Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đêm Trước Ly Hôn

Một cuộc tai nạn xe cộ đã mang cô về thời điểm năm năm trước. Khi đó cô gặp lại rất nhiều người quen cũ, chồng cũ đào hoa lại vô tình, tiểu tam kiêu ngạo, mẹ chồng xấu tính, em chồng…. Một năm đó tựa hồ tập kết tất cả bi kịch trong cuộc đời của cô lại một chỗ. May mắn, hiện tại cô nắm quyền chủ động trong tay, thời điểm này tiểu tam kiêu ngạo kia có lẽ đã mang thai rồi. Máy tính có thể khởi động lại, cuộc đời lẽ nào lại không? Ly hôn, không phải kết cục bi thảm của một người phụ nữ, chỉ cần bạn vẫn tràn ngập hy vong đối với cuộc sống, phụ nữ đã ly hôn cũng sẽ được may mắn hạnh phúc. Trong cuộc đời của mỗi con người tình yêu không thể trở thành tất cả của cuộc sống, không thể quan trọng hơn tự tôn, tự lập, tự cường, tự ái. *** Kiều Vi Nhã cố mở mí mắt nặng trĩu, buồn ngủ quá, nóng quá! ? . Nóng quá! Hiện tại đang là mùa đông, cô đang trên đười đi siêu thị, bị một chiếc Volvo S40 màu đỏ đụng vào , sau đó chuyện gì sảy ra cô cũng không biết. Sở dĩ nhớ rõ chiếc xe kia, là vì cô rất thích Volvo . . Cô dùng sức mở to mắt, không khỏi quá sợ hãi, làm sao có thể, nâng tay xoa xoa đôi mắt, tay cử động, trên người cũng không có cảm giác gì khác lạ. Quả thực là không thể tưởng tượng được , cô hiện tại đang ở trong căn nhà của mình trước đây, đó chính là căn phòng cô ở, nhưng mà, thời điểm ly hôn , chồng cô cho cô hai lựa chọn, hoặc là muốn phòng ở, hoặc là muốn con, chỉ có thể lựa chọn một thứ, cô chính là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, mà hắn, là một quân nhân, lại là theo con đường hắc đạo đi lên, bọn họ từ quen biết đến kết hôn, thời gian tám năm, cô so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng con người của hắn. Đối mặt với chỉ trích của cha mẹ chồng, tiểu cô khuyên bảo, còn có của hắn uy hiếp, cô đành phải lựa chọn mang theo đứa nhỏ rời đi, bởi vì tu tưởng trọng nam kinh nữ đã ăn nhập vào cốt tuỷ của cha mẹ chồng. "Cô làm sao lại để bị cảm nắng ?" Thanh âm từ cửa truyền tới, là hắn! . Kiều Vi Nhã nhanh chóng ngồi dậy, hồ nghi hỏi: "Anh! Anh. . . . . . Làm sao có thể ở chỗ này?" . Người nói chuyện, là chồng trước của nàng, cư nhiên mặc áo do cô mua. . Kiều Vi Nhã nhìn quanh bốn phía, đúng vậy, đây nguyên lai là phòng ở của nàng, trong gian phòng mỗi một góc đều là cô tỉ mỉ bài trí . "Tý nữa cô đi đón con, tôi tối hôm nay phải trực ca đêm." Nói xong, hắn cầm lấy cảnh phục ở mặt sau cửa phòng, xoay người đi luôn. Đi đón con? Kiều Vi Nhã đầu óc còn đang trong quá trình tiếp nhận thông tin, cô cần nhớ lại mọi chuyện đã sảy ra trước kia. . Nhìn chiếc máy tính để bên giường, làm sao có thể là chiếc máy tính cũ của nàng, cô nhìn chiếc máy tính bên cạnh vốn đã sớm bị cô xem là phế phẩm để bán đi, máy tính mua gần vạn tệ, nhưng bán đi cũng chỉ được hơn hai trăm tệ. Đẩy cửa đi ra ngoài, Lâm đại thúc hàng xóm nhìn thấy cô cười nói: "Tiểu vi, cháu làm sao lại bị cảm nắng, nếu quá mệt mỏi, liền nghỉ ngơi một chút, không cần làm nữ cường nhân làm việc mà coi nhẹ thân thể, sức khoẻ tốt chính là tiền vốn mà." . Kiều Vi Nhã dùng sức cắn vào một bên cánh tay mình, rất đau, không phải mơ… Lâm đại thúc qua mùa đông sẽ qua đời, cô còn đi dự tang lễ, tặng vòng hoa, Lâm thẩm khóc chết đi sống lại, bởi vì con cái cũng không hiếu thuận, mỗi người chỉ nhớ tới bốn gian phòng này của bà, nhưng không ai nguyện ý phụng dưỡng bà, lâm thẩm không có tiền hưu, công việc duy nhất là làm chủ nhà. Kiều Vi Nhã đôi mắt hơi đỏ, gật gật đầu, yết hầu nghẹn ngào cũng không thể nói ra lời. . "Ta vừa rồi nhìn thấy Khánh vừa đi ra cơ quan ,hai người có hoà hảo không? Có đứa nhỏ ngoan như vậy, đừng náo loạn." Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cười gượng ép, "Lâm đại thúc, cháu đã biết, về sau sẽ không như vậy ." . Đến bây giờ, Kiều Vi Nhã rốt cục hiểu được , cuộc đời của nàng, giống như chiếc máy tính, khởi động lại . . "Lâm thúc, hôm nay là ngày nào?" . "Hôm nay là ba mươi tháng sau, ngày mai là sinh nhật năm tuổi của Đồng Đồng nhà các ngươi,buổi sáng ta thoáng nghe thấy Đồng Đồng ríu ra ríu rít nói cháu sớm đến đón nó, đi đến cái gì Hảo Lợi lấy bánh ngọt." Lâm đại thúc nâng tay nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, "Đi nhanh đi, sắp đến giờ rồi, tiểu nha đầu kia lại giận dỗi với cháu cho xem." Sinh nhật năm tuổi, mùng một tháng bảy, nói như vậy, còn ba tháng nữa, bọn họ sẽ ly hôn , tính tính thời gian, người đàn bà kia hẳn đã mang thai rồi , ông trời thật không có mắt, làm cho cô trọng sinh ở thời điểm gian nan, thống khổ nhất trong cuộc đời. . Mời các bạn đón đọc Đêm Trước Ly Hôn của tác giả Thiên Sơn Hồng Diệp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Đích Nữ Vô Song
Từng ngón tay bị bẻ gãy, đau đớn lan khắp toàn thân, lúc ấy nàng mới biết vú nương và nha hoàn đã sớm phản bội nàng từ lâu. Thứ tỷ nói trong bụng mang cốt nhục của phu quân nàng, lúc ấy nàng mới biết tình tỷ muội tốt đẹp trước kia chỉ là một vở kịch không hơn không kém. Phu quân của nàng, người từng ôn nhu quyến luyến ấy, sai người lấy mạng nàng, lúc ấy nàng mới biết mình chẳng qua chỉ là hòn đá lót đường, bàn đạp để hắn leo lên vị trí cao...... Hai mươi năm sống trên đời, hóa ra, nàng chỉ là con rối mặc người điều khiển! Cũng may trời cao rủ lòng thương xót, cho nàng cơ hội sống lại lần nữa. Lúc này đây, tới lượt nàng đưa những người đó xuống địa ngục! Mắt sáng mở to, ánh mắt lạnh lẽo. Không ai biết được, ánh mắt mang theo linh hồn ngập tràn cừu hận này, sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu, xuất hiện với phong thái cùng tài hoa chói mắt ra sao…… Đoạn ngắn 1 Bùi Chư Thành không có ở đây, Chương Vân cũng không muốn diễn trò nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bùi Nguyên Ca, ta khuyên ngươi, đừng vui mừng quá sớm!" "Ta cũng có câu muốn khuyên di nương" Bộ dáng vui vẻ của Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên biến mất, thần sắc đông lại lạnh lẽo, ánh mắt như lưỡi dao: "Di nương đừng với tay quá dài, nếu vẫn nhúng tay vào Tĩnh Xu trai của ta, đừng trách ta chặt đứt tay ngươi!" Nói xong, nàng cười lạnh lùng, sát khí bắn ra bốn phía, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn Chương Vân, sau đó mới xoay người nhanh chóng rời đi. Đoạn ngắn 2 Hắn hoàn toàn không biết mình đã trêu học Bùi Nguyên Ca ở đâu, nhìn nàng đột nhiên trở mặt, sau đó đùng đùng nổi giận rời đi. Hắn ngẩn ra, mông lung không biết phải làm sao, chỉ biết cắn nhẹ môi, đợi nàng ra ngoại thất mới trầm giọng thì thào: "Ta chỉ muốn hỏi nàng, nếu Phó Quân Thịnh không phải người nàng mong đợi. Nếu còn có một người nguyện ý cả đời chỉ có một mình nàng, chỉ là, hắn có nhiều tiếng xấu, diện mạo tuy tuấn tú, nhưng bên cạnh nguy hiểm trùng trùng, bất kỳ lúc nào cũng đứng nơi đầu sóng ngọn gió, đường sống chỉ như kẽ hở, bước trên vết đao thương. Nhưng mà, cho dù có bao nhiêu gian nan, hắn cũng nguyện ý sóng vai với nàng, vĩnh viễn đứng bên cạnh nàng, cùng nàng gánh vác, chỉ cần còn một chút hơi thở, thì nhất định sẽ không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương đến nàng...." Hắn chỉ muốn hỏi nàng, nếu có một người nam nhân như vậy... Nguyên Ca, nàng có nguyện ý gả cho hắn không? *** Bùm " Sâu trong hoa viên, tiếng rơi xuống nước vang lên, bọt nước văng khắp nơi, làm đàn vịt trời trong hồ kinh sợ bay mất. "Hay cho Vạn thiếu phu nhân ôn lương thục đức, hay cho tam phẩm cáo mệnh phu nhân." Bùi Nguyên Dung đứng ở bên bờ, từ trên cao nhìn Bùi Nguyên Ca chìm nổi trong hồ, cười quyến rũ đắc ý: "Ngươi nhìn ngươi bây giờ xem, trông nhếch nhác như vậy, khó coi như vậy. Thật khiến người ta đau lòng mà!" "Vì sao?" Bùi Nguyên Ca giãy dụa trên mặt nước, vừa mở miệng, nước bẩn trong hồ đã tràn vào. Nghe nói tam tỷ và tỷ phu hòa ly (ly hôn), nàng bất chấp thân thể suy yếu do vừa sảy