Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

PDF THỌ KHANG BẢO GIÁM - ẤN QUANG ĐẠI SƯ - TẢI SÁCH PDF MIỄN PHÍ

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({} Con người từ sắc dục mà sanh, cho nên tập khí này đặc biệt sâu đậm. Hễ không kiêng dè cẩn thận, phần nhiều sẽ đến nỗi chết vì sắc dục! Các bậc thánh vương thời cổ vì yêu thương dân, cho nên đối với chuyện vợ chồng ân ái, chẳng tiếc công sai quan truyền lệnh, dùng linh gỗ đi khắp các nẻo đường, ngõ hầu người dân khỏi phải sầu lo vì trót lầm lẫn mà mất đi tánh mạng. Lòng từ ái ấy đúng là khôn xiết! Cho đến đời sau, không chỉ chánh lệnh của nước nhà chẳng còn nhắc đến, ngay cả cha mẹ cũng chẳng bảo ban con cái, đến nỗi đại đa số thiếu niên do lầm lạc mà mất đi tánh mạng, đáng buồn quá sức! Bất Huệ sống trên cõi đời mấy chục năm, thấy nghe khá nhiều, khôn ngăn bi thương! Do vậy, quyên mộ in cuốn sách này để mong những người cùng hàng đều được sống lâu, mạnh khỏe. Mong sao những người có được cuốn sách này, ai nấy đều đọc kỹ, xoay vần lưu thông, đừng để phí tâm tư, tiền tài, mà trọn chẳng được mảy may lợi ích thật sự nào, thì may mắn lắm thay!Đề tựa sách Thọ Khang Bảo GiámChẳng có ai không muốn trường thọ, mạnh khỏe, yên ổn, con cháu đông đảo, công nghiệp lẫy lừng, vận may đưa tới; cũng không có ai muốn bị đoản mạng, chết yểu, bệnh tật, con cháu tuyệt diệt, gia đạo suy đồi, hung thần ngự đến. Đấy là niềm mong ước thường tình của con người trong khắp cõi đời, dẫu là đứa trẻ mới cao ba thước (thước Tàu), không ai là chẳng [mong muốn] như vậy. Dẫu là kẻ chí ngu, cũng hoàn toàn chẳng vui mừng vì bị tai họa, chán phước, ghét lành; nhưng kẻ hiếu sắc tham dâm thì những điều tâm họ mong mỏi và những chuyện thân họ làm, đích thực là trái nghịch nhau. Rốt cuộc đến nỗi chuyện chẳng mong muốn lại bị, chuyện mong muốn không có cách nào đạt được, chẳng đáng buồn ư? Khoan hãy nói đến kẻ buông tuồng nơi hoa, nơi liễu, chỉ mong mỏi chuyện ấy; ngay trong vòng vợ chồng, nếu cứ tham đắm, ắt sẽ bị táng thân, mất mạng! Cũng có kẻ chẳng quá mức tham đắm, nhưng do không biết kiêng kỵ (những chuyện kiêng kỵ được ghi đầy đủ ở phần sau cuốn sách, cho nên ở đây, tôi không ghi rõ) cứ mạo muội theo đuổi, đến nỗi bị tử vong, thật quá đáng thương! Vì thế, tiền hiền soạn sách Bất Khả Lục thuật rõ cặn kẽ mối hại sắc dục, [sưu tập] những câu cách ngôn khuyên răn kiêng dâm, bớt dục, những câu chuyện chứng tỏ “phước thiện, họa dâm” phương pháp trì giới, như ngày tháng, những lúc, những nơi chốn, những người, những việc nên kiêng kỵ, chẳng ngại phiền phức, đều được trình bày cặn kẽ, ngõ hầu người đọc biết phải nên kiêng dè những gì. Tâm giác thế cứu dân ấy, có thể nói là “khẩn thiết, châu đáo, thiết tha hết mực!” Ấn Quang lại tăng đính sách ấy, đặt tên là Thọ Khang Bảo Giám và quyên mộ để in ra, hòng lưu truyền rộng rãi, là vì có nỗi đau lòng chẳng thể chịu được!Một đệ tử [của Quang] là La Tế Đồng, người Tứ Xuyên, bốn mươi