Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi - Bạo Táo Đích Bàng Giải

Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết vị hôn phu của mình đã thầm mến một cô gái khác từ rất lâu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được cô gái kia chính là mình. Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết cuộc hôn nhân này căn bản không có tình yêu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được chồng trước cưới mình vì tình yêu. Trước khi kết hôn, tài sản nhà chồng cũ bạc triệu. Sau khi ly hôn, chồng trước phá sản, mà mình lại có được khoản phụng dưỡng phí kếch xù. Sau đó, Trầm Khê trùng sinh lại vào thời điểm cô mới kết hôn. Trầm Khê liền muốn hỏi một câu, nói một câu thích tôi anh có thể chết sao?? *** Trước khi trọng sinh, cuộc hôn nhân của Trầm Khê và Tô Hàng kéo dài chỉ vỏn vẹn năm năm. Trong năm năm đó, Trầm Khê luôn nghĩ Tô Hàng có một người trong lòng, thích người đó mười mấy năm.  Sau khi Tô Hàng đưa ra đề nghị ly hôn, Trầm Khê hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tô Hàng, cho đến khi cô hay tin Tô Hàng tán gia bại sản, người cũng chết mất xác vì tai nạn máy bay. Một kết cục không hề tốt đẹp. Mở đầu câu chuyện là một khung cảnh tang thương, Trầm Khê nhận lấy hũ tro cốt cùng di vật của Tô Hàng từ một người bạn thân của anh. Người đó kể cho cô biết rất nhiều chuyện mà Tô Hàng vẫn một mực giữ kín, kể cả việc người con gái Tô Hàng tâm tâm niệm niệm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Trầm Khê. Sau đó không hiểu lý do gì, Trầm Khê bỗng dưng được quay về lúc vừa kết hôn với Tô Hàng. Trầm Khê là thiên kim duy nhất của Trầm gia, là đứa con duy nhất của gia đình hào môn bậc nhất nơi này. Từ nhỏ cuộc sống của Trầm Khê gắn liền với nhung lụa và sự yêu chiều của cha mẹ. Là một con phượng hoàng trên cành cao danh giá, hai mươi mấy năm chưa phải lo nghĩ điều gì.  Cho đến khi biến cố gia đình xảy ra, đối mặt với việc Trầm thị trên đà phá sản, mẹ không có tiền chữa bệnh, Trầm Khê mới biết mình vô dụng đến nhường nào. Khi Tô Hàng tự mình đến nhà họ Trầm hứa sẽ giúp đỡ với điều kiện được cưới Trầm Khê. Vì lo cho cha mẹ, cô tự đồng ý gả cho anh. Mọi người trong giới hào môn đều nói Tô Hàng thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc Trầm gia rơi vào khó khăn mà ép cưới Trầm Khê. Nếu là quá khứ, Trầm Khê cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi quay lại, sau khi nhìn những hành động của Tô Hàng với một góc nhìn khác, cô nhận ra mình lúc trước không hề hay biết Tô Hàng đã làm rất nhiều chuyện cho mình. Cô không biết được khi Tô Hàng đứng ra cho Trầm thị vay tiền duy trì hoạt động, anh phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, phải làm việc liên tục không ngày nghỉ. Cô không biết trong năm năm lấy nhau, mỗi năm đến Tết, Tô Hàng đều lấy lý ra nước ngoài công tác để cô có thể ăn Tết vui vẻ cùng cha mẹ, anh biết cô không muốn đón năm mới cùng anh, cha mẹ cô cũng không thích người cướp đi con gái họ. Cô không biết được anh trai nhỏ lúc bé dẫn mình đi lạc tìm cha mẹ là Tô Hàng, người đã dõi mắt theo cô từ bé đến lớn, âm thầm thích cô mười mấy năm. Cô không biết lý do Tô Hàng đề nghị ly hôn với mình, không phải vì anh có người khác mà chỉ vì “năm năm qua anh không thấy em cười nữa". Tô Hàng trước khi 18 tuổi chỉ học qua tiểu học, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai mà sống. Năm 18 tuổi Tô Hàng được Tô gia nhận về, mặc dù hiện tại anh rất thành công, nắm giữ quyền lực cùng tập đoàn nhà họ Tô, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, nhiều người vẫn trong tối ngoài sáng xì xào về xuất thân và thân phận của anh. Nhưng Tô Hàng không quan