thai, kiềm nén đau buồn vì mất con mà tới an ủi, thậm chí còn sợ tam tỷ nhìn không vừa mắt nên ăn mặc cẩn thẩn, đều là màu sắc thanh nhã, ngay cả trang sức bằng vàng cũng không đeo. Quan tâm săn sóc như vậy, lo lắng quý trọng như vậy, nàng không thể nào ngờ được, sẽ bị Bùi Nguyên Dung đẩy vào trong hồ. "Vì sao?" Bùi Nguyên Dung nhìn Bùi Nguyên Ca dưới nước, bởi vì giãy dụa nên tóc mai tán loạn, ẩm ướt, dính trên khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua trông thảm hại vô cùng. Trong lòng cảm thấy sảng khoái, cười khanh khách: "Đương nhiên là vì ngươi làm vướng chân của ta, nên nhất định ngươi phải chết! Nếu ngươi không chết, làm sao ta có thể làm thiếu phu nhân Vạn phủ, tam phẩm cáo mệnh phu nhân hả? Nhìn ta ly hôn, không phải ngươi rất đắc ý sao, muốn đến trước mặt ta khoe khoang sao? Nhưng ngươi có biết vì sao Lý gia bị kiện không? Vì sao ta ly hôn hay không?" Trong lòng Bùi Nguyên Ca dâng lên một tầng sương mù, cắn răng hỏi: "Vì sao?" Giọng nói run rẩy, không biết là vì rét lạnh, hay bởi vì sợ hãi —— sợ hãi biết được đáp án. "Bởi vì… " Ý cười trên mặt Bùi Nguyên Dung càng sâu, càng đắc ý, cuối cùng cũng có một ngày, nàng có thể nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Bùi Nguyên Ca, còn thứ nữ như nàng có thể cướp đoạt mọi thứ của nàng ta, bao gồm cả tính mạng. Sao nàng có thể không đắc ý được đây? Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Nguyên Dung càng thêm sáng ngời, dùng giọng nói ẩn đầy tình ý, ôn nhu nhất, chậm rãi nói: "Ta có thai, là của Quan lang, cũng chính là phu quân của ngươi, Tam phẩm Kiêu kỵ tướng quân Vạn Quan Hiểu!" "Ngươi nói bậy!" Bùi Nguyên Ca tức giận mắng, nhưng vừa há miệng, nước liền tràn vào, khiến nàng bị sặc, ho liên tục, khuôn mặt tái nhợt nhất thời đỏ bừng. Nàng đối với phu quân luôn luôn kính trọng săn sóc, làm sao có thể... "Không tin ư? Vậy ngươi nhìn xem đây là cái gì?" Bùi Nguyên Dung chậm rãi lấy từ trong lồng ngực ra một cái túi gấm tinh xảo, lại từ từ lấy từ trong đó ra một cái vòng tay phỉ thúy. Nàng rất hưởng thụ quá trình này, cho nên mỗi một động tác đều rất chậm, mỗi một biểu tình trên mặt đều rất rõ ràng: "Chắc ngươi nhận ra cái vòng tay phỉ thúy gia truyền này của Vạn gia chứ? Chỉ truyền cho vợ cả! Ngươi đoán xem, vì sao nó ở trong tay của ta? Còn có túi hương này, ngươi chắc chắn không thể nói không biết?" Bùi Nguyên Ca cảm thấy như sấm nổ trên đỉnh đầu, trong đầu tựa như nổ tung trống rỗng. Làm sao nàng có thể không biết? Vật đó là tự nàng thêu từng đường kim mũi chỉ, đưa cho phu quân Vạn Quan Hiểu, để hắn đựng vòng tay phỉ thúy này. Nàng vẫn nhớ lời của hắn lúc ấy: "Nguyên Ca, vòng tay này tạm thời để ta bảo quản đi! Đây là vòng tay truyền lại cho vợ cả, phu nhân Vạn gia, ta nhìn nó cũng như nhìn thấy nàng! Ta sẽ đặt nó trong túi hương, luôn đeo bên người, giống như nàng luôn ở bên cạnh ta!" Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng nay túi hương và vòng tay đều ở trên tay nữ nhân khác. Hơn nữa, nữ nhân này, lại là tỷ tỷ của nàng! "Các ngươi ——" Bùi Nguyên Ca sững sờ, nhất thời quên cả giãy dụa, nặng nề chìm dần trong nước. Rất nhiều nước theo tai, mắt, mũi, miệng tràn vào phổi, áp lực càng nặng, ngột ngạt khiến hô hấp khó khăn. Đột nhiên, nàng giống như người điên đập nước tán loạn, tìm kiếm cái bám víu trên mặt nước, cố gắng tìm cho mình một con đường sống. Trong hỗn loạn, tay nàng dường như chạm được vào mái hiên bên mép hồ, liều mạng bám víu, nỗ lực bám lấy chỗ trơn tuột ấy. "Ngươi cho rằng giết chết ta, ngươi có thể làm Vạn thiếu phu nhân sao? Cho dù ngươi và phu quân có vụng trộm với nhau, nhưng ta vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận. Hôm nay ta tới đây thăm ngươi, hắn cũng biết. Nếu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đây, ngươi cho là ngươi có thể thoát được liên quan sao? Di nương biết, cũng sẽ không tha cho ngươi!" Bùi Nguyên Ca trừng mắt