Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhất Thụ Nhân Sinh

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Ôn Nhu Mười Dặm
Lần đầu tiên gặp lại sau 11 năm, chỉ cần nhìn một cái, Thẩm Quyến liền nhận ra Tô Dạng Nhiên. Mặc dù cô đã không còn là cô gái nhỏ chạy tung tăng quấn lấy anh như ngày nào, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đó, tính cách vui vẻ hoạt bát đó, không lẫn vào đâu được. Trái tim Thẩm Quyến nhảy lệch một nhịp.   Chỉ tiếc là, cô không nhớ anh.   Thẩm Quyến cảm thấy tức giận. Lần đầu tiên các nhân viên trong bệnh viện nơi anh làm việc thấy được một mặt khác của bác sĩ Thẩm. Từ lúc anh đến đây công tác, ngoài vẻ đẹp trai xuất sắc thì chỉ có một khuôn mặt lạnh như băng, trên trán viết rõ: đừng mang theo tình yêu đến gần tôi. Thế nên, vẻ mặt biến hoá của anh sau khi tiếp nhận nữ bệnh nhân đó đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt. À, thì ra bác sĩ Thẩm cũng có lúc giống người rồi.   Đứng giữa tâm bão mà không hề hay biết, Tô Dạng Nhiên mặt dày quyết tâm theo đuổi bác sĩ Thẩm. Cũng chẳng phải cô nhớ ra anh, càng không phải nhất kiến chung tình gì cả, chẳng qua cô đã gục ngã trước vẻ đẹp trai khí chất như nam chính trong tiểu thuyết của anh mà thôi. Mặc dù, cô là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện kinh dị, nghe có chút gì đó sai sai, nhưng mà không sao, Tô Dạng Nhiên thích là được.   Thế nên, những ngày sau đó, các đồng nghiệp trong bệnh viện được chia làm hai phe rõ rệt. Một bên hóng hớt cô gái xinh đẹp trưa nào cũng tìm bác sĩ Thẩm ăn cơm kia là ai và một bên là các nữ bác sĩ và y tá ôm ngực gào khóc. Nhất cự ly nhì cường độ, mình có cự ly mà tại sao lại thua cô gái đó chứ?    Còn đương sự thì sao? Mặc dù là ngồi ăn cơm cùng nhau mỗi ngày, nhưng hai người cũng chia thành hai phe. Một bên là Tô Dạng Nhiên vui vẻ vì bắt được nam thần, còn một bên là bác sĩ Thẩm lạnh lùng mải suy nghĩ, rõ ràng mình là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh, từ lúc nào chuyển sang chuyên khoa điều trị bám dính cho cô gái này?   Tuy nhiên, thời gian đầu là vậy thôi, bản chất thật sự sau này mới từ từ lộ ra. Vốn dĩ Thẩm Quyến cũng chả phải lạnh lùng gì đâu, chẳng qua là anh không muốn thừa nhận từ cách đây rất lâu, cô gái này đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng anh rồi.    Bất chợt tìm đến, rồi đột ngột biến mất sau khi để lại cho anh những bối rối tuổi thanh xuân, Thẩm Quyến muốn biết lý do. Nhưng những gì mà anh quan sát được mỗi khi ở cạnh Tô Dạng Nhiên khiến cho anh từng bước từ bỏ ý định. Đôi mắt cô quá trong, tâm hồn cô quá lương thiện, không giống một người sẽ lừa gạt tình cảm của anh khi đó.   Cuối cùng, trong sự vui mừng đầy hoang mang của Tô Dạng Nhiên, bác sĩ Thẩm cao ngạo xuất chúng, đã chấp nhận cô. Tuy rằng thỉnh thoảng anh sẽ có những hành động tương đối ký quái, nhưng Tô Dạng Nhiên là ai? Chính là tác giả bí ẩn nổi tiếng chuyên viết truyện kinh dị, cô còn có gì phải sợ đây?   Những ngày tháng bên cạnh nhau của hai người thật sự rất ngọt ngào, chỉ là những sinh hoạt rất đời thường, anh đi làm, cô viết truyện, cùng nấu cơm, chơi với chó, buổi tối lăn giường,... nhưng xen lẫn trong đó là những mơ hồ về cuộc đời không hoàn chỉnh của cả hai, kể cả nguyên nhân vì sao cô không nhớ được anh.   Thì ra, cô luôn tươi cười như vậy, là bởi vì đã rơi quá nhiều nước mắt. Một người bố hèn nhát không chịu nổi áp lực, một người mẹ dành hết tâm tư cho gia đình mới, Tô Dạng Nhiên lớn lên trong sự cô đơn và ấm ức tột cùng. May mắn thay, cô gặp được anh.   Thì ra, bác sĩ Thẩm luôn cao ngạo lạnh lùng như vậy, cũng có một góc khuất không muốn ai nhìn thấy. Anh cũng có một người bố phản bội, chưa từng coi trọng mẹ con anh, nhưng có lẽ, anh may mắn hơn cô, bởi vì gia đình mới của mẹ thật sự rất tốt.    Thế nên, khi biết được người con gái mình yêu thương lén lút quay về căn hộ của hai người để ăn Tết một mình, Thẩm Quyến đã tự hứa với chính mình, cuộc đời này của anh, sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm như thế thêm một lần nào nữa.   Câu chuyện tình cảm nhẹ nhàng đáng yêu, có hơi ấm của gia đình, cũng có sự lạnh nhạt của những người không thân thích, có sự nhiệt tình của những đồng nghiệp trẻ tuổi, có sự dung dị trong tình cảm của những cặp đôi yêu nhau, có sự thấu hiểu đối với công việc của người bác sĩ, có chút chạnh lòng khi nghĩ đến những ngày xưa.   Nhưng tất cả chỉ là những nốt nhạc đệm trong tình yêu của Thẩm Quyến và Tô Dạng Nhiên, ít nhất là cho đến chương 80 mà tôi đã đọc được. Phần còn lại, dù chưa đọc hết nhưng tôi tin rằng tình cảm của bọn họ nhất định sẽ ngày càng bền vững và mạnh mẽ hơn. Giống như cái cách mà Tô Dạng Nhiên bảo vệ anh khỏi những đòi hỏi vô lý của người bố anh không muốn nhận kia, hay như cái cách mà cô mạnh mẽ đối mặt với người nhà bệnh nhân đang đổ lỗi cho anh.   “Có lẽ vì lương tâm và trách nhiệm, anh ấy sẽ tha thứ cho các người, nhưng tôi thì không. Anh ấy đã làm hết sức, các người có thể đau lòng vì người nhà các người, nhưng tôi không cho phép các người tổn thương người nhà của tôi.”   