẻm, có cửa tiệm nằm ở khu phố chợ tên là “đường hoa anh đào”. Đó là một con đường có những tấm cửa cuốn đóng kín còn nổi bật hơn cả những cây anh đào trồng lác đác. Dù vậy không biết có phải vì bị hoa quyến rũ hay không mà vào mùa này lượng người qua lại dường như tăng lên chút ít. Khi nhận ra có người phụ nữ cao tuổi đứng bên đường, Sentaro lập tức quay mắt nhìn vào cái bát anh đang dùng để nhào bột. Ở trước cửa tiệm có cây hoa anh đào. Khi hoa nở rộ, tựa như có một vùng mây trắng nhỏ xíu đang rực lên. Sentaro nghĩ chắc hẳn bà là người đến ngắm hoa. Tuy nhiên, vào lần tiếp theo Sentaro ngẩng đầu lên, người phụ nữ đội nón màu trắng ấy vẫn đang đứng đó. Hơn nữa, bà dường như đang nhìn Sentaro chứ không phải ngắm hoa. Theo phản xạ tự nhiên, Sentaro gật đầu chào. Ngay lập tức, người phụ nữ ấy chầm chậm tiến lại gần cửa tiệm, trên khuôn mặt bà hiện lên nụ cười phảng phất sự gượng gạo. Sentaro nhớ ra đã từng trông thấy bà. Vài ngày trước đây, người này đã đến cửa tiệm một lần với tư cách là khách hàng. “Cái này,” bà đột nhiên chỉ tay vào tờ giấy dán ở cửa kính. Ngón tay bà cong như một cái móc. “Thực sự là không giới hạn tuổi tác sao?” Bàn tay đang cầm cái sạn nhựa của Sentaro dừng lại. “Bà hỏi cho ai, cháu bà phải không?” Không hồi đáp lại, bà chỉ hấp háy một bên mắt. Gió nổi lên. Cây anh đào rung rinh. Len qua khung cửa kính, những cánh hoa anh đào rơi xuống bàn nướng. “À…” Bà ưỡn người về phía trước. “Tôi thì có lẽ không được phải không?” “Hả?” Sentaro đáp lại bằng một câu hỏi. Bà đang chỉ ngón tay vào mũi mình. “Tôi rất muốn thử làm công việc như thế này.” Trong phút chốc, Sentaro bật cười mà không kịp cảm thấy rằng điều đó là thất lễ. “Bà bao nhiêu tuổi rồi?” “Tôi tròn bảy mươi sáu tuổi.” Phải trả lời lại như thế nào để không làm bà tổn thương đây. Trong lúc lựa lời, Sentaro đảo tới đảo lui cái sạn nhựa. “Ừm… ở đây, thấp lắm. Bây giờ, chỉ có 600 yên.” “Hả? Cậu nói gì cơ?” Bà đặt bàn tay lên lỗ tai. Sentaro khom người thấp xuống. Đây là tư thế mỗi khi anh đưa bánh dorayaki cho trẻ con hay người lớn tuổi. “Ở đây trả lương theo giờ thấp lắm. Mặc dù cháu rất muốn thuê người phụ việc nhưng người có tuổi thì…” “À. Cái này.” Ngón tay cong của bà chỉ vào mấy chữ trên tờ giấy. “Lương theo giờ có thể giảm phân nửa cũng được. Cậu trả tôi 300 yên cũng được.” “300 yên?” “Vâng,” từ bên dưới chiếc mũ, đôi mắt bà như mở to hơn. “Không… quả thực là, cháu nghĩ không thể đâu. Xin lỗi. Mong bà thông cảm.” “Tôi tên là Yoshii Tokue.” “Hả?” Không biết có phải vì lãng tai hay không mà người phụ nữ cao tuổi này đã hiểu nhầm gì đó rồi. Sentaro đan chéo hai tay trước ngực làm thành hình dấu X. “Cháu thật sự xin lỗi.” “Hả, vậy là?” Yoshii Tokue cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sentaro. Mắt trái và mắt phải của bà có hình dáng khác nhau. “Đây là công việc lao động chân tay khá nhiều, vậy nên quả thực là…” Yoshii Tokue há miệng như thể muốn nuốt cả không khí vào trong, bà đột nhiên chỉ tay về phía sau lưng mình. “Cây anh đào này, ai trồng vậy nhỉ?” “Hả?” Hướng mặt về phía cây anh đào, Tokue lặp lại: “Cây anh đào này.” Sentaro ngẩng lên nhìn những nhành hoa nở rộ sum sê. “Ai nhỉ?” “Phải có ai đó đã trồng chứ đúng không cậu?” “Xin lỗi, cháu không phải là người lớn lên ở đây ạ.” Khuôn mặt Tokue dường như còn muốn nói điều gì, nhưng khi nhìn Sentaro đã chỉnh lại tư thế cầm sạn nhựa, bà bước ra trước cửa kính chào tạm biệt anh: “Tôi sẽ đến đây nữa nhé!” Bà đi về hướng ngược lại với nhà ga. Dáng đi của bà lóng ngóng tạo cảm giác như thể những khớp xương đã trở nên khô cứng. Sentaro thôi không nhìn bà nữa, anh quay trở lại việc nhào bột. Mời các bạn đón đọc An của tác giả Durian Sukegawa & Kodaki (dịch).
Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em
Trong tình yêu không có khái niệm của sự lừa dối. Nhưng nếu một tình yêu dựa vào sự lừa dối để nó phát triển thì sao? Con người ai cũng có tham vọng của nó, liệu chúng ta có thể dễ dàng tha thứ? Một tình yêu giả dối nhưng sáng, lừa gạt nhưng thật lòng. Liệu có phải là đúng khi gieo hạt mối quan hệ này... Mong các bạn đọc xong để lại cmt nhận xét nha ^^ Mình không ngại thu gạch xây nhà đâu, hì :)) *** Nhân vật: Trần Tố Nhi (16t): tinh nghịch,quậy phá nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi.Là một người tốt bụng nên dễ bị lừa gạt tình cảm. Lâm Vy Vy(16t): BFF của Nhi,dễ thương,xinh xắn, quậy cũng chẳng kém gì Nhi. Nguyễn Hoàng(17t):đẹp trai ,hào hoa nhưng mà anh này phải gọi là cực kì lạnh lùng,gia thế ko ai biết ngoại trừ bạn anh ấy. Lâm Thế Bảo(17t): BFF của Hoàng,trầm tính, ít nói, là thiếu gia tập đoàn BB. Lê Tùng(17t): BFF của Hoàng và Bảo, là người vui tính, lăng nhăng,là một playboy chính hiệu,là thiếu gia tập đoàn GB. Chap 1 Nó đang đứng trước cổng trường WK, nó trông chờ ngày này rất lâu rồi. Hôm nay nó cố tình làm ình nổi bật giữa đám đông với kiểu tóc thắt bím 2 bên, cặp kính dày cộp nhìn như con nhà quê.Khai giảng trong khuôn viên trường rộng lớn và lộng lẫy, ko khổ danh là trường chuẩn,cái gì cũng đẹp. Nó nhanh chóng xếp hàng vào lớp. Nó học lớp 10A2, đang loay hoay tìm chỗ vì với bộ dạng xấu xí thế này thì có ai thèm ngồi cạnh nó đâu, hix. _Em kia đang làm cái gì đó hả?-cái giọng the thé của bà cô chủ nhiệm nó vang lên _Dạ...em...em đang...-nó gãi đầu ko biết trả lời sao _Em...em cái gì, mới ngày đầu tiên thôi mà chị đã muốn kiếm chuyện sao?-bà cô đẩy gọng kính lên và nhìn nó Cả cái lớp nó xôn xao,mấy đứa con gái chảnh choẹ trong lớp huých tay nhau mà thầm thì nói: _Ê tụi bay, con nhỏ này hài vãi, vừa xấu xí vừa cà lâm nữa! Nghe vậy mấy thằng con trai cũng gật gù mà đồng ý. Nãy giờ nghe bọn bạn trong lớp bàn tán mà nó tức đến hộc máu "Bọn này đuôi khi nói mình xấu xí,tuy là mình ko được đẹp nhưng cũng xem là thanh tú dễ nhìn,bà đây nhịn tụi bây". Nó đành miễn cưỡng mà nở nụ cười cầu cứu bà cô thì đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên: _Dạ thưa cô, cô có thể cho bạn ấy ngồi cạnh em được ko ạ? _Ê tụi bay người đẹp, quá dễ thương luôn, chắc tao chết mất...-cả chục câu khen ngợi dành cho cô gái đó Bà cô cũng quay sang nhìn cô gái xinh đẹp đó,đập bàn một tiếng: _Im lặng hết cho tôi, em kia, em có chắc là muốn ngồi cạnh bạn gái này ko?-vừa nói bà cô vừa chỉ vào nó _Dạ, em chắc chắn ạ! -cô gái tự tin trả lời _Nếu đã vậy thì em xuống ngồi với bạn ấy đi Nó vui mừng,cúi đầu cám ơn bà cô rồi chóng xuống chỗ ngồi mà quên liếc xéo cô bạn cùng bàn. _Sao mà khó chịu vậy bạn yêu? Đừng cau mày nữa mà Nhi xinh đẹp!- Vy Vy ra sức làm nũng với nó _Cũng chỉ tại cái vụ cá cược ấy mà tao bị bẽ mặt như vậy,mà mày còn đặt ra quy định xem tao có tìm được chỗ ngồi khi xấu xí như vậy nữa chứ! - nó tức tối _Tại mày cá cược thua nên phải hóa trang thế này trong 3 tháng mà nếu mày thấy ko thể thì chịu thua mà bỏ cuộc sau đó người thắng sẽ có một điều ước, sao mày có chịu nhận thua ko?- Vy Vy lém lỉnh nhìn nó _Đừng có mơ,Nhi tao đây sẽ thắng à xem! - Nó tự tin mà đảm bảo nói Vy Vy ko nói thêm gì mà nhìn nhỏ bạn đang đắc chí. Giờ ra chơi, nó lao nhanh xuống dưới căn-tin để mua đồ ăn sáng ko may đụng phải thẳng cha nào làm nó té nhào xuống đất, nó điên tiết: _Nè anh, bộ đuôi hay sao mà ko thấy tui? _Cô có biết tôi là ai ko mà ăn nói kiểu đó hả? -hắn ta lạnh mặt nói _Là ai? -nó nhìn chằm chằm hắn,mắt thấy được cái bảng tên lớp trên áo hắn,mắt nó sáng lên-Ồ, anh chỉ hơn tôi có 1 lớp thôi chứ mấy,tưởng tôi sợ à? _Cô...-hắn tức nghẹn họng _Cô...cô cái gì? -tâm trạng nó vui vẻ hẳn lên Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ đó của nó mà khó chịu nhưng nhanh chóng đã được hắn che lấp bằng một nụ cười nửa miệng _Cô đang định gây sự chú ý với tôi sao? Xin lỗi,tôi ko thích loại con gái dữ dằn,tốt nhất là cô hãy tìm cách khác đi! _Anh...anh nghĩ cái gì...-nó lắp ba lắp bắp Hắn chẳng thèm trả lờí,đi ngang qua nó và bỏ lại một câu "Thật là mất mặt mà" Ù ù ù tai nó vừa nghe thấy gì ấy nhỉ? Hắn ta đúng là ôn dịch mà. Hãy đợi đấy, Tố Nhi này sẽ ko tha cho anh đâu đồ đáng ghét,grừ...grừ Chap 2 Đã 5 ngày nay nó đi tìm hắn mà ko thấy hắn đâu, hắn như bóng ma vậy,biệt tăm biệt tích ko thấy đâu. Đang bực mình thì Vy Vy đi tới vỗ vai nó: _Nhi, mày dạo này sao thế? _Tao đang tìm thằng cha đáng ghét dám chửi tao! -nó hậm hực _À,thế mày đã tìm được hắn chưa? - Vy Vy quan tâm hỏi nó _Chưa mà có lẽ hắn sợ tao nên trốn rồi cũng nên. -nó khẽ cong miệng _Hahaha, chắc vậy - Vy cười chọc quê nó _Mày đừng có cười nữa ko tao ghét mày luôn bây giờ -nó đe dọa _Ừ, tao ko cười nữa mà mày tính hóa trang trong 3 tháng thật à, hay là mày chịu thua đi -Vy Vy cố nín cười nói _Mày đừng có mơ,Tố Nhi tao mà ra tay chỉ có thắng thôi nhá, mày chuẩn bị nhận thua đi - nó tự tin nói _Để xem đã mày -Vy Vy bĩu môi nói Hai tụi nó chạy lên lớp, cái lớp vẫn vậy, nó vinh hạnh mang danh hiệu là con vịt xấu xí ngồi cạnh thiên nga xinh đẹp Vy Vy. Trong lớp con nhỏ Bảo Hân đẹp người mà chẳng đẹp nết luôn gây khó dễ cho nó. _Ê, vịt xấu xí, bộ mày ko biết dọn vệ sinh lớp hay sao mà bẩn vậy nè -nhỏ hách dịch nói _Ừ...ừ để mình làm lại -nó tức muốn chửi nhỏ đó một trận nhưng mà đóng kịch phải đóng cho trót."Cái con Bảo Hân này,mày nhớ đấy,chỉ còn 2 tháng 3 tuần 2 ngày nữa thôi là bà đây sẽ ày biết tay" -nó vừa dọn dẹp mà vừa suy nghĩ kế hoạch phục thù.Con Vy ở dưới nhìn nó như vậy mà lạnh hết cả sóng lưng.