với Bùi Nguyên Dung, lời nói vang vang. "Ngươi cũng không ngẫm lại xem, là ai nói cho ngươi tin tức ta ở biệt viện này, để ngươi đến thăm ta?" Bùi Nguyên Dung không cảm thấy sợ hãi, ngược lại càng thêm đắc ý, cúi xuống nhìn Bùi Nguyên Ca, trả lời nhỏ nhẹ, ôn nhu như tình nhân nỉ non: "Là Quan lang muốn ngươi chết, nếu không ta làm sao dám động thủ?" Đôi giày thêu tiến về trước từng bước, đem trọng lượng toàn thân đặt trên bàn tay nhỏ bé của Bùi Nguyên Ca mà giẵm tàn nhẫn, còn lấy chân phải di di. "Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Bùi Nguyên Ca không tin nhìn Bùi Nguyên Dung, ngay cả đau đớn trên bàn tay cũng quên mất. Phu quân... Hắn... Hắn muốn nàng chết?! Ngày trước, nàng là đích nữ duy nhất của phủ Thượng thư, Vạn Quan Hiểu chỉ là một gã tiến sĩ nho nhỏ. Nàng mang theo 124 rương đồ cưới, mười dặm hồng trang gả đến Quan gia. Nàng hiếu thuận với cha mẹ chồng, săn sóc phu quân, quan tâm tiểu cô (em chồng), chăm lo gia vụ, ai cũng khen ngợi nàng ôn lương thục đức. Ngắn ngủn bốn năm, Vạn Quan Hiểu từ tiến sĩ lên tới Tam phẩm Phiêu kị tướng quân, Vạn gia cũng theo đó từ môn hộ không có tiếng tăm trở thành thương hộ đệ nhất Giang Nam, ký phú thả quý ( vừa giàu có lại địa vị cao). Thực chất ra, bao nhiêu phần là công lao của nàng? Nhưng nàng chưa bao giờ bởi vậy mà khoe khoang, lúc trước Vạn Quan Hiểu đảm nhiệm chức vụ ở kinh thành, nàng ở Giang Nam chăm lo gia vụ, hiếu thuận cha mẹ chồng, vì săn sóc hắn, thậm chí nhẫn nhịn đau lòng, nạp tam phòng thiếp thất cho hắn, đưa tới kinh thành hầu hạ. Bốn năm, mỗi ngày mỗi ngày, nàng ôn nhu săn sóc hắn, tỉ mỉ chu đáo, vậy mà hắn... lại muốn giết nàng! "Ngươi cho rằng Quan lang thật sự yêu ngươi sao? Chẳng qua hắn nhìn trúng thân phận đích nữ của ngươi mà thôi! Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng việc Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn là chuyện trùng hợp sao? Về phần nương ta..." Nhìn vẻ mặt khiếp sợ đau xót của Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung cảm thấy vô cùng vui sướng, dường như bất mãn và ghen ghét nhiều năm qua đọng lại trong nháy mắt đều viên mãn, nụ cười sắc bén như đao: "Mẹ đẻ ti tiện đoản mệnh kia của ngươi, là tay mẫu thân ta giết chết, ngươi nói xem, nương ta sẽ thật tâm thương ngươi sao? Cắt thịt chữa bệnh, hừ, cũng chỉ có người ngu ngốc như ngươi mới tin!" Đồng tử Bùi Nguyên Ca co rút mạnh, đôi môi tái nhợt bị cắn tới mức bật máu. Mẫu thân của nàng… Hóa ra là do Chương di nương hại chết! Trước đây, khiến nàng bị từ hôn mất hết mặt mũi ở kinh thành, cũng là Chương di nương và Vạn Quan Hiểu liên thủ bày ra! Cuộc đời của nàng bị hai ngươi họ hủy diệt hoàn toàn! Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe, Bùi Nguyên Ca mạnh mẽ ngẩng đầu, con ngươi như hỏa thiêu đốt: "Hài tử của ta..." "Ngươi vẫn không tính là ngu xuẩn lắm, Quan lang làm sao có thể muốn hài tử của ngươi? Nói cách khác, ta làm sao có thể cho phép hài tử của ngươi ngồi lên đầu con ta?" Bùi Nguyên Dung sờ sờ bụng, nhất định hưởng thụ ngàn vạn vinh hoa cốt nhục, lúm đồng tiền như hoa: "Vốn muốn để lúc lâm bồn, một lần diệt trừ hai người các ngươi, không nghĩ tới mạng ngươi lớn như vậy, lại còn sống, nên không có cách nào khác, ta đành phải động thủ!" Hại mẫu thân của nàng! Hủy cả đời nàng! Giết hài tử của nàng! Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy phẫn nộ và đau đớn trong lồng ngực như muốn nổ tung, đột nhiên không biết nàng lấy sức mạnh từ đâu, túm được chân Bùi Nguyên Dung, kéo xuống nước. Cho dù nàng phải chết, cũng muốn Bùi Nguyên Dung chết cùng! "A ——" Bùi Nguyên Dung thật không ngờ Bùi Nguyên Ca sẽ đột nhiên gây khó dễ, nhất thời hoảng hốt, la lên: "Có ai không —— cứu mạnggg!" "Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư!" Đúng lúc này, tiếng kêu lo lắng của Quế ma ma, bà vú của Bùi Nguyên Ca, cùng với nha hoàn Bạch Vi, Bạch Chỉ truyền đến. Lúc này