Notice: Undefined variable: dm_xaphuongcode in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/router/route_congdong.php on line 13
Quản lý thư viện cộng đồng
Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cung Đàn Báo Oán

Gia tộc Ichiyanagi vốn là gia tộc được chọn làm quản lý dịch trạm thời Edo. Vào đêm tân hôn của trưởng tộc, bỗng có tiếng hét quái dị cùng tiếng đàn vang lên từ căn biệt thất trong dinh thự của gia tộc. Tại hiện trường, đôi tân lang tân nương bị giết vô cùng tàn nhẫn, nằm sõng soài trong vũng máu. Phía đầu họ là cây đàn tranh gia bảo cùng tấm bình phong vàng còn lưu lại dấu tay ba ngón. Xung quanh biệt thất, tuyết phủ một vùng, biến hiện trường thành căn phòng kín hoàn toàn… Đây là tập truyện đầu tiên trong loạt truyện về thám tử Kindaichi Kosuke của tác giả Yokomizo Seishi. Ngoài “Cung đàn báo oán”, tập truyện còn bao gồm hai truyện ngắn “Tiếng động lạ trong giếng nước” và “Án mạng ở quán Mèo Mun”. *** Cung đàn báo oán (Yokomizo Seishi) – Tập truyện mở đầu của series thám tử Kindaichi Kosuke By Mọt Mọt -  Không kéo dài từ ngày này sang ngày khác, cũng không ẩn chứa những thảm án liên hoàn mà người người thám tử phải lần lượt chứng kiến, trải qua nhưng không thể ngăn chặn; Cung đàn báo oán, với vị thế là tác phẩm mở đầu cho series về vị thám tử tài năng Kindaichi Kosuke, lại là tập hợp của ba vụ án ngắn gọn, cô đọng hơn. Ba vụ án, ứng với ba truyện ngắn riêng biệt vừa mang tính giới thiệu, cũng vừa mang tính định hình phong cách sáng tác của Yokomizo Seishi, tác giả trinh thám nổi danh bậc nhất của thời kỳ trinh thám cổ điển Nhật Bản. Cuốn truyện trải qua hai lần mã hóa Trước hết, cần phải khẳng định lại một điều rằng, Cung đàn báo oán là một tập truyện gồm ba truyện ngắn khác nhau có tên: Cung đàn báo oán, Tiếng động lạ trong giếng nước, Án mạng ở quán Mèo Mun. Bởi cấu trúc cuốn sách như vậy nên tổng thể của tập truyện Cung đàn báo oánnói chung, mỗi truyện ở tác phẩm này nói riêng, đều không có được sự đồ sộ cả về mặt nội dung, tình tiết lẫn sự trải rộng về mặt thời gian sự kiện cùng thời gian phá án như Đảo ngục môn, Rìu, đàn, cúc hay Khúc ca tú cầu của ác quỷ, các tác phẩm thuộc thời kỳ sáng tác sau này của Yokomizo Seishi. Nhưng Cung đàn báo oán vẫn có điểm riêng đầy cuốn hút, từ đó tạo được chỗ đứng cho tác phẩm mở đầu của cả series về thám tử Kindaichi Kosuke. Vị thám tử nổi danh trong lịch sử văn học trinh thám cổ điển Nhật Bản, cái tên đã tạo lên nguồn cảm hứng vô tận cho các sáng tác trinh thám về sau; một bộ óc tài năng ẩn dưới vẻ ngoài có phần lôi thôi, tầm thường và là một sáng tạo văn chương độc đáo của Yokomizo tiên sinh. Điểm riêng đấy, xuất phát từ cách dẫn truyện khá thú vị được Yokomizo Seishi sử dụng xuyên suốt ba câu chuyện: cả tập truyện được xây dựng qua hai lần mã hóa liên tiếp. Tức trọn vẹn cuốn sách Cung đàn báo oán, cấu trúc tác phẩm không đơn thuần chỉ là truyện lồng truyện, án lồng án mà còn thể loại này lồng trong thể loại kia. Từ ấy, tạo lên sự phức điệu trong giọng kể, sự đa dạng ở điểm nhìn đồng thời nối kết ba truyện ngắn riêng biệt trong cùng một tổng thể mang tên: Thám tử Kindaichi Kosuke. Thật vậy, bản thân Cung đàn báo oán đã là một tác phẩm văn chương. Nhưng trước khi sáng tác ấy ra đời, xuất bản, chính tác giả Yokomizo Seishi đã một lần mã hóa tác phẩm bằng việc tự mình hóa thân thành một nhân vật của bộ truyện. Nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám, tên Y, đi khắp nơi thu lượm các mẩu chuyện phá án ly kỳ rồi dựng thành trước tác hoàn chỉnh. Và theo lý giải như vậy, truyện về thám tử Kindaichi cũng chỉ là một phần trong kho tàng văn chương của con người đấy. Vì thế, ở tập truyện Cung đàn báo oán, vừa có giọng kể của “tôi”, nhân vật đứng ở điểm nhìn ngôi thứ nhất kể lại toàn bộ tiến trình anh biết tới vụ án; vừa có giọng kể của người kể chuyện, nhân vật đứng ở điểm nhìn ngôi thứ ba, điểm nhìn toàn tri hướng tới cả những tình tiết dầu là nhỏ nhất. Từ thảm án ở gia tộc Ichiyanagi, xảy ra ở làng Oka–, xóm Yamanotani, “tôi” chủ động đến tận hiện trường án mạng; tới án mạng ở gia tộc Honiden tại làng K và cỗ tử thi kinh hoàng trong quán Mèo Mun thuộc thị trấn G nhà Y “tôi” được nghe Kindaichi trực tiếp kể lại; tất cả đều được xây dựng theo cách thức đó. Cách thức mã hóa hai tác phẩm như vậy tựa một sợi chỉ đỏ xâu chuỗi ba án mạng riêng lẻ, dù không cùng nội dung nhưng lại cùng gặp nhau ở giao điểm mang tên: Kindaichi Kosuke trong chỉnh thể một tập truyện. Đồng thời tạo cho tập truyện Cung đàn báo oán hình thức như một cuốn tiểu thuyết ba chương và đưa tới cho độc giả cái nhìn toàn diện về con người Kindaichi. Chàng thanh niên mang danh thám tử nhưng vẻ ngoài lại lôi thôi, lếch thếch cùng những thói quen kỳ lạ. Song ẩn sau vẻ ngoài ấy là óc phán đoán sắc bén, sự nhạy cảm, tinh tế mãnh liệt trước mỗi vụ án hóc búa; làm cho người đối diện, đi từ ánh nhìn hoài nghi, ngờ vực đến tin tưởng tuyệt đối vào con người vẻ ngoài bình thường mà không hề tầm thường này. Ba vụ án, ba thủ pháp gây án riêng biệt Tuy nhiên, dù xoay quanh cùng một nhân vật trung tâm trong một tập truyện thì Cung đàn báo oán vẫn là tập hợp của ba truyện ngắn với ba vụ án riêng lẻ, xảy ra ở không gian khác nhau, bối cảnh khác nhau và ba hung thủ khác nhau, đã sử dụng ba thủ pháp riêng biệt để gây án. Mà từng thủ pháp ấy như đặc trưng cho một dạng thức chung vẫn thường xuất hiện trong tiểu thuyết trinh thám. Với Cung đàn báo oán là án mạng trong phòng kín, tại Tiếng động lạ trong giếng nước là một người hai vai, còn Án mạng ở quán Mèo Mun lại là tử thi không mặt. Nhưng dẫu có thể dễ dàng gọi rõ thể loại của mỗi vụ án mạng xuất hiện trên trang viết Cung đàn báo oán thì tác giả Yokomizo Seishi vẫn rất khéo léo trong việc dẫn dắt độc