Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trùng Nhiên

Lời tác giả: Đã sáu năm trôi qua rồi từ khi Đại Niết Bàn kết thúc, quay đầu nhìn lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chẳng bao lâu mà tôi đã kết hôn, sinh con và trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Tới độ tuổi nào đó quay đầu nhìn lại, thời gian dường như trộm mất vậy, dường như cho vào ống phóng hỏa tiễn, vút cái đã biến mất. Có thứ gì khiến thời gian đóng băng lại đây, chỉ có câu chuyện. Vậy hãy chìm đắm trong câu chuyện lay động chúng ta, để cảm giác câu chuyện ở ngay bên cạnh đi. Trước khi viết Trùng Nhiên tôi vô cùng thấp thỏm, hi vọng thoát thai khỏi điều viết trước đó, có nhiều chỗ hoàn thiện hơn, vì thế ở mặt tiết tấu sẽ chậm một chút, tôi sẽ chú trọng chi tiết, cố gằng đi sâu vào khắc họa nhân vật, phác họa ra đoạn nhân sinh này của Trình Nhiên thật phong phú sắc màu, hi vọng trong đó không chỉ nhìn thấy một mình Trình Nhiên, còn có những người khác nữa ... Tôi cảm thấy may mắn vì giờ còn viết được, thấy may mắn vì có độc giả không rời bỏ mình, đã 6 năm rồi, độc giả trước kia đọc Đại Niết Bàn từ trung học đã lên đại học, đại học đã học nghiên cứu sinh, hoặc là công tác nhiều năm, thậm chí sinh ra một đống con bụ bẫm. Có lẽ lúc này bắt đầu câu chuyện của Trình Nhiên là thích hợp. Tục ngữ có câu "Hoa kia có ngày nở lại, con người chỉ một lần thiếu niên". Chúng ta đều đang trưởng thành, chúng ta cũng sẽ già đi, cảm xúc sẽ phai nhạt theo tháng năng, hi vọng chúng ta có thể lấy lại nhiệt huyết, hi vọng trong lòng chúng ta mãi mãi thiếu niên, hi vọng mọi người theo Trình Nhiên ở giai đoạn mới của cuộc đời. .... Hơn 30 tuổi, Trình Nhiên là giám đốc bộ phận của công ty lớn, bằng hai tay mình, y có nhà, có xe, có sự nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đồng thời là người lạnh lùng chỉ biết tới kế hoạch nhiệm vụ. Đến khi tình cờ gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã xa cách mười mấy năm trời, người y luôn đinh ninh đã lập gia đình, định cư ở nước ngoài, cảm xúc Trình Nhiên mới được đánh thức … Trình Nhiên quay trở lại rồi, quay lại thời điểm mọi thứ bắt đầu, trở lại năm tháng thuần chân ấy, nhưng y không dựa vào tiên tri dẫm đạp lên người khác, mà là nhặt nhạnh lại từng chút một những như trân quý mà y bỏ quên. *** Nhóm dịch lanhdiendiemla Cảnh báo: Truyện có vài chi tiết thay đổi so với nguyên tác.   “ Giám đốc Trình, thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được, nói thật tôi chỉ muốn đầu hàng.” “ Thật hết hồn, tôi nghĩ đã chúng ta hết hi vọng rồi.” “ Ha ha ha, Giám đốc Trình đúng là cỗ máy hủy diệt của công ty ta.” Tiếng khen ngợi không ngớt. “ Được rồi, mọi người lên đó dứt điểm đi, chớ để hỏng ở chuyện nhỏ nhặt.” Cười nói bắt tay tiễn khách rời khỏi khách sạn 5 sao, Trình Nhiên đuổi đám cấp dưới đi, khẽ thở phào một cái, rốt cuộc hạng mục y theo đuổi suốt ba tháng qua đã thành công mỹ mãn rồi. Định đi lấy xe về công ty báo cáo, nhưng bước xuống bậc thềm thì thấy đầu óc váng vất, hơi rượu bốc lên đầu làm y đứng không vững, xua tay không cần bảo vệ đỡ, Trình Nhiên vỗ vỗ má lấy lại tỉnh táo, quyết định đi bộ một chút cho tỉnh rươu, đồng thời thư giãn gân cốt luôn, dù sao y cùng đoàn đội đấu trí đấu lực với đối phương suốt mấy ngày qua rồi. Lúc này là giữa hè, rời khỏi khách sạn điều hòa mát rượi, không khí nóng nực ngột ngạt ập tới, hơi nóng bốc lên hầm hập làm cảnh tượng trên đường như mờ đi. Trình Nhiên lững thững đi trên vỉa hè, nơi này là trung tâm thành phố, tiếng người tiếng xe huyên náo, nhưng y cảm giác tất cả truyền tới từ phương trời xa xăm, ở thành phố này, Trình Nhiên luôn cảm thấy cô độc, luôn thấy mình như khách qua đường. Vừa mang về hợp đồng lớp trong công ty, chỉ vẻn vẹn thở phào vì vừa làm xong việc lớn thôi, Trình Nhiên chẳng mấy phấn khích vì đạt thành công, cũng chẳng hứng thú tưởng tượng xem mình thưởng bao nhiêu tiền, thăng chức ra sao, hoàn thành công việc với y gần như thành bản năng, cái khác, y có chút trơ lỳ rồi, người trong công ty gọi y là cỗ máy, vì y luôn lạnh lùng chính xác, như chẳng biết mệt mỏi. Từ ngã rẽ có một cô gái