tâm điều đó, thứ anh quan tâm là cái nhìn của Trầm Khê đối với mình. Anh biết mình với Trầm Khê có nhiều khác biệt, “nhưng dù cho như thế, liền coi như chúng ta có nhiều cái khác biệt đi, dù có một tia cơ hội, anh vẫn muốn có được em, muốn cưới em về nhà, dù trong mắt người khác, anh là cưỡng ép em.” Với tư cách một người đàn ông thành đạt, Tô Hàng không hề e dè ở mặt nào cả. Nhưng với tư cách là “chồng Trầm Khê”, khi anh đứng trước mặt cô, sự tự tin của anh đều biến mất, yêu mà không dám nói, không dám thổ lộ hay quan tâm trực tiếp chỉ vì sợ cô chán ghét mình. Tô Hàng tặng một món quà cũng đắn đo lý do, sợ Trầm Khê không nhận, anh quan tâm từng li từng tí cảm nhận của cô, sợ cô có khúc mắc với mình. Để bây giờ khi Trầm Khê nghĩ lại những hành động của Tô Hàng trong năm năm đó, cô mới cảm thấy anh ấy thích mình đến nhường nào và mình cũng đã vô tâm đến nhường nào.  Từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân, Trầm Khê từng thử mở lòng mình để sống cùng với Tô Hàng, vì hơn hết con người Tô Hàng không có điểm nào đáng chê trách. Thế nhưng khúc mắc “người con gái Tô Hàng thích mười mấy năm kia không phải mình” làm hai người dằn vặt bỏ lỡ nhau một kiếp.  Khi có cơ hội trở lại, Trầm Khê quyết chí phải ép xem Tô Hàng nín nhịn đến bao giờ mới chịu thừa nhận tình cảm của mình, đến khi nào anh mới chịu tỏ tình. Cô biết ở lần này, hai người sẽ không kết thúc như vậy, họ sẽ bên nhau hạnh phúc thật lâu dài. "Hãy tỏ tình với ta đi" với nội dung truyện nói tóm lại chỉ là câu chuyện quay về rồi thấu hiểu nhau hơn, cùng nhau tránh khỏi những đau thương của kiếp trước, ân ân ái ái sống cùng nhau. Truyện không có nhiều điểm nhấn, tập trung mô tả diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính và truyện cũng ngắn nữa, thích hợp để đọc giải trí không cần dùng não.    Mời các bạn đón đọc Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế! - Lạc Nhật Bầu Bạn
Thiên Nhất Thuần sau khi tốt nghiệp, nhờ thực lực của baba mà vào làm chủ nhiệm xí nghiệp. Tối chủ nhật hôm đó, nàng tắm rửa, làm đẹp để chuẩn bị đi xem mắt. Thế nhưng quần áo còn chưa kịp mặc, ai ngờ căn phòng sụp đổ, xuyên không. Trời xui đất khiến lại làm cho nàng rơi vào tẩm cung của hoàng đế. Nàng nhìn nam nhân trước mắt đang ở trên giường, mở miệng nói: “Cho ta mượn cái khăn trải giường này dùng tạm”. Đồng thời dùng sức lực của mình đem cái khăn kéo lên từ dưới ba thân thể tuyệt đẹp kia, sau đó nhìn người trên giường nói tiếp: “Làm phiền! Các người cứ tiếp tục”. Long Tiêu - là vua một nước, đang cùng tú nữ mới được tuyển chọn chơi đùa thì nghe một tiếng “Rầm”. Còn tưởng rằng có thích khách, không ngờ lại nhìn thấy một mỹ nhân trần như mộng, liền nghĩ là nàng là tú nữ mới. Nhưng mà các động tác sau đó của nàng, làm cho hắn chấn động, nàng nói : “Làm phiền! Các người cứ tiếp tục.” Thời nay, quần áo cũng theo chủ nhân mà xuyên qua, đúng là một trò hề! Hoàng thượng mang tiếng bạo quân khiến cho mọi người rất sợ hãi, người sẽ bỏ qua cho những kẻ quấy rầy việc tốt của người sao? Thiên Nhất Thuần sẽ ra sao? *** Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Nhất Thuần đột nhiên ngồi dậy, tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như trước, cảm thấy không có chút sức lực nào, lại không nhớ nhớ nổi rốt cuộc là có chỗ nào không đúng. "Nha đầu nhà ngươi? Ai, nếu thật sự không muốn thì để cho lão gia đẩy đi! Chờ mọi người tới, nhìn một chút, có lẽ con sẽ rất vui đó!" Dì Lưu nhìn thấy Nhất Thuần vừa mới tỉnh dậy, chỉ biết lắc đầu, lúc nãy mới vừa đi xuống một chút mà nó lại ngủ. "Người? Người nào?" Nhất Thuần không hiểu hỏi. "Con của ta ơi, con thiếu ngủ sao? Ở đây nói mớ cái gì vậy? Nhanh