Cô ấy là như vậy, xinh đẹp và mỏng manh, nhưng sẽ vì anh mà đối đầu cả thế giới. Thế nên, Thẩm Quyến cho rằng từ đầu đến cuối, từ 11 năm trước cho đến tận bây giờ, đáng để anh vẫn luôn chờ đợi một người, chính là cô.   Những chương còn lại, có lẽ sẽ có thêm những sự hối hận của những bậc làm cha mẹ chưa tròn nhiệm vụ, hoặc giả tình yêu của bọn họ sẽ đơm hoa kết trái, sẽ có bánh bao nhỏ xuất hiện,... bởi vì cuộc sống sẽ luôn tiếp diễn theo con đường mà mình đã lựa chọn. Mà con đường mà họ chọn, định sẵn là có nhau.   ____   “ “: Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Buổi sáng mười giờ, Tô Dạng Nhiên đang ngồi trên ghế xếp hàng ngoài hành lang bệnh viện chờ khám bệnh. Cho đến khi cô chờ muốn sốt ruột thì cửa phòng làm việc mới đẩy ra, bệnh nhân được người thân đỡ ra ngoài, mấy giây sau trong loa phát ra tên mình, Tô Dạng Nhiên cầm số thứ tự nhanh đi tới. Phòng không rộng nhưng thoải mái, trên bàn làm việc đặt một chậu cây xanh, một bác sĩ trẻ ngồi ở phía sau, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một tròng mắt đen hết sức trong suốt và thấu đáo, vẻn vẹn chỉ cần một đôi mắt là Tô Dạng Nhiên có thể đoán được khuôn mặt người dưới lớp khẩu trang kia là như thế nào, nghĩ như vậy, cảm giác đau đã giảm không ít. Cô đi tới hướng bác sĩ, ngồi đối diện nói: "Bác sĩ, ngày hôm qua tôi vô tình té lộn mèo một cái." Tô Dạng Nhiên là một mỹ nhân điển hình, gương mặt xinh đẹp trong lúc lơ đãng còn mang một ít yêu mị, mà gương mặt đó bây giờ có hơi tái nhợt, cô khẽ cau mày làm nhạt đi mấy phần quyến rũ. Thẩm Quyến ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt bình tĩnh tựa hồ thay đổi, giọng nói hơi khàn khàn, "Đưa giấy khám bệnh cho tôi." Dường như là bị cảm. Tô Dạng Nhiên vừa nghĩ vừa đưa giấy khám cho bác sĩ, Thẩm Quyến đưa tay nhận lấy, cô chú ý tới bàn tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả móng tay cũng cắt gọn gàng, trong lòng Tô Dạng Nhiên âm thầm nghĩ ngợi. Mạnh Điềm luôn nói bác sĩ ngoại khoa nào cũng có bàn tay vô cùng đẹp, lời này đúng là không sai. "Tô Dạng Nhiên." Tô Dạng Nhiên nghe có người kêu tên mình, cô miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đối mặt với cặp mắt kia. "Tôi hỏi cô làm sao mà té?" Tô Dạng Nhiên: "..." Tối hôm qua Tô Dạng Nhiên và tiểu Hắc phấn đấu đến rạng sáng, lúc kết thúc thì miệng khát lưỡi khô nên đi vào phòng khách rót nước, đại khái là viết truyện kinh dị nhiều nên hay nghi thần nghi quỷ, lúc về phòng thì tự vấp phải cầu thang mà té, lúc tỉnh lại bên ngoài đã sáng choang. Nghĩ tới đây cô mặt không đổi sắc nói: "Lúc xuống cầu thang thì bước hụt, bác sĩ, có phải tôi bị nghiêm trọng lắm không?" Mình là dựa vào đầu óc kiếm cơm đó! Thẩm Quyến nâng mí mắt nhìn cô, ngón tay gõ trên bàn phím phát ra tiếng cạch cạch, "Đi chụp CT thử mới biết được." "Vâng." Tô Dạng Nhiên cầm tờ giấy thu lệ phí xuống lầu, trả tiền rồi mới đi tới phòng chụp X quang. Thẩm Quyến nhìn kĩ tấm phim của cô, ngẩng đầu thì thấy dáng vẻ lo lắng của Tô Dạng Nhiên, anh bình thản nói: "Mấy ngày nay cô phải chú ý nghỉ ngơi, không nên thức đêm, ăn uống thanh đạm một chút, không ăn chua cay." "Không thức đêm?" Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng hỏi. "Ừ. Có vấn đề gì?" Tô Dạng Nhiên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Không thành vấn đề, cảm ơn bác sĩ." Thẩm Quyến gật đầu. Sau khi về đến nhà, Tô Dạng Nhiên đem thân thể mệt mỏi của mình quăng lên ghế salon, cô lười đến mức một ngón tay cũng không muốn động, ngay thời điểm sắp chìm vào giấc ngủ thì một tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Mạnh Điềm. "A lô?" Cô uể oải. "Có phải hôm nay cậu tới bệnh viện không?" "Sao cậu biết?" "Đương nhiên là do tớ thấy cậu rồi, mặc dù chỉ thấy bóng lưng thôi mà tớ đã biết ngay là cậu đó, lợi hại chưa, nếu không phải vướng một ca giải phẫu thì tớ đã qua tìm cậu rồi, mà cậu làm sao thế, bị bệnh à?" "Không có." Tô Dạng Nhiên kể lại chuyện xảy ra ngày hôm qua cho bạn mình. Sau khi nghe xong, Mạnh Điềm ở đầu bên kia cười không ngừng, "Cậu viết truyện kinh dị mà còn sợ bóng sợ gió à?" Hơn nữa còn viết rất tốt nữa chứ. "Tớ nói cậu nghe nè, càng viết lại càng sợ đó biết không?" Tô Dạng Nhiên phản bác. Bởi vì trong não chứa nhiều tình tiết nên còn sợ hơn so với người bình thường. "Được được được, không cãi với cậu nữa, tớ nói cho cậu nghe cái này." Mạnh Điềm dừng một chút, "Viện của chúng tớ gần đây mới có một bác sĩ khoa ngoại thần kinh chuyển tới, nghe nói là từ nước ngoài về, họ Thẩm, gọi là gì đó tớ quên rồi, nhớ không ra, nhưng mà ngoại hình đẹp trai nha, tưởng tượng một chút mà máu đã cạn sạch rồi." Tô Dạng Nhiên lặng lẽ liếc mắt, "Cậu có tin là tớ méc cho Giang Thừa không?" "Ai, cậu chơi xấu quá vậy." Tô Dạng Nhiên hừ một tiếng, nói: "Được, tớ không méc đâu, tớ nhức đầu, tớ đi ngủ một lát đây." "Ok, cúp máy nhé." "Ừ." Lúc tỉnh lại bầu trời đã đen rồi, Tô Dạng Nhiên nhìn phòng khách mờ mờ, đột nhiên nghĩ đến một câu nói, một người mong muốn không phải tỉnh dậy vào lúc xế chiều, bởi vì lúc tỉnh dậy, nhìn ngày tối đen, căn phòng trống không, cảm giác cô độc lại cao hơn bao giờ hết.   Mời các bạn đón đọc Ôn Nhu Mười Dặm của tác giả Tống Cửu Cẩn.