đi tới. Thật xinh đẹp! Chỉ thoạt nhìn có cảm giác vô cùng thời thượng, vóc dáng quyến rũ, thân trên mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu ghi, tôn lên khí chất của nữ nhân độ thành thục, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh, gợi cảm mà mạnh mẽ. Hai người đi lướt qua nhau, giống vô số người khác tình cờ gặp ở thành phố gần nghìn vạn người này. “ Trình Nhiên, có phải Trình Nhiên không?” Có người gọi tên mình, Trình Nhiên ngạc nhiên quay lại, bất ngờ hơn nữa lại là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà y vừa mới gặp. Khi Trình Nhiên còn đang ngây ra thì cô gái mừng rỡ đi tới trước mặt y:” Trình Nhiên đúng là cậu rồi, không nhận ra mình nữa sao?” Nụ cười quen thuộc ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy tức thì khơi lên muôn vàn hồi ức đã phủ bụi cất sâu trong lòng y, linh hồn Trình Nhiên tựa hồ trôi vèo vèo về mười mấy năm trước:” Dương Hạ, sao bạn lại ở đây?” Cô gái ấy tên Dương Hạ, thanh mai trúc mã của y, càng nữ thần trong trái tim y thủa thiếu thời, vừa rồi còn đi như cái xác không hồn, trái tim bình đạm của Trình Nhiên thoáng đập rộn ràng, ngây ra nhìn Dương Hạ. Tốt nghiệp cao trung, Dương Hạ du học, từ đó hai người không gặp lại nhau nữa rồi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, khó diễn tả hết được cảm xúc của Trình Nhiên lúc này, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ tĩnh lặng khơi lên những gợn sóng. Phản ứng của Trình Nhiên làm Dương Hạ rất hài lòng, bước tới thêm một bước nữa, sau đó nhíu mày không vui:” Mùi rượu nặng quá, cậu uống bao nhiêu vậy?” Cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm không gặp vừa thấy cái đã mắng mình rồi, Trình Nhiên bật cười:” Hôm nay tiếp khách, uống một chút, bạn xem, mình biết say rượu không đi xe nhé.” “ Dù sao cũng không tốt.” Dương Hạ hết sức tự nhiên đưa tay ra vuốt cổ áo Trình Nhiên:” Lôi thôi lếch thếch thế này, bao giờ mới có bạn gái được cơ chứ?” Lại thoáng thất thần, Trình Nhiên chưa dám tin có cuộc gặp gỡ này. “ Hì nói đi chứ .” “ Đừng có hỏi mình vội, bạn chưa nói đây, sao lại ở đây, trông có vẻ không giống về chơi.” Trình Nhiên nghi hoặc, cách ăn mặc của Dương Hạ là mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, không giống đi du lịch: - Cậu thực sự không biết gì à, mình đã về hơn một năm rồi, một công ty trong nước mời mình về làm việc, thấy đãi ngộ tốt, mình liền về. Dương Hạ cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt chợt trở nên sắc xảo: “ Cậu hỏi thế tức là chưa về nhà rồi, đã bao lâu rồi chưa về nhà hả?” Trình Nhiên hơi chột dạ, bao lâu rồi mình chưa về nhà, hai năm, ba năm? Mỗi khi Tết đến, y luôn nói câu đó "mẹ, con bận lắm, trước Tết không về được, con gửi tiền mẹ xem thiếu gì thì mua nhé, con cố gắng thu xếp về nhà vài ngày . . .” , thế rồi y thu xếp tới tận bây giờ chưa về nhà. Đúng lúc này Dương Hạ có điện thoai, nghe được vài câu cô vội vàng cúp máy, lườm Trình Nhiên một cái: “ Cho mình số điện thoại đi, hôm khác tính số cậu.” Hai người trao đổi số điện thoại rồi, Dương Hạ trước khi đi còn nói một câu nửa đùa nửa thật:|” Này, nghe nói cậu cũng làm việc ở thành phố này nên mình mới nhận lời về nước làm việc đấy.” Tiếp đó Trình Nhiên thấy có hai cô gái nữa cũng mặc đồ công sở chạy tới, mỗi người một bên Dương Hạ, đưa cô xem văn kiện gì đó, hiển nhiên chức vụ cô ấy không hề thấp. Chẳng có gì ngạc nhiên, cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế mà. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm Trình Nhiên đứng nguyên tại chỗ mất chừng một phút nhìn theo hướng Dương Hạ đi, vẫn có chút cảm giác vừa nằm mơ. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên trong cùng một cái sân, ở bên nhau mười mấy năm trời, từ mẫu giáo, tiểu học tới sơ trung, không chỉ cùng trường còn cùng cả lớp, nhưng khi lên cao trung thì ngã rẽ bắt đầu. Dương Hạ với thành tích ưu tú, đỗ vào Nhất Trung, còn Trình Nhiên vì nhiều nguyên nhân, trôi tuột tới Tứ Trung, có thể nói chênh lệch vạn dặm. Mời các bạn đón đọc Trùng Nhiên của tác giả Áo Nhĩ Lương Khảo Tầm Ngư Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123. 