đi trang điểm!" Dì Lưu kéo Nhất Thuần, thuần thụcgiúp nàng sửa sang lại tất cả, không để ý tới tính tình của nàng, liền đi xuống lầu. "Ngươi?" Nhất Thuần nhìn người đang ngồi trong phòng khách, giống như đã từng quen biết, nhưng làm thế nào cũng nhớ không được rốt cuộc đã gặp ở đâu. "Các con biết nhau? Vậy thì không cần cha giới thiệu!" Thiên ba vui vẻ nói, hắn đối với người con rể tương lai này rất là hài lòng, có rất ít người có thể đồng thời thông qua cuộc khảo hạch của hai cha con bọn họ. Thầm nghĩ, tiểu tử đừng làm cho ta thất vọng! "Thiên bá bá hiểu lầm rồi, chúng con không biết nhau, có thể là do gương mặt và dáng dấp của con nhìn bình thường thôi!" Hudson đứng lên, dịu dàng nhìn chằm chằm Nhất Thuần. "Không biết?" Thiên ba có chút không hiểu, nhìn vẻ mặt của nữ nhi rõ ràng là biết nhau mà. Nhưng mà nhìn tình huống này xem ra hai người này rất có triển vọng, trong lòng bắt đầu vui vẻ. Sau khi ăn tối xong, Nhất Thuần muốn mời Hudson đến vườn hoa xem một chút, hành động này khiến người trong nhà thiếu chút nữa thét chói tai. Thế gian luôn có mấy nhà vui mừng mấy nhà lo, ở một thế giới khác, người dân ở Ân quốc không người nào dám nhắc đến chữ Thiên, cũng khôngngười dám nhắc tới chữ Nhất Thuần, ai cũng biết cái tên xinh đẹp này là cấm kỵ đối với hoàng thượng. Người trong cung càng sống thận trọng hơn nữa,mỗi một cọng cỏ, mỗi một tảng đá ở Thanh Hà uyển, tuy rất bình thường. Nhưng ngàn vạn lần không được đụng tới, càng đừng mong bước vào đó được. Tất cả mọi thứ ở đây, cũng có thể làm hoàng thượng đau lòng. Không người nào dám chỉ trích hoàng đế. Hắn đem hậu cung giết sạch sẽ, đem tiểu muội muội mình sủng ái nhất bắt làm ni cô. Đem vị Vương gia của Vũ quốc nuôi ở trong lồng chim khổng lồ. Tất cả mọi người điều nói Long tiêu là ác ma, là một tên hôn quân, đây là việc có thật, không ai hoài nghi những lời này. "Tại sao không giết ta?" Đứng ở trong lồng, Tin bình tĩnh mở miệng. "Trẫm muốn ngươi sống lâu thật lâu, muốn ngươi mỗi đêm vì nàng mà đau lòng." Muốn ngươi giống như ta, cùng chịu nổi đau mất đi nàng. Trong vườn hoa xinh đẹp, nước phun lên rồi rơi xuống hồ, Nhất Thuần cùng Hudson sóng vai đứng lẳng lặng, muốn nói gì đó, nhưng lại không mở miệng. "Ngươi nhớ ta sao?" Không chờ Nhất Thuần mở miệng, Hudson đã lên tiếng. Nếu như nàng nói nhớ, ta liền đem tất cả trí nhớ còn lại trả lại cho nàng. Nếu nàng nói không nhớ rõ, vậy hãy để cho chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi! Đây cũng là kết quả ta mong muốn. "Ừ?" Trực giác nói cho nàng biết, nam nhân ở trước mắt rất kỳ quái, nhưng vấn đề của hắn càng kỳ quái hơn, nhưng điều đó cũng nói lên là họ biết nhau, nếu không người đàn ông này sẽ không hỏi mình có nhớ hay không. "Trả lời ta?" Hudson nghiêm túc nói. Nếu như là biết, vậy tại sao không nhớ nổi rốt cuộc biết nhau như thế nào? Nhất Thuần tự nhận là trí nhớ của mình không hề kém! Nếu như không biết, vì sao lại cảm thấy hắn quen thuộc như vậy. "Ta không biết!" Nhất Thuần nhẹ nhàng mở miệng, nàng nói ra suy nghĩ trong lòng. "Đây không phải là đáp án!" Hudson nhẹ nhàng nắm lấy cằm của nàng, "Nếu như muốn hỏi tại sao, vậy thì hôn ta một cái!" Nhất Thuần tự nhiên nhón chân lên hôn một cái! Đám người nhìn lén ở trên lầu liền vui mừng! Bọn họ chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, hài tử của hắn đã trưởng thành, rốt cuộc cũng tìm được nửa kia của mình, sau đó hạnh phúc cuộc sống với nhau, cho đến hết quãng đời còn lại! Thuần nhi! Nàng chỉ là không cẩn thận nên ngủ một giấc, tỉnh mộng lại đến cổ đại làm tình nhân của hoàng đế! Mời các bạn đón đọc Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế! của tác giả Lạc Nhật Bầu Bạn.