Hoàng Ân
Nhân vật chính: Cố Loan, Triệu Quý Có một ngày giữa ban trưa, Cố Loan giật mình tỉnh giấc. Nàng nói với mọi người, mình gặp ác mộng. Trong cơn ác mộng ấy, nàng trẻ trung nõn nà, cha mẹ huynh trưởng thương yêu, ngàn kiều vạn sủng, lại vì bị bỏ thuốc mà bị người chiếm đoạt, ủy khuất làm trắc phi cho Thái tử. Trong cơn ác mộng ấy, Ninh vương như Quỳ thú từ trên cao giáng xuống Hoàng thành, máu tươi vung vãi, Thái tử bỏ mạng. Nàng sợ hãi, nàng trốn chạy, thậm chí không oán không thán khi bị mang lên giường Ninh Vương thị tẩm, đổi lại vẫn là một cái chết không thể nào tránh khỏi. Bàng hoàng tỉnh giấc, Cố Loan bật khóc. Khóc cho những bất lực, khổ sở, sợ hãi mà mình đã phải chịu. Bởi những gì nàng thấy không phải giấc mơ, chúng thật sự đã từng xảy ra với nàng trong hiện thực. Cố Loan đã bị Ninh vương siết chết trên giường, rồi mang theo oán hận và khủng hoảng quay trở về quá khứ.   Nữ chính Cố Loan trong câu chuyện này không phải tuýp người thông minh. Nàng chỉ như một chú chim non được cha mẹ thương yêu bảo bọc trong chiếc lồng kín, hận không thể đem hết mọi thứ tốt đẹp nhất cho con gái của mình. Gia đình của nàng đông đúc nhưng quy củ, huynh đệ tỉ muội nhường nhịn nhau, có tranh đấu cũng chỉ là chút ghét bỏ đích thứ không đáng để mắt tới. Phụ thân chinh chiến sa trường, cả đời chỉ có một người vợ là mẫu thân. Bà cố lại chịu sự kính trọng của Hoàng thượng, nhóm di nương của ông cố hay ông nội cũng toàn là tuýp không đủ não để đấu tranh hậu trạch. Thế nên ngôi nhà nơi Cố Loan lớn lên thật sự là một chiếc tổ yên bình. Chiếc tổ nhỏ ấm cúng, tứ đại đồng đường, dưỡng nên một tiểu tiên điểu xinh xắn ngây ngô, không hề biết tới gió tanh mưa máu ngoài chiến trận. Trọng sinh quay trở về, nói rằng Cố Loan không oán hận là giả. Chỉ là nàng biết mình là ai, mình ở vị trí nào, mình có đủ sức lực để mà trả thù hay không. Cố Loan càng không nỡ để những người thân xung quanh vì oán hận kiếp trước mà phải thay nàng tranh đấu. Thế nên nàng lựa chọn lãng quên và trốn tránh. Nhưng bánh xe vận mệnh vô tình vẫn ép nàng gặp lại những kẻ từng là cơn ác mộng trong quá khứ của mình. Một kẻ ẩn giấu âm mưu và dã tâm dơ bẩn trong lớp vỏ thanh nhã. Một kẻ cao ngạo lạnh lùng, hung tàn máu lạnh. Đây không phải là một câu chuyện có quá nhiều âm mưu. Nữ chính là con người ngây thơ nhưng không nhu nhược ngu ngốc, nàng chỉ không ôm chí lớn, mong ước một đời một kiếp an bình, sống trọn đến tuổi già. Chỉ khi số phận ép nàng phải lựa chọn, bóc trần những âm mưu dẫn tới tấn bi kịch của nàng đời trước,Cố Loan mới buộc phải chui ra khỏi sự bảo bọc của gia đình mà đưa ra quyết định cuối cùng. Nam chính không có ký ức kiếp trước, nhưng kiếp này nữ chính trùng sinh trở về, vô tình trồng liễu liễu lại xanh, khiến Ninh vương không còn bước trên vết xe đổ bạo ngược như xưa. Truyện không quá thiên vị hay theo mô tuýp bàn tay vàng, nữ chính chỉ ngẫu nhiên thay đổi một chút dòng chảy của số phận để bảo vệ mình mà thôi. Nàng ko có oán hận hay tiếc nuối gì kiếp trước bởi sau đó phụ thân đã giết Ninh vương để trả thù, bởi vậy ở kiếp này, nàng đối với nam chính chỉ có sợ hãi và bất lực, trốn tránh. Quá trình theo đuổi cô vợ nhỏ vừa mềm mềm đáng yêu vừa sợ mình như quỷ của nam chính bởi vậy mà bắt đầu. Đau đớn đẫm đầy máu và nước mắt, suýt chút nữa phải hồn bay phách lạc, “Quỳ thú” Ninh vương mới làm thịt được “Tiểu Tiên Điểu” mà hắn muốn. Truyện cũng khai thác tới một số nhân vật phụ xung quanh Cố Loan, nhờ nàng tác động mà kiếp này có được một hạnh phúc viên mãn hơn kiếp trước. Hoàng đế rất dễ thương, tính tình tùy hứng, cực kỳ sủng cậu con trai của ái thiếp khiến cho nó đã hung tàn bạo ngược nay slại càng coi trời bằng vung. Về sau sầu não tới bạc cả đầu vì nó hung quá không ai dám lấy. Truyện HE ngọt ngào, cả quá trình không có quá nhiều âm mưu, nam chính bạo ngược và nữ chính nhát gan vô tình cảm hóa con thú hung dữ. Tác giả chắc ví von thành nghiện nên cuối truyện làm hẳn 1 phiên ngoại dễ thương chết người luôn, lấy bối cảnh là một chú chim phượng hoàng con vô tình đi lạc vào đảo nơi Quỳ thú trú ngụ. Xong bị Quỳ thú nhốt nhốt, nuôi nuôi, song tu, thịt thịt, đẻ ra quả trứng. Truyện siêu thích hợp cho những bạn thích ngọt thích sủng, lại có độ dài vừa phải không cần cày lâu. Chỉ tiếc là hình như mới có convert chứ chưa có link edit hoàn. *** Tháng tư kinh thành, xanh lá mạ, hoa hồng, quất vào mặt gió nhẹ không nóng không lạnh, rất là thoải mái. Sáng sớm thời gian, Cố Loan mới vừa khởi không lâu, đối diện gương đồng chải đầu, tiểu cung nữ ôm mấy chi hoa hồng nguyệt quý đã đi tới. Cố Loan thất thần mà nắm kia đầu đen nhánh nồng đậm tóc dài, giương mắt nhìn lại. Nàng động tác lười nhác, còn lộ ra vài phần tiền đồ chưa biết, vô lực sửa đổi suy sút, nhưng Cố Loan có song thủy nhuận mỹ lệ đôi mắt, tiểu cung nữ bị nàng nhìn, cũng chưa lý do mà hoảng hốt, tựa như gia cảnh quẫn bách thư sinh nghèo gặp được quốc sắc thiên hương nhà giàu tiểu thư, đã hoảng loạn mỹ nhân vì sao xem hắn, lại tự biết xấu hổ sợ mỹ nhân ghét bỏ. “Tứ cô nương, ngài xem này hoa còn được không?” Tiểu cung nữ khẩn trương hỏi. Cố Loan nào có tâm tình ngắm hoa, tùy ý xem mắt, hỏi tiểu cung nữ: “Nhưng có Thừa Ân Hầu phủ tin tức?” Đó là nàng nhà mẹ đẻ. Tiểu cung nữ lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.” Cố Loan liền tiếp tục chải đầu. Tiểu cung nữ yên lặng mà đem đế cắm hoa ở trên bàn quan diêu bình hoa trung, vội xong rồi, tiểu cung nữ triều A Loan hành lễ, cúi đầu lui đi ra ngoài, giống như trước giống nhau, trừ phi Cố Loan hỏi chuyện, nàng liền sẽ không chủ động nói cái gì. Tiểu cung nữ rời đi sau, Cố Loan tầm mắt, chậm rãi chuyển qua bình hoa phấn nguyệt quý thượng. Kia nguyệt quý khai đến cực hảo, cánh hoa phấn nộn, thủy linh linh. Cố Loan bỗng nhiên nhớ tới qua đời Thái Tử, Thái Tử từng ở nàng bên tai nói: “A Loan, ngươi này thân mình, so cánh hoa còn nộn.” Cố Loan ánh mắt mê ly lên, hồi tưởng mấy ngày nay biến cố, vẫn cứ cảm thấy giống tràng mộng. Lão hoàng đế bệnh tình nguy kịch, Thái Tử một bên thương tâm khổ sở, một bên âm thầm trù bị đăng cơ, vừa người long bào đều bị hảo, đã có thể ở Đông Cung mỗi người ngóng trông chuyển qua chính cung đi thời điểm, Ninh Vương đột nhiên tạo phản, làm trò lão hoàng đế mặt dùng kiếm lau Thái Tử cổ. Lão hoàng đế bị tức giận đến sống sờ sờ biến thành tiên đế, Ninh Vương ra lệnh một tiếng, tiếp tục huyết tẩy hoàng cung. Đông Cung là Ninh Vương tạo phản chủ chiến trường. Đông Cung bên trong, đã sớm thất sủng Thái Tử Phi đã chết, so Cố Loan trước hầu hạ Thái Tử mặt khác thiếp thất đã chết, hầu hạ Cố Loan nha hoàn không đầu ruồi bọ dường như ra bên ngoài chạy, cũng đã chết. Lần đầu tiên cùng tử vong ai đến như vậy gần, Cố Loan đã quên quý nữ khí tiết, sợ tới mức bò tới rồi giường phía dưới. Đông Cung mọi người thê lương tiếng kêu không dứt bên tai, Cố Loan run thành run rẩy. Liền ở Cố Loan một bên run run một bên cầu Bồ Tát phù hộ nàng né qua kiếp nạn này khi, một trận chỉnh tề có tố tiếng bước chân sau, Ninh Vương tâm phúc lạnh nhạt vô tình thanh âm từ phía trên truyền tới: “Cố cô nương, Vương gia có mệnh, không được ta chờ thương ngài mảy may, còn thỉnh ngài ra tới, Vương gia khác cho ngài an bài tẩm cư.”   Mời các bạn đón đọc Hoàng Ân của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Mê Điệt
Bạn có biết một loại cây tên là mê điệt, đúng như cái tên, mang theo mùi hương nồng ấm khiến cho bất kỳ ai gặp được đều mê đắm. Đối với Lâm Tịnh Minh, Lận Lâm chính là cây mê điệt đó. Vẻ dịu dàng của cậu ấy khiến người ta say mê, sự ưu tư của cậu thu hút người khác, sự trưởng thành của cậu khiến người ta đắm chìm, nhưng ẩn chứa trong tất thảy lại là sự xa cách cô đơn, sự lạnh lùng làm người ta không thể tới gần. Trái ngược với Lận Lâm lạnh lùng, cách biệt như vầng trăng thanh nhã ở quá tầm với, như mùi hương thảo dịu dàng mà xa xăm, Lâm Tịnh Minh lại là một cô gái tỏa sáng rực rỡ như ánh mặt trời. Cô ấy là hoa khôi trường đại học, không chỉ xinh đẹp, cô ấy còn là một sinh viên ưu tú, là cây bút ưu tú của các trang tiểu thuyết mạng và từng đạt giải nhất nhì thành phố. Cô ấy giống mặt trời giữa hạ, luôn tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ khiến người khác ngưỡng mộ và vây quanh. Lâm Tịnh Minh và Lận Lâm, một người là ánh mặt trời kiêu ngạo, một kẻ là vầng trăng sáng thanh u, vốn giống như ban ngày và đêm tối tách biệt, chẳng có lấy một điểm chung. Tất cả những gì họ biết về nhau đều qua những lời bàn tán và những bức ảnh được phát tán trong trường đại học. Cuộc sống của bọn họ chỉ thực sự giao nhau vào giây phút Lâm Tịnh Minh trở thành vị khách không mời trong cuộc chia tay của Lận Lâm với cô bạn gái thứ hai - Hề Cạnh Lan. Ấn tượng đầu tiên của cô với cậu cũng chỉ gói gọn trong một câu: Dường như người đó không vui vẻ lắm. Lâm Tịnh