Ta Không Muốn Nghịch Thiên A
Hắn trùng sinh trở thành một tên công tử thế gia, vậy còn chờ gì mà không hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý. Ngươi tức giận? Chuyện này chỉ càng khiến hắn cảm thấy thích thú, hắn chỉ sợ ngươi không đủ tức giận mà thôi. Tu luyện? Đây chỉ là sự việc tiện tay mà làm, công tử thế gia không hưởng thụ mà lại đi tu luyện cái gì đâu chứ? *** Trong phòng, ngồi bên cạnh giường là một nam tử thần sắc trấn định nhưng vẫn có một chút ngưng trọng.  Nội tâm không cách nào bình tĩnh, thậm chí là rất chán nản.  "Đã ba ngày rồi đó, không cách nào quay về được nữa."  Đầu óc Lâm Phàm giờ này rất hỗn loạn, hắn vẫn nhớ lúc trước hắn vẫn đang đứng ở trạm xe lửa. Trong trạm xe lửa xảy ra một chuyện cũng không vui vẻ gì cho lắm, đó là hắn đánh nhau với hai tên cao to lực lưỡng. Lúc đó hắn khí thế mười phần, xuất thủ chính là Vịnh Xuân Quyền, chỉ là đẹp trai không quá ba giây liền bị hai quyền nặng như bao cát nện mạnh xuống.  ‘Phịch’ một tiếng, liền mất hết tri giác.  Lúc mở mắt ra thì đã đến nơi này rồi.  Lúc mới đầu vẫn còn tưởng rằng có người đang bày trò đùa quái đản với hắn. Nhưng rồi mới nhận rằng bản thân hắn đến cả nhân vật qua đường bình thường cũng không phải, ai mà thần kinh chế tác ra cái trò đùa vớ vẩn này cho hắn chơi vậy.  Đồ vật trong phòng đều được làm bằng gỗ đỏ thẫm, giá trị không rẻ, trong không khí còn tràn ngập một loại hương thơm.  Hôm nay là ngày thứ ba rồi.  Hắn chỉ vừa mới đến nơi này nên không dám đi lung tung, cái gì cũng không rõ, chỗ này là nơi nào chốn nào cũng đều không biết.  "Có chút không đúng, trong sách không phải nói rằng xuyên không đều sẽ có ký ức hay sao?"  Lâm Phàm ôm đầu vô cùng phiền não.  Đứng trước gương soi thật rõ ràng, đã nhìn đi nhìn lại rất nhiều rồi vẫn thấy dung mạo này giống hệt bản thân mình, chỉ là tóc có dài hơn một chút.  Hắn không biết bản thân mình là linh hồn xuyên không không hay thân xác xuyên không nữa. Không cùng một thế giới nhưng hai người lại giống nhau như đúc thì cũng có thể lý giải, nhưng mà tình huống trước mắt hơi có chút lúng túng.  Đột nhiên Lâm Phàm vén tay áo trái lên vội vàng nhìn lại, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay thì cả người đều ngơ ngác.  "Đây chính là thân thể ban đầu của chính mình mà."  Hắn không dám tin, cái này sao có thể làm được vậy.  Chỗ cánh tay trái của mỗi người đều sẽ có một cái ấn ký, đó là dấu vết của việc tiêm phòng lúc nhỏ, cả đời này cũng khó có thể loại trừ.  Một mảnh yên tĩnh.  "Thôi vậy, nếu đã tới đây rồi thì cứ thế mà sống đi, Lâm Phàm ta đã từng sợ ai bao giờ chưa, chẳng qua chỉ là dị giới thôi mà, có gì ghê gớm đâu cơ chứ!"  Trốn tránh ba ngày rồi hắn cũng không muốn trốn tránh thêm nữa, vậy thì phải khí phách mà đi ra ngoài xem xem thế giới xa lạ này như thế nào mới được.  Bất quá, “Bàn Tay Vàng” đâu?  Không có phúc lợi thì làm sao mà lăn lộn được. Ở địa cầu đã lăn lộn thành một cái kết cục kia rồi, vậy bây giờ đổi địa điểm thì có thay đổi được gì không?  Lâm Phàm rơi vào trầm tư, nhưng vẫn có một chút không tin.  "Chắc là sẽ có chỗ thay đổi nhỉ?"  Không nghĩ những cái này nữa, thân là thanh niên có ý chí thì cho dù có ở hoàn cảnh xa lạ nào, cũng nên lấy hết dũng khí mà dũng cảm bước tiếp.  Mở cửa ra, bên ngoài có sân viện rất lớn, có hòn giả sơn còn có cả vườn hoa rộng rãi.  Nhà giàu!  "Xem ra vận may của ta cũng không tệ lắm, ở cái thế giới lạ lẫm này thì ta chắc là con cháu của một vị phú gia nào đó rồi."  Đối với tình cảnh bây giờ, Lâm Phàm cực kỳ vừa lòng.  Hắn đã từng tưởng tượng ra rằng cuộc sống của người có tiền sẽ như thế nào, nhưng hiện tại thì bản thân hình như cũng là một tên thổ hào rồi, còn sợ sau này không được hưởng thụ hay sao?  Xuyên qua cửa vòm mà rời khỏi sân viện, hắn luôn nghĩ đến một vấn đề. Bản thân hắn chắc là một công tử phú gia, vậy mà trong ba ngày này lại không nhìn thấy bất kỳ một người hầu nào hết. Đến ba bữa cơm sáng trưa tối cũng không có người mang đến.  Bụng đói kêu ọt ọt nhưng lại ngại đây là một địa phương xa lạ, nên cứng rắn gần ba hôm không ra ngoài, cũng may là trong phòng còn có bánh ngọt miễn cưỡng cũng có thể sống qua ngày.  Lúc này, một tên người hầu đi tới, nhìn thấy Lâm Phàm thì liền kinh ngạc mà cung cung kính kính nói: "Công tử, sao người lại ra đây!"  