giả đến những bất ngờ liên tiếp tới tận khi tấm màn bí mật được vén lên. Và đó chính là chất riêng, khu biệt Cung đàn báo oán với các tác phẩm khác trong cùng series của Yokomizo Seishi và cả các tác phẩm trinh thám cổ điển trước kia hay cùng thời. Như ở Cung đàn báo oán, dù là án mạng trong phòng kín nhưng cuối cùng, sự thật phơi bày trước ánh sáng lại không phải là cách thức hung thủ đã vào phòng kín gây án bằng cách nào rồi thoát ra theo phương thức gì ngay trước mắt bao người chứng kiến. Mà điểm mấu chốt lại nằm ở nạn nhân, nghi phạm cùng thủ pháp gây án kì lạ mang đầy nét ma mị: tiếng đàn tranh lạc nhịp quái dị vang lên trong nhiều đêm liên tiếp. Án mạng trong phòng kín, vừa là án mạng nhưng lại cũng không phải án mạng. Điểm độc đáo của Cung đàn báo oán chính là ở điểm này. Hay như Tiếng động lạ trong giếng nước là trường hợp một người phải diễn hai vai: vừa là người này, cũng lại là người kia. Sự thật trong tiểu thuyết trinh thám từ cổ điển tới hiện đại, “một người hai vai” là dạng thức hết sức phổ biến, khi xuất hiện những cá nhân “vừa là nạn nhân, vừa là hung thủ.” Nhưng trường hợp của Tiếng động lạ trong giếng nước, “một người hai vai” không chỉ đơn thuần như thế. Bởi vị “thám tử” trực tiếp phá giải vụ án trong câu chuyện này không phải Kindaichi mà chính là một người trong cuộc, cô bé Tsuyuro. Nhưng cũng vì là người trong cuộc, nên cô bé đã bị những ấn tượng ban đầu cùng tác động từ phía ngoài đánh lạc hướng, vô tình gán cho “hung thủ” danh tính khác. Và hung thủ, vô hình trung đã sống và đóng hai vai: vai của chính hắn và vai của người đồng đội, cũng là người em cùng cha khác mẹ đã hi sinh. Hoặc trong Án mạng ở quán Mèo Mun, thoạt trông, đây thật sự là vụ án “tử thi không mặt” điển hình bởi cỗ thi thể lúc được phát hiện đã bị phân hủy đến không thể nhận diện gương mặt. Tuy nhiên, sự việc không đơn giản như vậy bởi càng điều tra, cảnh sát càng như lạc trong mê cung danh tính nạn nhân: Shige hay Ayuko và hung thủ, là Ayuko hay Shige? Bởi, vụ án này, ngoài mang hình thức tử thi không mặt còn chứa đựng yếu tố “một người hai vai” khi hung thủ thật sự đã lợi dụng điểm mù của cả nạn nhân lẫn người điều tra để diễn trọn hai vai đúng “vừa là nạn nhân – vừa là hung thủ”. Chính chất riêng trong nét chung đã làm nên sự độc đáo cho ba vụ án xuất hiện trên trang văn Cung đàn báo oán. Nhất là khi ba câu chuyện không quá dài nên tính cô đọng, hàm súc, tiết tấu tác phẩm cũng nhanh chóng được đẩy lên cao trào. Và tất cả, càng góp phần tăng thêm chất “cổ điển” cho cuốn truyện trinh thám vốn đã mang đậm chất truyền thống ở lối viết tỉ mỉ trong cách hành văn, ở mỗi tấm sơ đồ được vẽ chi tiết này. *** Trước khi bắt tay viết câu chuyện này, bỗng dưng tôi lại muốn ngó qua dinh thự là nơi vụ án kinh hoàng kia đã xảy ra. Nên một chiều đầu xuân, tôi chống ba toong rời nhà, làm chuyến tản bộ tới đó. Tôi sơ tán về vùng nông thôn tỉnh Okayama này từ tháng Năm năm ngoái. Ở đây, hễ gặp dân làng, tôi lại được nghe kể về vụ án tiếng đàn sát nhân xảy ra với gia tộc Ichiyanagi. Vốn dĩ khi biết tôi là nhà văn trinh thám, mọi người thường kể cho tôi những vụ án giết người mà họ được mắt thấy tai nghe. Dân ở đây cũng vậy, song tình cờ tất cả luôn nhắc tới cùng một vụ. Thế thôi là đã đủ thấy vụ án này để lại ấn tượng sâu đậm nhường nào với dân địa phương. Tuy nhiên nhiều người trong số họ lại chưa biết đến điều kinh hoàng nhất của vụ án. Trong những vụ án tôi từng nghe, chẳng có mấy vụ thực sự thú vị như người kể tưởng, hay ít nhất là tôi chưa gặp được vụ nào đáng đem ra làm tư liệu viết tiểu thuyết. Tuy nhiên vụ này thì khác. Mới qua vài chi tiết vụn vặt, tôi đã rất hứng thú. Đến khi biết được chân tướng sự việc qua một người tường tận là anh F, tôi càng phấn khích hơn. Nó hoàn toàn khác với các vụ giết người thông thường, bởi kế hoạch của hung thủ vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa còn là “án mạng trong phòng kín”. Nhà văn trinh thám nào chẳng muốn một lần viết về “án mạng trong phòng kín”. Thật khó cưỡng lại mong muốn phá giải vụ giết người xảy ra trong căn phòng nội bất xuất ngoại bất nhập, nên phần lớn họ đều thử sức với đề tài này ít nhất một lần. Theo lời anh bạn đáng kính Inoue Eizo[1], các tác phẩm của Dickson Carr[2] đều là biến thể của “án mạng trong phòng kín”. Tôi cũng mang danh nhà văn trinh thám, nên định sẽ thử sức khi có dịp. May thay, giờ tôi đã có cơ hội mà chẳng phải tốn công tốn sức. Xem ra tôi phải cảm ơn tên hung thủ tàn nhẫn máu lạnh, kẻ đã dùng phương cách đáng sợ để đâm đôi nam nữ kia. Lúc mới nghe chân tướng vụ án, tôi liền lục lại kí ức, xem trong số tiểu thuyết từng đọc đã xuất hiện tình tiết tương tự chưa. Đầu tiên là Bí mật căn phòng vàng của Leroux[3]. Sau đó đến Những chiếc răng cọp của Leblanc[4], Án mạng Canary[5] và Án mạng Kennel[6] của Van Dine[7], Vụ mưu sát tại biệt thự Plague Court[8] của Dickson Carr. Cuối cùng là một biến thể của án mạng trong phòng kín, Vụ thảm sát gia đình Angells[9] của Scarlett[10]. Nhưng tình tiết trong những tiểu thuyết ấy đều khác hẳn vụ này. Phải chăng hung thủ đã đọc hết chúng, giải mã từng thủ đoạn, rồi nhặt ra các yếu tố cần thiết, từ đó xây dựng cho mình một cách thức hoàn toàn mới? Dám lắm chứ! Nếu so sánh thì vụ án này có nhiều điểm tương đồng nhất với Bí mật căn phòng vàng. Tuy nhiên, điểm giống không phải chân tướng sự việc, mà là bầu không khí tại hiện trường. Gian phòng trong vụ án này không dán giấy tường màu vàng, mà thay vào đó, từ cột trụ, trần nhà cho đến xà ngang, cửa chớp đều sơn màu đỏ son. Thật ra nhà màu đỏ son không hiếm ở vùng này. Căn nhà tôi đang ở cũng thế, chỉ khác là khá cũ nên đã ngả sắc đen. Còn gian phòng hiện trường thì vừa được sơn sửa trước khi vụ án xảy ra, nên lúc đó hẳn vẫn