Minh chú ý đến Lận Lâm cũng chỉ vì một câu nói trong lúc xúc động của cô bạn gái cũ của cậu: “Tựa như chị ấy chết đi nên anh vĩnh viễn không quên được chị ấy... Nếu như em cũng chết đi thì sao? Có phải em chết đi, anh cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên em không?” Thứ cuốn hút Lâm Tịnh Minh không phải Lận Lâm, không phải ánh mắt xa xăm khó hiểu của cậu, mà là câu chuyện chân thực đằng sau cậu, cô thích viết truyện, thích thêu dệt ảo mộng tươi đẹp, chính vì thế, Lận Lâm trở thành đối tượng của cô, cô muốn tìm hiểu cậu. Càng tìm hiểu càng đau lòng. Lâm Tịnh Minh nhận ra góc tối trong lòng Lận Lâm, hiểu được quá khứ ưu thương bất hạnh của cậu. Hoá ra, cậu ấy là kết quả của một tình yêu vụng trộm, còn mang trong mình vận mệnh kỳ lạ, khiến tất cả những người đối xử tốt với cậu đều gặp nạn. Bố mẹ trên danh nghĩa mất, hai người bạn gái trước, một người nhảy lầu tự sát, một người bị thương, chính những sự việc vô tình mà dường như có sắp đặt cả ấy khiến Lận Lâm trở nên mặc cảm tự ti, cậu cô độc lạnh lùng khép cửa trái tim, cũng chỉ vì sợ sẽ tổn thương những người khác. Lận Lâm khóa mình chặt đến nỗi ngay cả Lâm Tịnh Minh, cô gái mặt trời chói lọi đầy sức sống cũng không thể đưa ánh sáng của mình tới bên cậu. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tịnh Minh biết tới thất bại. “Cậu ấy bởi vì chính nỗi ưu thương kín đáo của mình mà trở cao quý, lại bởi vì sự cao quý ấy mà già nua..." Lâm Tịnh Minh thích Lận Lâm, nhưng những gì cậu che dấu lại quá nhiều, hết tầng này tới lớp khác ngăn cản cô chạm tay vào cậu. Tất cả những chuyện trong quá khứ, rồi đến những biến cố của hiện tại khiến Lận Lâm không dám dũng cảm đối mặt với tình yêu ấm nóng của Lâm Tịnh Minh. Nhưng trái tim cậu lại không thể phủ nhận những rung động trước cô gái mang tên Lâm Tịnh Minh ấy.  Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, cậu ấy bước ra khỏi bóng đêm mà mình đang ẩn nấp, lần đầu tiên dũng cảm bước lên phía trước nắm lấy tay cô gái mà cậu thích. Nhưng câu chuyện chưa thể kết thúc đơn giản vậy được, chính vào lúc người đọc tưởng sóng yên biển lặng, cô gái mặt trời Lâm Tịnh Minh và chàng trai bóng tối Lận Lâm có thể nắm tay nhau tiến tới quãng đường tiếp theo, thì biến cố lại xảy tới. Lâm Tịnh Minh bị thương ở mắt trong một lần đi chơi với Lận Lâm, vết thương rất nặng, khiến cô gần như mù một bên mắt, mắt còn lại nhìn rất khó. Những vết tích trong quá khứ lặp lại thêm một lần nữa, khiến Lận Lâm tiếp tục rơi vào ngõ cụt của mình, cậu tự trách cứ bản thân, đấu tranh với tình yêu của mình. Ở lại bên Tịnh Minh để rồi cô cũng gặp xui xẻo như hai người bạn gái trước của anh, hay rời bỏ cô, khiến cô đau lòng một lần rồi thôi? Lận Lâm lựa chọn cái đầu tiên, vì cô, cậu chấp nhận gặp người bố ruột, kẻ mà cậu ghét nhất, làm chuyện cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm đó là ngửa tay xin tiền ông, cậu lặng lẽ gom góp tiền mổ mắt cho Tịnh Minh rồi lặng lẽ dọn đồ bỏ đi trong ngày. Đó là tất cả những điều tốt mà anh có thể làm cho cô, anh không nói lời từ biệt, không ở lại chờ Tịnh Minh khỏi hẳn không phải vì anh vô tình mà vì anh sợ, sợ tới lúc Tịnh Minh khỏi mắt, chính anh cũng sẽ không đành lòng rời xa cô. ----- Anh gật đầu: "Cháu muốn chia tay với cô ấy." "Tịnh Minh đối xử với cháu không tốt?" Anh chậm rãi lắc đầu, "Tịnh Minh đối xử với cháu rất tốt, cháu chỉ sợ..." "Sợ cái gì?" "Sợ..." Lận Lâm thấp giọng, khoé miệng cười cười mang theo vẻ tự giễu, "Sợ mình quá yêu cô ấy." ----- Nói về tổng quan toàn truyện thì motip của ''Mê Điệt'' không hề mới, cô gái ấm áp bí mật tìm hiểu về quá khứ của chàng trai u buồn, theo đuổi chàng trai ấy, giúp cậu thoát khỏi bóng tối. Thế nhưng dưới lời văn của Đằng Bình, ta lại cảm thấy một phong vị rất khác.  