Lâm Phàm ừm một tiếng. Sao nào, nếu đã biết ta là công tử vậy thì ta ra ngoài đi dạo, còn cần có người đồng ý mới được sao?  Vì để không khiến người khác có cảm giác không thỏa đáng, cho nên hắn biết cần nhìn nhiều nói ít.  Người hầu cúi đầu, đồng thời dâng lên cảm giác có chút quái dị, công tử không giống như mọi ngày bình thường nhưng hắn không dám hỏi.  Lâm Phàm nhẹ ho một tiếng làm mát cổ họng, lấy ra phong thái của một thiếu gia nói: "Đi tản bộ cùng ta."  Người làm muốn nhắc nhở nhưng hắn biết tính nết của công tử thì cho dù có nói ra cũng vô dụng, lại còn khiến cho công tử mất hứng nên chỉ có thể đi theo thôi.  Nơi này quá xa lạ nên bắt buộc phải mang theo một người đề phòng bất trắc.  Đến chỗ khúc quanh, Lâm Phàm sững người dừng lại cước bộ, suýt chút nữa bị đụng trúng mặt rồi. Đang thì định ỷ vào thân phận bá đạo rống lên một tiếng: "Mắt ngươi mù à, có biết ta là ai hay không?"  Nhưng loại tức giận bá đạo này là trước kia hắn không có tư cách nói ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy mình cần phải khiêm tốn, đứng trước mặt là một vị nam tử thân thể cường tráng, mặt vuông, uy vũ nhưng lại rất trẻ tuổi. Xung quanh cũng có không ít người đang nhìn Lâm Phàm.  Dũng giả tương ngộ ngõ hẹp. Lâm Phàm đột nhiên phát hiện ánh mắt của nam tử này nhìn mình có chút quái quái, xem ra không phải là hạ nhân, chắc chắn là một người có địa vị.  Nhưng có địa vị hơn nữa thì sao, còn có thể so sánh với công tử là hắn chắc?  Những người đi theo phía sau nam tử có người lắc đầu cười khổ.  Cũng chính lúc này, tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Lâm Phàm nhấc tay vỗ vỗ vai nam tử: "Huynh đệ, phiền ngươi nhường đường một chút được không?"  Giọng điệu hỏi vô cùng khách sáo.  Tuy không biết đối phương là ai, nhưng hắn trẻ tuổi như vậy nói không chừng cũng có thể là huynh đệ ruột hoặc là thân thích gì đó.  Dùng huynh đệ để xưng hô, chắc không có vấn đề gì đâu.  "Lão gia."  Người làm đi theo Lâm Phàm, trong tay còn cầm theo chút tiền. Thiếu gia muốn ra ngoài chơi lại không có tiền cho nên hắn đi lấy, nhưng lúc hắn quay lại nhìn thấy thiếu gia và lão gia chạm mặt nên liền chạy tới, hồn cũng suýt chút nữa bay mất.  Một tiếng "lão gia" này khiến cho Lâm Phàm sợ kinh hồn khiếp vía.  Cái gì cơ?  Phiền nói rõ một chút. Ngươi hẳn là đang đùa với ta sao?  Người trước mắt tuổi tác chắc cũng chỉ lớn bằng mình, thế nhưng lại là lão gia. Vậy chẳng phải là nói ta là con trai của hắn?  "Hừ!"  Một tiếng phẫn nộ phát ra từ trong cổ họng của nam tử khuôn mặt vuông này. "Hạ nhân nhà ngươi dám tùy tiện đưa chủ tử ra ngoài, chán sống rồi hả?"    Mời các bạn đón đọc Ta Không Muốn Nghịch Thiên A của tác giả Tân Phong.
Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy!
Đàm Gia Hi – một cô gái đã 31 tuổi vừa bị chồng phản bội, chết trong niềm oan ức đau đớn tột cùng. Tưởng cuộc sống của mình sẽ kết thúc nhạt nhẽo như vậy, thì ông trời lại cho cô trọng sinh vào 1 thân thể của người con gái khác, với 1 thân phận hoàn toàn mới toanh – Nhị tiểu thư của Âu Dương gia – Âu Dương Thiên Thiên. Một cô tiểu thư giàu có, xinh đẹp nhưng lại có 1 gia đình không mấy hạnh phúc, mẹ mất sớm, ba cưới thêm người mới, sinh ra thêm 2 người con gái, dần dần chiếm đi vị trí và thân phận của cô trong nhà. Bên cạnh đó, những người họ hàng khác, những anh chị em của cô cũng luôn âm mưu dòm ngó khối tài sản khổng lồ trong tay cô. Trong cuộc tranh đấu giành quyền thừa kế, Âu Dương Thiên Thiên bị lép vế hoàn toàn trước những điều đó, và đã phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình. Kể từ đây, Đàm Gia Hi đã trọng sinh tới và thay thế cô nối tiếp cuộc sống. Nguyện vọng lớn nhất của Âu Dương Thiên Thiên trước khi chết, chính là giành lại được quyền thừa kế Âu Dương gia, trở thành người đứng đầu mạnh nhất và giữ được gia tộc của mình.Thế nhưng, sau nguyện vọng âý là 1 mơ ước về tình yêu với người anh trai nuôi Âu Dương Vô Thần – nhà tỷ phú trẻ người Mỹ gốc Hoa. Nắm trong tay quyền lực về chính trị và nền chứng khoán xuyên quốc gia.Liệu rằng Đàm Gia Hi có hoàn toàn nguyện vọng của Âu Dương Thiên Thiên hay không? Câu chuyện tình với anh trai nuôi này sẽ diễn ra như thế nào? *** Đàm Gia Hi dần tỉnh lại trong sự mơ hồ, cô đảo mắt nhìn xung quanh, dần định hình lại mọi thứ. Cô lại đang ở đâu nữa đây? Máy điện tâm đồ, túi nước, chăn, nệm, màu trắng... đây là bệnh viện sao? Tại sao cô lại ở bệnh viện? Cô được người khác cứu sống ư? Đang nghĩ, đột nhiên đầu truyền đến cơn tê nhức, Đàm Gia Hi đưa một tay lên ôm đầu, nhăn mày nói: - Cái quái gì, sao đau đầu quá vậy! Hàng loạt những kí ức đan xen lẫn nhau, của cô, còn có của người khác nữa, Đàm Gia Hi, Tống Dật Nhiên, Âu Dương Thiên Thiên? Những cái tên xa lạ, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Đàm Gia Hi chống tay ngồi dậy, cô vừa ôm đầu, vừa không chịu được sức đau của nó truyền đến mà thét lên: - A..... A.........A......... Những cái tên bỗng chốc ùa về, cả những gương mặt thân quen, lời nói, hành động, vụ tai nạn, bị xô ngã té cầu thang.... Âu Dương Thiên Thiên! Âu Dương Thiên Thiên! Âu Dương Thiên Thiên! Cái tên đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Rốt cuộc cô là ai? Cô là Đàm Gia Hi... hay là.... hay là.... Đúng lúc này, người bên ngoài nghe thấy tiếng hét, liền nhanh chân chạy vào. Một nữ y tá thấy cô gái tỉnh lại, liền hỏi: - Âu Dương tiểu thư, cô tỉnh lại rồi sao? Cô đau ở đâu? - Âu Dương tiểu thư tỉnh rồi, mau gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ! - Liên lạc với Âu Dương gia! .... Hàng loạt những tiếng nói vang lên, khiến đầu Đàm Gia Hi đau như búa bổ, cái tên Âu Dương cứ lặp đi lặp lại xung quanh cô, làm cô không thể không tiếp nhận nó. Đàm Gia Hi cắn răng, chịu đựng cơn đau, quay sang nhìn nữ y tá, hỏi: - Cô vừa mới gọi tôi là gì? Nữ y tá nhìn Đàm Gia Hi, nhíu mày đáp: - Âu Dương tiểu thư, cô nói gì vậy? Cô không nhớ mình là ai sao? Đàm Gia Hi nghiến răng, cô trừng mắt nhìn nữ y tá, quát lớn: - Nói lại 1 lần nữa, tôi là ai? Nói tên tôi! Nữ y tá bị tiếng quát của cô làm giật mình, ngay lập tức đáp: - Cô... cô là Âu Dương Thiên Thiên - là Nhị tiểu thư của Âu Dương gia! Âu Dương Thiên Thiên! - Lần này, cái tên ấy chính thức khắc vào sâu trong đầu của Đàm Gia Hi, kéo theo hàng loạt những kí ức khác về người con gái mang cái tên ấy. Đàm Gia Hi hét lên, cô vụt xuống giường, ngay lập tức chạy vào phòng vệ sinh, đóng sầm cửa lại. Thở hổn hển nhìn chính mình trong gương, Đàm Gia Hi mở to mắt không dám tin. Đôi mắt màu nâu trong suốt to lấp lánh, chiếc mũi cao có làn sóng thanh tú, đôi môi trái tim màu hồng đào hơi mở, mái tóc đen xõa dài đến eo, làn da trắng như sứ, tổ hợp này.... tổ hợp thiên thần này là gì đây? Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Hào Môn: Anh Hai Đừng Chạy! của tác giả PJH.
Thiên Kim Trở Về
Sống lại, cả đời này, tôi không muốn lại làm công chúa để người ta sắp đặt, tôi muốn làm nữ hoàng nắm giữ vận mệnh của mình trong tay! Những kẻ hại tôi, những người nợ tôi, tôi không chờ mong ông trời báo ứng, tôi sẽ tự tay đòi lại. Kiếp trước, mẹ cô chết trong oan khuất, cô rơi vào bẫy của cha và mẹ kế, vị hôn phu thanh mai trúc mã bị chị kế quyến rũ. Cô không còn là thiên kim nhu nhược dễ bị bắt nạt nữa. Tất cả những ai lợi dụng cô, thiếu nợ cô sẽ đòi lại cho bằng hết. Lúc này, cô là một nữ hoàng. Chỉ là, người đàn ông kiếp trước cô đã bỏ qua, kiếp này sao lại…  *** Nữ chính Trường Khanh kiếp trước bị hại thê thảm rồi chết oan sau đó mới biết cha ruột, mẹ kế và chị kế ngoài mặt tỏ ra yêu thương nhưng lại căm ghét và hãm hại cô, hại chết mẹ ruột và muốn chiếm đoạt hết gia sản thừa kế mà ông ngoại để lại cho cô. Trường Khanh sống lại năm 14 tuổi và bắt đầu lên kế hoạch bảo vệ bản thân và người thân, phấn đấu để trả thù và giành lại những gì vốn thuộc về mình. Tính toán từng đường đi nước nướ Bị tống đi qua Mỹ du học khi chỉ mới 15 tuổi, bị sai người giám sát và quyến rũ phạm tội, cô đã phải giả như mình chỉ là cô tiểu thư ăn chơi, chán học, lặng lẽ đưa người hãm hại mình vào tù. Phùng Tước - bạch mã hoàng tử ngay thẳng, chính trực chính là ánh sáng ấm áp mà cô dù đã cố gắng buông tay nhiều lần vẫn không ngăn được trái tim mà bước tới. Mối tình đầu khắc cốt ghi tâm ấy đã khiến Hoàng Thao - một quý công tử lừng lẫy thương trường thầm yêu cô phải chùn bước. Anh hết lòng ủng hộ cô trong cuộc đua gia tộc và thậm chí là không màng