đậm sắc đỏ. Chiếu và cửa trượt còn mới tinh, lại thêm bình phong dát vàng quây trước đôi nam nữ nằm trong vũng máu. Quang cảnh xem chừng vô cùng ấn tượng. Ngoài ra, tiếng đàn tranh xuyên suốt vụ án cũng là yếu tố bí ẩn lôi cuốn tôi. Mỗi lần xảy ra chuyện, tiếng đàn đều vang lên điên cuồng! Tôi vốn không bỏ được tính lãng mạn sến sẩm, nên thấy chi tiết đó có sức hút cực kì khó cưỡng. Giết người trong phòng kín, căn phòng tuyền đỏ son, và tiếng đàn… Vụ án này có quá đủ yếu tố để trở thành tiểu thuyết, nên nếu không viết ra, tôi thật chẳng đáng mặt nhà văn nữa. Hơi lan man rồi. Nhà tôi cách hiện trường vụ án là dinh thự gia tộc Ichiyanagi khoảng mười lăm phút đi bộ. Dinh thự nằm ở làng Oka—, xóm Yamanotani. Y như cái tên, xóm này có ba mặt giáp núi[11], núi non không cao lắm, uốn lượn tựa chân loài sao biển vươn ra vùng đồng bằng. Và ở một mũi chân của sao biển chính là dinh thự rộng lớn của gia tộc Ichiyanagi. Phía Tây dãy núi “chân sao biển” kể trên có một dòng suối, còn phía Đông là con đường nhỏ dẫn sang làng Ku—, xuống tới vùng đồng bằng không bao xa thì dòng suối giao với con đường, tạo nên khu đất hình tam giác méo mó, diện tích hơn sáu nghìn năm trăm mét vuông. Dinh thự gia tộc Ichiyanagi nằm trên khu đất đó, Bắc giáp rìa núi, Tây sát dòng suối, Đông nhìn ra con đường dẫn tới làng Ku—. Cổng chính của dinh thự dĩ nhiên hướng ra con đường này. Đầu tiên, tôi đi đến trước cổng chính của dinh thự. Cánh cổng lớn màu đen gắn nhũ sắt[12], hai bên là tường bao sừng sững, dài hơn hai trăm mét. Nhòm qua cổng thì thấy bên trong lớp tường ngoài còn một lớp tường nữa che kín khuôn viên dinh thự. Quả là nhà quyền thế. Tôi bèn vòng sang mạn Tây, men theo dòng suối ngược lên phía Bắc. Đến chỗ cuối bức tường bao, tôi băng qua cây cầu đất đằng sau cái guồng nước hỏng để lên vách núi nằm ở phía Bắc, nơi có một rừng tre. Tôi len vào bụi tre rậm rạp ở rìa vách để nhìn về phía Nam. Cảnh trí khu dinh thự thu hết vào tầm mắt. Trước hết, tôi để mắt tới mái căn biệt thất nằm ngay dưới vách núi. Án mạng xảy ra ngay dưới lớp mái này. Nghe nói đây vốn là nơi gia chủ đời trước xây để ẩn cư dưỡng già. Bên trong có một gian tám chiếu và một gian sáu chiếu. Biệt thất dẫu nhỏ song vẫn là nơi ẩn cư, nên sân vườn được thiết kế rất kì công, từ Nam qua Tây bày trí nhiều cây cảnh và non bộ tới mức hơi quá đà. Chuyện về biệt thất sau này tôi sẽ kể chi tiết hơn, còn giờ thì phóng tiếp tầm mắt về phía Nam sẽ thấy căn nhà chính một tầng rộng rãi quay mặt về hướng Đông, tiếp đến là nhà của chi thứ, nhà kho hay lán nằm không theo quy tắc. Nhà chính được ngăn cách với biệt thất bằng hàng rào tre, thông nhau chỉ qua một cánh cửa tre nhỏ. Cả rào lẫn cửa tre giờ đều đã hư hỏng nặng, không sao nhìn ra hình dạng ban đầu, nhưng lúc vụ án xảy ra thì hẵng còn mới và kiên cố. Chính chúng đã ngăn mọi người từ nhà chính ập tới hiện trường ngay sau khi nghe thấy tiếng la hét. Vậy là đã nhìn bao quát xong một lượt dinh thự gia tộc Ichiyanagi nên tôi rời bụi tre, qua ủy ban làng Oka—. Ủy ban nằm ở mé Nam của làng, mấy dãy nhà dân chạy tới đây là hết. Từ đây đi tiếp về phía Nam cho tới khi gặp làng Kawa sẽ toàn là đồng ruộng. Giữa các cánh đồng là con đường thẳng tắp, rộng độ ba, bốn mét. Cứ thẳng đường này đi bộ khoảng bốn mươi phút sẽ tới ga tàu hỏa, Vì thế, những người ngồi tàu tới đây sau đó muốn vào làng thì kiểu gì cũng phải đi theo con đường này, qua phía trước ủy ban. Đối diện ủy ban là một căn nhà có phần nền đất[13] rộng, mặt ngoài lắp cửa kính thô sơ. Đây vốn là một tiệm cơm nhỏ, nơi nghỉ chân dành cho dân thồ hàng bằng ngựa. Tiệm cơm này liên hệ mật thiết với vụ án mạng xảy ra tại dinh thự Ichiyanagi, bởi là nơi đầu tiên người đàn ông bí ẩn với bàn tay phải chỉ có ba ngón ghé vào. Chuyện bắt đầu vào chiều tối 23 tháng Mười một năm 1937, hai ngày trước khi án mạng xảy ra. Bên ngoài tiệm cơm, bà chủ tiệm ngồi ghế gấp, đang tán gẫu với một cán bộ ủy ban và một dân thồ hàng là khách quen. Bỗng từ hướng làng Kawa có người đàn ông lê bước tới. “Xin hỏi đi lối nào thì tới được nhà Ichiyanagi ạ?” Đang nói dở câu chuyện, nghe hỏi, bà chủ tiệm, viên cán bộ ủy ban và tay dân thồ hàng bèn cùng quan sát trang phục của người đàn ông rồi nhìn nhau. Cả ba đều thấy lạ vì hắn có vẻ ngoài vô cùng nhếch nhác, chẳng ra dáng có quan hệ với gia tộc lớn như Ichiyanagi chút nào. Đầu đội mũ tai bèo nhăn nhúm, mặt đeo khẩu trang to, tóc tai bờm xờm thò ra bên dưới mũ, râu ria lởm chởm từ cằm lên tới má, dáng vẻ cực đáng nghi. Hắn không mặc áo khoác nhưng cổ chiếc áo đang mặc lại cài kín như sợ lạnh. Áo quần đầy bụi bẩn, vị trí khuỷu tay và đầu gối bị mài đến bạc phếch. Đôi giày há mõm, bụi bám trắng bệch. Trông hắn cực kì mệt mỏi, tuổi độ trên dưới ba mươi. “Nhà Ichiyanagi đằng kia kìa, nhưng cậu tìm nhà ấy có việc gì?” Trước ánh nhìn chòng chọc của viên cán bộ ủy ban, người đàn ông chớp mắt như bị chói, miệng lẩm bẩm gì đó sau lớp khẩu trang. Đúng lúc ấy, cũng từ hướng làng Kawa—, một chiếc xe kéo chạy ngang qua. Bà chủ tiệm thấy thế liền bảo, “Này cậu gì ơi, gia chủ nhà Ichiyanagi mà cậu hỏi vừa mới đi qua đấy.” Ngồi trên xe là một người đàn ông trạc tứ tuần, da ngăm, vẻ mặt nghiêm nghị. Anh ta mặc âu phục đen, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, không hề ngó ngang liếc dọc. Má hóp, mũi thẳng cao, trông qua có vẻ khó gần. Đó chính là Kenzo, gia chủ nhà Ichiyanagi. Chiếc xe kéo chở anh ta chạy ngang qua trước mặt mấy người kia rồi mất hút ở ngã rẽ. “Bà chủ này, nghe nói gia chủ nhà Ichiyanagi sắp lấy vợ. Có thật không?” Không thấy bóng dáng xe kéo đâu nữa, tay dân thồ hàng mới hỏi. “Thật đấy. Nghe bảo ngày kia là tổ chức đám cưới rồi.” Mời các bạn mượn đọc sách Cung Đàn Báo Oán của tác giả Yokomizo Seishi & Hoài Đan (dịch). 