Bùi Nguyên Ca mới nhớ ra, nàng có dẫn người đến. Nói vậy là bọn họ nghe được động tĩnh ở hoa viên, nên chạy tới đây. Tuyệt địa phùng sinh [1], Bùi Nguyên Ca vui mừng phát khóc, có bọn họ, nàng sẽ không uổng mạng. Nếu nàng có thể sống xót, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người liên tiếp mưu hại nàng! Nhưng mà —— "Quế mama? Bạch Vi? Bạch..." Chữ "Chỉ" cuối cùng, Bùi Nguyên Ca chưa kịp kêu ra tiếng, trơ mắt nhìn ba dáng người quen thuộc kia gỡ từng ngón tay của nàng ra, Nhưng bởi vì nàng nắm rất chắc, thậm chí còn bị bọn họ chặt đứt bốn ngón tay, ra sức đẩy mạnh nàng xuống hồ, sau đó còn an ủi Bùi Nguyên Dung bị kinh sợ.. Lần này, nàng không hỏi tại sao. Tất cả mọi chuyện trước mặt còn chưa đủ rõ ràng sao? Quế mama, Bạch Vi, Bạch Chỉ, tiểu thư của bọn họ, không phải nàng! "Ha ha ha ha ha ha ha ha —— " Nhìn màn trước mắt không chân thực tới mức hoang đường, Bùi Nguyên Ca đột nhiên nở nụ cười, giọng nói vốn dĩ nhất thấp, từ từ cao vút lên, đến cuối cùng bén nhọn xông thẳng tận trời cao, mang theo tràn ngập phẫn và hận, không cam lòng và nguyền rủa, khiến người ta nghe mà run rẩy. Giả, đều là giả, tất cả đều là giả ! Bà vú và nha hoan chiếu cố nàng từ nhỏ, di nương yêu thương nàng, tam tỷ tỷ thân thiết ngay thẳng, phu quân ôn nhu thâm tình, phú quý hiển hách, vinh hoa dương dương tự đắc, quay đầu nhìn lại, hóa ra chỉ là một âm mưu, hoa trong gương, tranh trong nước mà thôi[2]! Bùi Nguyên Ca ơi Bùi Nguyên Ca, ngươi rốt cuộc ngu muội đến mức nào? Hai mươi năm qua, ngươi rốt cuộc là lớn lên trong sự giả dối lừa gạt thế nào? Tiếng cười ngày càng sắc bén, cho tới khi thất khiếu [3] chậm rãi chảy ra máu tươi, lan tràn trên khuôn mặt trắng nhợt phẫn hận, mang theo con ngươi đỏ như thiêu đốt, tựa như ác quỷ, nhìn chằm chằm người trên bờ, cuối cùng bởi vì hao hết khí lực mà chậm rãi chìm vào trong nước, mái tóc đen tản ra, vết máu đỏ tươi nổi trên mặt nước, tầng tầng lan ra, cảnh tượng thê lương thảm thiết. Cho tới lúc chết, nàng vẫn trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên bờ. Nàng gắt gao nhìn người trước mắt, nàng phải nhớ kỹ tất cả mọi chuyện phát sinh hôm nay, nhớ kỹ từng câu từng chữ nàng nghe được, một chút cũng không thể quên, vĩnh viễn nhớ kỹ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể bỏ qua những người này! Nếu có kiếp sau... Cho dù thân nhập âm u quỷ giới, hóa thành ác quỷ, trọn đời không thể siêu sinh... thì chắc chắn nàng cũng phải lôi những người này —— cùng nhau xuống địa ngục! Ánh tích dương phía tây, sắc chiều tà bao phủ biệt viện u tịch [4] một tầng huyết sắc Hồ nước lạnh lẽo, hơi thở vẩn đục, máu tươi lan khắp mặt, nỗi đau xé rách tim gan... Trong hỗn loạn, Bùi Nguyên Ca không biết mình đang ở nơi nào, bên tai dường như có tiếng người nói chuyện, cuối cùng mơ mơ màng màng mở mắt ra. "Tứ tiểu thư số khổ của ta….. " Quế mama vốn dĩ đang ngồi cắn hạt dưa thì nhìn thấy nàng tỉnh lại, vội vàng đẫy cái đĩa ra, thay đổi nét mặt, tiến tới ôm Bùi Nguyên Ca đang yếu vào trong ngực, gào khóc lên: "Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn, nữ tử bị từ hôn sao có mặt mũi mà sống tiếp. Tứ tiểu thư ngươi lại không giống tam tiểu thư dung mạo xinh đẹp, tính tình dễ mến, ngày sau này phải sống thế nào đây?" Nàng ta không thèm để ý lời mình nói làm tổn thương người khác thế nào mà vẫn cố tình tiếp tục khóc không ngừng. Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn? Đầu óc Bùi Nguyên Ca lâm vào mê loạn, nàng không phải bị Bùi Nguyên Dung đẩy vào trong hồ nước đã chết sao? Dòng nước lạnh băng, cảm giác hơi thở tràn ngập bùn đất, đến nay vẫn vờn quanh thân thể của nàng, còn có đau đớn và oán hận sâu trong xương tủy... Mê màng nhìn chung quanh, đập vào mắt là chiếc giường xa lạ mà quen thuộc, màn che màu phấn lam, đỉnh màn màu tím nhạt, giường gỗ lim chạm khắc hoa văn. Mời các bạn đón đọc Đích Nữ Vô Song của tác giả Bạch Sắc Hồ Điệp.
Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)
Tên khác: Cô Vợ Bất Lương Có Chút Ngọt Ngào "Khẩu vị của người này rốt cuộc ra sao a! Cái này cũng bỏ được vào miệng à?" Sau khi cô tỉnh dậy, nhìn vào trong gương thấy chính mình đầu xăm mặt giống như quỷ, cảm giác chỉ nhìn thêm một giây cũng hỏng đôi mắt. Trước khi trọng sinh, Cố Việt Trạch chính là người mà cô dùng cả tấm lòng để yêu nhưng sau đó cũng là người mà cô hận thấu xương. Đời trước cô chính là kiểu phụ nữ não tàn nên mới không muốn lây một ông xã tuyệt sắc, lại bị đôi tiện nam nữ hãm hại, bị người bạn thân nhất tẩy não, kết cục cuối cùng chính là không còn người nào muốn ở gần cô. Đời này mặc cho các ngươi trâu bò rắn rết trăm phương nghìn kế, muốn cô ly dị, nhường đi ngôi vị phu nhân. Ngượng ngùng quá ~~, chỉ số thông minh của bản tiểu thư đã lên dây rồi nhé! *** Review: Diễn biến cốt truyện: Nữ chính tên là Nhiếp Vô Ưu nhưng vì không chịu nổi sự đã kích nên đã nhờ nam chính Tự Dạ Hàn giết mình đi. Nhưng chữ yêu nên nam chính đành nhờ tới các máy móc biến đổi ký ước của nữ chính thành kí ức của một cô gái khác tên là Diệp Oản Oản. Từ đó, nữ chính luôn sống trong thân phận là Diệp Oản Oản, về sau mới biết mình là Nhiếp Vô Ưu. Trước trọng sinh Nữ chính là một con ma xấu xí chỉ nhìn một cái thôi là hỏng cả con mắt, nhưng không sao, nam chính vẫn nuốt trôi được. Còn là một người phụ nữ não tàn, không đi lấy một ông xã tuyết sắc ngay trước mắt mà lại đi yêu thằng cặn bã, bị con bạn thân tẩy não đến chẳng biết con đường về, bị hay cặp đôi ti tiện nam nữ hãm hại cũng chẳng biết. Còn bị nam chính hành hạ tới bán sống bán chết (vì đi theo trai khác). Sau khi trọng sinh Chỉ số thông minh của nữ chính đã tăng vọt. Mặc cho tất cả có bày mưu tính kế, đều bị nữ chính bẻ gãy trong vòng một nốt nhạc. Còn dụ ngọt được cả nam chính mỗi khi xù lông. Như một bảo mẫu đi chăm em bé vậy. Kiếp này nữ chính biến thành tiên nữ, hoa ghen liễu hơn vì đã tháo bỏ lớp ngụy trang trên gương mặt mình xuống. Cũng chính vì vậy mà ngày nào, nam chính cũng uống quyên thùng nước giấm. Cứ ngỡ, nữ chính là một cô gái yếu đuối mong manh nhưng không phải đâu. Khi đọc bạn sẽ phải thốt lên "Bả là người hả trời". Chỉ với một nắm đấm lúc say rượu mà phá banh luôn chiếc xe hơi với trang bị hiện đại, đánh bay người có võ công siêu phàm ra xa tận ba ngàn thước, đánh võ đài sụp đổ thành bãi đất trống.. Đặc biệt, lúc say lên thì lại có tính đi ghẹo trai đẹp, còn không đẹp là bị đánh không lết về nhà được luôn. Quan trọng, lúc say lên thì đừng ai mò mẫn tới trai bả ngắm không là bị đánh tới bán sống bán chết, khỏi nhìn thấy tổ tông luôn. Nhiều lần, nam chính phải hi sinh thân thể để dụ bả về. Khỏe thì khỏe vậy thôi chứ lúc hết say thì, ư em cũng yếu ớt lắm.. Sở thích của bả cũng rất ư đặc biệt, thích chơi với hổ, khiến nam chính liệt con hổ đáng thương không biết sự đời vào danh sách đen. * Có một điểm mà mình cực thắc mắc khi đọc truyện này, nữ chính đã để con rồi nhưng nam chính lại không biết, mặc dù nạm chính luôn ở bên nữ chính. Về sau thì đứa trẻ đó được người ta gửi tới gia đình nữ chính. Vậy, nữ chính đẻ con ở đâu? Không hiểu luôn? Xuyên suốt câu truyện, mình hâm mộ nhất là nhân vật Kỷ Hoàng, một nhân vật vô cùng yêu nữ chính, nhưng vì mắc bệnh, biết mình không sống được bao lâu nên đã đành buông bỏ tình yêu ấy. Nhường nữ chính cho một người đàn ông khác. Nhưng người đàn ông này phải hơn anh thì anh mới chịu vì chỉ khi hơn anh, thì mới có thể bảo vệ nữ chính suốt đời được. Nhân vật gây hài trong truyện: Nhiếp vô danh (anh trai của nữ chính), có cả một gia đình hùng hậu, tài sản giàu đứng thứ ba ở Độc Lập Châu vậy mà suốt ngày phải đi kiếm tiền sống qua ngày thông qua dịch vụ thuê mướn người, không những vậy, còn tính toán rất chi li về khoản tiền. Cho dù là thân hay không thân đều tính toán kĩ càng về số tiền lãi cho tới gốc. Mà trong gia đình ấy, Nhiếp Vô Danh không có địa vị, mặc dù là con trai cả, người có địa vị nhất là Nhiếp Vô Ưu. Suốt ngày bị chửi không. Đến với câu chuyện, bạn sẽ được học thêm một câu chào hoàn toàn độc đáo "Ăn cứt không?". Nghĩ sao mới lần đầu gặp nữ chính, mở miệng ra "Ăn cứt không?". *Nhân vật này mình quên tên rồi, chỉ nhớ là nam thôi* Điểm nổi bật về đứa con của nam chính và nữ chính: Quyên một đoàn thuê mướn người, ai nấy cũng đều là võ công tái thế, nhất là người cầm đầu thế mà lại đi sợ một đứa nhóc (con của nữ chính). Ai nấy cũng gọi nhóc ấy là tiểu tổ tông. Tiểu tổ tông nói là phải nghe lời, không nghe là liệu cái mạng.. Quá khứ hùng hậu của nữ chính trước lúc bị biến đổi trí