sống chết bảo vệ cô và người cô yêu. Trường Khanh từng bước vạch tội kẻ thù, nắm quyền trong tập đoàn nhưng đồng thời gia đình Phùng Tước cũng không thể chấp nhận bối cảnh phức tạp của cô. Hai người biết dù cố gắng thế nào cũng không thể hạnh phúc chỉ làm nhau thêm đau khổ và làm tổn thương người thân nên chia tay. Phùng Tước ra nước ngoài, Hoàng Thao vẫn ở bên giúp đỡ và quan tâm cô. Sau tất cả cô đã mở lòng và đón nhận anh. Hai người hỗ trợ nhau giải quyết những khó khăn từ kẻ thù khác trên thương trường. Kết cục tất nhiên là Trường Khanh và Hoàng Thao có một gia đình hạnh phúc, kẻ thù thì thân bại danh liệt. *** Hơn 10 năm đọc tiểu thuyết, số truyện hấp dẫn làm mình cày thâu đêm cực ít, cày 2 đêm là chưa từng có luôn. Mình là người hơi cố chấp về thể loại: Nữ cường, nam cường, không N. P, không đam không bách, không ngược, tình tiết logic, tình cảm thì mưa dầm thấm lâu. Ngày xưa mới đến với ngôn tình thì mình đọc toàn cổ trang xuyên không vương gia, vương phi, hoàng hậu các kiểu sau đó nhảy qua hiện đại như Cố Mạn, Minh Hiểu Khê rồi lại huyền huyễn như Cửu Lộ Phi Hương, Đường Thất Công Tử. Mấy năm gần đây thì toàn đọc trọng sinh, dị giới, điền văn làm ruộng và mạt thế. Ai cần đề cử thể loại nào thì comment hay inbox cho mình nhé! Do đọc cùng thể loại nên nhiều chuyện tình tiết na ná nhau hoặc không đủ chiều sâu nên mình drop khá nhiều thậm chí những bộ còn lại của Thập Tam Xuân mình cũng drop hết. Quay lại chủ đề chính là tại sao mình đề cử bộ này nhé. Thứ nhất, là nội dung và tình tiết truyện rất hấp dẫn, lôi cuốn, logic và sắp xếp hợp lí. Phải khen tặng cho bạn edit rất mượt mà và dịch không có gì để chê luôn. Thủ đoạn hại người và phản công rất tinh vi có những khi tưởng đã thất bại nhưng chỉ là mới bắt đầu. Nữ chính phải chịu uất nghẹn vì sự đê tiện của kẻ thù đến mức làm mình muốn cáu lên (mình không thường có nhiều cảm xúc như vậy khi đọc truyện đâu), sự nhẫn nhịn chịu đựng rồi bày mưu tính kế nên tới lúc phản công càng thêm hả hê. Mỗi nhân vật đều khắc họa rõ nét và có cá tính riêng biệt và để lại ấn tượng cho dù là vai phụ. Nữ chính đã tận dụng những hiểu biết về tương lai để kinh doanh hợp lí và cũng có yếu tố may mắn khi gặp được những người hết lòng hỗ trợ, có bạn tốt có người yêu chứ không hoàn toàn ngập trong mưu toan và thù hận. Thứ hai là bối cảnh, bỏ qua phần hơi lố là có gia tộc giàu nhất thế giới và gặp gỡ nữ hoàng anh và Warren Buffet, truyện có bối cảnh rất rộng lớn từ tập đoàn Cố Thị có tiếng ở Bắc Kinh, cuộc sống du học chân thực ở Mỹ, đi công tác ở miền quê, bay qua Anh qua Nhật, kinh doanh ở Hồng Kông, Canada bị bắt cóc ở Tây Tạng rồi Đại Tây Dương. Tất nhiên đã vươn tay rộng như thế thì tác giả cũng miêu tả chi tiết và phù hợp với thời điểm làm người xem cũng mở mang thêm kiến thức và tưởng tượng cũng chân thực hơn. Thứ ba là về các nhân vật và 2 mối tình sâu đậm của Trường Khanh. Nữ chính Trường Khanh đích thực là một nữ cường nhân. Kiếp trước vì quá yêu thương và tin tưởng người nhà mới bị lừa, bị hại thê thãm và bị hại chết. Kiếp này dù biết trước tương lai, đã tính toán kĩ càng nhưng có những thứ vẫn vượt ngoài tầm tay của cô như người thân yêu vẫn lần lượt qua đời bỏ lại mình cô như người bạn thân nhất thuở nhỏ vẫn bị chị kế dụ dỗ, hãm hại hay như bị mẹ kế phát giác mà ra tay với cô càng ác hơn và bị đẩy đi nước ngoài du học sớm hơn. Dù luôn cháy bổng muốn báo thù nhưng cô không phải người bất chấp tất cả mà luôn trân trọng và sợ ảnh hưởng đến những người quan tâm mình nhưng cũng vì thế mà họ lại càng tự nguyện giúp đỡ cô, yêu thương và xót thương cô hơn. Trong thế giới u ám và đầy mưu toan của cô, thì Phùng Tước chính nghĩa, lạc quan là ánh sáng ấm áp mà cô muốn lại gần dù biết rằng hai người không cùng một thế giới. Khác biệt về hoàn cảnh và môi trường sống nên mâu thuẫn giữa họ rất lớn. Trường Khanh có phải quá tàn nhẫn vì thù hận hay không, với mình là không. Đối với người lừa gạt tình cảm làm mình yêu thương thật lòng rồi đẩy mình vào con đường nghiện ngập, đau đớn và nhục nhã, bạn sẽ đối xử với họ ra sao. Là mình mình còn muốn bầm thây họ ra chứ đẩy vô tù mấy năm như cô là quá nhẹ nhàng. Họ đã có một mối tình sâu đậm, chia xa hợp tan hết lần này tới lần