Nguồn: dtv-ebook.com

Đăng nhập để đọc

Thiên Cơ Diệu Thám
Cao thủ lừa đảo trọng sinh thành tổ trưởng tổ trọng án, dựa vào kỹ năng phá án tài tình của mình mà trở thành Thiên Cơ Diệu Thám. *** Trong phòng nghỉ dành cho khách quý được trang hoàng xa hoa, một người trẻ tuổi làn da trắng nõn đang uống cà phê, bởi vì tay run rẩy dẫn tới cà phê tràn khỏi ly, rơi xuống trên mặt thảm mềm mại lại đắt giá. "Chu tiên sinh, không cần khẩn trương như vậy!" Lúc này, một vị trung niên mặc âu phục xanh đi tới an ủi, "Yên tâm đi, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta, đợi lát nữa ngươi chỉ cần làm theo kế hoạch là được!" "Ta..." Người trẻ tuổi họ Chu nắm chặt ly cà phê, khẩn trương nói, "Chúng ta làm vậy là lừa đảo! Thực tế vốn không hề có trò cá độ gì, tất cả những thứ này đều là các ngươi thuê người diễn kịch, nếu bị bắt, nhất định phải ngồi tù!" "Không thể nào?" Lúc này, một nam tử giữ lại chòm râu dê hung ác lắp bắp, "Lẽ nào tới lúc này rồi ngươi còn muốn thối lui?" "Chu tiên sinh." Nam nhân mặc âu phục xanh lại mỉm cười khuyên nhủ, "Chính vì nguy hiểm lớn nên chúng ta mới càng cần nhất lao vĩnh dật!" "Lão hữu nước ngoài kia là người có tiền, chỉ cần lát nữa mỗi một vị cổ đông chúng ta thêm 1000 vạn vào, dựa theo hợp đồng phân phối cổ đông, chắc chắn hắn ta sẽ lấy ra càng nhiều tiền hơn nữa!" "Này..." Chu tiên sinh rơi vào khó xử, "Ta... ta không có nhiều tiền như vậy!" "Tiểu Chu, vì lần đầu tư này, chúng ta đã hao tốn tâm huyết hơn một năm!" Chòm râu dê nói, "Nếu không phải nể tình ngươi cần dùng tiền gấp, sao chúng ta có thể kéo ngươi nhập bọn?" "Đúng vậy, công ty ngươi sắp phải xin phá sản." Âu phục xanh khuyên nhủ, "Tiền vừa đến tay, ngươi lập tức có thể khiến công ty ngươi khởi tử hồi sinh! "Nếu như ngươi mệt mỏi, vậy chỉ cần ném tiền vào tài khoản bảo hiểm, chừng đó cũng đủ để ngươi ăn cả đời!" "Cũng không phải ngươi chưa từng xem qua tài liệu." Chòm râu dê nói, "Robert trốn từ nước ngoài tới đây, tiền của hắn ta đều là tiền đen không thấy được ánh sáng. "Cho dù chúng ta có lấy, hắn ta cũng không dám báo cảnh sát! Báo cảnh sát sẽ bị điều về nước, đây vốn là cuộc buôn bán vạn vô nhất thất!" "Vậy... Được rồi..." Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Chu cũng có quyết định cuối cùng, "Ta đây lại bỏ thêm 2000 vạn, như vậy, đến lúc đó có phải ta sẽ được phân nhiều hơn một chút?" Nghe được lời này, âu phục xanh và chòm râu dê đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả hai đều lộ ra nụ cười vui mừng. "Ha, tiểu tử ngươi..." Âu phục xanh vỗ vỗ vai của Tiểu Chu, vui mừng nói, "Nếu như vậy, phần của ngươi có thể hơn một ức!" "Thế nhưng..." Tiểu Chu thấp thỏm bất an nói, "Thế nhưng ta đã lấy cả tiền quan tài ra! Các ngươi ngàn vạn lần không thể có sai lầm gì!" "Ai ya, yên tâm đi!" Chòm râu dê nói, "Tất cả hành động ngươi đều có tham dự, tuyệt không có chút sơ hở nào..." "Giám đốc, giám đốc..." Lúc này, một nhân viên vọt vào nói, "Robert tiên sinh đã tới!" "Tốt, chúng ta đi thôi!" Âu phục xanh lại vỗ vai của Tiểu Chu, nhỏ giọng dặn dò, "Ngươi thoải mái một chút, cứ hành động theo kế hoạch là được!" Nói xong, ba người đi ra khỏi phòng nghỉ, tới một phòng họp được bài trí khá sang trọng. Lúc này, một người nước ngoài ăn mặc hợp thời trang đã tiến vào phòng họp, âu phục xanh và chòm râu dê vội vàng nhiệt tình chào hỏi... Sau một lát, song phương an vị, đi vào chủ đề chính. "Ai ya, hạng mục này có thể tính là tương đối quý hiếm! Ha ha..." Âu phục xanh nói với người nước ngoài, "Sau khi thương lượng, ba vị cổ đông chúng ta quyết định mỗi người lại đầu tư thêm 2000 vạn! "Cứ như vậy, tổng tiền đầu tư của chúng ta đã đạt đến một ức hai ngàn vạn, cho nên... Robert tiên sinh, người xem..." Sau khi nghe phiên dịch nói, Robert đầu tiên là do dự một chút, sau đó hắn ta bắt đầu thương lượng với trợ thủ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc vô cùng... Mà trong quá trình chờ đợi, trên trán Tiểu Chu đã túa đầy mồ hôi lớn chừng hạt đậu, lộ vẻ khẩn trương tới cực điểm, hắn rất sợ âm mưu của bọn họ sẽ bị người nước ngoài này nhìn thấu. "Được rồi!" Thế nhưng mấy phút đồng hồ sau, phiên dịch của Robert lại dùng tiếng Trung nói: "Robert tiên sinh là một người giữ chữ tín, hắn ta sẽ dựa theo hợp đồng phân phối cổ đông trước đó mà đầu tư thêm hai ức, cùng phát tài, cùng phú quý với các vị cổ đông ở đây!" "Ha ha ha, quá tốt rồi!" Âu phục xanh vui vẻ vỗ đùi, tranh thủ thời gian đứng dậy bắt tay Robert. Mà Tiểu Chu vốn đang căng thẳng vô cùng cũng buông lỏng hơn một chút, ánh mắt hắn từ khẩn trương biến thành hưng phấn, tiện đà biến thành tham lam... "Tốt rồi! Nếu đã có cùng tiếng nói, vậy hay chúng ta bắt tay vào chính sự trước đi!" Chòm râu dê thừa cơ lấy laptop tới, ra hiệu cho mọi người chuyển khoản ngay. "Nếu hạng mục này đã do ta khởi xướng!" Âu phục xanh lấy điện thoại di động ra, dẫn đầu chuyển 4000 vạn tiền vốn của mình tới tài khoản đã được chỉ định. Sau đó, bản thân chòm râu dê cũng thao tác một lượt, chuyển tiền thành công. Đến phiên Tiểu Chu, Tiểu Chu hơi do dự một chút, nhưng vẫn móc điện thoại di động của mình ra, cũng chuyển tiền qua... "Robert tiên sinh, ngài cũng thấy thành ý của chúng ta rồi, kế tiếp đến phiên ngài!" Chòm râu dê chuyển laptop về phía người ngoại quốc. Ai biết, người ngoại quốc còn chưa kịp nói, đột nhiên cửa lớn phòng họp đã bị người đá văng! Sau đó, từ bên ngoài có rất nhiều người xông tới! "Tất cả chớ động!" Người đến cao giọng hô lên, "Cảnh sát đây, các ngươi đã bị bắt!!!" ... Mời các bạn mượn đọc sách Thiên Cơ Diệu Thám của tác giả Khoáng Hải Vong Hồ.
Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
Văn án: Chín năm trước, nữ sinh Tiết Dịch bị đâm chết, hung thủ Phương Tử Oánh tự thú nhận tội. Chín năm sau, trại giam nữ ở thành phố Giang đột nhiên xảy ra án mạng. Chuyên viên kỹ thuật kiểm nghiệm dấu vết Tiết Bồng cùng đội đến hiện trường, phát hiện một trong số nghi phạm chính là Phương Tử Oánh. Phương Tử Oánh nói với Tiết Bồng: “Năm đó tôi không hề giết chị cô, hung thủ thật sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” "Trên thế giới chỉ có một chủ nghĩa anh hùng thật sự, đó chính là tình yêu tha thiết với cuộc sống sau khi nhận ra hiện thực của nó." -- Romain Rolland Hiện trường phạm tội: Đỏ và Trắng Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi. *** Phần đệm: Khởi Đầu Của Tất Cả Tội ÁcĐây là một câu chuyện liên quan đến Đỏ và Trắng. Trích dẫn một câu nói của Friedrich Nietzsche: “Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi.” * Vụ tai nạn xe xảy đến rất đột ngột. Lúc vụ việc xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, theo đó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc sedan màu đen bị một xe chở hàng phá vỡ vật cản đâm vào bên hông, đẩy nó vào một gốc cây bên đường. Đến lúc ngừng lại, chiếc sedan màu đen đã bị nghiền thành “bánh nhân thịt”, khói che lấp cả mui xe. Xăng nhỏ từng giọt xuống mặt đường, bỗng chốc đã dậy lửa. Tài xế xe chở hàng tỉnh lại, trên người chảy đầy máu, y dùng chút sức lực cuối cùng để mở cửa xe, sau đó ngã ra đất, lê cơ thể tàn tạ ra nơi an toàn. Rất nhanh sau đó đã nghe thấy một tiếng vang rần trời, hai chiếc xe phát nổ cùng lúc, khỏi lửa ngút trời. Người đi đường vội vã báo cảnh sát nhưng lửa cháy quá lớn, không ai dám tới cứu người. Cả chiếc xe nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, cứ một chốc lại phát ra tiếng nổ, làn khói đen dày lan ra từ trong thân xe, cả hiện trường toả ra mùi cháy khét nghẹt thở. Không bao lâu sau, thân xe cháy rụi chỉ còn mỗi phần khuôn, để lộ hai cái xác chết cháy bên trong, da thịt bên ngoài đã cháy thành than đen xì dữ tợn, một người ngã ra ghế lái, một người ngồi ngửa phía ghế sau. Trong số những người qua đường vây quanh, có người đã nôn tại chỗ, còn có người cầm điện thoại chụp hình. Có người nói: “Trời ạ, thê thảm thật đấy!” Có người hỏi: “Có thấy rõ đã xảy ra chuyện gì không?” Lúc này, một người phụ nữ tình cờ đạp xe đi ngang qua, sau xe là một bé gái. Người phụ nữ xuống xe, lướt nhìn xung quanh, giật thót khi thấy cái xác cháy đen, vội vàng nói với cô bé ngồi sau: “Bồng Bồng, đừng nhìn con, đáng sợ lắm, mình về nhà thôi, bố cũng sắp về rồi.” Cô bé lại mở to hai mắt, liếc nhìn qua khe hở giữa đám đông. Khuôn mặt cô bé lập tức trắng bệch, hai mắt ngây ra nhưng lại không che mắt lại. Có một thi thể cháy sém ở ghế sau khung xe, đầu lệch một bên, tứ chi méo mó, như những cái cây khô nhe nanh múa vuốt nơi rừng sâu âm u trong truyện đồng thoại. Cô bé chưa từng thấy gì đáng sợ hơn thế, mãi đến lúc người phụ nữ đạp xe ra một đoạn xa, vẻ mặt của nó vẫn chết trân. Vào hôm xảy ra tai nạn xe, Trương Vân Hoa, mẹ của Tiết Bồng nhận được điện thoại đi ra ngoài. Lúc trở về, Trương Vân Hoa khóc rất lâu trong phòng, lại có điện thoại gọi tới, nói chuyện liên tục rất lâu. Ngày hôm sau, có vài người đã tới nhà. Tiết Bồng trốn sau lưng chị gái Tiết Dịch, mở to mắt nhìn các cô các chú ra ra vào vào nhà mình, hai đứa bé gái đều hơi không biết chuyện gì xảy ra. Tuy vẫn còn rất nhỏ nhưng chúng cũng có thể cảm nhận được không khí u ám kỳ lạ đang lan khắp căn nhà, nghe thấy tiếng mẹ khóc, biết nhà mình đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Còn nữa, cả đêm rồi bố không về, bố tăng ca sao? Mấy ngày sau, Tiết Dịch, Tiết Bồng cùng người mẹ khóc đỏ mắt cả ngày đến tham gia lễ vĩnh biệt người bố Tiết Ích Đông. Cũng không biết vì sao, sau khi đến nơi chưa được bao lâu, Tiết Dịch lớn hơn Tiết Bồng hai tuổi cũng bắt đầu khóc theo mẹ, có mấy cô dì đang an ủi cô bé. Tiết Bồng bắt đầu hoảng loạn, cô bé đi tìm mẹ Trương Vân Hoa hỏi: “Bố đâu rồi? Bố đi đâu vậy ạ?” Trương Vân Hoa ngồi xổm xuống, khản giọng nói: “Bố đến một nơi khác rồi, hiện tại không về được.” Mãi đến hai năm sau, Tiết Bồng dần dần hiểu chuyện, lúc này nó mới biết vào ngày ấy của hai năm trước, Tiết Ích Đông đột ngột lên cơn đau tim rồi cứ vậy mà đi. Chớp mắt lại qua một năm, Tiết Bồng giờ đã học lớp Hai. Có một hôm, sau khi tan học Tiết Bồng không về nhà ngay mà đến công viên nhỏ gần đó chơi cầu trượt với mấy đứa bạn cùng lớp. Có một cái cầu trượt rất cao, mấy đứa trẻ nhỏ hơn đều không dám leo lên. Thế nhưng Tiết Bồng đã cá cược với đám bạn, đứa nào không lên đứa đó là cún. Kết quả cả đám đều lên cùng nhau. Trong lúc lộn xộn, cũng không biết là đứa nào đã đẩy một cái làm Tiết Bồng té xuống dưới. Chắc là do trẻ con xương còn mềm, ngã như thế không có vấn đề gì lớn, Tiết Bồng chầm chậm đứng dậy, trán có chút vết xước nhưng trông cũng không phải nghiêm trọng, chỉ là hai đầu gối đều sứt toạc máu. Tiết Bồng khập khiễng đi về nhà, bị Trương Vân Hoa mắng cho một trận, nó cũng không dám nói mình chơi cầu trượt bị té, lại không nhìn thấy rõ là ai đẩy mình, hoặc là có lẽ vốn chẳng có ai đẩy, bên trên quá chật hẹp mà cả bọn lại chen nhau, nó đã tự không đứng vững mà té xuống cũng nên. Kết quả là tối đó, Tiết Bồng mơ thấy ác mộng. Hiện trường tai nạn xe đã trôi vào dĩ vãng, cái xác cháy đen ngẩng đầu sau xe hơi bị thiêu rụi lại lần nữa xuất hiện trong trí nhớ của nó. Trong giấc mơ, nó đang đi trên đường. Lúc sắp đến cổng trường lại nhìn thấy một người đàn ông người bốc đầy khói xông ra trên đường, gã nhìn thấy người là bắt lấy, bắt được lại cắn xé, người đi đường đều sợ mất mật, chạy tán loạn. Tiết Bồng đứng sững lại, nhìn chăm chăm vào bóng lưng người đàn ông. Đến lúc người đàn ông quay người qua, cô mới nhìn rõ, khuôn mặt gã cháy đen lộn xộn, hai hốc mắt trống không, khóe miệng bị thiêu cháy còn dính rất nhiều máu, tay vẫn vặn nửa cái xác của người mới bị giết chết ban nãy, đầu đã rơi ra. Người đàn ông đi về phía Tiết Bồng, với tay định bắt nó, Tiết Bồng chỉ biết quay đầu chạy. Người đàn ông vẫn đuổi theo phía sau, Tiết Bồng chạy thục mạng, nó sợ chết khiếp, chạy một mạch xông thẳng vào một căn nhà, được người trong nhà bảo vệ. Nhưng người đàn ông kia lại giết hết người trong ngôi nhà đó. Đêm hôm đó, Tiết Bồng tỉnh giấc trong tiếng thét thất thanh. Tiết Dịch cũng giật mình thức giấc bởi tiếng thét của Tiết Bồng, cô bé xuống giường đến gần bên chăn của đứa em, an ủi nó một lúc lâu rồi ngủ cùng nó. Ngày hôm sau, Tiết Bồng lại tiếp tục mơ thấy giấc mơ đó. Ngoài tình tiết trước đó vẫn được giữ nguyên, phía sau còn được thêm vào một đoạn, đại loại là nó lại chạy tới một nơi tiếp theo, người đàn ông đó truy đuổi tới cùng, lại giết thêm vài người… Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, đến sau đó khoảng một tháng, Trương Vân Hoa mẹ Tiết Bồng cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, đưa Tiết Bồng đến bệnh viện khám. ... Mời các bạn mượn đọc sách Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự của tác giả Dư San San & Mèo Macchiato (dịch).