Lời văn của Đằng Bình dịu dàng, mềm mại như tính tình của Lận Lâm, nhưng lại thấm đẫm một nỗi buồn man mác khó tả, có lúc, tác giả đưa giọng văn lên cao, thể hiện tâm trạng bế tắc tới tột cùng của Lận Lâm trước tình yêu bất chấp của Lâm Tịnh Minh, trước sự bỏ đi không lời từ biệt của Lận Lâm, cũng có lúc lại trở về với sự ôn hòa, vỗ về đầy ấm áp ban đầu qua bài thơ Lận Lâm ngâm tặng Tịnh Minh: “Mộng Giang Nam thuở bé, chỉ muốn được hái sen. Trai mười hai để chỏm, bờ dương xanh mưa bụi. Thuyền trắng xuôi Giang Tô, trăng bạc nhuốm tà áo Chợt nghe khúc ca cổ, Ngô Việt đà ngàn năm.” Đó là ngọt và đắng, là thanh xuân đầy những cơn mưa, cơn mưa của tình yêu, của tình bạn, của lí trí kiên định và sự cố chấp bướng bỉnh. Câu chuyện rõ ràng rất có tính kịch, nhưng dưới giọng văn man mác của Đằng Bình lại có chiều sâu khó tả, rõ ràng là nữ chính mặt dày tới quá đáng, nam chính lạnh nhạt, trầm ngâm tới phát điên, những hành động khó hiểu, hết sức cẩu huyết, có người chết, có người bị thương, ngay đến nữ chính cũng bị đâm hỏng mắt tới hai lần và nam phụ dù có bị phũ phàng tới đâu vẫn chăm lo cho nữ chính tới mức hơi bất bình thường. Nhưng tổng thể chung, cả câu chuyện tỏa ra một mùi hương thanh nhã như mùi hương thảo, âm thầm bao bọc lấy thanh xuân tươi đẹp mà Lâm Tịnh Minh dùng hết sức phấn đầu để không hối hận. Cảm ơn Lận Lâm, cảm ơn Lâm Tịnh Minh. ... ''Anh kề má trên mặt cô, cô cảm nhận được sự lạnh lẽo dần dần trở nên nóng bừng của má anh, "Chúng ta kết hôn." Cô im lặng, đột nhiên nói: "Em không lấy anh." '' ___________ '' '': Trích từ truyện Review by #Chiêu Tú Nữ - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Câu chuyện bắt đầu từ nơi này. Ánh mặt trời ban trưa, trong bóng râm dưới tầng ký túc xá của đại học Z, bên cạnh lan can bằng sắt chỗ gốc cây, có một nam một nữ đang đứng giằng co nhau. Cô nữ sinh khoanh tay trước ngực, đứng thẳng nghiêng đầu nhìn cậu nam sinh với vẻ chăm chú. Cậu nam sinh cũng cứng người đừng đó, nhìn thẳng vào cô nữ sinh, mặt mày xanh lét. Một cơn gió quét qua mang theo cảm giác lành lạnh, hai người đều không nói gì, một lát sau, cô nữ sinh hỏi: "Cậu muốn thế nào?" Cậu nam sinh nói, "Thứ con gái như cậu ấy, chỉ một buổi chiều thôi tôi cũng vớt được chục đứa rồi!" Giọng nói đầy vẻ tức giận. Cô gái nhướn mày, buông thõng tay, "Cứ tự nhiên." "Lâm Tịnh Minh! Tôi chưa từng thấy đứa con gái nào nhiều chuyện như cô!" Cậu nam sinh kia chỉ vào cô bằng ngón giữa, "Cô nhớ kĩ cho tôi, thứ con gái như cô cả đời này cũng chẳng có thằng nào thèm đâu, đến lúc đó có muốn khóc cũng chả kịp!" Nữ sinh tên "Lâm Tịnh Minh" kia nghiêng đầu nhìn cậu ta, là cậu ta theo đuổi cô ba tháng đó có nhớ không hả? Cậu nam sinh kia ném chai nước suối trong tay xuống đất, khiến nó kêu "Bốp" một cái, nước bắn tung tóe đầy đất, sau đó liền quay người bỏ đi, nhanh chóng rời khỏi kí túc xá nữ. Cô hẵng còn nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng cậu ta mà nhún vai. Ánh mặt trời rọi lên bộ đồ màu vàng nhạt của cô, làn da trắng nõn mượt mà, dáng người không cao lắm, khoảng 1m58, nặng 88 cân (44 cân Việt), ăn mặc hợp thời trang, tóc nhuộm màu nâu buộc túm lại thành đuôi ngựa, còn đeo một chiếc kẹp tóc rực rỡ. Làn da dưới ánh nắng giữa trưa lại càng tuyệt vời, đó là một cô gái xinh đẹp, người theo đuổi cô nhiều vô số. Cô đã xinh đẹp, thành tích lại còn tốt, giữ kỉ lục vượt 3 cấp của đại học Z, lại còn là một người giỏi văn chương -- Lâm Tịnh Minh là một tác giả tiểu thuyết online nổi danh trên mạng. Bút danh của cô là Lạc Nhạn, rất nổi tiếng, thỉnh thoảng lại có mấy kẻ không biết tên chạy tới đại học Z tìm Lạc Nhạn, ngay cả bà quản lý cổng trường cũng biết Lạc Nhạn chính là Lâm Tịnh Minh. Nhưng nam sinh trong đại học Z có một nhận thức bí mật chung: Con gái kiểu nào cũng chẳng khó theo đuổi được như Lâm Tịnh Minh, ai tán đổ được Lâm Tịnh Minh thì phải đãi tiệc. Sau khi mọi người đề ra nhận thức chung như vậy thì người theo đuổi cô càng nhiều hơn, chủ yếu là vì "Tôi cược với người nào đó rằng chắc chắn tôi sẽ tán được Lâm Tịnh Minh", nhưng bất kể là vì điều gì, tóm lại là cô rất kiêu kì, làn sóng theo đuổi cùng lắm cũng chỉ càng thêm thúc đẩy bản tính kiêu căng của cô mà thôi. Lâm Tịnh Minh kiêu căng nhưng lại chẳng hề đáng ghét. Tất nhiên là vẫn có nhiều người ghét cô, ví như bạn cùng lớp của cô, Lâm Vi, chẳng có ai trong khoa ngoại ngữ này không biết là Lâm Vi mâu thuẫn với Lâm Tịnh Minh cả, những câu về Lâm Tịnh Minh từ miệng Lâm Vi ra chẳng có lấy một ý tốt nào, kinh điển nhất là một câu mà Lâm Vi nói về Lâm Tịnh Minh, "Đừng có kiêu căng thế, một ngày nào đó cũng chỉ là đồ bỏ của đám đàn ông mà thôi." Còn Lâm Tịnh Minh thì trông thấy Lâm Vi liền đi đường vòng. Cô có một nguyên tắc, thà rằng đánh nhau với nam sinh khoa thể dục còn hơn là cãi nhau với bất cứ nữ sinh nào. Trời bất chợt đổ cơn mưa, cô thoáng nhìn lên, vẫn còn có mặt trời, - mưa ban trưa - người ta nói người gặp phải mưa ban trưa là người thất tình, cô nào có thê lương vậy đâu chứ? Đang định quay lại kí túc