khác. Cô đẩy anh ra nhưng anh thì không thể từ bỏ mà lại tìm đến. Phùng Tước cũng giúp đỡ Trường Khanh trong công việc bất chấp sự phản đối của gia đình và 2 lần quên thân mình cứu cô gặp nạn. Nhưng có cố thế nào thì thương nhân và quân nhân, mối quan hệ này sẽ làm tổn hại đến gia đình Phùng Tước và sự nghiệp của anh cũng như ngăn trở con đường báo thù của mình nên cô dứt khoát buông tay và Phùng Tước cũng đành bất lực. Nam chính thứ 2 là Hoàng Thao được bắt đầu mô tả là một người đàn ông hoàng kim có tài mạo, gia thế, học thức, là một gian thương điển hình, bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích. Vì thế nữ chính rất không thích và không tin tưởng anh, luôn khó chịu và không hòa nhã khi gặp anh. Ấy thế mà lòng tôn nghiêm bị xâm phạm làm anh càng thêm chú ý đến cô muốn đánh bại cô rồi lại yêu cô mà không thể buông tay. Dù biết cô không thích mình, dù biết cô có một mối tình sâu đậm nhưng anh vẫn hết lòng giúp đỡ cô từ công việc đến cuộc sống, thậm chí là không ngại nguy hiểm sinh mạng cứu cô và người cô yêu. Trên mỗi bước đường cô tiến lên đều có bóng dáng của Hoàng Thao, những gì Phùng Tước không thể làm cho cô, không thể bảo vệ cô thì anh có thể và như sau này cô nhận ra Hoàng Thao cũng có những điểm tốt và từ từ đi vào lòng cô nhưng vì có Phùng Tước mà cô không nhìn thấy. Hoàng Thao muốn gì mà không có, anh chính là hình tượng tổng tài quyền thế nhưng chỉ vì một cành hoa mà bỏ cả vườn hoa. Bị cô lạnh nhạt, chán ghét, từ chối mà vẫn không chịu từ bỏ, vẫn ở sau lưng và có mặt khi cô cần, cứu cô bằng bất cứ giá nào. Nếu mối tình của Trường Khanh với Phùng Tước là một ngọn lửa cháy hừng hực nhưng sớm lụi tàn, gạt đi lí trí và càng yêu càng mệt mỏi đau khổ thì mối tình với Hoàng Thao lại êm ả như dòng nước, luôn tồn tại bao bọc cho cô và khiến cô thấy an tâm, không có rào cản, vì họ mới thật sự phù hợp. Mới đầu mình thật sự rất thích cặp Trường Khanh và Phùng Tước nhưng càng đọc càng thích Hoàng Thao khủng khiếp. Cả trên phim Lý Thấm và Lý Dịch Phong cũng nổi tiếng hơn Lý Uy. Nhưng lỡ thích Hoàng Thao nên mình cũng thích mê ông Lý Uy luôn. Lý Uy thật ra là diễn viên phim thần tượng Đài Loan những năm 2007 2008 qua các phim Sợi dây chuyền định mệnh, Sân bóng tình yêu.. Dàn nhân vật phụ cũng miêu tả rất xuất sắc Khổng Khánh Tường cha của Trường Khanh là người đàn ông đầy tham vọng và tự tôn. Là một chàng trai nghèo đã có người yêu có bầu lại dụ dỗ thiên kim tập đoàn Cố Thị là mẹ Trường Khanh để đi lên nắm quyền nhưng lại tự ti về xuất thân. Không ai được phép trái ý ông và ông ta cũng bất chấp tất cả để giữ gìn quyền lực. Bề ngoài ông là một danh nhân lão luyện, cũng phong lưu và nhiều phụ nữ ngã vào lòng nhưng về nhà thì gia trưởng, kiểm soát mọi thứ và vũ phu đánh đập vợ con. Đê tiện tới nổi dụ dỗ để lừa gạt tài sản đứa con chỉ mới mười mấy tuổi, bao che cho cho tình nhân giết vợ rồi con riêng giết Trường Khanh, hi sinh đứa con trai duy nhất để dàn cảnh bắt cóc âm mưu giết nữ chính. Kết cục của ông ta là thân bại danh liệt, bán thân bất toại, không còn ai bên cạnh và ân hận cả đời là xứng đáng. Khưu Uyển Di, mẹ kế của nữ chính là một người đàn bà đẹp, ít học nhưng đầy mưu mô và có nhẫn nại, chịu đựng kinh người. Bà ta tham lam, tàn nhẫn với người khác nhưng được cái thương con. Kiếp trước hại nữ chính hút ma túy thì kiếp này bà ta gánh đủ, thân tàn ma dại bị chính đứa con gái ruột yêu thương đưa vô trại cai nghiện chịu hết thống khổ. Khổng Ngọc Phân được miêu tả là một cô gái rất xinh đẹp, quyến rũ nhưng dung tục, cô ta vốn thông minh nhưng lại quá tự mãn, thích ganh đua và xem thường nữ chính. Cô ta đáng trách nhưng cũng có điểm đáng thương kết cục cũng coi như không quá thảm. Những nhân vật khác đều ổn hết duy chỉ có cặp trợ lí của nữ chính và Hoàng Thao trong truyện thì ổn trọng, xử lí rất nhiều công việc, trong phim lại là yếu tố gây hài rất không phù hợp với đặc tính nhân vật. Tóm lại: Nếu bạn thích thể loại trọng sinh, nữ cường, gia đấu, thương trường thì đây là một truyện xuất sắc để đào hố. Đây chỉ là quan điểm cá nhân của Helen vì gu và quan điểm mỗi người mỗi khác. Có truyện được nhiều đề cử mình lại không thấy hay. Đây cũng là lần đầu mình review truyện và viết bài