sáu tuổi, có thuyền buôn ở Thượng Hải, tánh tình khá trung hậu, tin sâu Phật pháp, cùng với nhóm ông Quan Quýnh Chi v.v… đồng sáng lập Tịnh Nghiệp Xã. Trong những năm Dân Quốc 12, 13 (1923-1924), thường muốn đến núi [Phổ Đà] quy y, do bận việc, nên chưa được thỏa nguyện. Năm Dân Quốc 14 (1925), ông ta mắc bệnh cổ trướng mấy tháng, tình thế cực nguy hiểm, chữa thuốc Tàu, thuốc Tây đều vô hiệu. Đến ngày Mười Bốn tháng Tám, thanh toán tiền thuốc, vì số tiền quá lớn, liền bực mình nói: “Từ đây dù có chết, ta cũng không uống thuốc nữa”. Bà vợ bèn đối trước Phật cầu đảo khẩn thiết, nguyện suốt đời ăn chay, niệm Phật, cầu cho chồng được lành bệnh. Ngay trưa hôm ấy, bệnh liền chuyển biến, đi tiêu xả ào ạt nước ứ ra, không thuốc gì mà hết bệnh.Cuối tháng Tám, Quang đến đất Thân (Thượng Hải), ngụ tại chùa Thái Bình. Ngày mồng Hai tháng Chín, đến Tịnh Nghiệp Xã họp mặt cùng ông Quan Quýnh Chi, ông Tế Đồng cũng có mặt. Tuy thân thể chưa hoàn toàn khỏe hẳn, nhưng khí sắc thuần tịnh, tươi tắn không ai bằng. Gặp Quang, ông ta vui mừng thưa: “Sư phụ đến rồi! Con xin quy y tại đất Thân, chẳng cần phải lên núi nữa!” Ông ta chọn ngày mồng Tám, cùng vợ đến chùa Thái Bình, cùng thọ Tam Quy, Ngũ Giới. Lại thỉnh các cư sĩ Trình Tuyết Lâu, Quan Quýnh Chi, Đinh Quế Tiêu, Âu Dương Thạch Chi, Từ Trĩ Liên, Nhậm Tâm Bạch v.v… bồi tiếp Quang dùng cơm. Ngày mồng Mười, lại mời Quang đến nhà dùng cơm, và nói: “Sư phụ chính là cha mẹ của bọn đệ tử, bọn đệ tử chính là con cái của sư phụ”. Quang nói: “Cha mẹ chỉ lo khi con bệnh, nay bệnh ông tuy khá, nhưng chưa bình phục, hãy nên thận trọng”. Tiếc là chưa nói rõ “chuyện phải thận trọng” chính là chuyện phòng sự (ân ái). Đến hôm cuối tháng, tại Công Đức Lâm mở hội Cảm Hóa Nhà Tù, ông ta cũng dự hội. Buổi hội giải tán xong, có mười mấy người giữ Quang lại dùng cơm. Ông ta vừa mới đến, bèn cùng người trông coi sổ sách trao đổi mấy câu rồi đi, sắc mặt giống hệt như người chết, Quang biết là do ông ta phạm phải phòng sự mà ra. Rất hối tiếc lúc đó chỉ nói “cha mẹ chỉ lo khi con bệnh”, chưa từng nói rõ duyên do, đến nỗi ông ta lại bị nguy ngập. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({} Muốn tu chỉnh sách này để khẩn thiết khuyên răn, nhưng do bận bịu, chưa làm được. Ngày mồng Sáu tháng Chín, Quang về núi, bèn gởi ngay một lá thư, trình bày hết sức tường tận lẽ lợi, hại, nhưng đã không còn thuốc gì cứu được nữa, mấy ngày sau [ông ta] mất. Lúc mất, ông Quan Quýnh Chi mời các vị cư sĩ đều đến niệm Phật, ông La có được vãng sanh Tây Phương hay không, chưa thể biết, nhưng không đến nỗi đọa lạc. Ôi! Bị bệnh nặng mấy tháng, do Tam Bảo gia bị, nên không dùng thuốc mà được lành bệnh, trong vòng mười mấy ngày, khí sắc tươi tỉnh vượt xa người bình thường. Do không biết thận trọng, lầm lẫn phạm phải phòng sự mà chết. Không chỉ là tự tàn hại cuộc đời, mà còn cô phụ từ ân của Tam Bảo quá đỗi! Quang nghe tin cáo phó, tâm đau xót, nghĩ cõi đời