nhớ: Một mình lập ra hắc bang, và mình đứng đầu trong tổ chức ấy. Tiếng tăm của chị nổi như cồn trong Độc Lập Châu. Hỡi ai mà thấy chị là cũng đều cong đích chạy như điên, không là có chuyện.. Một thân con gái, đi vào sòng bạc đánh bài, ăn quyên một đĩa dế chiên. Sau này khi ăn lại thì nói sao trước đó mình ăn được thứ này.. Kết, đầu truyện là nói về sự tài giỏi của chị khi trọng sinh, một mình thành lập công ty cho riêng mình, càng về sau thì nói về hành trình truy tìm kí ước của nữ chính. Còn nam chính thì đối đầu với chị, không cho chị tìm ra được nó. Nhưng đã bị bảo mẫu dỗ ngọt thành mèo thì nghĩ sao có thể thắng được nữ chính.. Đây là bộ truyện rất hay mà các bạn nên xem. *** Diệp Oản Oản mở mắt. Đối mặt là đôi môi khiến cho cô sợ hãi đến ngay cả linh hồn đều run rẩy con ngươi. "A--" Đôi tay tái nhợt của cô gái đột nhiên cầm cái chăn ngăn chặn vật dưới thân thể. Cảm giác tê liệt thống khổ, rốt cuộc bản thân vẫn sống sờ sờ mà vẫn phải trải qua một lần nữa. Chẳng lẽ nơi này là Địa Ngục sao? Tại sao, rõ ràng cô đã chết, nhưng lại trở về nơi ày, trở lại bên cạnh tên ác ma này? Trong đầu của cô lập tức bị nhiệt độ nóng bỏng của người đàn ông bốc hơi lên đến hỗn loạn tưng bừng, theo bản năng chống cự, "Đừng đụng vào tôi!" Động tác của người đàn ông ngưng lại một hồi, ngay sau đó giống như bị đụng vào vảy ngược, khuôn mặt giống quỷ lệ khát máu nhất thời u ám, môi mỏng lạnh giá tàn nhẫn cắn xé đi xuống, giống như muốn nuốt hết máu và xương của cô vào bụng. Diệp Oản Oản bị đau đến không có cách nào suy nghĩ bất cứ chuyện gì, chỉ có thể vô ý thức lầm bầm," Tại sao... tại sao là tôi... Tư Dạ Hàn... Tại sao nhất định phải là tôi..." "Bởi vì, tôi chỉ cần em." Bên tai truyền tới thanh âm trầm thấp của người đàn ông, giống như gông xiềng, ngay cả linh hồn của cô cũng đồng thời bị giam cầm. Nghe câu trả lời của người đàn ông cùng kiếp trước giống nhau như đúc, Diệp Oản Oản hoàn toàn lâm vào hôn mê. ... Thời điểm mở mắt ra lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã từ đêm tối biến thành ban ngày. Trong không khí tràn ngập một cổ mùi hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua chấn song rơi, khiến cho tâm tình của con người không tự chủ thanh tĩnh lại. Nhưng mà, một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đột nhiên thần kinh căng thẳng. Cảm giác áp bách mạnh mẽ theo người đàn ông tỉnh lại ở toàn bộ bên trong không gian lan tràn.Bên hông đột nhiên bị một cánh tay nắm chặt, cô giống như là gối ôm, bị ôm vào trong ngực của người đàn ông. "Còn muốn trốn sao?" Bên tai truyền tới thanh âm làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Theo bản năng muốn sống, Diệp Oản Oản lập tức lắc đầu một cái. Cũng không biết người đàn ông có tin cô hay không, ánh mắt ở trên mặt của cô dừng lại một cái, chợt kéo cô đến hôn môi của cô, cằm của cô, cổ... Hơi thở nóng bỏng thô nặng chôn ở trong cổ của cô, tùy thời khắc đều có thể tản ra tín hiệu nguy hiểm. Diệp Oản Oản giống như nai con bị cắn, không dám làm một cử động nhỏ nào. Không biết qua bao lâu, người đàn ông rốt cuộc thả lỏng cô ra. Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đáy mắt đụng vào một hình ảnh vô cùng kiều diễm. Người đàn ông lấy thân thể nửa trần xuống giường, tia phản quang buộc vòng thân thể thon dài cùng hông gầy của anh. Cảnh sắc như vậy chỉ có một cái chớp mắt, người đàn ông liền nhặt quần áo ở bên mép giường, những ngón tay thon dài cẩn thận cài chiếc nút áo sơ mi được mang tới viên thứ nhất. Rõ ràng trước đây còn tàn bạo giống như dã thú, vậy mà giờ khuôn mặt lại tuấn mĩ như vậy, lạnh như băng không nhiễm một tia khói lửa nhân gian. Cho đến khi thanh âm đóng cửa vang lên, dây thần kinh căng thẳng cuối cùng sắp gãy mất của Diệp Oản Oản mới buông lỏng xuống. Rốt cuộc có thể xử lý tình cảnh của chính mình vào lúc này. Cô chậm rãi đánh giá trang trí bốn phía, cùng với chính mình ở trong gương trên bàn trang điểm đối diện—— Cô gái trong gương môi son màu đen bị gậm nhắm đến chỉ còn sót lại một chút ám sắc, phấn trang điểm trên mặt đã bị nước mắt và mồ hôi tẩy đi, thân thể phủ đầy dấu tím bầm cùng vết hôn, cuối cùng là một mảng hình xăm máu tanh kinh khủng. Bộ dáng này, rõ ràng là cô khi hai mươi tuổi! Khi đó, vì muốn né tránh Tư Dạ Hàn, cô đã cố ý đem chính mình biến thành cái bộ dạng xấu xí chán ghét này. Cô sống lại... Thật sống lại... Trong phút chốc, sự sợ hãi to lớn và tuyệt vọng cơ hồ làm cô hít thở không thông. Tại sao...   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt) của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.