Vì Em Gặp Anh - LoLo
Vì Em Gặp Anh là câu chuyện kể về Ân Khả - một cô gái rất đỗi bình thường, dung mạo dễ nhìn, công việc ổn định với mức lương ít ỏi, không giỏi việc nhà, thi thoảng hơi ngốc nghếch, thi thoảng hơi nghịch ngợm. Cô đã bước vào cái tuổi thành lập gia thất nhưng trước giờ vẫn chưa mảnh tình vắt vai. Thế là mẹ cô hăm hở lao đi tìm đối tượng xem mắt cho cô. Đầu tiên là anh chàng Lâm Tương có điều kiện các mặt tương đối phù hợp với cô, hai người ở bên nhau tương đối hài hòa dễ chịu, vì thế Lâm Tương nhanh chóng đưa ra đề nghị kết hôn, Ân Khả cũng nhanh chóng đồng ý. Cứ tưởng một đám cưới sẽ được diễn ra lập tức, thì ai ngờ chỉ trong khoảng thời gian nghỉ Tết không liên lạc với nhau, Lâm Tương đã tìm được một người vợ mới. Đây là một sự đả kích lớn với Ân Khả, cô cảm thấy mất tin tưởng vào tình yêu, vì thế khi Lỗ Nguy – một chàng cảnh sát trẻ trung đẹp trai phong độ tỏ tình với cô, cô đã không có chút phản ứng. Cô cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra, nghĩ rằng thời gian sẽ đãnh ngã cơn nông nổi nhất thời của Lỗ Nguy. Nhưng hai người lại gặp nhau lần nữa trong một đợt tập huấn, cô dần nhận ra mình có thiện cảm với anh. Đúng lúc này, Lỗ Nguy rút lại lời nói lần trước, nói rằng anh đã có đối tượng kết hôn. Ân Khả quá chán nản, cô trở về cơ quan ở huyện, bảo mẹ gấp rút giới thiệu đối tượng xem mắt. Cô muốn lấy chồng, muốn quên đi Lỗ Nguy. Đối tượng lần này là Hứa Thừa Cơ, một anh chàng khá hoàn hảo, nếu là ngày trước chắc Ân Khả đã đồng ý bắt đầu mối quan hệ yêu đương với anh luôn, nhưng thực tế không giống trong tưởng tượng, bởi vì xuất hiện bên cạnh Hứa Thừa Cơ lại là Lỗ Nguy, hai người là anh em tốt của nhau. Trong một lần đi chơi trận giả, Ân Khả gặp lại Lỗ Nguy, đồng thời nhóm lên ngọn lửa trong lòng Lỗ Nguy, và một thỏa thuận được thành lập giữa Lỗ Nguy và Hứa Thừa Cơ. Không lâu sau Lỗ Nguy chuyển từ thành phố về nông thôn, công tác cùng khu vực với Ân Khả, anh tấn công dồn dập, luôn quan tâm chăm sóc cô. Ân Khả lòng dạ rối bời, một mặt rất xúc động sung sướng, mặt khác lại sợ hãi hồ nghi. Cô sợ anh sẽ lại đột ngột quay lưng chấm dứt mọi chuyện. Vào lúc này, Ân Khả nhận được lời cầu hôn của một vị hậu tiến sĩ. Cô gái Ân Khả suýt nữa ế chồng, giờ đây lại được ba người đàn ông cùng lúc theo đuổi. Rút cuộc ai mới là Mr Right của cô đây? Câu trả lời sẽ có trong Vì Em Gặp Anh. *** Tôi là con gái thứ ba của nhà họ Kha, hai anh lớn đều đã thành gia lập nghiệp, còn lý tưởng của tôi là lập nghiệp trước, thành gia sau. Bố tôi là đầu bếp, ông đã từng một lòng mong mỏi hai anh kế thừa sự nghiệp của mình, muốn truyền dạy tay nghề cho hai anh. Nhưng anh cả lại học về kinh tế, anh hai chạy đi làm nhà báo. Hai người anh hư thân chẳng ngó ngàng đến tâm nguyện của bố, trời nam biển bắc mỗi người hùng cứ một phương. Quán ăn nhỏ cả đời bố vất vả gây dựng cuối cùng đành trông chờ vào tôi. Quán ăn nhà tôi có vị thế hẻo lánh, nên dù bố rất có tay nghề nhưng việc kinh doanh lại chẳng được phát triển