Bướm Đuôi Nhạn
Bức tượng đài mang hình dáng bướm đuôi nhạn chính là một vẻ đẹp bất tử mà những con người đang tuyệt vọng đang hướng tới, và họ đã đồng ý tham gia vào một cuộc trao đổi: dùng cái chết để đổi lấy vẻ đẹp vĩnh cửu… Từ đó, một bức tượng đài đã hình thành, nhưng… tại sao bức tượng đài ấy lại mang dáng vẻ của một con ngài xấu xí chứ không phải một con bướm đuôi nhạn đẹp đẽ? Ai đã lừa dối những người quá cố? Phải chăng, sự lừa dối đó chính là một cách bạo hành tinh thần người đã chết, chỉ để làm thỏa mãn thứ dục vọng biến thái của kẻ sát nhân?  *** Cảnh sát phát hiện một Container đông lạnh có 14 thi thể. Có khả năng là một vụ tự sát tập thể, nhưng đằng sau đó liệu còn uẩn khúc nào khác? Nữ cảnh sát Kuroha cùng các thành viên trong tổ hợp tác điều tra để làm sáng tỏ vụ án… Trọng tâm của truyện là chủ đề tự sát tập thể. Nhiều con người trẻ tuổi vì trầm cảm, cô đơn đã phải tìm đến cái chết để giải thoát. Nhưng có lúc họ còn tìm đên những nhóm hội trong thế giới ảo để thêm dũng khí và đồng minh cùng về thế giới bên kia. Đó là bi kịch xã hội đang có xu hướng gia tăng tại nước Nhật mà chưa có giải pháp ngăn chặn. Hơi tiêc là tác giả không khai thác sâu hơn thế giới nội tâm phức tạp của các nạn nhân để người đọc thấu hiểu hơn nữa. Thú vị nhất truyện là đoạn nói về thế giới trong trò chơi ảo, nơi nhân vật nữ cảnh sát Kuroda tìm đến để cân bằng áp lực cuộc sống. Còn về mặt điều tra trinh thám ngắn gọn, không đặc sắc bất ngờ nhưng phản ánh khá chân thực nghề cảnh sát với áp lực, sự chèn ép, đối xử bạc bẽo… Chấm cá nhân 7.0-7.25/10 Phan Ba *** Tác giả: Mitsutaka Yuuki. Dịch giả: Yên Châu Thể loại: Trinh thám Nhật. Đánh giá: Tạm được, khó hiểu Mấy chục thi thể được phát hiện ở nhiều địa phương trên nước Nhật, tình trạng các thi thể đều được đông lạnh khiến phía cảnh sát đặt ra giả thiết tự sát. Cùng lúc đó, xảy ra vài vụ giết người bí hiểm ở các chung cư biệt lập. Nữ cảnh sát xinh đẹp Kuroha Yuu được chuyển từ đội cơ đội sang đội điều tra án mạng để cùng đồng nghiệp hợp tác phá án. Đội trưởng của cô liên tục gây rắc rối cho cô, ngoài ra Kuroha còn bị đe dọa bởi bọn giang hồ. Trong quá trình điều tra chậm chạp, phía cảnh sát cho rằng những người tự sát bị điều khiển bởi một kẻ giấu mặt, họ hy vọng lấy cái chết của mình để xây dựng một hình tượng bướm đuôi nhạn thật đẹp đẽ, nhưng dường như tất cả họ đều đã bị lừa. Để phục vụ công tác điều tra, Kuroha tham khảo ý kiến chị của cô – vốn là một bác sĩ tâm lý… Tuy quyển “Bướm đuôi nhạn” đoạt giải thưởng “Gương mặt mới về văn học trinh thám Nhật Bản lần thứ 12“ nhưng cá nhân Biển thấy nó không hay lắm. Có lẽ vì cách diễn đạt của tác giả cộng với cách dịch thuật khiến câu chuyện có nhiều đoạn khó hiểu đối với Biển. Không biết Biển có nghĩa sai không khi cho rằng dịch giả đã phải vật vã khó khăn khi dịch quyển này. Truyện có đề cập một chút đến thế giới ảo, được đưa vào nhiều yếu tố khoa học kỹ thuật và phân tích tâm lý nhưng thay vì tăng phần cuốn hút thì lại tác dụng ngược, khiến nội dung trở nên loãng, mơ hồ và nhàm chán. “Rối loạn hệ viền, hoặc là rối loạn thùy trước. Đó là sự sinh ra một cách bất thường các chất hóa học bên trong bộ não, là một loại bệnh tâm thần liên quan đến các hoạt chất hữu cơ. ‘ÁC’ chính là vậy… Con người sẽ dần trở nên lệch lạc do bị tổn thương hệ viền. Nếu thùy trước bị tổn thương thì sẽ không kiểm soát được ham muốn. Nếu nồng độ chất dẫn truyền thần kinh trở nên khác thường, sẽ gây ra xung đột… Tất cả kết hợp lại sẽ sinh ra người xấu trên thế giới này”.  Không biết có thể xem đây như giải thích khoa học về lý do tại sao có người xấu xa không nữa. Nhân vật Kuroha Yuu khiến Biển nghĩ đến nữ cảnh sát trong “Dâu Đêm Đoạt Mệnh”. Không biết thực tế thì sao nhưng trong hai quyển trinh thám Nhật này, người đọc đều nhận thấy nữ cảnh sát trong XH Nhật vẫn còn bị ảnh hưởng mạnh bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ của đồng nghiệp nam, bị xem như vật trang trí / đồ chơi để xả stress chứ chưa được chân chính nhìn nhận như một cảnh sát. Bên cạnh đó, bản thân các nữ cảnh sát đó cũng chưa đủ cứng rắn, chưa có được tư tưởng độc lập để làm việc với các đồng nghiệp nam thích gây rắc rối. Dù xã hội có tiến bộ bao nhiêu, phụ nữ có học cao bao nhiêu thì đa số vẫn chưa thoát được cái vòng lẩn quẩn do chính mình và do người khác tạo ra. “Bướm đuôi nhạn” có cốt truyện khá sáng tạo nhưng Biển cảm thấy nó còn thiếu nhiều điều để có thể đạt tới mức hoàn hảo. Ưu điểm của quyển này là bìa sách thiết kế đẹp, trình bày tốt, chữ in to rõ, đặc biệt hình tượng con bướm trên bìa rất hợp với nội dung truyện. Đây là quyển sách Biển được tặng nhân cuộc thi Ảnh đẹp – Trích hay của Hội Thích Đọc Sách Tại Thái Bình, xin cảm ơn admin và nhà tài trợ đã đem đến cho Biển món quà xinh xắn này. (Sea, 19-12-2018) *** Hạt mưa rơi tạo thành những vòng tròn liên tục lan rộng trên mặt đất. Hiện tại vẫn chưa có kết quả. Đó là diễn biến mới nhất được cập nhật. Ageha có mặt ở địa điểm như mọi khi và bước vào cửa tiệm quen thuộc. Kiri ở đó. “Lâu rồi không gặp!" Kiri nói trong khi đang ngồi vắt chân đung đưa trên một chiếc ghế cao. Màu son môi đỏ hơn hẳn mọi khi. Ageha gật đầu chào, tiến lại quầy bar có vân gỗ nổi bật và ngồi xuống bên cạnh Kiri. "Đây!" Kiri nói và đưa cho Ageha một món đồ. "Có lẽ đây là thứ mà cô nhắc đến…” Ageha mở cái gói mới nhận được ra để xem thứ bên trong. Đó là một vật hình cầu nhỏ có màu xanh ánh thép được gắn với sợi dây bạc đang đung đưa. Nó là ngọc trai giả, tuy hơi méo mó nhưng quả thực người thợ đã làm rất khéo. Ageha ngắm nghía sợi dây chuyền trong khi đung đưa nó. Sau đó, hai tay túm chặt váy, cô quay về phía Kiri, bỗng nhiên cúi chào một cách lễ độ. Kiri mỉm cười. * Kuroha lao như bay lên cầu