xá ngủ trưa, vừa đi được hai bước, cô đã trông thấy có hai cậu nam sinh đeo Guitar và đàn điện tử trên lưng, ngay giữa trưa nóng nực mà lại mặc bộ đồ cha sứ kì lạ, hai người rảo bước qua kí túc xá nữ - trông rất điển trai! Cô nhìn người ta chăm chú không rời mắt được, nhìn một lát liền tỉnh ra: đây là thành viên trong ban nhạc của trường, "Trúc", xem ra ngày mai là trận đấu chính thức, hôm nay đang diễn tập. Cậu trai đeo đàn điện tử thấp hơn cậu đeo đàn Guitar nửa cái đầu, nhưng hai người đều rất cao, khoảng hơn 1m75. Đầu tóc cậu trai đeo đàn guitar đến là rực rỡ, nhuộm đủ các màu hồng hồng tím tím, tóc dài ra nên đã cắt một chút, còn đuôi tóc vẫn có màu hồng, thoạt nhìn trông rất lãng tử. "Trương Khải Ngai!" Đằng sau có một cô gái mặc đồ yêu tinh vừa đuổi theo vừa kêu lên, "Thư Yển! Trương Khải Ngai!" Mắt Lâm Tịnh Minh sáng ngời, "Yêu tinh! Yêu tinh yêu tinh!" Cô gái mặc đồ yêu tinh quay đầu lại, "Ôi, Tịnh Minh đó à, ui cha, bộ đồ này đáng yêu ghê! Sao cậu vẫn phải hóa trang đáng yêu thế này?" Nói xong cô ấy bật cười đến là to. Cô gái trong đội xướng ca "Trúc" này là "Phỉ Đồ Mị", một cái tên kì lạ, nghe nói bố mẹ cô ấy đều là nghệ sĩ, có thể là tư duy của nghệ sĩ khác người thường, ngay cả cái tên cũng thể hiện đầy nghệ thuật nên đã đặt thế này chăng. Phỉ Đồ Mị hát rất hay, là một trong những giọng hát chính của "Trúc". Có lần, một nam sinh tham gia thi đấu trong trường đã nói, "Cậu đúng là đồ yêu tinh tuyệt phẩm", từ đó về sau, "Yêu tinh" liền trở thành biệt danh của cô nàng. Cô ấy cũng rất đẹp, có điều sau khi tẩy lớp trang điểm, tháo trang sức ra rồi thì lại chẳng còn xinh đẹp bằng Lâm Tịnh Minh nữa, là con gái phải biết cách ăn mặc. Mời các bạn đón đọc Mê Điệt của tác giả Đằng Bình.
Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia
Tần Gia Uy anh là ông trùm giới mafia, là người đàn ông khét tiếng lạnh lục. Trong thế giới của anh, anh chính là thượng đế là pháp luật. Chỉ cần là thứ anh thích thì sẽ phải thuộc về anh. Người trong giang hồ mỗi khi nghe đến Tần Lão Đại đều liên tưởng đến một con sói hung tàn, mưu mô đa kế. Nhưng anh cũng có một mặt của vị nam thần, lạnh lùng dũng cảm. Đường Vịnh Hi là con gái duy nhất của Đường Chấn Nam, vị tổng thống đương nhiệm của Mỹ. Cô sở hữu nhan sắc hơn người và trí thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng thật kỳ lạ, một con người không sợ trời sợ đất như cô lại sợ Tần Gia Uy một cách kỳ lạ. Và con sói hung tàn cũng đã trở nên đáng yêu dịu dàng vì cô. *** GHI CHÚ: 5 quyển truyện tiếp nối lẫn nhau. * Quyển 1: Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ. ( Lôi Lạc Thiên và Trình Lam). *Quyển 2: Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình. ( Mạnh Hùng và Kiều Nhi). * Quyển 3: Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo. ( Nam Liệt và Hàn Mạc). *Quyển 4: Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí. ( Tràn Hạo và Tần Gia Duyên) *Quyển 5: Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia. ( Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi) ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Trên sân thượng toà cao ốc One World Trade Center còn được biết với cái tên "World Trade Center", vừa nghe qua đã làm rung động không biết bao nhiêu trái tim. Tòa cao ốc được tọa lạc ngay trung tâm thành Phố Lower Manhattan, New York. World Trade Center đã bị tàn phá, mang theo 3 ngàn mạng sống vô tội và đã làm bị thương 6000 người trong vụ khủng bố 11-9-2011, do tổ chức khủng bố al-Qaeda gây ra. Ba chiếc trực thăng quân đội hùng hồn đáp xuống sân thượng, tiếng vù vù của cánh quạt cùng với gió mạnh xóay cuồn cuộn lên, làm cả bầu trời chạng vạng tối trở nên mờ mịt bởi cát bụi. Một tốp người tinh anh thành thạo nhảy từ mấy chiếc trực thăng xuống, nhìn vào kỹ thuật và hành động điêu luyện của bọn họ có kỷ luật và trình tự hẳn hoi, cũng đã đủ biết họ là những người được huấn luyện đặc biệt theo lối quân sự. Chỉ trong tích tắc mười mấy tên mặc âu phục màu đen, trên tay mỗi người cầm một khẩu súng Trường Tấn Công M4, do Tần Gia sản xuất đứng thành hai đường thẳng. * Súng Trường tấn công M4 được đặc biệt chế tạo cho Quân Đội Mỹ. Với quy lực khiếp người, tầm bắn xa lên đến 600m và tóc độ bắn ra 950 phát trong vòng một phút. Chiếc trực thăng vừa dừng hẳn lại, Doãn Kỳ, Nhật Trung, Sam cùng với Trần Linh Giang bước xuống, bốn người cẩn thận quan sát tứ phía sợ có người