Trùng Sinh 92 Chi Thương Nghiệp Đại Hanh
Mua cổ phiếu người ôm đầu hỏi ông trời, "Tại sao? Tại sao ta cuối cùng thị trì một bước? Ta cuộc sống sở dĩ không hoàn mỹ, chính là bởi vì ta luôn là trì một bước, tiến tràng đã muộn một bước, rời sân lại đã muộn một bước!" Mua vé số người đấm ngực dậm chân, "Tại sao? Tại sao lại kém hai cái con số? Ta cuộc sống sở dĩ bất hạnh phúc, chính là bởi vì ta cùng chính xác dãy số, luôn là kém hai cái con số!" Đại đa số người nhìn trên đường siêu xe mỹ nữ, đạn đạn tro thuốc lá, giống như đạn đi trên mặt tịch mịch, "Ai, ta cuộc sống sở dĩ không như ý, chính là bởi vì ở thời điểm mấu chốt, hành kém đạp lỗi như vậy hai ba bước a!" Vậy mà, đây hết thảy, đối sống lại trở về 92 năm Phùng Nhất Bình mà nói, liền cũng nữa không là vấn đề. Từ nay, hắn chỉ biết ở đối thời gian, gặp phải đối người, đối kháng chuyện. *** Giới thiệu riêng của converter: Nghe phần giới thiệu có vẻ hầm hố, nhưng 100c đầu truyện vẫn rất nhẹ nhàng, main vốn cũng làm chủ 1 doanh nghiệp nhỏ, trọng sinh 20 năm về trước, bước lên con đường thoát nghèo. Main hiền lành, nhân hậu, có tí tinh nghịch, có suy nghĩ chín chắn, không bá, không gái tràn lan ...Tình cảm mọi người trong gia đình cũng rất khăng khít, thân thiết nhưng cũng rất thật. Một bức tranh nông thôn Trung Quốc thời kỳ đầu những năm 90. Nếu cứ viết tiếp, ta sợ nó sẽ thành 1 quyển sách đô thị - hương thổ mất. *** Lá cây hiện lên xanh mới, cỏ nhỏ xanh nhạt lá cây bên trên, còn giữ băng thanh giọt nước, gọi không ra tên hoa dại, búp hoa lẩy bẩy, nhu nhược lại xảy ra cơ bồng bột.     Phùng Nhất Bình nhắm mắt lại rừng cây chỗ sâu, giang hai cánh tay duỗi với hướng thiên không, say mê cảm thụ, hô hấp, cực kỳ giống lạc hậu phim tình cảm trong cảnh tượng, nói cũng là lạc hậu phim tình cảm trong vậy không tiếp đất khí, "Các ngươi bao lâu không có như vậy cảm thụ qua khí mùa xuân?"     Tiếu Chí Kiệt cùng Vương Trường Ninh có chút im lặng nhìn hắn kia mười phần đầu nhập biểu diễn, dùng ánh mắt trao đổi ý nghĩ trong lòng, "Thật muốn ở hắn trên mông đá một cước!"     Nhưng đối hắn bây giờ làm chuyện như vậy, hiển nhiên không thích hợp.     Kia kỳ thực, ở bên cạnh trên cây đá một cước, cũng là có thể, có thể để cho Phùng nhà giàu nhất ở cách biệt bao năm sau, lại cảm thụ cảm giác gián tiếp bị dầm mưa tư vị.     Hai người bọn họ nhất thời có chút xuẩn xuẩn dục động, nói không chừng, cái này thật đúng là hắn muốn cảm thụ đây này?   Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh 92 Chi Thương Nghiệp Đại Hanh của tác giả Lạc Mai Hà.
Thính Thuyết Ngã Tử Hậu Siêu Hung
Một ngày này, cái nào đó tự xưng là người trùng sinh xinh đẹp tiểu tỷ tỷ, đột nhiên tìm được Lâm Vụ. "Ngươi biết ta của tương lai" Lâm Vụ hiếu kì vô cùng: "Vậy ta về sau phát tài sao lão bà xinh đẹp không thành danh sao " "Tương lai ngươi... Phú khả địch quốc, thê thiếp thành đàn, danh chấn thiên hạ." "Oa, thật sao " "Bất quá, là tại ngươi sau khi chết, biến thành quỷ tài đi." Lâm Vụ: ??? *** Từ Tiêu Tần nơi đó rời đi về sau, Lâm Vụ cũng không có lãng phí thời gian, liền trực tiếp chạy tới Bạch Vân tỉnh.     Bạch Vân tỉnh vong ủy hội tổng bộ khoảng cách Tô thị cũng không xa, chỉ là mấy lần cất bước, liền đã vượt qua không gian đến Bạch Vân tỉnh vong ủy hội tổng bộ đại lâu trên không.     Giữa trưa liệt dương sáng rực. Mời các bạn đón đọc Thính Thuyết Ngã Tử Hậu Siêu Hung của tác giả Lão Ma Đồng.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6