chẳng biết kiêng kỵ, cứ mạo muội theo đuổi chuyện đó, đến nỗi mất mạng nhiều vô số! Nếu chẳng lập cách ngăn ngừa, gìn giữ trước, đúng là đã đánh mất đạo từ bi cứu khổ của đức Như Lai. Tính đem Bất Khả Lục tăng đính, ấn loát lưu truyền rộng rãi, ngõ hầu cả thế gian đều biết kiêng kỵ, chẳng đến nỗi lầm lẫn, đánh mất tánh mạng.Một vị cư sĩ đem số tiền do mẹ để lại là một ngàn sáu trăm đồng, tính in thiện thư để thí tặng. Quang bảo ông ta dùng hết số tiền ấy để in Thọ Khang Bảo Giám, hòng cứu vớt thanh niên nam nữ chưa gặp cảnh nguy hiểm. Tức là do cái chết của một mình ông La Tế Đồng, sẽ khiến cho hết thảy những người đọc sách này trong hiện tại và vị lai, đều biết phải nên răn dè, thận trọng, cũng như do xoay vần lưu thông, lần lượt khuyên bảo lẫn nhau, sẽ khiến cho cả thế gian đều cùng hưởng trường thọ, mạnh khỏe, bình yên, nỗi khổ “quan, quả, cô, độc” ngày càng ít thấy. Như vậy thì do cái chết của một mình ông La Tế Đồng, lại khiến cho hết thảy mọi người đều được sống thọ, khỏe mạnh, thì cái chết của ông Tế Đồng sẽ có công đức. Nhờ công đức ấy, hồi hướng vãng sanh, ắt sẽ từ tạ Sa Bà, cao đăng Cực Lạc, làm đệ tử của Phật Di Đà, làm bạn lành trong hải chúng. Mạnh Tử nói: “Dưỡng tâm giả, mạc thiện vu quả dục” (Dưỡng tâm thì không gì tốt bằng bớt ham muốn). Tuy cũng có kẻ thiểu dục mà đoản mạng, nhưng cũng rất ít. Cũng có người đa dục, vẫn sống lâu, nhưng [người như vậy] ít lắm! Lúc mạnh khỏe còn nên tiết dục, huống chi lúc bệnh nặng mới lành!Mười năm trước, con của một vị đại thương gia, học Tây Y ở Nhật Bản, đỗ đầu, ngồi xe điện. Xe chưa ngừng, đã nhảy xuống, ngã gãy cánh tay. Do chính anh ta là bác sĩ, nên chữa trị ngay. Phàm bị thương ở xương, ắt phải kiêng nữ sắc trong vòng một trăm mấy mươi ngày. Cánh tay của anh ta lành chưa được bao lâu, do mừng thọ mẹ, liền trở về nước, đêm ngủ cùng vợ, ngày hôm sau liền chết. Anh chàng này khá thông minh, sắp thành bác sĩ, sao lại đối với chuyện kiêng kỵ này lại ngờ nghệch chẳng biết, để đến nỗi khoảnh khắc khoái lạc cướp mất tánh mạng rất trọng? Đáng buồn quá sức!Năm trước, một thương nhân đang gặp vận may, hôm trước giành được mối lợi sáu bảy trăm đồng, khá đắc ý. Ngày hôm sau, từ chỗ người thiếp đi đến chỗ vợ cả, người vợ vui lắm. Lúc đó, nhằm tháng Năm, trời rất nóng, vợ bật quạt điện, sắp đặt chậu tắm, lấy nước đá pha mật cho uống. Chỉ biết giải nhiệt cho mát, nào biết: Hễ muốn ân ái, không được dùng chất lạnh. Chưa đầy ba tiếng sau, đau bụng chết tốt! Do vậy biết: Vì thế gian chẳng biết kiêng kỵ, cứ làm bừa đi, đến nỗi tử vong chẳng biết mấy ngàn vạn ức! Nhưng từ xưa đến nay, người có phước lớn nhất, không ai hơn hoàng đế. Phước lớn thì thọ cũng phải dài! Thử xét kỹ xem: Mười ông vua, có tám chín ông không thọ; chẳng phải là vì dục sự quá nhiều, lại do chẳng biết kiêng kỵ, đến nỗi tự rút ngắn tuổi thọ đó ư? Người đại thông minh trong thế gian, đa phần thường chẳng thọ, là vì không hiểu kỹ chuyện này mà nên