lắm. Tôi tốt nghiệp xong, bố vô cùng sung sướng, vội vàng trao lại việc kinh doanh quán ăn cho tôi. Ngay ngày hôm sau ông đã đi làm thủ tục thay đổi chủ quán, tên quán ăn cũng đặt theo tên tôi: Quán ăn Nhật Thiền. Cứ như thể bố sợ tôi lại vứt gánh giữa đường như hai ông anh vậy. Chắc chắn tôi không bắt chước các anh. Một khi đã tiếp nhận tôi sẽ gánh vác đến cùng. Dù ngày nào cũng mệt muốn đứt hơi, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ mặc tâm huyết cả đời của bố. Thực tế thì, chuyện kinh doanh của quán cũng chẳng khởi sắc hơn hồi trước. Dù tôi đã nghĩ đủ mọi cách, cải thiện hết mức chất lượng phục vụ và màu sắc thức ăn, thế nhưng khách hàng vẫn chỉ là những vị khách quen từ lâu. Việc kinh doanh không thành công khiến tâm trạng tôi chẳng được vui vẻ, lại gặp một kẻ chuyên bới móc làm người khác rầu rĩ hơn. Tôi cũng không biết sao mình lại đụng phải một kẻ như vậy. Mỗi tuần hắn đến ăn ở quán tôi hai đến ba lần, hoặc người khác mời hắn, hoặc hắn chủ động mời người khác. Theo lý mà nói, tôi phải đối xử nồng nhiệt với vị khách quen này, tuyệt đối không được đắc tội với hắn, song sau vài lần bị gọi đến hoạnh họe, tôi chợt tỉnh ngộ, không phải hắn có lòng chiếu cố việc kinh doanh của quán tôi, mà đơn thuần chỉ là đến để hoạnh họe. Tiểu Triệu là nhân viên bưng bê thức ăn của quán. Cậu ta bảo hắn lại gọi đích danh tôi. Đang lấy đống hành tỏi mới mua trên xe xuống đem vào bếp, vừa nghe bị gọi đích danh, tôi bèn phẫn nộ ném đống hành tỏi xuống bàn, không bình tĩnh nổi, khập khiễng bước về gian phòng hắn đang ngồi. Trong phòng vốn đang cười nói ầm ĩ, nghe tiếng gõ cửa lập tức im lìm. Hắn bình thản ngồi trên ghế, một cô gái ngồi cạnh. Thấy tôi bèn thu lại nụ cười, mặt mày nghiêm nghị. “Hôm nay ông chủ Hứa lại không vui sao?” Đối mặt với ông thần ăn uống này, tôi nghĩ mình có thể nín được cơn giận mà cất tiếng hỏi thế này đã là hiếm lắm rồi. “Đương nhiên là không!” Hắn đặt đũa xuống bàn, ôm ngực dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Bà chủ Kha, tôi đã là khách quen ở đây, cô biết là khách quen thường sẽ đến quán của cô vì một món ăn có mùi vị độc đáo nào đó, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên tôi gọi cô ra. Cô rắp tâm đối xử thế này với tôi hay thi thoảng không giữ được phong độ đây?” Tôi đưa mắt nhìn con cá nằm giữa bàn ăn còn bốc khói nghi ngút. Một đĩa to tướng vẫn chưa có ai động đũa. Món ăn nổi tiếng nhất quán tôi là cá luộc. Tôi đã định dựa dẫm món này để phát triển kinh doanh, kỳ thực có rất nhiều người đến quán vì món này. Hứa Thừa Cơ chính là một trong số đó. Hôm nay đầu bếp Trương phụ trách nấu nướng. Tay nghề của đầu bếp Trương thật sự rất tuyệt. Nếu không phải người kén ăn, thì căn bản không phân biệt nổi cá do anh ấy luộc hay tôi luộc. Nhưng mà dưới gầm trời lại có người như thế đấy, kén chọn đến nỗi làm tôi nghĩ hắn sinh ra để đối đầu với mình. Nuốt đầy bụng bất mãn, tôi khẽ lau bàn tay bị xước lên tạp sề, rồi giơ tay định nhấc đĩa cá lên, bất chợt bàn tay bị dính máu lọt vào tầm nhìn của hắn. Nếu không phải bị đổ xe vì đâm vào chiếc ô tô rẽ ngang tùy tiện, tôi đã chẳng nói rằng không về kịp để làm món cá luộc này. Lúc tôi lồm cồm bò dậy, đầu bếp Trương gọi điện báo vị khách khó chiều đã đến, bảo tôi mau về nấu món cá luộc cho hắn. Nhưng chủ nhân chiếc ô tô khăng khăng bảo xe máy của tôi quệt hỏng đèn sau ô tô, đòi tôi bồi thường. Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến việc luộc cá cho hắn cả. Mời các bạn đón đọc Vì Em Gặp Anh của tác giả LoLo.
Trường Mộng Lưu Ngân - Thiên Tầm Thiên Tầm
"Cuộc đời tựa như một bàn cờ, chúng ta đều là những quân cờ và người chơi chính là số phận..." Cho dù chúng ta có vùng vẫy cũng không cách nào thoát khỏi ván cờ đã định, tiến hay lui, được hay mất, tất cả đều do số phận định đoạt... ... Kiếp này tôi đã chẳng còn cơ hội nào nữa. Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng người đầu tiên em yêu sẽ là tôi, để tôi có thể cảm nhận thứ cảm giác được một người nào đó yêu thương. ... Phật nói, theo gió đến, rồi lại theo gió đi. Kiếp này phồn hoa như mộng, họ đã cùng nhau tạo nên một kỳ tích với khí thế khuynh thành. Tình này chưa hết, ý này khó quên. Dây đàn tuy đã đứt nhưng khúc nhạc còn du dương. ... "Đúng là tôi có thù hận, nhưng tôi sẽ không bao giờ để thù hận ảnh hưởng đến cuộc sống và sự nghiệp của mình. Tôi cũng chưa từng làm gì gia đình họ cả, vì tôi tin rằng sự cắn rứt lương tâm chính là thứ dày vò ghê gớm hơn cả thù hận. Hãy cứ để họ tiếp tục bị dằn vặt, giờ đây đối với tôi mà nói, tình yêu mới là thứ tôi thực sự muốn hướng tới..." *** Nếu như giữa họ đã từng có những gì. Thì giờ đây, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Phật nói, theo gió đến, Rồi lại theo gió bay đi… Không ai biết rõ tung tích Đỗ Trường Phong. Sau khi Thư Mạn mất tích, ít lâu sau đó Đỗ Trường Phong cũng mất tích luôn. Mất tích đúng vào hôm tòa xử án, nói chính xác là đi lạc đường. Bởi anh là một bệnh nhân tâm thần. Nhưng hôm đó có người nhìn thấy anh ở tòa án, dưới gốc cây đa trước cổng tòa án có một người thanh niên đứng hút thuốc ở đó rất lâu, miêu tả đặc trưng hình dáng và quần áo mặc trên người thì hoàn toàn giống Đỗ Trường Phong. Sau đó, công nhân dọn vệ sinh môi trường phụ trách khu vực cổng toàn án cũng chứng thực điều này, khi đó cô còn nói với anh mấy câu, nhắc anh đừng vứt mẩu tàn thước ra đất. Hơn nữa, công nhận dọn vệ sinh còn cung cấp một manh mối quan trọng nữa, nói trong tay người đó còn xách một cái hộp trông rất kì quái, hình dài dài, một đầu to một đầu nhỏ. Vi Minh Luân đoán được ngay, đó chính là hộp đàn, bên trong đựng chiếc “Stradivarius” trị giá bằng cả mấy thành phố! Không ai biết anh đã đi đâu. Truyền hình, báo chí phát sóng đăng tin tìm người suốt mấy ngày liền, cảnh sát nhân dân cũng truy tìm khắp các sân bay, bến xe, bến cảng, nhưng đều không có tin tức gì cả. Trên mảnh giấy anh để lại trước khi đi chỉ vẻn vẹn năm chữ : “Tôi không phải thằng điên.” “Anh thấy anh ta sẽ đi đâu được?” Âu Dương