thang. Không biết từ lúc nào, nhóm cảnh sát điều tra đã vây kín trước cửa phòng 302. Kuroha vừa nhìn quanh vừa cố lấy lại hơi, đảo mắt tìm kiếm giám đốc. Ngay cạnh căn phòng đó, ở hành lang trước thang máy, giám đốc đang nói chuyện với một người thuộc tổ giám định. Thở đều nào, Kuroha tự ra lệnh cho bản thân. Thứ mùi của xác chết bắt đầu thối rữa đã lan tỏa đến tận chỗ cô. Kuroha cảm nhận được lớp son trên môi khi dùng tay bịt chặt miệng. Cô cảm thấy đôi môi bỗng trở nên nứt nẻ, có lẽ do hồi hộp. "Giám đốc!" Kuroha vừa gọi vừa đi như chạy trên nền nhà bê tông đầy vết bẩn. "Tôi đã tìm ra người thuê căn phòng." Giám đốc không quay lại khi nghe Kuroha gọi, chỉ giơ một tay lên, ra hiệu cho cô chờ. Ông hướng sự tập trung vào nhân viên giám định, sau khi ra hiệu cho Kuroha thì vừa đưa ngón tay kéo dãn nếp nhăn trên trán, vừa nghe nhân viên giám định báo cáo tình hình. "Có lẽ phải rắc thêm một ít bột nhôm nữa mới biết được kết quả thưa sếp." Nhân viên giám định nói. "Vừa rồi em vẫn chưa xác định được bất kỳ dấu vân tay nào để lại trong căn phòng đó." “Rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước. Khả năng đây là một vụ ám sát." Vị giám đốc vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo vest. Ông thấy Kuroha tiến lại. "Chắc chắn là vậy... Sao, có chuyện gì?" "Tôi đã tiến hành điều tra bên phía công ty quản lý." Kuroha lập tức đi thẳng vào vấn đề. "Người thuê phòng 302 chính là nạn nhân." "Quả nhiên là như vậy." "Vâng." Kuroha chìa tấm thẻ học sinh đang cầm trên tay ra. "Đây là giấy tờ tùy thân được tìm thấy trong cặp của nạn nhân, chứng tỏ nạn nhân còn đang đi học. Tôi đã trình ra giấy phép được cấp bởi tổ giám định. Sau khi công ty quản lý đồng ý hợp tác thì có được thông tin này." "Công ty đó có thể nhớ mặt từng đôi tượng ký hợp đống thuê phòng ư?" Ánh mắt giám đốc đầy vẻ nghiêm nghị, tóc ông đã có nhiều sợi bạc, cả người luôn mang phong thái của một thanh tra kỳ cựu đã trải qua nhiều vụ án. "Nạn nhân mới thuê phòng 302 cách đây bồn ngày." Kuroha từ tốn đáp lại. Giám đốc ngoảnh mặt sang phía khác. Sự thật Kuroha mới thông báo chỉ khiến tình hình hiện tại thêm lộn xộn. Cả hành lang như chìm vào một bầu không khí nặng nề. Sau vài giây im lặng, giám đốc nói: "... Cứ như cậu ta thuê phòng với mục đích để bị ám sát vậy." Ông nói như thể đang độc thoại. Kuroha gật nhẹ. Cũng không loại trừ khả năng đó. Mời các bạn mượn đọc sách Bướm Đuôi Nhạn của tác giả Mitsutaka Yuuki & Yên Châu (dịch).
Vòng Tròn Máu
VÒNG TRÒN MÁU - TỔ CHỨC TỘI PHẠM CÓ THỂ KHIẾN CẢ LONDON PHẢI QUỲ XUỐNG. Triệu phú James Beaardmore nhận được thư tống tiền từ VÒNG TRÒN MÁU nhưng ông vẫn cương quyết không chịu nhượng bộ, dù đó là "lời cảnh cáo cuối cùng". Ngày hôm sau, James Beaardmore bị sát hại ngay sau nhà. Bầu không khí hoang mang bao trùm khắp nước Anh, khi ngày càng có nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có lần lượt nhận được những lá thư đóng dấu tròn đỏ với cùng một yêu cầu: NỘP NGƯỜI HAY NỘP MẠNG. Cảnh sát bắt đầu vào cuộc điều tra, tìm ra manh mối của VÒNG TRÒN MÁU. Liệu trí tuệ của thám tử Yale cùng mưu lước của thanh tra Parr có thể lật tẩy được bí mật của tổ chức tội phạm này, vạch  mặt kẻ cầm đầu tổ chức này? Ai dối trá, ai phản bội? Ai là kẻ chủ mưu đích thực. Tác giả Edgar Wallace: Edgar Wallace là một trong những nhà văn trinh thám thành công nhất trong suốt 30 năm đầu thế kỷ XX với 18 kịch bản sân khấu, 957 truyện ngắn và 170 tiểu thuyết cùng nhiều tác phẩm khác. Đã từng có thời điểm, tổng số bản in các đầu sách của ông chiếm 1/4 thị trường sách tại Anh.160 bộ  phim  đã  được  chuyển  thể  dựa  theo  các  tác  phẩm  của Wallace. Wallace là tiểu thuyết gia tội phạm đầu tiên của Anh lấy cảnh sát làm nhân vật chính của mình, chứ không phải là thám tử nghiệp dư như hầu hết các nhà văn khác thời bấy giờ. Hầu hết các tiểu thuyết của ông là những câu chuyện độc lập độc lập, với cốt truyện chặt chẽ. Vòng Tròn Máu là tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng bậc nhất của Wallace và đã 4 lần được dựng thành phim. Trích dẫn hay trong truyện: "Mười một năm sau, cái đinh ấy sẽ khiến vô số người mất mạng" "Ông có hàng trăm chiến hữu, tất đều không và sẽ không biết ông là ai". "Những người đàn ông mạnh mẽ hơn rất nhiều cũng đã từng phải run sợ trước sự đe dọa của Vòng Tròn Máu". *** “Vòng tròn máu” - cuốn sách của “thiên tài bị lãng quên” “Vòng tròn máu” là tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng bậc nhất của Edgar Wallace và đã 4 lần được dựng thành phim. Sách được Phuc Minh Books liên kết với Nhà xuất bản Văn học ấn hành tháng 6/2019. Edgar Wallace được biết đến là cha đẻ của hình tượng nhân vật King Kong, là một trong những nhà văn trinh thám thành công nhất trong suốt 30 năm đầu thế kỷ XX với 18 kịch bản sân khấu, 957 truyện ngắn và 170 tiểu thuyết cùng nhiều tác phẩm khác. Đã từng có thời điểm, tổng số bản in các  đầu sách của ông chiếm 1/4 thị trường sách tại Anh 160 bộ phim đã được chuyển thể dựa theo các tác phẩm của Wallace. Cuộc đời của Wallace vẫn là một huyền thoại không chỉ trong văn học mà trong cả điện ảnh. Các tác phẩm văn học của ông đã được xuất bản với hơn 200 triệu bản trên thế giới - trở thành tác giả có số lượng sách bán ra nhiều nhất trên thế giới. Các nhà nghiên cứu đánh giá Wallace là nhà văn tội phạm đầu tiên xuất thân từ tầng lớp lao động. Người ta thường nói về các tác phẩm của ông trên khắp thế giới nhưng cái tên Edgar Wallace lại khá mờ nhạt và không mấy ai nhớ về nó. Và đó cũng chính là lý do mà ông được gọi với biệt danh: Thiên tài bị lãng quên. Vòng tròn máu là một trong những tiểu thuyết xuất sắc làm nên tên tuổi của Edgar Wallace. Xuất bản năm 1922, ngay lập tức tiểu thuyết trinh thám “Vòng tròn