nỗi! Quang thường nói: “Người đời trong mười phần, có đến bốn phần do sắc dục mà chết. Bốn phần tuy chẳng chết trực tiếp vì sắc dục, thì cũng vì do tham sắc dục mà bị hao tổn, chịu đủ mọi thứ cảm xúc gián tiếp khác mà chết. Người vốn do số mạng mà chết, bất quá chỉ là một hai phần trong mười phần mà thôi!” Thế giới mênh mông, nhân dân đông đảo, mười phần có tới tám chín phần chết vì sắc dục, chẳng đáng buồn ư? Đấy chính là lý do Quang lưu thông sách Thọ Khang Bảo Giám. Mong những người yêu thương con cái trong cõi đời, cũng như những ai vì đồng bào tạo hạnh phúc, ngăn ngừa họa hoạn, thảy đều phát tâm ấn tống, xoay vần lưu thông, khiến cho ai nấy đều biết những điều kiêng kỵ, ngõ hầu chẳng đến nỗi lầm lạc, đánh mất tánh mạng, cũng như chẳng bị tàn tật, đến nỗi không thể thành tựu. Những kẻ buông tuồng tìm hoa kiếm liễu, đa số là vì không có chánh kiến, bị lầm lạc bởi bè bạn phóng túng hoặc dâm thư, đến nỗi hãm thân trong biển dục, không thể thoát được! Nếu chịu đọc kỹ [sách này], sẽ biết lợi hại sâu xa, đối với những điều quan hệ đến sự vinh diệu hay nhục nhã của tổ tông, cha mẹ, cũng như đối với sự “sống, chết, thành, bại” của bản thân lẫn gia đình, cũng như con cháu hiền hay ngu, tuyệt diệt hay hưng vượng, sẽ đều hiểu rõ như nhìn vào ngọn lửa. Nếu thiên lương chưa hoàn toàn mê muội, có ai hễ mắt nhìn đến, mà tâm chẳng kinh hoàng, nỗ lực đau đáu kiêng dè ư? Sẽ thấy từ đó về sau, ai nấy vui hưởng mối thiên luân vợ chồng, chẳng đến nỗi tham dục tổn thân, sẽ tề mi giai lão, vừa thọ, vừa khỏe mạnh. Người ít dục thường đông con. Con của họ chắc chắn thể chất mạnh mẽ, tâm chí trinh lương, không chỉ chẳng mắc lỗi tự tổn hại thân thể, mà chắc chắn còn trở thành hạng lanh lợi làm rạng mày nở mặt cha mẹ. Đấy chính là điều Quang thơm thảo mong mỏi dài lâu. Nguyện người đọc cùng thể hiện sự đồng tình, tùy duyên lưu truyền, thì nhân dân may mắn lắm, mà nước nhà cũng may mắn lắm thay!Cuối Xuân năm Dân Quốc 16 (1927), tức năm Đinh Mão, Thường Tàm Quý Tăng Thích Ấn Quang kính soạn

Nguồn: dantocking.com

Đăng nhập để đọc

Những Cây Tinh Dầu Việt Nam PDF (Khai Thác, Chế Biến, Ứng Dụng) - Vũ Ngọc Lộ
Để đóng góp vào sự nghiệp công nghiệp hoá nước nhà trong giai đoạn mở rộng thị trường lấy việc khai thác những nguyên liệu sẵn có trong nước, tác giả biên soạn cuốn Những cây tinh dầu Việt nam, khai thác, chế biến và ứng dụng. Sách giới thiệu những kỹ thuật cơ bản về trồng trọt, khai thác tự nhiên, kỹ thuật chiết xuất tinh dầu từ cây cỏ, phân tích đánh giá chất lượng tinh dầu, phát hiện giả mạo, giới thiệu những cấy tinh dầu chính kèm theo danh mục những cây tinh dầu khác.Sách có các nội dung sau: Một số kỹ thuật cơ bản ứng dụng trong nghiên cứu và sản xuất tinh dầu, Kỹ thuật tách chiết tinh dầu từ dược liệu, Những phương pháp lý hoá trong phân tích đánh giá chất lượng tinh dầu, Kỹ thuật phát hiện chất giả trong tinh dầu, Những cây tinh dầu chính, Danh mục các cây tinh dầu khác.