Đang lúi húi dọn dẹp thì bọn con gái trong lớp hét lên _Ê tụi bây, bộ 3 đến rồi kìa! _Đâu đâu, tao muốn xem thấy 3 ảnh - cái lũ mê trai nhanh chóng bu ra ngoài Nó cũng thấy tò mò nên hỏi Vy bộ 3 đó là gì,Vy Vy say sưa kể cho nó nghe: _Đó là bộ 3 hotboy của trường mình đấy! Nguyễn Hoàng,Lâm Thế Bảo,Lê Tùng đều là người rất được xem trọng trong trường.Mấy ảnh vừa đẹp trai, con nhà giàu, thế thôi cũng đủ ngốn hết cả núi tim của bọn con gái rồi! _Thật ko vậy mày, sao nghe nó ảo ảo thế nào í -nó ko tin cho lắm _Mày ko tin thì có thể ra ngoài xem nha! _Ừ, tao cũng muốn xem hot boy là như thế nào? -nó hứng khởi   Mời các bạn đón đọc Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em của tác giả lola_babie.
Vị Hôn Thê Bá Đạo
Hôn ước giữa hai người họ đã được định sẵn từ khi họ chưa ra đời. "Không ngờ em giỏi thật đấy! Chưa gặp lần nào mà vẫn nhận ra vị hôn thê của mình!" *** Trăng tròn. Bầu trời đêm hôm nay tuyệt đẹp với vô số những vì sao lấp lánh. Trong căn biệt thự lớn nhất thành phố- và đó cũng là căn biệt thự của tập đoàn LV. “ Chát!”- Bên ngoài một căn phòng nhỏ ở trên gác của biệt thự, từng tiếng hét, tiếng đánh chói tai vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịt. Ở bên ngoài căn phòng có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đi qua đi lại trước của phòng. Sau lưng bà ấy có hai tên vệ sĩ đeo kính râm và một cô hầu gái. “Mời bà theo chúng tôi về phòng!”-Một tên vệ sĩ lên tiếng. “Con tôi đang ở trong đó thì làm sao tôi đi được?”- Người phụ nữ quay khuôn mặt đang khóc đến sưng cả hai mắt nhìn tên vệ sĩ. “Đây là lệnh của chủ tịch.”-Tên vệ sĩ trả lời. “Nhưng mà……” “Phu nhân. Xin bà đừng làm khó chúng tôi!”-Tên vệ sĩ cắt ngang lời của người phụ nữ. “Cậu…..” “Cạch”- Người phụ nữ đó còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng bỗng nhiên mở khiến tất cả mọi người đều quay nhìn nó. “Ông co……” “Khuya rồi mọi người đi nghĩ hết đi.”-Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng nói với hai tên vệ sĩ và cô hầu. “Dạ. Ông chủ!”- Ba người cùng cuối đầu đồng thanh đáp. Không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ đang khóc một cái, người đàn ông đó trực tiếp bước về phía hành lang. “Ông…….” “Bà vào trong đó với nó đi!”- Trực tiếp cắt ngang lời của người phụ nữ rồi người đàn ông lại tiếp tục đi về phía hành lang dài. Vội vã chạy vào trong phòng thì cảnh tượng trước mắt khiến bà ta không cầm lòng được mà khóc lớn tiếng. Trên giường là một cô gái khoảng 15-16 tuổi đang nầm sấp. Khẽ mở mắt nhìn người phụ nữ, cô gái mở miệng yếu ớt nói:” Bà vào đây làm gì? Ra ngoài!” “Con nằm đây đợi chút, ta sẽ đi lấy thuốc xức cho con!”-Người phụ nữ vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc. “Không cần!”-Cô gái trả lời với người phụ nữ bằng thái độ hơi vô lễ sau đó cố gắng ngồi dậy bước xuống giừơng “Con muốn về phòng sao? Để ta đỡ c…….”