mai phục. Từ lúc Tràn Hạo giao bang Thiên Địa lại cho Tần Gia Uy, anh đã cho thuộc hạ đắc lực nhất của anh là Doãn Kỳ ở lại bên cạnh của Tần Gia Uy. Chỉ khi có Doãn Kỳ bên cạnh, Gia Duyên mới an tâm vì cô biết Doãn Kỳ là thuộc hạ xuất sắc nhất của Tràn Hạo. Sau khi nhận được ánh mắt ok của Doãn Kỳ, Tần Gia Vỹ mới cùng Tần Gia Uy oai nghiêm bước xuống. Trên người Tần Gia Uy là bộ âu phục màu đen cùng với áo bành-tô dài, chân mang đôi giày da bóng loáng, tay lúc nào cũng là đôi găng tay bằng da màu đen. Anh oai phong đứng chính giữa một tốp người xuất sắc này, ánh mắt ngông cuồng đầy vẻ tự tin cùng với khuôn mặt yêu nghiệt ngẩng lên thật cao, dáng vẻ này khí thế này đích thực của một lão đại hắc bang, một ông trùm mafia. Hôm nay là buổi hội nghị một năm một lần trong giới hắc đạo, mỗi năm hội nghị sẽ được diễn ra tại một địa điểm khác nhau. Năm nay tòa cao ốc One World Trade Centre, tại New York được chọn là điểm họp mặt. Những người hiện diện tối đêm nay toàn là những kẻ tai to mặt lớn trong giới hắc đạo, chính vì vậy sự phòng vệ của nơi này vô cùng chặt chẽ. Trên sân thượng lúc này đã đậu sẵn ít nhất 25 chiếc trực thăng tư của những người đến tham gia buổi hội nghị. Tần Gia Uy được đám thuộc hạ cẩn thận hộ tống vào bên trong toà cao óc, trước khi vào thang máy Trần Linh Giang đã dùng thiết bị kiểm tra thuốc nổ để kiểm tra thang máy. Sau khi không phát hiện có gì khả nghi, cô mới nhìn Tần Gia Uy cung kính báo cáo. "Lão đại, đã an toàn." Nghe Trần Linh Giang nói vậy, Tần Gia Uy và tứ đại hộ pháp bước vào trong. Đám thuộc hạ còn lại được Tần Gia Vỹ sắp xếp chờ lệnh trên sân thượng. "Anh hai, hôm nay Chung gia và Đoàn gia cũng có mặt. Em thật chán ghét cái bộ mặt ta đây của hai tên đó." Tần Gia Vỹ nhìn Tần Gia Uy nói, chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp mặt hai tên "khẩu phật tâm xà" đó là anh đã chán ghét vô cùng. Tần Gia Uy với khuôn mặt lạnh tanh, anh không nói gì ánh mắt lạnh lùng liếc vào góc bên phải trên trần thang máy. Tứ đại hộ pháp liền đề cao cảnh giác, Tần Gia Uy mới vừa cho họ biết nhất cử nhất động của bọn họ đang bị người khác giám sát. Tần Gia Vỹ biết nếu lỡ những lời nói vừa rồi của anh bị lộ ra ngoài, Đoàn gia và Chung gia nhất định sẽ lấy cớ này làm loạn, kiếm chuyện với Tần Gia. Ngồi trong phòng giám sát là một đám người được thuê tới, để giữ an ninh trật tự của đêm hôm nay và cũng để đảm bảo sự an toàn cho tất cả khách mời. Ngạn Hùng trên tay cầm máy bộ đàm cặp mắt không ngừng theo dõi 30 máy camera, đang nhấp nháy quan sát từng góc cạnh của toà cao óc. Cặp mắt sắc bén nhìn láo lia từ màn hình này sang màn hình khác, lúc này ứng dụng "hệ thống nhận dạng khuôn mặt" bất đầu hoạt động, nó không ngừng zoom vào và zoom ra liên tục để xác nhận khuôn mặt của tất cả mọi người bước vào toà cao óc, sau khi máy vi tính xác nhận được thân phận của đối phương, tư liệu của họ lập tức hiện lên trên màn hình, và sẽ tự động lưu tư liệu của họ vào trong kho dữ liệu. Dùng cách này vừa có thể kiểm tra an ninh vừa có thể kiểm soát ai có mặt trong buổi hội nghị ngày hôm nay. "Chuẩn bị tiếp đón Tần Lão Đại." Ngạn Hùng ấn vào máy bộ đàm, liên lạc với thuộc hạ của mình đang đứng canh chừng trước cửa phòng hội nghị. Hôm nay công ty an ninh của Lôi Thị được mời đến để phụ trách sự an toàn của mọi người. Bước vào cửa là Lôi Phu nhân trên nguời cô mặc một cái đầm dài màu trắng bó sát vào thân hình gợi cảm của cô, trong tai cô đặt một chiếc máy bộ đàm vô hình do Đường Tam phát minh ra, để tiện việc liên lạc với thuộc hạ. Vừa bước vào cửa cặp mắt sắc bén của Trình Lam liền quan sát màn hình máy vi tính, đôi mày thanh tú của cô chau lại trong vẻ không hài lòng, cô lập tức bước nhanh đến máy vi tính. Trình Lam chống hai tay lên bàn xem kỹ lại màn hình, cặp mắt khôn khéo của cô chợt hiện lên tia phẫn nộ. "Ngạn Hùng cậu làm việc như thế nào? Có người xâm nhập vào hệ thống an ninh của chúng ta, vậy mà cậu cũng không hay." Ngạn Hùng nghe Trình Lam nói vậy liền khom tới nhìn vào màn hình, khi anh nhìn kỹ hơn mới thấy màn hình bị nhiễu sóng, nhưng chỉ khi quan sát thật kỹ mới có thể nhận ra. Ngạn Hùng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trình Lam, vừa rồi anh đã kiểm tra nhưng không hề phát hiện ra việc này.   Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia của tác giả Lan Hồ Điệp 134.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6