Những Bài Thuốc Nam Hay PDF - Lê Minh Xuân
Cuốn sách sẽ giúp người đọc chủ động trong nuôi trồng và sử dụng thuốc Nam tại địa phương. Theo tác giả: “Một thầy thuốc Đông y dù có giỏi về y lý, chẩn bệnh chính xác nhưng khi kê đơn với những dược liệu bị làm giả, kém chất lượng, dư lượng thuốc bảo vệ thực vật vượt mức an toàn, bảo quản bằng hóa chất độc hại, thì kết quả điều trị sẽ không cao”. Tác giả đề xuất chủ động nguồn dược liệu bằng cách nuôi trồng, kỹ thuật nuôi trồng, thu hái, tái sinh, sơ chế các loại cây thuốc Nam theo nhóm bệnh sử dụng theo vùng, theo mùa.Những Bài Thuốc Nam HayNXB Y Học 1982Lê Minh Xuân86 TrangFile PDF-SCAN
Niệu Liệu Pháp - Phương pháp chữa bệnh bằng nước tiểu PDF
Hầu hết những thông tin trong tập sách này được viện dẫn, trực tiếp hay gián tiếp, từ các tác phẩm "MANAV MOOTRA: liệu pháp nước tiểu tự động của R.M PATESL (Manav Mootra, Auto-Urine Theraphy), “THE WATER OF LIFE: A Trealies on Unien Therapy của L.W.ARMSTRONG (Nước của đời sống: Khái luận về liệu pháp nước tiểu)". Đối với một tín đồ Thiên Chúa, nhan đề tập sách sau cũng nói lên vấn đề. Trong một thế giới thiếu hểu biết về vấn đề này, chúng tôi không thể dùng lời lẽ nào xứng đáng hơn diến tả lòng tri ân của chúng tôi đối với hai phương pháp trên.Liệu pháp khác tả ra trong tập này là một phương pháp chữa bệnh hoàn toàn không dùng thuốc, tự chủ. Thành tố duy nhất là nước tiểu, một chất được biến chế ngay trong cơ thể, giàu về muối khoáng, kích thích tố và nhiều chất quan trọng khác.Nguyên nhân chính của bệnh tật thật giản dị, đó là sự thiếu vắng những chất cần có trong thận và sự xuất hiện những chất lẽ ra không nên có. Khoa học đã thấy rằng cơ thể sẽ sản sinh những enzym (diếu tố ) chính yếu cần thiết để tự chữa trị tật bệnh và những enzym này có nhiều trong nước tiểu. Vì lẽ chỉ cơ thể của chúng ta mới chưng cất được những dược chất kì diệu và cung cấp nổi các loại huyết thanh (serum) và kháng thể hoàn toàn nhất."Nước tiểu" là thứ thuốc bổ hoàn toàn cho việc phục hồi sức khỏe và cho việc tiêu diệt các bệnh tật. Nước tiểu cũng cống hiến cả sức sống sinh động và khí lực tuổi thanh xuân cho người lớn tuổi. Nước tiểu còn là một chất chống độc. Thật ra, nước tiểu do một trang thiết bị thiên nhiên ở trong thân thể cung cấp không riêng cho con người và cho mọi loài sinh vật từ lúc ra đời. Nước tiểu chẳng bao giờ có thể thất bại, nếu ta dùng nó để trị bất luận bệnh nào một cách có hệ thống trong giai đoạn đầu của từng bệnh và trước khi bị tàn hoại bởi dùng các cách chữa khác.Trong liệu pháp nước tiểu, không cần tới khâu chẩn bệnh, bởi lẽ chỉ một phương trị liệu này chữa khỏi mọi bệnh