máu” đã tạo nên tiếng vang lớn tại Châu Âu, mở đường cho tác giả của nó - nhà văn Edgar Wallace, trở thành một trong những tác giả có số lượng ấn phẩm được bán nhiều nhất trên thế giới, với hơn 200 triệu bản. Truyện mở ra bằng một lời nguyền: “Với những tên tội phạm bị kết án tử hình, khi lên máy chém, nếu ba lần mà vẫn thất bại thì nghĩa là hắn đã được ông trời thương xót và sẽ không bị thi hành án nữa”. Vào ngày hôm đó, một tên tội phạm nguy hiểm đã được miễn án tử chỉ vì sai sót của một chiếc đinh đóng nhầm lên máy chém. Từ đó, khởi nguồn cho một tội ác làm chấn động cả thành London trong 11 năm sau. Tổ chức “Vòng tròn máu”, nơi quy tụ những tên tội phạm khiến cả London phải quỳ xuống. Bắt cóc, tống tiến, giết người... không có tội ác mà “Vòng tròn máu” lại không nhúng tay vào. Những nạn nhân của Vòng tròn máu khi nhận được tối hậu thư với vòng tròn đỏ thẫm: “Nộp tiền hay nộp mạng” đều run sợ. Không có thất bại, không có thương xót, “Vòng tròn máu” là nỗi ám ảnh của các thương nhân giàu có và những người có địa vị ở Anh lúc bấy giờ. Không có người đàn ông nào dù mạnh mẽ đến mấy mà lại không quỳ rạp trước sức mạnh của tổ chức này. James Beardmore, một thương nhân giàu có nhận được bức thư từ tổ chức “Vòng tròn máu” với lời cảnh báo: Đây là cơ hội cuối cùng, hãy giao nộp 100 nghìn bảng hoặc sẽ bị mất mạng. Beardmore đã bỏ ngoài tai và ngày hôm sau ông ta bị bắn chết khi đang đi dạo ở gần nhà mình. Cảnh sát vào cuộc điều tra, từ đó hé lộ những manh mối về tổ chức “Bất khả xâm phạm” “Vòng tròn máu”. Ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau băng nhóm tội phạm này? Bên cạnh yếu tố li kì, hấp dẫn, với nhịp chuyện dồn dập, như soi chiếu từng khung hình của điện ảnh, “Vòng tròn máu” còn thu hút độc giả bởi cách xây dựng nhân vật. Wallace đã xây dựng một hệ thống nhân vật với cá tính riêng chỉ qua một vài chi tiết, hành động mà không sa đà quá vào cá nhân dẫn tới xao lãng mạch phá án chính. Trong “Vòng tròn máu”, Wallace đã xây dựng được một tổ chức tội phạm mang tính chất đặc trưng. Tổ chức này hoạt động vô cùng chặt chẽ và táo bạo. Mỗi người khi đến với tổ chức này đều có số phận, thân phận, cá tính riêng. Đặc biệt hình tượng nhân vật bí ẩn đứng đằng sau khiến người đọc vô cùng tò mò. Hắn là ai? Vì sao hắn lại có “quyền lực” mạnh mẽ đến như vậy? Tất cả những điều này bạn đọc sẽ được trải nghiệm qua từng trang sách, và hấp dẫn tới những dòng cuối cùng. Bảo Châu Review *** Nhờ một cái đinh mà một tên tử tù thoát chết và bị đày ra đảo. Hắn trốn thoát khỏi đó và trở về Anh lập nên tổ chức “Vòng tròn máu” chuyên đi tống tiền. Bầu không khí hoang mang bao trùm khắp nước Anh, ngày càng có nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có lần lượt nhận được những lá thư đóng dấu tròn đỏ với cùng một yêu cầu: NỘP TIỀN HAY NỘP MẠNG. Triệu phú James Beardmore nhận được thư tống tiền từ tổ chức Vòng tròn máu nhưng ông vẫn cương quyết không chịu nhượng bộ. Ngày hôm sau, James Beardmore bị sát hại ngay tại nhà. Nối tiếp sau đó, một vài nhân vật nữa bị tống tiền và cũng bị sát hại sau khi nhận được một lá thư tống tiền có đóng dấu tròn đỏ. Cảnh sát vào cuộc tiến hành điều tra. Dựa vào trí tuệ của thám tử Yale và sự mưu lược của thanh tra Parr, liệu có bảo vệ được những nạn nhân tiếp theo? Và bí mật về tổ chức này có bị lật mở? Ai là kẻ chủ mưu đích thực? Các sự kiện diễn ra liên tục cùng với tiết tấu truyện nhanh giúp cho cảm giác hồi hộp, gay cấn trong cuộc đối đầu giữa cảnh sát với trùm cuối của Vòng tròn máu. Những twist cũng làm nổi bật lên sự kịch tính trong cuộc đối đầu đó. Đặc biệt phần cuối, twist hay nhất trong cả câu chuyện, nó đánh lạc hướng hoàn toàn dẫn dắt từ ban đầu của tác giả. Tuy nhiên với mình ấn tượng nhất là nhân vật Thalia, cô có một vai trò đặc biệt quan trọng trong toàn bộ câu truyện. Và đối với những ai thích sự kịch tính trong các tình tiết thì nên đọc quyển này. Điểm: 8/10 Minh Sơn cùng với Nguyễn Thu Huyền *** Vòng tròn máu - Edgar WallaceVÒNG TRÒN MÁU – EDGAR WALLACE Bầu không khí hoang mang bao trùm khắp nước Anh, ngày càng có nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có lần lượt nhận được những lá thư đóng dấu tròn đỏ với cùng một yêu cầu: NỘP TIỀN HAY NỘP MẠNG. Những người cứng rắn không chịu nộp như triệu phú James Beaardmore đã phải chết thảm. Điều tra thấy có sự tham gia của nhiều cá nhân, nhưng họ đều không biết lẫn nhau và cả kẻ chủ mưu “Vòng tròn máu”. Thanh tra cảnh sát Parr và thám tử Yale liệu có vạch mặt được hắn? Truyện cho thấy vì sao Edgar Wallace được tôn vinh là King of Thriller thế kỷ 20. Tuy là trinh thám cổ điển nhưng có lối viết hiện đại, nhịp truyện nhanh. Chân tướng của “Vòng tròn máu” không quá khó đoán với độc giả tinh ý nhưng bù lại các sự kiện ly kì liên tục xuất hiện làm cuốn hút người đọc đến tận trang cuối cùng. Ngoài sự năng nổ của thanh tra Parr ra thì cô gái Thalia bí ẩn cũng được xây dựng khá thú vị. Truyện tuy gay cấn nhưng không lạm dụng bạo lực, vẫn có thoại nhẹ nhàng hài hước kiểu Anh. Thêm tí tình yêu lãng mạn, hợp để giải trí cuối tuần. Hy vọng sẽ còn thêm nhiều cuốn hay khác của Wallace được xuất bản. Chấm 7,75/10 Nam Do Mời các bạn mượn đọc sách Vòng Tròn Máu của tác giả Edgar Wallace & Anh Tuấn (dịch).

Fatal error: Uncaught Error: Call to a member function queryFirstRow() on null in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php:6 Stack trace: #0 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index_congdong.php(98): require_once() #1 /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/index.php(8): require_once('/home/admin/dom...') #2 {main} thrown in /home/admin/domains/thuviennhatruong.edu.vn/public_html/view/congdong/layout/footer.php on line 6