Chiêu bất ngờ hỏi Diệp Quán Ngữ khi hai người uống trà với nhau. “Anh ta không phải là một người điên.” “Không phải người điên?” Âu Dương Chiêu tỏ ý ngạc nhiên trước câu trả lời chắc nịch của Diệp Quán Ngữ. “Anh ta có thể xách cây đàn đó đi, chứng tỏ anh ta không hề bị điên…” Phán đoán của Diệp Quán Ngữ có vẻ như là có căn cứ, bởi sau khi Đỗ Trường Phong mất tích, người nhà tìm thấy một hộp đựng rất nhiều thuốc trong phòng anh, Thư Khang nhận ra số thuốc đó chính là loại thuốc cấm dẫn đến rối loạn tâm thần mà Lâm Hy kê cho Đỗ Trường Phong. Anh ta không uống sao? Vậy anh ta… “Giả điên.” Diệp Quán Ngữ cười đáp. “Tại sáao anh ta lại phải giả điên?” Âu Dương Chiêu nhất thời không lí giải được vì sao. “Anh ta không giả điên thì biết làm sao đây? Không giả điên thì tức là phải làm chứng và chỉ ra Lâm Hy đã giết người, phải không? Nói cho cùng, anh ta là người có tình cảm, cho dù bản thân có phải chịu oan ức cũng không muốn để anh em bị xét xử. Không giống như Lâm Hy, để thoát khỏi tội danh mà không nề hà hạ thủ ngay cả với anh em của mình…” “Cầm thú!” Âu Dương Chiêu thốt lên với đầy sự kinh ngạc và khinh bỉ. Mời các bạn đón đọc Trường Mộng Lưu Ngân của tác giả Thiên Tầm Thiên Tầm.
Trọn Đời Trọn Kiếp - Mặc Bảo Phi Bảo
Trình Mục Dương tôi, trước 14 tuổi chỉ tin Phật, sau 14 tuổi chỉ tin cô ấy!" 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài 2.2 vạn km, đường bờ biển dài hơn 1.8 vạn km, giáp với 15 quốc gia. Với sự rộng lớn như vậy, chúng ta vốn nên sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, tương đương với “Trung Quốc. ”Đối với những người Trung Quốc kiếm tiền vất vả ở vùng biên giới chết chóc tại Moscow mà nói, chính là “Đấng cứu thế.” Trong con mắt của những gia tộc cùng nhau chi phối biên giới Trung Quốc lâu nay, người đàn ông này là một trong những Hoa Kiều “Quân hoả thương nhân” (buôn bán vũ khí)  lớn nhất. Nhưng đối với cô, hắn là một cậu bé lai xinh đẹp khi cười giống như một con mèo Ba Tư hoặc là giống như một con cáo. *** “Trọn đời trọn kiếp” của tác giả Mặc Bảo Phi Phi. Trước khi đọc tôi những tưởng đây sẽ là một câu chuyện “ngược tâm” điển hình. Có thể nội dung có nét “ngược tâm” thật, nhưng tôi chỉ có thể nói bao trùm toàn thể bằng hai chữ “mơ hồ”. Rằng mối quan hệ trước đây của hai người ở Bỉ. Thân phận thật sự bị che dấu và quá trình phát sinh tình cảm, mọi thứ như bị lấp lại trong một tầng sương mờ, còn lại chỉ là những chi tiết hành động kích thích nhưng lại quá khó hiểu ( có thể nguyên nhân nằm ở tôi ). Cũng có thể đó là một dụng ý của tác giả để khiến tác phẩm hấp dẫn, phải chăng. Khi hai nhân vật chính bị lôi kéo vào biết bao nguy hiểm và thoát chết trong gang tấc, thật sự vẫn không thể làm tôi hài lòng. 3 sao có thể là hơi khắt khe nhưng đối với thang điểm của bản thân 4 sao vẫn chưa đến. Nội dung sơ lược kể về Nam Bắc và Trình Mục Dương. Hai con người nằm trong 4 gia tộc đứng đầu, thân phận đặc biệt nên cách sống cũng được rèn giũa qua năm tháng, khác nhau có điều một người là