tật, ngoại trừ các tật bệnh gây ra bởi tình trạng chấn thương hoặc các tì tích về cấu trúc cơ thể.Khi uống vô cơ thể, nước tiểu được lọc đi, càng trở nên trong hơn, ngay cả trong một ngày chỉ uống nước tiểu. Thoạt tiên nó rửa ráy rồi tránh khỏi trệ úng khi cần, và sau cùng, xây dựng lại cơ quan phủ tạng, kênh rãnh, môn mạch, sau khi chúng đã bị bệnh tật tàn phá hao mòn. Thật ra, "nước tiểu" không chỉ xây dựng lại hai lá phổi, lá lách, gan, não tim, v.v... mà cũng xây dựng lại, sửa sang các lớp vỏ não, màng bụng và các phủ tạng khác như đã được chứng minh trong trường hợp rất nhiều bệnh chết người như là bệnh lao ruột, tình trạng nguy ngập của bệnh viêm ruột già. "Nước tiểu" là dung dịch sống của thịt, máu và mô sống quan yếu.Người ta đã biện luận rằng điều không được đúng đắn là đưa trở lại thân thể một chất gì mà chính cơ thể đã đào thải ra. Thế nhưng nếu chúng ta trở lại với thiên nhiên, chúng ta sẽ tìm kiếm được gì? Lấy thí dụ cái nguyên tắc trộn lá vào đất làm phân bón như các nhà làm vườn thi hành. Thay cho phân bón khoa học, những đám lá rụng từ cành cây được họ ủ trở lại trong lòng đất. Từ đó những đóa hoa trở nên ngọt ngào nhất, những trái cây chín ngọt hơn, cây cối mọc khỏe hơn. Mặt khác khi vì lẽ nào đó lòng đất bị mất đi những hóa chất tạo ra bởi đám lá rụng, cây cối mọc trên mặt đất bị xơ xác, còi cọc hoặc tàn lụi sớm đi. Ý tưởng rằng thiên niên lãng phí gây hao mòn là sai lầm. Thiên nhiên chỉ tỏ ra lãng phí đối với chúng ta bởi lẽ chúng ta không hiểu biết thiên nhiên.Người ta cho rằng một trong những bản năng sinh học của mọi loài động vật là có ý cậy nhờ vào sự uống "nước tiểu" của chính chúng khi chúng mắc bệnh. Chúng tôi chắc rằng quý vị đã nhìn thấy sự kiện là những con vật liên tục liếm mình chúng. Bằng cách này, chúng đưa vào cơ thể chúng nhiều chất chống tình trạng nhiễm độc sau mỗi bữa ăn, các chất này như muốn chấn chỉnh mọi hư hại nào có vẻ như xảy ra bởi thức ăn không thích hợp, thậm chí gây độc. Trong nhịp biến hóa của xã hội, con người đã đánh mất khả năng tự bảo vệ đó. Nước tiểu cần cho việc duy trì các chức năng sinh học, trong thời kỳ khỏe mạnh và lập lại thăng bằng trong thời kỳ bệnh tật.Nghề y ngày nay đã tiến bộ và chi phối xã hội tới mức dường như liệu pháp nước tiểu bị quên lãng không ai biết tới. Nhiều người tin rằng kĩ thuật y khoa tiến bộ là một dấu hiệu của nền văn minh tiến bộ, nhưng trong thực tế nó chứng tỏ cái thất bại hoàn toàn về hệ thống y học của chúng ta. Hàng tuần, hàng ngàn cuộc giải phẫu được thực hiện với nhiều kĩ thuật chói lòa chứng minh rằng người y sĩ hiện đại chẳng chữa trị được tật bệnh, giỏi lắm chỉ kiềm chế được