- Thấy cô gái định đứng lên thì người phụ nữ đó vội vã vừa hỏi vừa đưa tay ra để đỡ. “Không cần!”- Vừa nói cô vừa hất tay người phụ nữ đó ra, từng từng bước từng bước khó khăn đi ra khỏi căn phòng. ***** “Ông đâu cần phải đánh nó tới mức đó. Dù sao thì nó cũng là con gái của ông mà!”-Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông lúc nãy. “Bởi vì nó là con gái của tôi cho nên tôi mới cần phải đánh nó.”- Người đàn ông chậm rãi trả lời người phụ nữ. “Ông!”- Vẻ mặt bình thảng của người đàn ông khiến người phụ nữ càng tức giận hơn nhưng không thể nào nói trả lại người đàn ông. “Vậy nó nói sao? Nó có đồng ý không?”- Quyết định không chất vấn người đàn ông nữa, người phụ nữ đành bất lực hỏi lại. “Tất nhiên là không!”- Người đàn ông tiếp tục chậm rãi trả lời người phụ nữ. “Vậy bây giờ làm sao đây? Hay ông thử nói chuyện lại với anh Lương đi, biết đâu…..” “Không thể được.”- Không chờ người phụ nữ nói hết câu, người đàn ông trực tiếp ngắt ngang lời người phụ nữ. “Chuyện hôn sự này là do cha mẹ tôi sắp đặt từ rất lâu rồi. Bởi vì tôi và anh Lương đều là con trai nên chuyện hôn sự năm đó không thể thực hiện được. Còn bây giờ tôi có con gái, anh Lương có con trai, gia thế hai bên môn đăng hộ đối nên làm thông gia chẳng phải rất tuyệt sao? Bên chúng ta có LV, bên anh Lương có TL, nếu như chuyện hôn sự thành công, sau này hai bên hợp tác làm ăn chẳng phải rất tốt sao?” “Chuyên hôn sự này là hạnh phúc cả đời của con bé, với lại năm nay nó mới 16 tuổi thì làm sao có thể kết hôn được?” “Hạnh phúc cả đời thì sao? Trước đây tôi và bà chẳng phải cũng là hôn sự do cha mẹ hai bên sắp xếp sao? Chẳng phải chúng ta vẫn sống rất tốt đó thôi! Với lại chưa đủ tuổi kết hôn thì cứ đính hôn trước, sau đó cho tụi nó ở chung để bồi đắp tình cảm cũng được!” “Tôi thấy cứ để con bé học hết lớp 12 đã rồi hẵng tính, với lại ông dạy con thì dạy nó nhẹ nhàng thôi chứ đừng có đánh nó nữa. Nó cũng lớn rồi mà ông cứ bắt nó nằm sấp để đánh thì…..” “Rồi rồi……sau này tôi không bắt nó nằm sấp nữa, được chưa? Bây giờ thì xin mời phu nhân của tôi ơi, mau lại đây ngủ đi, khuya rồi!”- Không đợi người phụ nữ nói hết câu, người đàn ông đã giành lời. “Từ từ đã, để tôi gọi cho hiệu trưởn xin phép cho con bé ngày mai nghĩ một ngày, chứ nó……” “Không cần đâu. Tôi đã làm thủ tục chuyển trường cho nó rồi.” “Cái gì? Tại sao ông không nói với tôi một tiếng? Mà ông chuyển nó đi trường nào vậy? Chẳng lẽ ông…..”-Người phụ nữ nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghi ngờ. “Đúng vậy! Là trường mà con trai của anh Lương học- trường Đông Nam. Tôi cũng đã sắp xếp cho nó học cùng lớp với Gia Huy rồi và cho chúng ngồi cạnh nhau luôn. Bà thấy tôi có giỏi không?”   Mời các bạn đón đọc Vị Hôn Thê Bá Đạo của tác giả Sea Ice.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6