do hứng thú còn một người là cam tâm tình nguyện, bước vào vũng lầy máu tanh. Hai người từng quen biết nhau với một thân phận khác, khi gặp lại một thân phận khác, liệu họ sẽ ra sao? Một mạng được cứu về và trọn đời trọn kiếp. Nhưng nói chung sau khi đọc, bản thân tôi không có quá nhiều ấn tượng với nhân vật, nếu có cũng là những màn đấu trí và âm mưu bẫy rập thường gặp được lý tưởng hoá trong thế giới ngầm. Cùng với bản năng sinh tồn và may mắn tột độ của họ. Trên hết, đây là ý kiến cá nhân mang tính chủ quan. Mọi người có thể đọc và đưa ra một nhận xét khác. *** Ngồi trên tàu hỏa vào ban đêm luôn có cảm giác mọi thứ đầy hư ảo. Bên tai Nam Bắc là tiết tấu âm vang của bánh tàu hỏa chạy qua đường ray, cô tựa người lên vách tường của khoang tàu, có thể cảm giác đôi chút rung động. Tất cả những tiết tấu này đều có quy luật, âm thanh, xúc cảm, đều có thể khiến người ta nhớ lại vô số mảnh ghép ký ức xưa cũ. “Em nhớ, lần đầu tiên mình ngồi tàu hỏa…” Cô dùng cánh tay kéo chăn, áp má lên trên, ngắm Trình Mục Dương ngồi cạnh cửa sổ. Còn hắn đang mặc bộ quần áo thường ngày đơn giản, chân đi đôi dép trắng, ngồi đó lật xem tờ báo trong tay. Bên cạnh hắn có một ấm trà. Giống hệt một buổi sáng tinh mơ nào đó bên hồ Thiên Đảo, khi hắn và cô còn chưa bắt đầu. “Rất đặc biệt sao?” “Cũng hơi.” Giọng Nam Bắc trầm xuống, “Đoàn tàu hỏa đó vô cùng rách nát, ngồi bên trên cảm giác cơ thể nghiêng ngả, lúc ấy em không biết tại sao mình phải ngồi trên con tàu không thoải mái như vậy nên khóc mãi. Ấy? Anh đừng cười, anh biết hồi đó em chỉ mới mấy tuổi thôi, lần đầu chịu cực khổ nên quả thực chỉ biết khóc nhè.” “Sau đó thì sao?” “Sau đó? Em nhớ mình ngồi trên tàu một đêm, anh trai bế em một đêm, nhỏ tiếng dỗ dành suốt. Trời sáng, tàu dừng tại một nơi hẻo lánh, sau khi anh trai để em lại nhà ga cũ kỹ, liền tìm dây thừng trói tay chân em, còn bịt cả miệng em, rồi tìm thấy mấy mảnh vải và chiếu rách nát phủ lên người em, anh ấy trói em như vậy những một ngày.” Trình Mục Dương cau mày nhìn cô. Song cô có vẻ vui mừng đắc ý, cảm giác hồi ức kia chẳng hề buồn bã chút nào. “Khi đó em căm ghét Nam Hoài vô cùng, ban ngày trời nắng như vậy nên rất khó chịu, còn có rất nhiều côn trùng nữa, em hận Nam Hoài lắm, cảm thấy anh ấy muốn hại chết mình.” “Sau đó?” “Sau đó à, thì không có sau đó nữa.” Nam Bắc cười khẽ, ngửa mặt nằm trên giường, “Anh ấy trở về, đưa em đi, cho em ăn uống. Rồi tiếp tục tìm một nơi khác trói em như vậy, không cho em cử động hay lên tiếng suốt mấy tiếng đồng hồ, có lúc là một ngày một đêm, xong lại quay về đưa em đi. Cho đến khi em lớn, không còn khóc nhè, biết rằng anh ấy làm vậy để đánh lạc hướng những kẻ truy sát bọn em, lúc đó em mới không căm ghét anh ấy nữa.” Dứt lời, cô liền im lặng. Chỉ có Nam Hoài biết hồi nhỏ cô hận anh nhiều đến mức nào. Cô cắn Nam Hoài, để lại những vết sẹo đầy trên cánh tay anh. Hồi đó quả thật cô còn quá nhỏ, không hiểu chuyện. Mời các bạn đón đọc Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6