bệnh tật mà thôi. Trên lãnh vực điều trị bệnh ung thư, người y sĩ chẳng đề xuất gì tốt hơn lưỡi dao mổ, radium và X-quang.Hằng năm, nhiều tỉ đô la đã tiêu dùng cho công cuộc nghiên cứu để tìm ra các thứ thuốc phòng và chữa nhiều bệnh khác nhau. Vậy mà tại sao số lượng bệnh nhân ung thư, tim mạch và tiểu đường lại tăng thêm một cách thảm hại? Việc sử dụng các thuốc uống, thuốc chích hiện đại cùng với chất radium, nhằm khống chế những bệnh đó nảy sinh ra nhiều phản ứng phụ đau lòng và gây ra nhiều bệnh do dùng thuốc sinh ra.Rất nhiều chuyên gia y học quy trách rằng các thuốc chủng chịu trách nhiệm chính về tình trạng gia tăng bệnh ung thư và tim mạch. Phép điều trị ung thư kiểu hiện đại đem lại thoải mái ban đầu, nhưng ở hơn 90% trường hợp, sớm hay muộn rồi cũng mang lại tình trạng suy sụp với những cơn đau đớn không chịu thấu cho bệnh nhân, cơn đau kéo dài cho tới phút lâm chung. liệu pháp nước tiểu là phương cách lựa chọn hoàn hảo. Nó không chỉ đề xuất một bài thuốc thiên nhiên, nhưng là một liều thuốc chữa trị đảm bảo. Một người rộng rãi có thể lợi dụng triệt để thứ thuốc đại chúng này, còn như một người hẹp hòi thiển cận thì khó mà uống hoặc dùng nước tiểu. Thượng đế chẳng tạo dựng ra một y sĩ nào để giữ gìn sức khỏe thể chất của loài người hay của những sinh vật khác. Tuy nhiên ngài trang bị cho mỗi sinh vật một phương tiện dự phòng dưới hình thức "nước tiểu".Ta không thể tưởng nghĩ rằng trong việc giữ gìn sức khỏe, người ta thì nhờ vả vào sự trợ giúp bên ngoài, trong khi tất cả động vật, chim muông, côn trùng đều nương nhờ vào thiên nhiên. Mỗi sinh vật là một cơ thể hoàn chỉnh và sự tự chủ với một phương tiện giữ gìn sức khỏe của mình. Thi hào Pritam phát biểu: Lao mình sâu xuống biển, người thợ lặn can trường đó mò ra những hạt ngọc trai, còn những ai đó đứng trên bờ xem chẳng kiếm chác được gì. Chỉ có người nào thu can đảm vào trong tay, tống khứ niềm phê phán vào nước tiểu và uống nó ừng ực,chỉ người đó là có thể chữa khỏi bệnh mình.
Thế Giới Trường Thuốc PDF (NXB Xuân Thu 1988) - Đặng Đức
Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp. Người ta cho rằng Hippocrates (được coi là cha đẻ của Y học phương Tây) hoặc một đệ tử của ông chính là tác giả của lời thề này. Nó được viết bằng tiếng vùng Ionia của Hy Lạp cổ đại (cuối thế kỷ thứ 5 trước Công nguyên). Học giả cổ điển Ludwig Edelstein đã cho rằng các lời tuyên thệ này được viết bởi các môn sinh phái Pythagore, tuy nhiên thuyết này đã bị nghi ngờ do thiếu bằng chứng xác thực.Thế Giới Trường ThuốcNXB Xuân Thu 1988Đặng Đức322 TrangFile PDF-SCAN

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6