trên điện thoại hơi khó edit. Nếu có sai sót gì mong các bạn bỏ qua. Nếu thấy hay hoặc muốn mình đề cử truyện nào hãy comment bên dưới nhé. *** Một chiếc Rolls-Royce màu vàng đỗ trước cửa một khách sạn năm sao, lập tức có người mặc đồng phục bước lên cung kính mở cửa xe. Sau đó, một đôi nam nữ trung niên và một cô gái khoảng 20 tuổi bước xuống. Người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm. Ông sửa lại âu phục sang trọng trên người, khuôn mặt có chút nghiêm túc, bên cạnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp cười khanh khách ôm tay ông, quay đầu cười nói với cô gái trẻ tuổi đằng sau: – Trường Khanh, mau lên! Cô gái tên là Trường Khanh bưng miệng ngáp một cái rồi lười biếng trả lời: – Tới đây! Mái tóc cô xoăn dài, là kiểu tóc thịnh hành nhất năm nay, vì hôm nay đi coi mắt mà hôm qua vừa ngủ dậy đã phải đến salon làm tóc, bỏ ra một đống tiền mà làm. Nhưng quả thật cũng khiến vẻ xinh đẹp của cô hiện rõ. Cô bước nhanh vài bước, theo kịp đôi nam nữ trung niên kia. Ba người đi qua cửa xoay rồi bước vào đại sảnh tráng lệ. Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn Trường Khanh một cái, nhíu mày nói: – Sao trông buồn bã ỉu xìu như thế? Bữa ăn hôm nay rất quan trọng, đối phương là tập đoàn Hoa Nhã, Hoàng Thao là thái tử tập đoàn Hoa Nhã đó, là người thừa kế duy nhất của Hoa Nhã, rất môn đăng hộ đối với nhà họ Khổng chúng ta. Lần này hai nhà chúng ta có một hạng mục hợp tác quan trọng, có thể kết làm thông gia thì không còn gì tốt hơn, con đừng có làm hỏng việc của cha! Giọng nói tuy không lớn nhưng ngữ khí có chút nghiêm khắc. Trường Khanh cúi đầu không lên tiếng. Người đàn ông trung niên thấy cô như vậy thì như vẫn còn giận: – Chuyện bát nháo lần trước cha đã thu xếp cả cho con rồi! Cơ hội lần này rất quý, nếu con không phải họ Cố thì cũng chẳng đến lượt con! Tỉnh ngủ lại cho cha! Nếu xảy ra sai sót gì thì đừng trách cha không nể tình cha con! Cố Trường Khanh nhìn cha một cái, mặt hơi tái lại. Cha họ Khổng, cô họ Cố, bởi vì cô theo họ mẹ. Lúc trước khi cha ở rể nhà họ Cố, ông ngoại đã nói trước với cha, sau này đứa con đầu tiên, bất kể nam hay nữ cũng chỉ có thể mang họ Cố. Đáng tiếc, mẹ qua đời từ sớm, đại đa số cổ phần của tập đoàn Cố thị đều nằm trên tay cha cô, giờ, Cố thị đã thành Khổng thị. Người phụ nữ xinh đẹp ở bên thấy vẻ mặt buồn bã của Cố Trường Khanh, khuôn mặt trang điểm cẩn thận lộ vẻ không đành lòng, bà nói với Khổng Khánh Tường: – Khánh Tường, đang yên đang lành nhắc tới chuyện quá khứ làm gì? Ai mà chẳng phạm sai lầm? Làm gì mà cứ nhắc mãi không tha, để cho con phải khó xử? Ngày như hôm nay, nói những chuyện này chẳng phải càng ảnh hưởng đến tâm tình Trường Khanh sao? Giọng nói dịu dàng như nước, chẳng những vuốt xuôi cơn giận trong lòng Khổng Khánh Tường mà cũng xoa dịu được vết thương lòng của Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh nhìn mẹ kế bằng ánh mắt cảm kích. Ai cũng nói mẹ kế độc ác nhưng mẹ kế Khưu Uyển Di này rất tối với cô, không thể chê điểm nào, luôn quan tâm lo lắng, chỉ cần chuyện cô muốn thì sẽ làm được, còn chu đáo hơn cả con gái đẻ của bà. Sau khi mẹ qua đời, Cố Trường Khanh có thể cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ bà, bất kể là ở thành phố B hay là những ngày tháng du học ở nước ngoài, cả đoạn thời gian đen tối sau đó, mẹ kế vẫn luôn quan tâm đến cô. Có thể nói, trong lòng Cố Trường Khanh, địa vị của mẹ kế chẳng hề kém mẹ đẻ Cố Linh Lung chút nào. Khưu Uyển Di nắm tay Cố Trường Khanh, dịu dàng nói: – Trường Khanh. Cha con cũng là quan tâm con thôi, đừng để bụng. Nói xong buông tay Khổng Khánh Tường, đi đến bên Cố Trường Khanh, đè thấp giọng, vẻ mặt vô cùng thân thiết nói: – Nghe nói Hoàng thái tử này tuấn tú lịch sự, có thể so với ngôi sao thần tượng, con cũng đừng trách cha con nhúng tay vào chuyện chung thân đại sự của con, bởi vì đối phương thật sự là người tốt hiếm có. Cũng chỉ có con mới có tư cách này, như Ngọc Phân, cho dù là muốn cũng không được. Hoàn toàn là ngữ khí an ủi, không có chút ghen tỵ nào. Cố Trường Khanh đáp: – Con cảm thấy chị phù hợp hơn con nhiều. Mời các bạn đón đọc Thiên Kim Trở Về của tác giả Thập Tam Xuân.

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6